Mễ Lương hất tay hắn ra: “Anh đã sắp rời khỏi Viêm Hoang, mọi chuyện ở đây không liên quan tới anh, sao anh phải quan tâm nhiều thế làm gì?” “Cô nghĩ vượt ngục là trò đùa sao? Viêm Hoang nhiều đàn ông như thế, ai ai cũng thân thủ bất phàm, cũng chẳng thoát nổi, cô có cơ hội sao?” Mễ Lương quắc mắt: “Anh không mang tôi đi cùng, về sau sẽ có người khác dẫn tôi theo” Ấn Hạo lướt mắt đỉnh đầu nàng: “Cô không nên mơ mộng điều đó” Đàn ông ở Viêm Hoang đều thích Mễ Lương chỉ vì nàng là người con gái duy nhất ở đây. Bọn họ không quan tâm người này có phải Mễ Lương hay không, đổi lại là nữ nhân khác họ cũng thích. Thứ họ thích là phụ nữ chứ không phải Mễ Lương. Mễ Lương cũng từ từ nhận ra đám đàn ông bình thường tỏ ra hờ hững không suy tính nhiều. Sau này khi sa bàn làm xong, Thiết Đầu và Lộ Ngũ cùng mấy người thường trốn trong phòng chỉ chỉ trỏ trỏ vào sa bàn. Bọn họ sẽ tìm đủ lý do để Mễ Lương tránh đi, đóng cửa lại, ở trong phòng nói nhỏ với nhau, rõ ràng bọn họ cũng muốn vượt ngục nhưng lại không tính mang Mễ Lương theo. Mễ Lương giống như bông hoa nhỏ yếu ớt, chạm vào đã thấy đau, thích hợp làm đối tượng để đàn ông phát tiết dục vọng nhưng tuyệt đối không hợp làm kẻ cùng vượt ngục. Mễ Lương phẫn nộ: “có lầm không? Sa bàn là mình kêu người làm, muốn chiếm dụng mà không muốn mang mình theo, tất cả đám đàn ông ở đây đều đáng chết” Sáng kiến thì dễ bị sao chép, Mễ Lương tạo thành cái sa bàn đầu tiên, rất nhanh có người làm cái thứ hai, cái thứ ba… Ai cũng không biết nhìn sa bàn có được ý gì, nhưng tuyệt đối họ sẽ không nói ra suy nghĩ, dù cho bọn họ muốn dùng nó để lấy lòng Mễ Lương cũng không có ai nói: “Mễ Lương, tôi đã tìm ra cách thoát khỏi Viêm Hoang, sẽ mang cô cùng đi” Đàn ông ở Viêm Hoang nhìn Mễ Lương bằng đôi mắt đầy sắc dục, giống như miếng thịt thơm ngào ngạt đặt trước mặt đám sói đói, bọn chúng chỉ biết chảy nước miếng. Đôi khi Mễ Lương còn nhìn thấy “thứ” đó nổi lên, trong đầu họ không biết đang suy nghĩ chuyện bại hoại nào. Đàn ông nhìn thấy phụ nữ vừa trắng vừa mềm có phản ứng là bình thường, mọi người đều nhịn lâu như thế, ai mà không muốn đoạt lấy Mễ Lương điên cuồng một lần, bọn họ cũng chẳng phải người tốt, không thể cung phụng đối xử với Mễ Lương như thánh nữ. Không được mấy ngày, Đám người Thiết Đầu đề nghị với Ấn Hạo: “Lão đại, chẳng lẽ lão đại không động tâm với Mễ Lương sao? Nếu có anh ngủ với Mễ Lương, thuộc hạ cũng không có ý kiến, anh ăn thịt bọn em ăn canh là được” Cốc Tử phụ họa: “Phải đó, mọi người lâu như vậy cũng chưa được chạm vào phụ nữ, mỗi ngày đều phải nhìn nhưng không thể ăn, quả thật rất khó chịu. Đương nhiên không phải ai cũng có thể ngủ cùng Mễ Lương, Mễ Lương vẫn là của lão đại, chắc chắn là của lão đại, bọn em chỉ là lâu lâu chạm vào một chút” Ấn Hạo vẫn dùng gương mặt lạnh lùng hờ hững bày ra, vân vê ống tay áo: “Lúc trước là tao nói không ai được chạm vào Mễ Lương, bây giờ tao lại đổi ý chẳng khác nào tự tát vào mặt mình” “Ở Viêm Hoang, anh là lão đại, mọi quy tắc ở Viêm Hoang đều do lão đại định đoạt”- Thiết Bất Quy cũng ở bên khuyên nhủ. “Lúc này không thể để xảy ra tình huống hỗn loạn như hôm đó, ai cũng muốn có Mễ Lương, mọi người đều đang ngóng cổ chờ lão đại đổi ý, lão đại, anh thuận theo dân tâm tối nay đem Mễ Lương về phòng mình đi” Lông mày Ấn Hạo khẽ nhấc lên, nhìn qua có chút không kiên nhẫn: “Mày cũng nói ai cũng muốn có Mễ Lương, nhưng Mễ Lương chỉ có một, làm sao mà chia” “Mễ Lương xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để cho tất cả mọi người cùng hưởng?”- Lộ Ngũ xắn ống tay áo lên. “Viêm Hoang là nơi dùng thực lực để nói chuyện, muốn ngủ cùng Mễ Lương cũng phải là chúng ta, đương nhiên, lão đại anh thích ngủ lúc nào cũng được, còn người khác thì phải đợi xem biểu hiện” Ấn Hạo nheo nheo mắt, sát khí lóe lên từ đó, đảo qua đảo lại đám nam nhân trong đại đường, không nhẹ không nặng phun ra hai chữ. “Lại nữa” Lão đại không cho ai chạm vào, những người khác cũng không dám làm càng, Ấn Hạo đứng dậy, không hề quay đầu lại, thẳng lưng đi khỏi. Chỉ cần hắn còn ở Viêm Hoang một ngày, hắn sẽ không để bất cứ ai chạm vào người phụ nữ của hắn. Ở Viêm Hoang chẳng sợ quá khứ trước đây ảnh hưởng, tứ chi hay ngũ cốc cũng chẳng cần biết, chỉ cần sống ở Viêm Hoang một năm, bảo đảm khi ra ngoài có thể chiếm núi xưng vương, những thứ nên hay không nên cũng đều học được. Luật lệ chính là để phá vỡ, huống chi đàn ông đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Lúc hoàng hôn, Mễ Lương vừa cầm lấy chìa khóa mở cửa sắt, vừa nói với Thạch Đầu: “Đệ đi lấy ít nước ấm đi, tắm rửa xong tôi sẽ qua ăn cơm” Hôm nay cả buổi trưa, nàng phải sang trông coi khu vực khai thác, toàn thân ướt mồ hôi. Mễ Lương khó chịu gần chết, vào phòng liền đem giày bỏ sang bên, thay đổi dép lê, nghỉ một lát rồi lấy quần áo trong tủ ra đi tắm rửa. Vừa lấy xong quần áo Thạch Đầu đã mang nước tới, chờ hắn đổ xong nước Mễ Lương liền bảo Thạch Đầu ra ngoài. “Đệ ra ngoài đại đường chờ đi, Kêu Thiết Đầu không cần hối thúc” “Được, tôi sẽ không cho bọn họ tới”– Thạch Đầu cam đoan nói, đương nhiên hắn cũng biết tốc độ tắm rửa của Mễ Lương rất chậm, không phải như đàn ông chỉ cần lao xuống bồn nước, ngay cả gội đầu cũng chỉ cần vài phút là xong. Hắn đứng bên ngoài nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cô’ Mễ Lương mặc kệ Thạch Đầu, cửa phòng khép lại, Mễ Lương liền cởi áo ngoài để lộ hơn phân nửa bộ ngực sữa, bước chân trần vào trong bồn tắm. Do gần đây là mùa mưa, nên nước cũng khá nhiều, Mễ Lương có thể dùng bán tắm để tắm. Cởi áo sơ mi, áo ngực, váy, quần lót ra, nước lại ấm áp thích hợp làm cả ngoài khoan khoái. Nhưng nàng không biết, lúc nàng đang lục quần áo mất hai ba phút thì có người đã lén vào phòng. Tên đàn ông cao gầy, mặt rậm rạp lông lá, lúc đầu chỉ muốn nhìn mỹ nhân, lại nhìn trộm nội ý của mỹ nhân trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng khi thấy Mễ Lương cởi áo ngoài, da thịt sáng bóng lắc lư, con sói đói đã quên mất mục đích ban đầu và cả luật lệ ở Viêm Hoang. Mỹ nữ đã cởi hết quần áo, cánh tay trắng nõn, mông đầy đặn, trước ngực hai con thỏ nhỏ lắc lư khiến dục hỏa thiêu đốt, tên đàn ông rón rén tới gần bồn tắm, như con sư tử không hề tạo ra tiếng động tới gần con mồi, hắn ôm lấy Mễ Lương từ trong bồn tắm, ý định bịt miệng nàng, bàn tay thì sờ loạn người Mễ Lương. Mễ Lương hoảng sợ, hai chân đạp loạn trong nước, tiếng nước rào rào. “Đừng động đậy”– Tên đàn ông kéo nàng ra khỏi bồn tắm, giọng nói đầy sắc dục. “Mỹ nhân, nàng đẹp quá, để cho ta thỏa mãn nàng nhé” Mễ Lương giãy giụa, chỉ phát ra tiếng kêu ô ô. Tên đàn ông mang nàng tới giường, phi thường thoải mái ép nàng trên giường, bàn tay vẫn bịt chặt miệng nàng: “Mỹ nhân, ta sẽ làm nàng thoải mái, đừng kêu” Mễ Lương chỉ cảm thấy có một ngọn núi lớn áp lên người, tên đàn ông sợ nàng kêu lên, bàn tay siết chặt, luồng không khí mỏng manh khiến nàng thở không thông. Đôi bàn tay thô ráp sờ loạn trên ngực nàng, tay vuốt ve làn da mịn màng. Hắn buông lỏng tay che miệng Mễ Lương, nhưng ngay sau đó, một luồng hơi thở nóng phủ lên, Mễ Lương lắc đầu, nhưng không cắt nào trốn thoát, chòm râu vừa cứng vừa ngắn quét qua mặt, Mễ Lương cảm thấy như dao cắt, tứ chi nàng đều bị bó chặt, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa bất lực. Dục vọng của hắn đã căng cứng và to lên, hắn sờ loạn Mễ Lương, hơi thở ồ ồ: “Mỹ nhân…. Nàng thật hấp dẫn… ta muốn chiếm lấy nàng” Tên đàn ông dùng tay giữ lấy Mễ Lương để tránh nàng kêu lên, một tay tháo thắt lưng quần, vừa mới lấy vật cứng của mình ra, thì một trận trời đất rung động, nổ to một tiếng, hắn bị ném ngã vào tường, chưa kịp nhìn rõ ai nhưng cảm nhận được đối phương đang rất giận muốn đưa hắn vào chỗ chết, xuất phát từ bản năng phòng vệ, hắn ném hai con dao nhỏ ra. Gương mặt Ấn Hạo xanh mét không nhảy ra né tránh, mặc cho hai con dao lướt qua lưng hắn. Hắn chạy qua, miệng rống lên như sư tử, từng quyền liên tiếp giáng xuống vừa đấm vừa đá. Tên đàn ông không còn sức kháng cự, rất nhanh bị đánh cho hoa mắt, sau đó bị ném mạnh vào tường lần nữa, hôn mê bất tỉnh. Hai mắt Ấn Hạo đỏ ngàu, quay đầu nhìn sang phía bên giường, vội chạy tới, ôm chặt Mễ Lương vào lòng, gương mặt hung hãn trở nên dịu lại: “Mễ Lương, cô không sao chứ?” Mễ Lương không ngừng run rẩy, bị người khác sàm sỡ nàng rất hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, nghe giọng nói quen thuộc thì theo quán tính ôm lấy hắn, môi mấp máy nói không nên lời, khóc to. Ấn Hạo ôm chặt nàng, hai tay siết chặt: “Tôi ở đây, không có việc gì đâu, có bị thương không?” Mễ Lương sợ run, không biết mở miệng thế nào. “Mễ Lương..”- Thạch Đầu đứng ngay cửa, giọng nói run rẩy/ “Cút ra ngoài!”- Ấn Hạo quát. Giọng nói chứng tỏ hắn đã giận tới đỉnh điểm, Thạch Đầu hoảng sợ vui về sao hai bước, vừa nhìn thấy làn da trắng nõn của Mễ Lương, vội vàng lui ra ngoài khép cửa lại. Ấn Hạo kéo tấm chăn qua đắp lên cho Mễ Lương, vẫn ôm chặt lấy nàng, cảm nhận hơi thở nàng bình thường lại, không còn hoảng hốt run sợ nữa. Mễ Lương nghẹn ngào khóc một lúc, nàng nuối tiếc cái ôm ấm áp của hắn, nuối tiếc lồng ngực rắn chắc mang đến cảm giác an toàn. Nàng biết nàng không nên dựa dẫm vào ai đó. Ở Viêm Hoang, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân, Mễ Lương dần dần bình tĩnh lại, đẩy hắn ra, trong mắt gợn sóng, giọng nói nghẹn ngào nhưng lại trầm tĩnh sâu như hồ băng. “Tôi không sao hết” Cơ thể mềm mại đột nhiên rời khỏi hắn, mắt Ấn Hạo lóe lên tia kinh ngạc, giấc mộng vỡ tan. Hắn cũng không ôm nàng lại, vẻ mặt mâu thuẫn, bàn tay đặt bên giường siết chặt. Hắn biết nàng không muốn gặp hắn, sắc mặt Ấn Hạo trắng bệch: “Không sao là tốt rồi” Hắn đứng dậy, đi qua tủ quần áo lấy cho nàng một bộ đồ. Mễ Lương ngồi trên giường quấn chăn, hai mắt ửng đỏ, vẫn chưa hoàn hồn, vai vẫn run lên. Ấn Hạo quay đầu đi: “Mặc vào đi, tất cả qua cả rồi” Ấn Hạo kéo tên tự tiện vào phòng Mễ Lương ra, lôi một đường dài tới khu nghỉ chân, không hề lưu tình ném hắn lên bãi đất trống. Đám người ở Viêm Hoang vừa cơm nước xong, không biết xảy ra chuyện gì lại chọc giận Ấn Hạo như thế, liền vây lấy xung qua. Tên đàn ông đã tỉnh dậy trên đường bị lôi đi, ngẩng đầu thấy gương mặt đầy mây đen của Ấn Hạo, biết bản thân đã phạm đại tội, vội vàng xin tha: “Lão đại, em không phải cố ý, em chỉ là nhất thời mê muội mới đi vào đó…” Ấn Hạo từng bước lại gần, cơ thể căng cứng, gương mặt tức giận mang tới cảm giác áp bách mãnh liệt. Tên đàn ông phạm sai lầm không biết tính cách Ấn Hạo, hắn quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Lão đại… em chỉ nhất thời trượt chân… Mễ Lương rất xinh đẹp em nhịn không được… lão đại” “Trước đây tao đã nói rất rõ”– Giọng nói Ấn Hạo lạnh lẽo như băng tựa như vừa từ hầm băng bước ra. “Lão đại, anh không thể giết người một nhà”- Tên đàn ông kháng cự lần cuối. “Em… em sẽ không dám nữa…” “Tao không giết người một nhà”- Ấn Hạo xách tên đàn ông lên, nhìn sát hắn, bất ngờ rút con dao nhỏ từ bên hông ra đâm mạnh, sau đó là tiếng dao găm vào thịt, tên đàn ông mở to hai mắt. Vẻ hung hãn trên mặt Ấn Hạo không hề giảm, Ấn Hạo nói nhỏ: “Là do mày chạm vào người phụ nữ của tao” Ấn Hạo thả lỏng tay, tên đàn ông run rẩy trên mặt đất, máu từ người hắn chảy ra, run rẩy vài cái thì bất động. Ấn Hạo xoay người, nhìn đám người xung quanh, giọng như xé gió, buông ra từng chữ một: “Phạm luật, chết” Sở Nghiêu đứng tựa vào góc tường, đôi mắt lạnh lẽo nhìn mọi thứ, đến khi Ấn Hạo đi ngang qua, hắn hờ hững nói: “Làm thế có ý nghĩa gì?” Giết một người, chỉ kéo được hai ngày. “Chuyện của tôi không cần anh lo”– Ấn Hạo lạnh lùng nói. Tin Ấn Hạo giết tên đàn ông đó là do Thạch Đầu kể cho Mễ Lương nghe. Vì hoảng sợ, đồ ăn bưng tới Mễ Lương chỉ biết nhìn, cuối cùng chỉ húp canh. Thạch Đầu đứng kế bên giúp nàng dọn chén đũa: “Mễ Lương, cô đừng sợ, lão đại có ở đây sẽ không ai dám khi dễ cô, đương nhiên, tôi cũng sẽ không để ai làm hại cô” Mễ Lương im lặng không nói, Ấn Hạo sắp đi, không còn quá mười ngày nữa, dù nàng đồng ý hay không vẫn sẽ có người đến nằm chung giường. “Tuy giết hắn đúng là có hơi nghiêm trọng nhưng hắn bị thế cũng đáng, đại khái lão đại muốn giết một người để răn trăm người”– Đêm nay xem ra Ấn Hạo không qua, Thạch Đầu an ủi nói: “Lão đại còn có việc phải xử lý cho nên mới không qua. Thật ra ai cũng biết cô thích lão đại, lão đại cũng thích cô” “Lão đại không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta”- Mễ Lương lúng ta lúng túng nói. ở Viêm Hoang, tài phú có, xương trắng cũng có nhưng chưa từng có cái gọi là tình cảm, cũng không cần tới nó. Thạch Đầu đi rồi, Mễ Lương đứng tựa bên cửa sổ, bên ngoài không có lấy ánh trăng, bầu trơi đầy sao giống như những viên đá quý điểm xuyết trên màn trời màu xanh, nàng im lặng quan sát Viêm Hoang, những ngọn núi hoang ở xa xa trong đêm tối càng thêm phần ảm đảm. Địa quỷ dao động bất định, long lại xuất quỷ nhập thần, không ngừng biến hóa, mặt đất nứt gãy… Mọi thứ ở Viêm Hoang đều không ngừng thay đổi, bao gồm cả con người, ở Viêm Hoang vĩnh viễn có tài phú, người ở đây chỉ như khách qua đường. Mễ Lương ngồi bên cửa sổ rất lâu, trái tim từ từ trở nên trầm tĩnh, nhìn phía trên ngọn núi hoang xa xa ở kia tựa như bóng lưng Ấn Hạo lúc rời đi, rất chắc chắn vững vàng, mang theo vài phần lạnh lẽo. Mễ Lương cầm chìa khóa phòng, cách đó không xa có người canh gác, đêm nay tới phiên Thạch Đầu, nàng nói: “Tôi đi kiếm lão đại” Thạch Đầu ừ một tiếng, không quản nàng. Ở khu nghỉ chân, không ít nam nhân dừng lại hóng máy, phe phẩy quạt nói chuyện nhưng không ai đáp lời, tốp năm tốp ba đi về phòng, thời gian không còn sớm, ngày mai có nhiều người phải thức dậy làm việc. Đi xuyên qua hành lang vô số lần, Mễ Lương đứng trước cửa phòng Ấn Hạo, trong phòng còn sáng đèn, nàng gõ cửa. “Ai?”- Ấn Hạo hỏi. “Là tôi” Ấn Hạo thoáng giật mình, hắn mở cửa, đẩy nàng vào phòng: “Sao lại tới đây?” “Đến xem anh thế nào?”- Mễ Lương nhìn khắp phòng, trên bàn vẫn còn bày thuốc trị thương. “Vừa rồi thấy sau lưng anh bị thương, chắc anh bôi thuốc không được vậy mà cũng không đi kiếm Thạch Đầu, để tôi làm cho” “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi”- Ấn Hạo xua tay, thân thiết hỏi. “Cô thế nào rồi? Có phải rất sợ không?” “Cũng đâu phải ngày một ngày hai tới Viêm Hoang, làm gì dễ dàng sợ như vậy?”- Mễ Lương bình thản. “Thật ra tôi tới đây để tạm biệt anh. Tôi cũng không biết khi nào anh sẽ đi, cũng không biết anh đi bằng cách nào. Nhưng mùa mưa cũng sắp kết thúc, vài ngày nữa là cuối tháng, buổi tối không có trăng, tôi nghĩ vài ngày nữa anh sẽ đi” “Có lẽ một buổi sáng thức dậy, anh không còn ở Viêm Hoang nữa, có lẽ ngay có cả câu hẹn gặp lại cũng không thể nói ra”– Mễ Lương từ trong lòng lấy ra một vật, là sợi dây màu đỏ thắt thành hình móng tay cái rồi dùng kim xỏ qua tạo ra hình con thỏ, là đôi hoa tai lúc Mễ Lương xuyên qua mang theo, đưa cho hắn: “Tốt xấu gì anh cũng là người đàn ông của tôi, tôi cũng là người đầu tiên của anh. Coi như lưu lại kỷ niệm. Anh cũng đã từng tặng tôi, tôi cũng chẳng khéo léo không làm được gì nhì, đây là đồ của tôi, tặng cho anh xem như quà tạm biệt. Chúc anh thành công” Ấn Hạo nhận lấy đôi hoa tay hình con thỏ từ tay nàng, miệng cười tươi như người, vĩnh viễn không bao giờ ưu sầu. Quả thật hắn phải đi, hắn đã hẹn với Sở Nghiêu buổi tối ngày sau. Hắn sẽ rời khỏi nàng, không bao giờ gặp lại, Ấn Hạo không biết đây cảm xúc gì, hắn thậm chí không dám đưa mắt nhìn Mễ Lương, nhìn người con gái mình thích. “Sau này cô nên cẩn thận, chăm sóc bản thân cho tốt” “Tôi là người địa cầu, người địa cầu sống ở đâu cũng đều thích nghi được”- Mễ Lương thoải mái nói, ngựa quen đường cũ đi tới ngăn kéo tìm vải băng, cầm lấy thuốc trị thương trên bàn. “Cởi áo ra đi, tôi giúp anh xử lý vết thương, vược ngục không phải trò đùa, thể trạng của anh phải tốt nhất mới có thể làm giảm nguy cơ thất bại. Tôi không muốn một buổi sáng nào đó thức dậy, thấy anh bị bắt làm đồ cúng trên tháp canh” Vết thương trên lưng cũng không nghiêm trọng, Ấn Hạo cũng đã dùng thuốc nhưng do không thuận tay, bao nhiêu bột thuốc đều rơi ra, trên vết thương không có được bao nhiêu thuốc. Mễ Lương giúp hắn đổ đều thuốc, phủ bông y tế lên, cầm băng gạc quấn quanh ngực hắn: “Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai vết thương sẽ kéo da, vết thương cũng không ảnh hưởng quá lớn” Mễ Lương giúp hắn băng xong, còn mặc quần áo dùm hắn, ngón tay lướt qua hình xăm trước ngực: “Tôi vẫn không biết bình xăm này là gì, là do anh tự thiết kế sao? Có tới ba cái đầu, quả thật rất uy phong, nghe nói Lộ Ngũ vẻ rất đẹp, sau này tôi phải kêu anh ta vẽ giúp tôi sáu cái đầu” “Hắn ta không vẽ tranh nữa”- Ấn Hạo sửa lại quần áo, nói một câu. “Biết đâu anh ta sẽ vẽ vì tôi, ở Viêm Hoang có mình tôi là nữ, nếu anh ta không vẽ giúp, tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh ta”- Mễ Lương kéo khóe môi, đem chai lọ sắp lại: “Tôi cũng phải về rồi, ở lâu quá người khác sẽ cho rằng chúng ta ở trong phòng làm gì đó” “Ấn Hạo”- Mễ Lương không gọi hắn là lão đại, mà gọi tên hắn. “Ngàn vạn lần đừng thất bại, tốt xấu gì chúng ta cũng từng ngủ với nhau. Tôi thà rằng không bao giờ gặp anh nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh bị bắt treo trên tháp canh” Ấn Hạo mở miệng tính nói gì đó nhưng không thể thốt lên lời, đi đến cạnh cửa mở cửa ra. “Trở về ngủ đi” Mễ Lương cất bước đi về phía cửa, vừa đặt chân ra khỏi cửa đã nghe Ấn Hạo gọi lại: “Mễ Lương” Mễ Lương quay đầu, Ấn Hạo nhìn nàng, đôi mắt đen thăm thẳm như một cái hố không đáy. “Đừng quá ngang ngạnh, cũng đừng dùng sức mạnh mà phản kháng, một cô gái thông minh sẽ không dùng những biện pháp ngu xuẩn như thế. Đàn ông ở Viêm Hoang đều thích cô, cô chỉ cần buông lỏng mình một chút, sống sẽ rất khá” “Tôi sẽ sống tốt”- Mễ Lương mỉm cười. “Người đàn ông tôi thích đã đi rồi, tôi có gì mà buông không được. Chúc anh thành công” Người đàn ông tôi thích đã đi Chân trời là hai người lạ, cuộc đời này không bao giờ gặp lại. Sinh ly tử biệt, đều đã là chuyện của người ta… Ấn Hạo nghe tiếng mình đập như dùi trống, từng chút từng chút, mỗi một nhịp đập đều khiến toàn thân hắn chấn động. Hắn nhìn nàng xoay người đi, bóng người mất hút nơi hành lang, giống như mị ảnh mơ hồ biến mất, dù vươn tay cũng không thể tóm lấy. Hắn hốt hoảng đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng, ôm nàng vào lòng: “Ta sẽ không đi nữa, Mễ Lương, ta không đi” Mễ Lương giật mình nhưng trong lòng vẫn ngờ vực bản thân nghe lầm, tiếp đó lại nghe Ấn Hạo thì thầm bên tai: “Ta sẽ ở lại, chỉ cần ta còn ở Viêm Hoang, sẽ không ai dám chạm vào nàng. Sau này ta nhất định sẽ tìm được đường ra để mang nàng theo, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi Viêm Hoang”