Thoát khỏi viêm hoang
Chương 39
Ấn Hạo cầm lấy một cây côn chạy nhanh về phía đám đông, trong lúc đi hất văng hai be tên đang đánh nhau, ra tay rất mạnh, nơi nào hắn đi qua cũng đầy tiếng kêu rên. Lộ Ngũ và Nam Minh theo sát phía sau, không hề lưu tình đánh văng đám người ra.
Mẹ, chỉ có như vậy mà dám đụng vào phụ nữ của tao sao!! Lòng Ấn Hạo bốc hỏa, hắn vươn côn đánh về phía đám đàn ông đang đánh nhau ở bên cạnh. Sau đó nhảy lên đài cao, dùng chân đá mạnh vào Cốc Tử khiến tên đó ngã xuống, mắng: “Cốc Tử, hôm nay mày ăn nhiều quá hay sao mà cũng vào đây góp vui hã!”
Mắng xong hắn lại quay sang xử Sở Nghiêu và Thiết Bất Quy. Sở Nghiêu thấy Ấn Hạo tới, liền giảm công kích lại, ai ngờ Ấn Hạo chẳng nhận người thân, Sở Nghiêu vừa thu thế đã bị hắn đá một chân vào bụng văng ra xa tám thước; Ấn Hạo quay lại, dùng côn đánh vào ngực Thiết Bất Quy, sau đó xoay người nhảy đến phía sau Thiết Bất Quy túm lấy cổ hắn giống như bao cát ném ra ngoài.
Hắn nhảy lên đài cao, từ trên cao nhìn xuống phía dưới mọi người đã bị đánh đổ như ngã ngựa, đôi mắt bùng lên ngọn lửa thiêu đốt, quần áo màu đen bị gió đêm thổi bay, từ cơ thể toát lên cơn giận giống như bất cứ khi nào cũng có thể đại khai sát giới. Ấn Hạo lớn tiếng thét: “Dừng tay—“
Giọng nói như tiếng sét trong cơn bão táp làm cho người ta run rẩy. Những kẻ còn đành nhau thì dừng lại, Ấn Hạo đứng trên cao như ngọn núi hùng vĩ: “Tất cả ăn no rãnh rỗi đúng không? Đứa nào muốn chết bước ra cho tao”
Lộ Ngũ và Nam Minh cũng nhảy lên đài cao, đứng phía sau Ấn Hạo tỏ ra giúp đỡ hắn, đám người huyên náo cũng im lặng đi, ngay cả tiếng rên của kẻ bị thương cũng nhỏ đi. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, đám đàn ông mặt vẫn đỏ bừng, có kẻ tính há miệng kháng nghị nhưng không ai dám làm con chim đầu đàn. Rốt cuộc cóp kẻ từ trong đám người nhỏ giọng nói: “Chúng tôi muốn nữ nhân”
“Muốn thì bước ra”- Ấn Hạo quát to, thấy không có ai đứng ra hắn khinh thường nói: “Cũng chỉ có như thế, người bên ngoài không ai quản, kẻ trong này thì đánh nhau đến thừa sống thiếu chết chỉ vì một người phụ nữ, mọi người nhìn lại xung quanh đếm xem có bao nhiêu kẻ bị thương, đều là anh em vào sinh ra tử, không có người chết bọn mày không cam tâm đúng không?”
“Nhìn bộ dạng của bọn mày còn muốn phụ nữ sao?”- Ấn Hạo tóm lấy Mễ Lương đang trốn tránh. “Nhìn đi, nữ nhân bị các người làm thành bộ dạng thế nào”
Tóc tai Mễ Lương hỗn động, trên quần áo đều là tro bụi, tuy đám đàn ông không muốn làm nàng bị thương, nhưng trong lúc hỗn loạn tức phải trầy da, đối với họ va chạm nhẹ thì chẳng sao nhưng với Mễ Lương mà nói là đau muốn chết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Ấn Hạo vỗ nhẹ tỏ ra an ủi, hắn xanh mặt, ánh mắt bốc hỏa nhìn đám người phía dưới: “Bọn mày không phải muốn phụ nữ, chẳng qua là ngứa tay muốn giết người, giết không được đám quỷ hút máu bên ngoài thì ở đây đòi giết phụ nữ, giết anh em mình. Ai muốn động thủ thì bước ra, đánh một trận cho đã”
Đám đàn ông rụt cổ, ngoại trừ tiếng gió vào ban đêm, cũng chỉ có tiếng rên rỉ của kẻ bị thương, khung cảnh hoàng hôn bao trùm khắp Viêm Hoang tạo nên cảnh tượng thê lương. Ở Viêm Hoang suốt mấy năm, nơi này chưa từng xảy ra hỗn loạn như vậy, Ấn Hạo hét lên: “Thu Phổ”
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi người mập mạp đưa tay lên, giọng nói thấp trầm: “Lão đại?”
“NHanh chóng điều trị cho mấy người bị thương năng”– Ấn Hạo ra lệnh, Thu Phổ trước đây là một thầy thuốc có tiếng, trước mắt có trách nhiệm điều trị cho những người bị bệnh nặng ở Viêm Hoang.
Một mặt vừa tỏ ra uy nghiêm trấn áp mọi người, một mặt lại thương cảm với anh em, vừa mềm vừa cứng đây chính là cách Ấn Hạo quản lý Viêm Hoang. Ấn Hạo thấy mọi người đã tỉnh táo lại, liền kéo Mễ Lương về trước: “Phần lớn mọi người đều đã ở Viêm Hoang nhiều năm, chịu khổ vất vả không nói, còn phải mạo hiểm đi tìm thạch anh tím, không có tự do, không có phụ nữ, nhìn xem chúng ta ăn cái gì? Mặc cái gì? Bây giờ mũi giáo chúng ta nên nhắm vào ai? Là nhắm vào những kẻ bên ngoài!. Nhưng lúc này mọi người vì một phụ nữ lại đánh anh em tới trọng thương, có câu hồng nhan họa thủy quả thật không sai. Nhưng mà tất cả mọi tội lỗi không phải do nàng ta, nàng ta chưa hề mở miệng nói câu nào thì các người đã đánh đến đầu rơi máu chảy, suy nghĩ của mọi người dài hơn cả thứ bên trong đũng quần sao?”
Ấn Hạo chỉ cần nói mấy câu tới đấu tranh, mấy trăm người không người nói dám nói tiếp, ai cũng cúi đầu, ngồi dưới đất ôm vết thương nhưng tuyệt đối không dám nhìn thẳng người đàn ông ở trên cao.
“ Được rồi, chúng ta nói một chút về cô gái này, nàng ta vừa tới đã khiến mấy trăm người chúng ta hỗn loạn như vậy, chính vì thế tao không dám để mọi người biết nàng ta là con gái. Trước mắt, tao cũng chưa nắm rõ lai lịch của nàng ta, nhưng cô gái này thuộc quyền sở hữu của Thạch Đầu, lý do là bởi vì nàng ta do Thạch Đầu tìm được, căn cứ theo luật lệ của Viêm Hoang, chỉ cần nhặt được vật còn sống thì vật đó là của mình, cho nên nàng ta sẽ thuộc về Thạch Đầu”– Mắt Ấn Hạo sáng như đuốc, quét nhìn đám người đang lặng ngắt như tờ. “Có ai dị nghị không?”
Dù sao ai ai ở Viêm Hoang cũng đều nhìn thấy Thạch Đầu mỗi ngày đều ở bên Mễ Lương, lo sợ có người trộm mất Mễ Lương, Ấn Hạo nói như vậy, tránh để mọi người nói hắn lén chứa phụ nữ, khiến hắn khó ăn nói.
Thạch Đầu chặc lưỡi, nhỏ giọng nói: “Nàng là hồ yêu do đệ phát hiện, hiển nhiên là của đệ”
Những lời này vừa nói ra, phía dưới có kẻ bắt đầu thì thầm, có người kháng nghị: “Lão đại, chuyện này thì khác, nàng ta là nữ nhân, ai cũng không có quyền độc chiếm”
“Luật lệ chính là luật lệ”- Ấn Hạo lạnh lùng nói. “Không có luật lệ, tất sẽ hỗn loạn, tạo thành cục diện như ngày hôm nay”
“Nữ là ngoại lệ, giống như hắc đậu, hẳn là mọi người..”-có người hạ giọng kháng nghị, nhưng thấy khí thế mạnh mẽ của Ấn Hạo lại nhỏ dần.
“Nữ nhân cần phải thuộc về mọi người”– Trong đám người có thanh âm nho nhỏ. “Để một người độc chiếm thì không công bằng”
“Mọi người đều cảm thấy không công bằng đúng không?”- Ấn Hạo từ trên cao nhìn xuống khí thế không hề giảm. “Nữ nhân duy nhất giao cho ai mọi người đều sẽ phản đối. Mọi người bị giam ở Viêm Hoang lâu như vậy, ai cũng muốn ngủ cùng phụ nữ, nhưng chúng ta có ba trăm người, chính xác là ba trăm mười tám người nhưng chỉ có một nữ nhân, lại là một cô gái yếu ớt, dù phân chia thế nào đều sẽ có người có ý kiến, đến lúc đó sẽ giống như hôm nay ra tay quá nặng”
“Chúng ta đều là những người đàn ông có kỷ luật, trước đây khi sống bên ngoài ai dám thất lễ như vậy, nếu vừa nhìn thấy phụ nữ đã muốn làm vậy có khác gì súc vật? Ở Viêm Hoang quan trọng nhất là gì? Là công bằng và đoàn kết, nếu chúng ta không đoàn kết thì không ai sống quá ba tháng, ai muốn phá bỏ sự đoàn kết ở Viêm Hoang thì giết không tha”- Giọng nói của Ấn Hạo trở nên nghiêm khắc. “Vì sự công bằng và đoàn kết ở Viêm Hoang, sau này Mễ Lương sẽ giống như hắc Đậu, là sủng vật của mọi người. Có thể ngắm có thể yêu thương, ai cũng không được ngủ với nàng ta!! BAo gồm cả tao!”
Ấn Hạo nhìn Thạch Đầu: “Thạch Đầu, đệ không có ý gì chứ?”
Thạch Đầu mím môi. “Đệ nghe theo lão đại”
“Vậy còn mọi người, có ai dị nghị không?”- Ấn Hạo lớn tiếng hỏi.
Đám đàn ông ai ai cũng mím môi, mọi dị nghị đều nén vào bụng, nhìn trái nhìn phải chờ có kẻ kháng nghị. Ấn Hạo nhìn Sở Nghiêu: “Sở Nghiêu, anh có dị nghị gì không?”
“Không có ý kiến, công bằng và đoàn kết là quan trọng nhất, không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà làm hỏng tất cả”- Thực lực của Sở Nghiêu cũng gần với Ấn Hạo, hắn tỏ thái độ nói: “Tao kiên quyết ủng hộ quyết định của lão đại, hỗn loạn ngày hôm nay đã nhận được bài học, tuyệt đối không thể để nó tái diễn”
Lộ Ngũ và Nam Minh đứng bên Ấn Hạo cũng tán thành, họ cảm thấy lão đại vì lợi ích của Viêm Hoang mà từ bỏ quyền lợi ngủ với Mễ Lương, hình tượng lão đại trong mắt họ trở nên cao lớn, Nam Minh nói: “Lão đại, tôi cũng không có ý kiến, đứa nào dấm gây rối, tao sẽ vắt não đứa đó xuống”
Lộ Ngũ phụ họa nói: “Tao cũng ủng hộ quyết định của lão đại, đứa nào muốn phá hoại sự đoàn kết ở Viêm Hoang tao sẽ là người thứ nhất giết hắn”
Ấn Hạo đưa mắt nhìn đám người phía dưới, hắn ghé vào tai Mễ Lương nói: “Nhìn sang bên trái, Đinh nguyên đang ở đó”
Mễ Lương không hiểu ý, trong lòng thầm nghĩ Đinh Nguyên bị thương, nàng nhìn mãi cuối cùng cũng thấy Đinh Nguyên, ánh mắt hai người vừa giao nhau, Đinh Nguyên đã tỏ tái độ: “Tao cũng ủng hộ lão đại”
Ánh mắt Đinh Nguyên trước sau đều nhìn Mễ Lương. Hắn biết điều này là hiển nhiên, giống như hắn thực lực không mạnh, tuyệt đối không có cơ hội ngủ cùng Mễ Lương. Bàn về cơ hội, Ấn Hạo, Thiết Đầu, Lộ Ngũ sẽ là những kẻ được ngủ nhiều nhất, cho dù là luân phiên thì đến phiên hắn cũng là năm kia tháng kia. Hơn nữa, Mễ Lương đã nhìn hắn, nếu không lên tiếng sau này sẽ bị xem thường! Chẳng bằng tạo Mễ Lương ấn tượng tốt, sau này còn được trò chuyện, Đinh Nguyên đứng dậy: “Dù sao cũng không tới phiên tao!! Mễ Lương là của mọi người, ai cũng không thể độc chiếm nàng, lão đại anh minh, tôi không có dị nghị”
Có người mở đầu, đám người không đủ thực lực liền phụ họa: “Tao cũng đồng ý, vì công bằng ai cũng không được ngủ.” “Phải, ai cũng không được chạm vào nàng…”
Cốc Tử và Thiết Đầu cũng ủng hộ Ấn Hạo, dù sao họ cũng không dám làm mất mặt lão đại, cũng la to tán thành quyết định của lão đại anh minh. Tuy Thiết Bất Quy cảm thấy quyết định này khiến hắn mất đi cơ hội ngủ cùng Mễ Lương, nhưng lúc này hắn chỉ có thể tỏ ra ủng hộ Ấn Hạo.
Đám người có thực lực mạnh nhất ở Viêm Hoang có khả năng ngủ cùng Mễ Lương nhất, hiện tại đã tàn thành, những người khác càng không dám nói gì, tiếng hô nổi lên: “Lão đại anh minh” “Kiên quyết ủng hộ lão đại”
Ấn Hạo giơ tay, bảo họ yên tĩnh, chờ đến khi tiếng hô nhỏ dần, hắn hùng hồn nói: “Sau này Mễ Lương chính là sủng vật mới của chúng ta, đã có Mễ Lương, chúng ta không cần Hắc Đậu. Cốc Tử, đem Hắc Đậu đi làm thịt, hầm canh cho Mễ Lương uống”
Nói tới hầm canh, có kẻ nhảy dựng lên: “Má ơi, canh còn để trên bếp!! Chắc đã cạn tới đáy nồi rồi”
Hai người đàn ông giống như bị lửa đốt tới mông chạy về phòng bếp, có kẻ cười to, có người chửi bậy!! Hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, Ấn Hạo quay đầu hỏi Mễ Lương: “Có bị thương không?”
“Không sao, tôi không nghĩ sẽ loạn tới mức như vậy”- Mễ Lương nhỏ giọng đáp.
“Đối phó với đám người này cô phải ác một chút. Bây giờ ở Viêm Hoang cô là độc nhất vô nhị, cô xem bọn họ vì cô mà đánh nhau thì cô cũng nhận ra sức hút của mình, sau này cô chỉ cần kiêu ngạo ngẩng cao đầu thì không ai dám khi dễ cô”- Gần đây quan hệ giữa Mễ Lương và Ấn Hạo có xa cách, nhưng thấy Mễ Lương ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hắn cười: “Cô đang cảm thấy lúc tôi nói chuyện rất đẹp trai đúng không?”
Mễ Lương khinh bỉ nói: “Đường đường chính chính, tự cao tự đại”
“Không còn cách nào nữa, tôi nói rồi dù cô bị phát hiện tôi cũng sẻ bảo vệ cô. Lời tôi nói tôi chắc chắn sẽ giữ lời. Hơn nữa, tôi cũng là đàn ông, không thể đem phụ nữ của mình ra cho người khác luân gian”- Ấn Hạo cười nhạt tự giễu. “Nhưng xem ra tôi cũng không thể cùng cô làm nữa”
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
29 chương
131 chương
21 chương
100 chương
72 chương
166 chương