Người vừa lên tiếng là nam hài cỡ mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám đen rộng thùng thình. Hai tay của hắn bấu lên trên hành lang sắt, nghe tiếng con vịt kêu cạc cạc hỗn loạn, hắn lại cất tiếng gọi: “Hắc Đậu” Mễ Lương núp bên trong liền ngưng thở, nhưng con vịt lại như thành tinh không hề sợ người, nhìn miếng bánh bao biến mất trong miệng Mễ Lương nó lại càng vòng lấy chân nàng, mộng quẹt qua quẹt lại, con vịt phe phẩy khiến cho ống trúc chứa nước lay động. Ống trúc chứa nước rơi cạch xuống đất, bởi vì bình có đóng nút nên nước không tràn ra, nhưng tiếng ống trúc rớt xuống rất lớn, con vịt hoảng loạn lại càng nhảy loạn kêu to. Nam hài lại gọi hai tiếng “Hắc đậu”, nghe âm thanh bên trong càng lúc càng to, con vịt dường như gặp kẻ địch, tiếng sau lại to hơn tiếng trước. Hắn có chút lo lắng, nếu con vịt vô tình chết trên tay hắn, hắn nhất định sẽ bị người ta đánh chết. Hắn lắc lắc chiếc cửa sắt, nhìn xung quanh, từ trong túi quần lấy ra một thanh sắt nho nhỏ, loại khóa này đối với hắn không hề khó, chỉ cần xoay hai cái đã mở được khóa, sau đó khóa lại. Hơn nữa, mối quan hệ giữa hắn và Sở Nghiêu không quá tệ, dù Sở Nghiêu biết chắc cũng không đánh hắn đến mức răng rơi đầy đất. Mễ Lương vẫn đang cùng con vịt đấu đá, tấm ván gỗ trên ghế dựa bị đẩy ra, nam hài phát hiện nàng. Hắn đứng ở gian phòng sát vách hai mắt trợn trừng mở to, Mễ Lương cũng mở to mắt. “Cạc.. cặc”- Con vịt đen ở bên cạnh cũng đệm nhạc. Nam hài chớp chớp mắt, Mễ Lương cũng chớp mắt. Môi nam hài khẽ mở ra, chiều cao của hắn và Mễ Lương xấp xỉ nhau, Mễ Lương đưa tay, muốn chào hỏi hắn, cố gắng nở nụ cười thân thiện: “Xin chào..: Miệng nam hài càng mở lớn hơn, hắn xoay người vội vàng ôm lấy con vịt mập mạp đang chạy loạn trên đất sau đó bỏ chạy, bước chân cực kì nhanh giống như vừa gặp ma. Hắn ôm con vịt chạy ra khỏi cửa, như nhớ ra gì đó, một tay ôm lấy con vịt một tay khóa hàng rào sắt lại, hung hung hổ hổ chạy ra khỏi căn phòng. Hắn chạy tiên tục vào một căn phòng lớn, con vịt đen ôm trong lòng chân giãy loạn xa, kêu không ngừng, hắn vừa chạy vào phòng liền gọi to: “Lão đại.. lão đại..” Trong phòng có mấy người đàn ông, hắn dừng lại, con vịt thừa dịp hắn không để ý liền nhảy khỏi lòng hắn, cánh vỗ vỗ té xuống đất, kêu cạc cạc tán loạn cả lên, trên không trung còn có mấy cọng lông vịt. Ấn Hạo tỏ vẻ không vui: “Thạch Đầu, đệ tính giết chết con vịt hay sao, ta thì không sao nhưng sẽ có người giết đệ đó” Hơi thở nam hài không đều đặn, mặt đỏ lên: “Lão đại, đệ.. đệ có chuyện muốn nói” Ấn Hạo không nhìn hắn, tiếp tục cùng người khác thương lượng công việc. Thạch Đầu đứng bên cạnh, có chút sốt ruột, đợi đến khi mọi người rời đi, Ấn Hạo tựa người vào ghế nói: “Có chuyện gì?” “Đệ… đệ nhìn thấy một người”– Thạch Đầu vẫn đang suy nghĩ xem liệu có phải mình bị ảo giác. “Hình như là một người con gái” “Hình như đây không phải là lần đầu tiên đệ nói như vậy”- Ấn Hạo không tin, chỉ chỉ con vịt đen ngồi ở góc tường nói: “Ở đây, chỉ có con vật kia hàng thật giá thật là cái” Ở một nơi bị phong bế thế này, hơn nữa nơi này chỉ có đàn ông huyết khí sôi trào, âm dương mất cân đối, tránh không khỏi một số người có tâm lý biến thái. Đàn ông trở nên mảnh mai ăn mặc giống hệt đàn bà, một số người thể lực không tốt, muốn sống ở Viêm Hoang cần người khác che chở không thể không hạ mình làm “thiếp”. Ấn Hạo tuy có thể duy trì trật tự nơi này nhưng không phải chuyện gì cũng có thể can thiệp. Thạch Đầu vung tay: “Đệ tuyệt đối không nói lung tung, quả thật có người ngay trong phòng Sở Nghiêu” Ấn Hạo nhướng mắt, đầy hứng thú: “Đệ nói là trong phòng Sở Nghiêu giấu người” “Dạ phải”– Thạch Đầu gật đầu. “Anh ta còn khóa cửa lại, đệ lúc nãy do tìm hắc Đậu nên liền mở cửa phòng anh ta, sau đó phát hiện trong phòng anh giấu người, da trắng bóc, tóc dài, lại trông giống như yêu tinh” Hắn gãi gãi đầu, bổ sung thêm một câu: “Ngực của cô ta rất đầy đặn, hình như là nữ yêu tinh” Viêm Hoang được gọi là tử vong cốc, đương nhiên thường xuyên có người chết, bên ngoài cũng không ngừng đưa người mới vào. Viêm Hoang có bao nhiêu người, cao thấp mập ốm hình dáng ra sao, Ấn Hạo đều nắm rõ. Sở Nghiêu đến Viêm Hoang không bao lâu, chưa tới hai năm, khả năng sinh tồn của Sở Nghiêu rất tốt, vẫn cao ngạo như trước đây. Viêm Hoang có mấy trăm người, lấy thực lực của bản thân để quyết định, Ấn Hạo có thể trở thành lão đại của Viêm Hoang quan trọng nhất là thân thủ của hắn rất tốt, xét về thực lực cá nhân không ai có thể thắng nổi. Ngục giam Viêm Hoang do hắn cầm đầu quản lý. Sở Nghiêu tuy đến sau, nhưng Ấn Hạo phát hiện thân thủ Sở Nghiêu so với hắn và vài người hầu thân cận đều rất tốt, nhưng Sở Nghiêu không ham tranh cao thấp, cũng không đồng ý làm thủ hạ của hắn, còn bổn phận làm việc, Sở Nghiêu vẫn tuân thủ quy tắc nơi này, chỉ là không muốn cùng người khác thân thiết. Sở Nghiêu không chống đối cũng không ủng hộ Ấn Hạo. Ở Viêm Hoang có một lực lượng đáng sợ được gọi là “ Địa Quỷ, một khi bước vào khu vực hoạt động của “Địa Quỷ”, tất cả cơ bắp đầu bị khô héo, chỉ vài phút sau người bước vào chỉ còn lại lớp da mỏng manh bao phủ bộ xương khô, lát sau chỉ còn lại bộ xương trắng. Quá trình này xảy ra rất nhanh, không hề có cảnh máu chảy, một khi bị “Địa Quỷ” hút lấy thì chỉ có con đường chết, người muốn cứu giúp cũng sẽ chết theo. Địa Quỷ kì thật không phải quỷ, kỳ thật nó là một từ trường siêu mạnh có thể phá hủy tất cả, bên cạnh tử vong cốc là luồng từ trường cố định, cho nên cho dù người bị giam thân thủ có tốt tới đây cũng không thể trốn đi, người bên ngoài chỉ cần canh cửa ra vào. Nơi sản xuất thạch anh Tím, Địa Quỷ cũng giống như quỷ mơ hồ bất định, khi thì không thấy đâu, khi thì đông khi thì tây chỉ trong chớp mắt đã lấy đi tính mạng vô số người. Khả năng cảm nhận điện từ của con người rất kém so với động vật, cho nên trước khi ngục giam Viêm Hoang được thành lập, những động vật nhỏ có thể tự do sinh sống trong Viêm Hoang, còn người chỉ còn lại bộ xương trắng. Ấn Hạo có khả năng cảm nhận rất rõ Địa Quỷ, trong quá trình tìm kiếm thạch anh tím, hắn có thể dẫn dắt mọi người tránh khỏi Địa Quỷ, giảm tối đa độ thương vong. Điều này cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hắn trở thành lão đại Viêm Hoang. Sở Nghiêu cũng am hiểu biết cách tránh Địa Quỷ, so với thủ hạ Ấn Hạo hắn rất khá. Để sinh tồn, Ấn Hạo cần người như vậy đến giúp. Cho nên Ấn Hạo đối với Sở Nghiêu cũng rất khách khí, mặc hắn an phận ở một góc. Lúc này, Ấn Hạo muốn xem Sở Nghiêu giấu ai trong phòng. Ấn Hạo đứng trong phòng nhìn Mễ Lương, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, ánh mắt phức tạp, mang theo luồng suy nghĩ sâu xa, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu dò xét: “Lão đại, anh xem, có giống yêu tinh không?” Nói xong, hắn vươn tay ấn vào ngực Mễ Lương, ấn đến bộ ngực co dãn, hắn liền rất vui vẻ nói: “Thật là mềm, Thiếu Đầu đại ca nói, chỉ có ngực con gái mới mềm như vậy, giống như bánh bao, vậy cô ta đúng là con gái. Bị tập kích vào ngực, phản ứng của Mễ Lương hơi chậm chạp, thấy nam hài tiếp tục ấn, vội vàng hất tay hắn: “Làm gì vậy?” Thạch Đầu rụt tay lại: “Tôi chỉ xem cô có thật là con gái không thôi” Khóe môi Mễ Lương trễ xuống. Nàng nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi trước mặt, người đàn ông mím môi, không biết là vui hay giận, ánh mắt sắc như dao. Tâm trạng Mễ Lương cực kì không tốt, khóe miệng run run, muốn chào hỏi đối phương nhưng gương mặt như bị rút mất gân. Ấn Hạo giữ lấy cằm Mễ Lương, nâng mặt nàng lên nhìn hắn. Hắn dùng lực không mạnh nhưng Mễ Lương thấy đau, mặt càng co lại như muốn khóc, nhì nàng vặn vẹo gương mặt, Ấn Hạo thả lỏng tay nghiêng đầu nhìn Thạch Đầu nói: “Gọi Sở Nghiêu về đây, trên đường đi không để lộ ra, có ai hỏi đều không được nói, chỉ cần nói ta tìm hắn” “Vâng”- Thạch Đầu gật đầu, nhìn nhìn Mễ Lương vài cái, ánh mắt như muốn nói đây là yêu tinh hóa thành người, sau đó bỏ chạy đi. Thạch Đầu chạy, ánh mắt Ấn Hạo sáng quắc đánh giá Mễ Lương vài lần như muốn nhìn xuyên qua Mễ Lương. Người ở Viêm Hoang cho dù thoát đi một lớp da hắn cũng nhận ra. Nhưng lúc này, hắn chắc chắn người trước mặt chưa từng thấy qua, hơn nữa gần đây, bên ngoài không đưa người vào. Hắn làm giống như Thạch Đầu, nhưng động tác thô lỗ hơn nhiều, một tay trực tiếp xoa nắn ngực Mễ Lương. Mễ Lương giãy giụa muốn né, nhưng bị Ấn Hạo đè vào tường, dùng tay bóp lấy cổ họng nàng, uy hiếp nói: “Không được lên tiếng, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả” Tay của hắn như ưng trảo, cổ họng Mễ Lương bị siết chặt, ngực cũng bị hắn nắm lấy rất đau. Ấn hạo chẳng qua muốn xác nhận nàng có thật là nữ hay không, hắn làm việc luôn thẳng thắn, sau khi chạm vào bộ ngực cao ngất mềm mại, hắn nheo mắt lại, trực tiếp hất tung váy Mễ Lương. Váy Mễ Lương bị đẩy lên cao, lộ ra chiếc quần lót màu đỏ. Ấn Hạo như chưa từ bỏ ý định, quần lót bị hắn kéo xuống, ánh mắt hắn nhìn vào u cốc màu đen đánh giá qua lại, sau khi xác định đây đúng là con gái hàng thật giá thật, hắn mới đứng trước mặt hỏi nàng, ép cung: “Cô là ai?” Mễ Lương đỏ bừng mặt, không viết là vì bị người đàn ông này nhìn mà xấu hổ giận dữ hay vì hắn siết cổ nàng rất chặt. Ấn Hạo thấy sắc mặt nàng không tốt, hơn nữa nói không nên lời, mới chậm rãi thả lỏng tay, hỏi lại lần nữa: “Cô rốt cuộc là ai?” Vấn đề này nàng trả lời rất rõ, nàng là Mễ Lương. Những vấn đề kế tiếp chính là những câu hỏi Sở Nghiêu đặt ra, Mễ Lương trúc trắc đáp. “Cô vào bằng cách nào?” Mễ Lương muốn giải thích là nàng xuyên không, dùng khái niệm thời gian và không gian để nói, lông mày nhíu lại: “Tôi… tôi” “Tôi..”- Gần nửa ngày, Mễ Lương cũng chưa nói ra nguyên do, Ấn Hạo cũng không miễn cưỡng, nơi này không thích hợp thẩm vấn người, hắn nói: “Ngoan ngoãn ở đây” Hắn rời khỏi phòng, đứng ngay giữa lối ra vào, có một người đàn ông chân khập khiễng đi ngang qua cửa, nhìn Ấn Hạo gật đầu chào hỏi, vẻ mặt Ấn Hạo lãnh đạm, không đáp lại.