Khi Ấn Hạo bôi thuốc cho nàng, Mễ Lương kêu la như heo bị giết, cẳng chân sưng lên chỉ cần chạm nhẹ là đau. Thạch Đầu ở bên cạnh nói không ngừng: “Lão đại, anh nhẹ một chút, Mễ Lương đau lắm, nhẹ một chút…” “Hai người im miệng cả đi”– Ấn Hạo bị hai người quấy nhiễu không cách nào tập trung, hắn nghiêng đầu nhíu mày nhìn Mễ Lương cắn răng chịu đựng. Mắt hắn cũng mang theo phần xót xa, ngoài miệng lại hung dữ nói: “Cũng không nghiêm trọng lắm, cô kêu to như vậy người khác còn tưởng cô bị thương nặng lắm? Nếu còn la hét ầm ĩ tôi sẽ không trị cho cô nữa” Mễ Lương đau đến hít hà, nức nở nói: “Tôi không la nhưng anh nhất định phải chữa khỏi, nếu không tôi sẽ tàn phế a” “Bị thương như vầy sao có thể tàn phế”– Ấn Hạo chỉ vào đùi nàng. “Nhưng mà nếu không trị khỏi bị què là chuyện có thể” Vừa nghe chữ bị què, nước mắt Mễ Lương như cơn hồng thủy trào ra, ngực phập phồng lên xuống: “Bị què sao… tôi không muốn bị què” “Không đâu, tôi cam đoan cô sẽ không bị”- Ấn Hạo vội vàng an ủi nàng, nữ nhân thật là phiền toái, càng hung dữ thì càng không im lặng, Ấn Hạo không thể không dịu giọng lại. “Tuy đau nhưng mà gãy xương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ lại như trước” Ấn Hạo thay cô bôi thuốc băng bó, xong xuôi hắn vẫy tay gọi Thạch Đầu đi lấy đá và thuốc. Thạch Đầu đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, Mễ Lương khản giọng nói: “Lão đại, cám ơn anh. Anh cũng bị thương mà, mau về nghỉ đi” “Đợi Thạch Đầu mang đá về đã, dù sao tôi cũng phải uống thuốc, tới lúc đó bảo Thạch Đầu ở lại trông cô, chân của cô hiện tại không được cử động, sau này cứ ở trong phòng đừng có đi lung tung”- Ấn Hạo dặn nàng, đôi mắt Mễ Lương tựa như trái đào sưng to, trong lòng có chút xót xa, phụ nữ cười lên thật đẹp, khóc suốt cũng khiến người ta khó chịu. Hắn đứng đậy cầm lấy khăn đưa qua cho nàng, bảo nàng lau mặt: “Sau này đừng khóc nữa, mắt sưng lên thật khó nhìn” Mễ Lương tựa vào đầu giường, vì chân quá đau nên không muốn hé môi, nàng lau mặt, kéo cái chăn kế bên xuống che đi nữa người, nghe giọng nói du dương của Ấn Hạo: “Hôm nay vì cô nên mới tôi bị Hắc Vũ Đao ám toán, nhưng cũng vì cô mà cuối cùng tôi không sao cả, không biết cô may mắn hay là xui xẻo” “Tôi đâu quen hắn ta, sao biết được hắn sẽ bắt cóc tôi chứ, chẳng lẽ Hắc Vũ Đao biết tôi là con gái?”– Mễ Lương ngầm nghĩ lại cảm thấy không đúng, Hắc Vũ Đao kêu nàng là xú tiểu tử. “Đây là ân oán giữa tôi và hắn”- Ấn Hạo ngồi bên mép giường. “Cô không phải là đối thủ của Hắc Vũ Đao, người hắn muốn giết là tôi, sao cô lúc đó không chạy đi” Có lẽ lúc đó Ấn Hạo không nghe thấy Hắc Vũ Đao nói gì, Mễ Lương sợ nhất chính là thứ đàn ông hung bạo, hạ lưu ác nhân, Mễ Lương vừa nghĩ tới cả người run rẩy. Ấn Hạo nếu thật sự bị giết thì sẽ không còn ai che chở cô nữa, không bằng đồng quy vu tận với Hắc Vũ Đao. Tuy sự thật là thế nhưng cơ hội tốt như vậy nàng không thể không tận dụng, Mễ Lương nắm lấy tay Ấn Hạo: “Tôi làm sao đứng nhìn hắn ta giết anh chứ, nếu anh chết, tôi sống còn có ý nghĩa gì” Ấn Hạo cất giọng khinh thường: “Cô quên tôi đã từng nói ở Viêm Hoang này quan trọng nhất là sống sót” Mễ Lương bất mãn nói: “Lão đại, anh thật sự chẳng có chút lãng mạn nào cả. Lúc này đáng ra anh nên nói vài câu cảm động hoặc nên nói anh thích tôi, tôi đau đến chết anh lại còn nói mấy lời nói? Giống như mọi chuyện tôi làm là thừa vậy.” Ấn Hạo cong môi cười: “Thật ra tôi rất thích cô làm vậy” Hắn cười đến anh tuấn, Mễ Lương nhìn có chút thất thần. Con người Ấn Hạo này cũng tốt, dĩ nhiên là khi đem so với đám đàn ông ở Viêm Hoang, hắn muốn cùng nàng phát sinh quan hệ thân mật vậy mà không muốn phụ trách; hắn có thể đối tốt với nàng nhưng không chút lưu luyến đòi bỏ đi, đem nàng quăng vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Ở Viêm Hoang này, nàng phải nghĩ cách để bản thân sống sót. Mễ Lương nghiêng người ôm cổ hắn, đầu gác trên vai hắn, giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn, vừa mềm lại vừa êm: “Chân tôi đau quá, ôm một lát đi, đợi Thạch Đầu mang đá và thuốc tới tôi sẽ không làm phiền anh nữa” Ấn Hạo hơi sững người. Cơ thể Mễ Lương thật mềm, ôm hắn thật chặt, nàng giống như dây mây sống nương nhờ cây đại thụ, trong lòng hắn một thứ tình cảm ôm ấp bắt đầu phát sinh, Ấn Hạo chậm rãi vươn tay ôm nàng, không tự chủ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Đau không tới mấy ngày nhưng phải dưỡng thương một thời gian” “Lão đại, ngày mai không thể cùng anh làm”- Mễ Lương nói giọng cực kì đáng thương vô tội, như là nàng cực kì hi vọng được cùng hắn làm, thật ra nàng đang cảm thấy may mắn vì có thể trốn tránh một thời gian, xem như trong cái họa có cái may, bây giờ tranh thủ bồi dưỡng tình cảm rồi làm chuyện đó cũng có lợi cho việc chinh phục Ấn Hạo. “Không sao, cô cứ dưỡng thương cho tốt đi” “Tôi không muống sống xa anh đâu, dù là sinh ly hay tử biệ. Lão đại, cả đời này tôi muốn đi theo anh, anh đừng ném tôi sang một bên được không?”– Mễ Lương ôm hắn chặt hơn, giọng nói đau đớn nghẹn ngào, ở thế giới này nàng không có nơi nương tựa, Ấn Hạo làm lão đai ở đây, đi ra ngoài vẫn có thể sống tốt. Đi theo hắn, ít nhất nàng có cơm ăn, chỉ cần hắn mang nàng ra ngoài, Mễ Lương đi theo hắn cũng không tính là quá tệ dù cho hắn muốn lấy người phụ nữ khác nàng cũng vui mừng chúc hắn. Ấn Hạo gỡ tay Mễ Lương ra: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi xem Thạch Đầu chuẩn bị thuốc tới đâu rồi, cô uống thuốc rồi đi ngủ” Nói xong hắn đẩy Mễ Lương ra, đi ra khỏi cửa, rõ ràng là cự tuyệt mang theo nàng đi. Mễ Lương nhìn hắn rời đi, nàng cảm thấy chân càng nhức hơn. Vượt ngục chưa thành công, à không, phải là gia nhập đội vượt ngục chưa thành công, Mễ Lương phải nổ lực hơn. Ấn Hạo cũng bị thương nhưng không hề tỏ ra xuống sức, vẫn thường xuyên đi qua khu vực khai thác mở xem xét chỉ dặn Thạch Đầu làm cho hắn thuốc, uống dăm ba ngày thì không uống nữa. Vừa ngừng một ngày, lúc Thạch Đầu mang cơm trưa tới còn mang thêm chén thuốc đen như mực, hắn liếc mắt nhìn: “Đã bảo đệ không cần mang thuốc tới mà” “Mễ Lương nói lão đại bị thương nặng, dù ngoài mặt không có dấu hiệu bệnh nhưng bên trong chưa khỏi hẳn, cô ấy nói anh ráng uống thuốc thêm mấy ngày nữa”- Thạch Đầu đứng lại gần hắn. “Bắt đầu từ bao giờ đệ lại nghe lời Mễ Lương”- Ấn Hạo chỉ vào chén thuốc. “Đem đổ đi, về sau đừng chuẩn bị nữa” “Nhưng mà Mễ Lương nói nếu đệ không ép được lão đại uống thuốc cô ấy sẽ không nói chuyện với đệ nữa”- Thạch Đầu tỏ ra khó xử, ngẩng mặt nói: “Lão đại, Mễ Lương thật lòng quan tâm anh mà” “Đệ kêu cô ấy lo mà dưỡng thương cho tốt đi”- Ấn Hạo bang quơ nói. “Cô ấy ăn trưa chưa?” “Đã ăn rồi, lão đại, anh mau ăn đi, để đệ đem thuốc qua cho cô ấy”- Thạch Đầu đi ra khỏi phòng. Ấn Hạo mỗi ngày đều sang xem vết thương của Mễ Lương, hôm nay cần phải tháo băng giúp nàng thay thuốc, lúc tới phòng Mễ Lương thì thấy chén thuốc nguội ngắt để trên bàn, Thạch Đầu thấy hắn tới thì đứng dậy: “Lão đại, anh tới rồi, Mễ Lương nói anh không uống cô ấy cũng không uống” “làm loạn!”– Ấn Hạo phun ra hai chữ. Mễ Lương ánh mắt u oán nhìn hắn. “Lão đại, vết thương của anh cũng không nhẹ, không thể làm qua loa được, anh không uống tôi cũng không uống” “Cô đang uy hiếp tôi? Cả ngày cô sẽ kêu đau cho xem.”- Ấn Hạo khinh thường. Mễ Lương tỏ vẻ tình thâm: “Tôi chỉ quan tâm anh, thân thể là tiền vốn anh biết chưa? Có rất nhiều người ở đây mơ ước vị trí của anh, anh không dưỡng thương tốt lỡ bị người khác lợi dụng cơ hội hất anh xuống thì sao? Hại tôi cả ngày lo lắng đề phòng, tâm trạng không tốt, uống thuốc cũng vô dụng” Ấn Hạo coi như chưa nghe thấy, không cho là đúng liền phất tay với Thạch Đầu: “Đi hâm nóng lại đi” Thạch Đầu vội vã bưng chén thuốc ra ngoài, Mễ Lương hướng mặt ra ngoài: “Nóng cũng không uống, anh không uống tôi cũng không uống” Mễ Lương bị thương, sắc mặt không hồng hào như lúc trước, giống như vừa trải qua cơn mưa to đánh địch, tuy vẫn dịu dàng nhưng lại nhợt nhạt. Lúc này gương mặt tái đi lộ đôi mắt quật cường, Ấn Hạo cảm thấy thật buồn cười, ở Viêm Hoang này mười năm, ở đây mười năm không có ai hỏi han ân cần, không có người lo lắng lại nghe thấy Mễ Lương bày tỏ tình cảm hắn cảm thấy rất buồn cười. Dù buồn cười nhưng cảm động, tuy vậy hắn vẫn tỏ ra bình thường, kéo ghế sang ngồi xuống cạnh giường, chuẩn bị xem xét chân Mễ Lương: “Phải thay thuốc thôi” Mễ Lương buồn bực không nói, đầu nghiêng sang bên không để ý hắn. Ấn Hạo cẩn thận nâng đùi nàng lên, bắt đầu tháo băng giúp nàng thay thuốc. Lúc Ấn Hạo chồm sang lấy thuốc, không ngờ khuỷu tay đụng vào đùi, nghe tiếng nàng hít sâu, hắn hỏi: “Đau sao?”- Nàng cắn răng không nói chuyện với hắn. Môi hơi bĩu ra như đang dỗi ai đó. Ấn Hạo cảm thấy nàng cố tình gây sự lại có chút đáng yêu, vừa bôi thuốc vừa nói: “Có phải cô gái nào cũng đáng ghét như cô không?” “Con gái chỉ làm phiền người mình thích tôi”– Mễ Lương rầu rĩ nói. Tay Ấn Hạo đang cầm thuốc hơi khựng lại, rồi im lặng giúp nàng bôi thuốc giống như đang xem xét đùi nàng, hắn bình thản nói: “Nếu cô không dưỡng thương cho tốt, về sau bị què đừng có oán tôi” Mễ Lương cắn cắn môi, vẻ mặt nhăn nhúm, lâu sau mới quay lại nhìn Ấn Hạo. dùng giọng nói cầu khẩn?: “Lão đại, anh uống thuốc đi được không? Tôi không muốn bị què, tôi cũng muốn dưỡng thương cho tốt để cùng anh làm chuyện thân mật, nhưng mà…”- Gương mặt nàng tỏ ra bối rối. “Nhưng mà, anh không uống tôi cũng không uống.” Ấn Hạo ngạc nhiên, thế này là sao? Mễ Lương u oán nhìn hắn. “Còn nói tôi bị què không được oán anh, rõ ràng là do anh hại” “Được rồi, tôi sẽ uống tiếp hai ngày thuốc”- Ấn Hạo nhân nhượng nói. “Suốt ngày cứ lải nhải nghe phiền quá, khả năng làm phiền người khác chắc là năng lực của phụ nữ” Ngoài miệng tỏ ra than trách nhưng trong lòng lại vui, Mễ Lương quan tâm hắn khiến hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Buổi tối, hắn qua phòng Mễ Lương, nàng vừa cơm nước xong. Hắn tìm lý do đuổi Thạch Đầu đi, Mễ Lương ngủ qua một giấc thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều, Ấn Hạo cứ như ngày thường hỏi nàng vài câu, sau đó hắn sờ soạng người lấy ra một vật đưa nàng. “Này cô cầm lấy” Hắn cho nàng hai khối thạch anh tím tinh khiết không lần tạp chất, một khối nặng thông thường, một khối lớn hơn, quả là tạo vật của tự nhiên được gia công hoàn mỹ, thạch anh tím dưới ngọn đèn sáng lóe, nhìn ánh mắt Mễ Lương cũng lấp lánh theo, nàng nhận lấy từ tay hắn. “Tặng tôi a” “Hôm đó có vẻ cô rất thích”– Ấn Hạo lãnh đạm nói. “Ở Viêm Hoang thứ khác thì không có, nhưng thạch anh tím thì thừa” Mễ Lương cầm thạch anh tím không buông ra, ánh mắt cong lên, nhớ tới đây là vật Ấn Hạo tặng nàng, xem ra đã có chút tiến triển. Nàng ngẩng đầu nhìn Ấn Hạo, sau đó nghiêng sang hôn hắn rồi vội vàng rụt lại, nàng nhìn đôi mắt của Ấn Hạo có vẻ ngạc nhiên, đưa vật trên tay lên. “Thứ này, tôi rất thích; anh, tôi cũng thích “