Thoát khỏi viêm hoang
Chương 12
Mễ Lương ngồi không cũng chán, hơn nữa bản thân nàng cũng nói là có thể làm nhiều việc, chính vì vậy nàng bàn với Thạch Đầu xem làm gì. Ở Viêm Hoang, Thạch Đầu nhỏ tuổi nhất, nhưng Ấn Hạo lại đặc biệt quan tâm hắn nên cuộc sống cũng tương đối nhẹ nhàng. Mễ Lương giúp Thạch Đầu vài việc, Ấn Hạo không có ý kiến gì, nên Thạch Đầu liền mang một túi đậu phộng bảo cô ngồi bóc vỏ.
Khi Ấn Hạo đi vào, Mễ Lương đã bóc được phân nửa số đậu phộng, bên cạnh những chiếc bao tải to đựng đầy đậu do nàng làm suốt mấy ngày qua. Khi nàng thấy Ấn Hạo tới liền chào hỏi hắn: “Lão đại, anh tới rồi sao!”
Ấn Hạo nhìn đống đậu phộng rồi nói: “Đừng lột nữa, mau đi rửa tay”
“Thạch Đầu nói tối nay còn phải rang đậu phộng, Viêm Hoang nhiều người như vậy số đậu này sao đủ. Tôi vừa làm vừa nói chuyện với anh cũng được, như vậy sẽ không lỡ việc”- Mễ Lương tiếp tục cầm lấy đậu phộng ở trong bao lột tiếp.
Ấn Hạo nhẹ nhàng nói: “Mễ Lương, cô quên rằng khi cô tới đây tôi nói với cô ba điều sao?”
Mễ Lương thấy Ấn Hạo không vui liền phủi phủi tay, múc nước rửa tay, sau đó lau khô nhìn Ấn Hạo: “Lão đại, anh cần tôi làm gì?”
“Cô là phụ nữ, cô nói xem cô có thể làm gì?”- Ấn Hạo đi tới trực tiếp kéo tay Mễ Lương, một tay ôm người vào lòng, tay còn lại nâng cằm nàng lên: “Mễ Lương, dáng vẻ của cô cũng không tệ”
Ấn Hạo siết chặt lấy thắt lưng nàng, bàn tay đang nâng cằm nàng lên đi tới trước ngực sờ loạn, Mễ Lương hoảng sợ, đám đàn ông ở Viêm Hoang như sói đói, nàng dĩ nhiên biết hắn muốn làm gì. “Lão, lão đại, anh đã nói sẽ không làm vậy”
“Tôi chưa từng nói”- Ấn Hạo nói thẳng. “Tôi chỉ nói cô là sủng vật của tôi. Tôi nuôi cô, bao bọc cô, còn khi nào muốn đụng vào cô thì đụng”
Tim Mễ Lương đập mạnh, nàng không dám giãy giụa, ánh mắt mở to, ấp a ấp úng ngăn cản hành vi của hắn. “Chúng ta có thể từ từ mà… làm như vậy nhanh quá… tôi không thích nghi được”
“Ai cũng không muốn tới Viêm Hoang, nếu đã tới thì chỉ trách số mình xui. Cô phải cảm thấy may mắn vì mình là phụ nữ, nếu không với dáng vẻ yếu ớt của cô chắc chắn không thể sống nổi ở Viêm Hoang”- Ấn Hạo kề sát mặt nàng, Mễ Lương cắn răng, gương mặt hoảng loạn không hề cạm chịu, hắn chậm rãi buông lỏng tay. “Đừng nói là tôi cưỡng hiếp cô”
Ấn Hạo lấy con dao nhét bên hông đặt vào tay Mễ Lương: “Cô có thể lựa chọn cái chết”
Con dao không lớn nhưng khi Mễ Lương cầm lên tay thì nó nặng trịch, vỏ dao rút ra, lưỡi dao cực kì sắc bén, ngón tay của Ấn Hạo chỉ chỉ vào nơi trái tim của nàng: “Thật dễ dàng, như vậy cô có thể giải thoát khỏi Viêm Hoang”
Ấn Hạo nói xong tránh ra vài bước, không giống như đang đùa giỡn hoặc thử nàng. Mặt Mễ Lương trắng bệch, mông lung không biết làm sao, chỉ nhìn vào đôi mắt bình thản của Ấn Hạo. Nếu Mễ Lương thật sự chết, hắn sẽ không hề biến sắc mà đá xác nàng ra ngoài, nàng cầm mũi dao hướng ra ngoài, sau đó một giọng nói nhẹ bổng cất lên. “Cô không giết nổi tôi đâu”
Mễ Lương cúi đầu nhìn con dao, cán dao run run theo tay, nghĩ thì đơn giản nhưng khi cầm được con dao trong tay, Mễ Lương lại không có can đảm đâm thẳng nó vào người. Nàng sợ đau, hơn nữa lỡ đâm vào mà không chết ngay, mình lại nằm trên đất đau đớn run rẩy, vẻ mặt méo mó, máu chảy lênh láng. Nàng tưởng tượng không ra hình ảnh đó, hơn nữa nàng vẫn muốn sống, chết thật ra không phải là chuyện dễ dàng.
Mễ Lương giống như người bị rút hết sức lực, tay càng run rẩy, trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của nàng, bang một tiếng, con doa rơi khỏi tay nàng.
Ấn Hạo đi tới, đem cơ thể mềm nhũn của Mễ Lương ôm vào lòng, ở phía trên đỉnh đầu nàng nói nhẹ: “Không muốn chết là tốt rồi, xem ra em vẫn còn muốn sống, sau này tôi sẽ đem đồ tốt cho em”
“Sau nay, anh sẽ đem tôi đi cho người khác sao?”– Mễ Lương ngước mặt nhìn hắn, nàng nhớ lần đầu gặp mặt Ấn Hạo hắn cũng nói vậy, tới nơi này cũng không phải ý nguyện của nàng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không trở thành đồ chơi của đám đàn ông.
Nàng im lặng, ngước gương mặt thanh tú lên, ánh mắt trong như nước hồ thu. Ấn Hạo nhìn nàng mà trái tim không hiểu sao liền mềm xuống. “Không đâu, chỉ cần em nghe lời, ở trong phòng này, đừng để có ai phát hiện ra em”- Hắn dừng lại rồi tiếp. “Dù bị phát hiện, tôi cũng sẽ bảo vệ em, không đem em cho người khác”
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, Ấn Hạo ôm nàng vào phòng, cửa chỉ khép hờ, ôm người ngồi xuống bên mép giường, Mễ Lương ngồi trên đùi hắn. Vì ngại ngùng mà cơ thể căng cứng, ngồi trong lòng hắn mà không nhịn được run lên.
Vưu vật trong lòng vừa mềm lại, bé bỏng lại quyến rũ. Ấn Hạo cởi dây thắt lưng của nàng, vứt bỏ áo ngoài, muốn thoát tiếp nút nội y thì Mễ Lương nói: “Lão đại, đây vẫn là ban ngày… tôi.. buổi tối có được không?”
“Buổi tối?”- Buổi tối lại đụng tên Sở Nghiêu đáng ghét kia, hơn nữa khi ôm nàng, thân dưới của Ấn Hạo đã có phản ứng, hơn nữa làm liên tục mới là phong cách của hắn. Tay hắn không ngừng, tiếp tục cởi nút nội y, Mễ Lương đột nhiên vươn tay vòng lấy cổ Ấn Hạo, đem cơ thể áp sát người hắn, đầu tựa vào vai hắn khẩn cầu: “Ban ngày thật sự không được, tôi… tôi.. rất ngại”
Ở trong lòng Ấn Hạo, nàng vừa cử động như vậy đã khiến cự vật dưới thân Ấn Hạo càng sưng, thấy nàng quấn chặt lấy hắn, giống như cây mây ôm cổ hắn không buông, Ấn Hạo không thể tiếp tục cởi nút. Hắn ôm cô, bàn tay dò thám sờ loạn trên vùng lưng trơn nhẵn. Đám đàn ông đó nói đúng, da của phụ nữ thật mềm, sờ lên có cảm giác còn mềm mại hơn cả vải gấm. Eo của nàng nhỏ như vậy, vừa ôm vào lòng đã khiến người ta phải dịu dàng, chỉ sợ dùng sức quá mạnh sẽ bẻ gãy nó.
Mễ Lương thập phần lo sợ, cơ thể đóng băng ôm chặt Ấn Hạo. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Ấn Hạo được một người con gái ôm, trước ngực nàng tròn trịa co dãn tốt áp vào lồng ngực rắn chắt của hắn không muốn rời đi. Ấn Hạo không muốn dùng sức đẩy cô, chỉ xoa nhẹ lưng cô đã khiến cho cơ thể hắn muốn nổi lửa, cả người như bị thiêu sống, Ấn Hạo thở dốc trở nên ồ ồ: “Tôi chờ không được nữa, tôi muốn em”
Hai tay Mễ Lương như gọng gắt ôm chặt hắn, lắc lắc đầu: “Tối đi, ban ngày sáng qua, tôi.. chưa từng làm qua, tôi”
Mễ Lương nghiêng người ngồi trên đùi hắn, không ngờ ngồi ngay trên vật cứng của hắn, từng động tác nhẹ của nàng có thể gây ra phản ứng rất lớn cho Ấn Hạo, Ấn Hạo vỗ lưng nàng nói: “Leo xuống đi, không cần ngồi ở chỗ này”
Mễ Lương cũng cảm thấy có vật cứng ở dưới đâm vào người, nàng đứng dậy lẻn ra sau giường, quỳ gối trên giường từ phía sau ôm chặt Ấn Hạo, hai má dường như áp sát vào mặt hắn. Trên phương diện phụ nữ, Ấn Hạo không có kinh nghiệm, Mễ Lương lại quấn hắn không buông khiến hắn càng thích nàng hơn, trong lòng hắn có cảm giác thoải mái khi được phụ nữ dựa dẫm, nhân nhượng nói: “Được, tối nay tôi sẽ tới ăn em, bây giờ tôi muốn em làm một ít chuyện”
Hắn cởi bỏ thắt lưng, đem vật cứng phóng thích ra ngoài, túm lấy tay Mễ Lương, giọng nói anh ách: “Mễ Lương, em tự mình làm đi, nếu không tôi không lo nhiều vậy đâu”
Hắn nắm được tay Mễ Lương kéo lại không phải chuyện dễ, Mễ Lương thức thời, chậm rãi nới tay. Bộ phận đàn ông này Mễ Lương cũng từng nhìn thấy, đương nhiên là trên máy tính của các vị tỷ muội, nhưng lần đầu tiên thấy tận mắt nàng không khỏi giật mình. Nhưng vẫn thuận theo, dùng tay phủ lên nó, dùng tay còn tốt hơn là bị hắn cưỡng hiếp
Lòng bàn tay của nàng ấm áp vừa phủ lên Ấn Hạo liền thỏa mãn thở dài, tiện đà cầm tay cô bắt đầu lên xuống cao thấp. Trán Mễ Lương tóat cả mồ hôi, tình huống này được coi là gì? Xuyên qua tới nay chuyện gì nàng cũng gặp, Ấn Hạo cho nàng hai lựa chọn, nàng không có dũng khí để chết thì chỉ có thể chọn con đường này.
Vẻ mặt Ấn Hạo đầy chịu đựng, răng cắn chặt, lâu lâu tràn ra tiếng rên sung sướng, hai lông mày nhíu chặt, không biết là đau đớn hay sung sướng, động tác trên tay mỗi lúc một canh.
Có Mễ Lương bên cạnh, hôm nay Ấn Hạo cảm giác được một điều khác lạ, hắn như biết vào cảnh giới mới, cánh tay không nhúc nhích kia ôm chặt lưng Mễ Lương tiếp tục hưởng thụ loại cảm giác vui vẻ này. Nhưng lúc đang sảng khoái đến tận cùng thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa: “Mễ Lương, cô có bên trong không? Tôi vào đây”
Ấn Hạo đã sắp bùng nổ nay lại phải nhịn. Mễ Lương cũng sợ tới mức run run, thừa dịp hắn hoảng hốt nhanh chóng thoát khỏi, giống như con thỏ bị làm cho hoảng sợ nhảy xuống khỏi giường, lùi sâu vào nơi góc tường.
Then chốt cửa rớt xuống, khóa đã bị Thạch Đầu thay đổi. Bên trong có thể khóa, nhưng bên ngoài cũng có thể mở. Mễ Lương ngày thường khóa lại hay không cũng giống nhau nhưng Sở Nghiệu và Ấn Hạo rất khác nhau, sở Nghiêu mỗi lần đi vào đều gõ cửa, đại khái hắn sợ người ta đang làm chuyện gì đó, còn Ấn Hạo không bao giờ hỏi, muốn vào là vào, muốn đi là đi.
Một người đàn ông ngay tại thời khắc then chốt nhất bị người khác quấy rầy sẽ buồn bực, Ấn Hạo buộc lại dây thắt lưng đi ra ngoài, nhìn thây Sở Nghiêu thì như mồi lửa ném vào thùng xăng, lửa bùng lên mạnh mẽ “Sở Nghiêu, mày tới đây làm gì?”
Sở Nghiêu nhìn vẻ mặt khó chịu của Ấn Hạo, tựa hồ đã đoán được nên bình thản nói: “Ấn Lão đại, anh có thể tới vì sao tôi không thể? Cô ấy cũng không phải của mình anh”
“Bây giờ mày nên ở khu vực khai thác mỏ”- Ấn Hạo nghiến răng nghiến lợi, hắn lựa hôm Sở Nghiêu không rảnh mà tới, kết quả chuyện tốt của hắn bị Sở Nghiêu phá sạch.
Sở Nghiêu nghiêng đầu nhìn vào trong, xuyên qua thì thấy Mễ Lương cúi đầu đứng trong góc, thấy Ấn Hạo có vẻ giận trong lòng liền minh bạch. Ấn Hạo quả nhiên có ý ra tay, hắn nói: “Ấn lão đại, anh vụng trộm tới ép Mễ Lương, không phải rất bất công sao?”
“công bằng”– Ấn Hạo cười nhạo nói. “Đã tới đây còn đòi công bằng, tao cũng đã nói nếu muốn động vào cô ấy cũng không cần thông báo mày, hơn nữa mày cũng thường xuyên tới đây lúc tao không có mặt. Vì tránh để cho mày làm trước, tao đương nhiên phải ra tay, hôm nay nhất định phải có được cô ấy, thức thời thì mau cút ra ngoài đi”
Mễ Lương vụng trộm nhìn họ, mặt không biểu cảm, Sở Nghiêu cau mày: “Nếu tôi không đi”
Ấn Hạo giận lên nói: “Tao nghĩ mày vẫn chưa rõ ai mới là lão đại ở đây”
Nói xong chân đạp mạnh xuống đất, đánh về phía Sở Nghiêu.
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
29 chương
131 chương
21 chương
100 chương
72 chương
166 chương