Thoát khỏi viêm hoang
Chương 10
Thạch Đầu không cam nguyện đi ra, vừa đi được ba bước thì lại quay đầu nhìn, Mễ Lương gọi hắn: “Thạch Đầu, đệ đừng đi, tôi, tôi… mau giúp tôi đem cái bàn chuyển qua bên kia, tựa vào bức tường”
Nàng chỉ vào cái bàn ăn cơm, vị trí để hết sức kì lạ. Thạch Đầu xoay người, hắn không cảm thấy việc chuyển cái bàn sang đó là ý hay, liền mơ màng hỏi: “Cô thích để sang kia sao?”
“Ân”- Mễ Lương gật đầu.
Ấn Hạo nhìn chằm chằm Thạch Đầu, sắc mặt đanh lại, nghiêm túc nói: “Ta bảo đệ đi xem tình trạng bên ngoài, chuyện ở đây ta lo”– Hắn trừng mắt nhìn Mễ Lương “Cô là phụ nữ gì vậy, sao lại nhiều ý kiến như thế”
Thạch Đầu lẩm bẩm trong miệng nói thầm rồi cuối cùng vẫn đi ra khỏi cửa. Xung quanh hết sức yên tĩnh, ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, những nơi khác trong phòng đều mờ mờ ảo ảo. Trái tim Mễ Lương đập thùm thụp, thừa dịp Ấn Hạo không chú ý liền vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác ở trên ghế, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào, che đi làn da trần, lấp liếm nói: “Thật sự rất lạnh mà. Tôi không khỏe mạnh như hai người nên sẽ bệnh mất”
Ấn Hạo đi từng bước về phía nàng. Mễ Lương không kìm được lui ra sau, chân run lên. Khi Ấn Hạo chỉ còn cách Mễ Lương hai ba bước thì Sở Nghiêu bỗng đứng dậy khỏi ghế, trong chớp mắt đã đứng chắn trước mặt Ấn Hạo: “Ấn lão đại, anh không phải nói cô ấy là sủng vật sao? Hay là nói anh vừa nhìn thấy phụ nữ đã muốn làm chuyện đó”
Ấn Hạo đưa mắt nhìn Sở Nghiêu đứng che trước mặt, dùng mũi hừ lạnh: “Cô ta là phụ nữ, đàn ông muốn phụ nữ là chuyện hiển nhiên”
Gương mặt Mễ Lương trắng bệch, đôi mắt đầy sợ hãi và cảnh giác. Nàng túm lấy quần áo của bản thân, nhưng không cách nào khiến bản thân không run lên, Sở Nghiêu nói: “Anh xem bộ dạng của cô ấy đi. Cô ấy rất sợ anh, hơn nữa thoạt nhìn cũng biết là người chưa từng chịu khổ qua. Cô ấy mới tới đây vài ngày mà anh đã muốn cưỡng bức cô ấy, làm sao cô ấy có thể tiếp nhận được biến cố lớn như vậy. Vất vả lắm mới có một người phụ nữ, nếu để cô ấy phát điên hoặc chết rồi không phải quá đáng tiếc sao?”
“Anh nói chuyện cũng lớn tiếng quá đó”- Ấn Hạo khinh thường. “Ở đây là cá lớn nuốt cá bé. Anh đã tới đây hai năm mà vẫn chưa dẹp được cái thói đạo đức giả à. Mọi người đều là đàn ông, tôi không tin anh không muốn”
“Cho dù tôi có muốn cũng sẽ chờ thêm một thời gian, chờ cô ấy có thể chấp nhận được mọi biến hóa trước mắt rồi mới tính”
Ấn Hạo bên ngoài thì cười như bên trong lại không cười: “Lần trước, anh còn tranh với tôi muốn ngủ với cô ta, trách không được người khác nói anh giả dối, quả thật là thế”
Sở Nghiêu hỏi lại: “Vậy anh đồng ý cho tôi làm trước sao?”
“Anh mơ đi”- Ba chữ nói ra mạnh mẽ
“Cô ấy dù sao cũng do tôi nhặt được. Tôi đồng ý chưa sẻ, anh còn muốn dành trước có phải rất quá đáng không!”- Xem ra Sở Nghiêu rất không hài lòng, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Ấn Hạo.
Trong mắt Ấn Hạo gió lửa nổi lên bốn phía, từng chữ ken két vang lên: “Tôi mới là lão đại ở đây”
Sở Nghiêu nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: “Nếu hai người chúng ta không ai tình nguyện vậy thì chẳng bằng cùng nhau làm?”
Ấn Hạo nhìn Sở Nghiêu, ánh mắt sắc bén như bắn ra hàng vạn cây kim châm, bên trong mắt đều là phẫn nộ. Rất lâu sau, lửa giận chậm rãi tắt đi, gương mặt cười như không cười: “Được”
Sở Nghiêu đến đây chưa lâu nên vẫn duy trì được thái độ có giáo dục, Ấn Hạo chắc rằng Sở Nghiêu đang lừa hắn, tuyệt đối không tin Sở Nghiêu có thể làm ra lại chuyện như vậy.
Quả nhiên, Sở Nghiêu liền nhăn mặt rất rõ, nhưng trong phút chốc lại trở nên bình thản, ôn hòa nói: “Vậy cũng không tệ. Đối với loại chuyện này cảm giác rất quan trọng, nói thẳng ra là nắm được sự huyền diệu bên trong. Kỹ thuật của tôi rất tốt, từ từ vuốt ve, bảo đảm sẽ làm cho phụ nữ thích đến tận cùng, tôi cũng không ngại làm mẫu cho lão đại xem. Lại nói, Ấn lão đại anh cũng chưa từng chạm vào phụ nữ, Mễ Lương thế nào anh cũng không hiểu, vạn nhất tìm lầm chỗ thì chắc sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Cho dù không tim lầm chỗ, cũng chỉ sợ anh bối rối làm liều, tới lúc đó cảm giác mang tới cho phụ nữ chỉ có đau ngoài ra không cảm nhận được gì cả. Còn tôi thì lại khác, biết đâu sau này Mễ Lương cũng không muốn nhìn thấy anh”
Ấn Hạo ở Viêm Hoang này đã mười năm, hắn tới đây từ lúc tuổi còn nhỏ hơn Thạch Đầu, dĩ nhiên là chưa từng chạm qua phụ nữ.
“Anh..”- Một người đàn ông mà lại bị người khác nhạo báng trên phương diện này khiến Ấn Hạo xanh mặt, giả bộ tự tin nói: “Tôi dĩ nhiên có thể khiến cô ta mất hồn”
“Nếu Ấn lão đại không ngại để tôi nhìn, tôi sẽ vui vẻ đánh giá”- Sở Nghiêu nhếch môi cười trêu tức.
Ấn Hạo nhìn Sở Nghiêu xem ra quyết tâm không chịu nhượng bộ, nhếch môi, cuối cùng ói ra một câu: “Tôi không có cái yêu thích giống anh, vừa nghĩ tới đã muốn buồn nôn.
Khi hai người đàn ông so xem da mặt ai dày hơn ai thì Mễ Lương đã cử động nhích chân, chuyển người đi ra phía sau bàn. Ấn Hạo thấy nàng di chuyển cũng không quản, bao nhiêu hứng thú đều bị Sở Nghiêu phá hỏng. “Anh nói đúng, cô ta hiện giờ vẫn chưa tiếp nhận được biến cố lớn như vậy, đàn ông sống ở Viêm Hoang do không tiếp nhận được mà tự sát cũng rất nhiều, tôi cũng không muốn mất đi một sủng vật hiếm lạ như vậy”
Ấn Hạo đẩy Sở Nghiêu ra: “Sở Nghiêu, tôi không chạm vào cô ta, anh cũng đừng mơ chạm được vào”
Đêm nay đối với Mễ Lương mà nói đúng là hữu kinh vô hiểm. Khi họ đi rồi, Mễ Lương vội vàng tới cài khóa cửa, đem chiếc ghế dựa ngả vào cửa. Cô không được phép ra khỏi căn phòng này, khi họ rời đi sẽ khóa chốt bên ngoài. Bên ngoài phòng còn có thêm một cánh cửa, bình thường đều dùng tới mấy cái chốt lớn khóa lại. Người bên ngoài dù là Ấn Hạo hay Sở Nghiêu đều phải đi qua cánh cửa, nhưng Ấn Hạo tuyệt nhiên không cho ai đến gần nơi ở của mình, hơn nữa Thạch Đầu hiện tại không có chuyện gì, ban ngày khi Ấn Hạo không ở đây thì liền đứng cảnh của.
Nơi này là nhà tù Viêm Hoang, mấy trăm tên đàn ông còn trốn không thoát nói gì tới Mễ Lương. Ngoại trừ cảm giác hoang đường, nàng hay nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây, mơ ước một lúc nào đó bản thân sẽ rời khỏi nơi này. Mễ Lương cũng không biết nên làm thế nào đành tự huyễn hoặc bản thân.
Mễ Lương đem chiếc váy xé thành từng mảnh, khiến nó không cách nào mặc được nữa, cũng không thể may lại, sau đó đem chiếc váy vắt lên chỗ lưng ghế. Tới ngày thứ hai, khi họ tới, Thạch Đầu vừa vào liền phát hiện, Mễ Lương nói: “Buổi sáng tôi để váy lên ghế lại quên mất, lúc kéo do quá mạnh tay nên bị rách.
Nàng còn chỉ vào mấy cạnh ghế, phái trên lồi lõm nhô ra vào miếng gỗ, vẻ mặt oán hận: “Là do nó, nó vướng vào mặt váy, lúc kéo liền trở thành thế này. Nhưng mà xét đến cùng là do quần áo chất lượng kém”
Nàng vừa nói vừa vụng trộm nhìn sắc mặt Ấn Hạo. Ấn Hạo ngồi bên cạnh, nhếch môi, bộ dạng không hài lòng lắm. Thạch Đầu cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt tiếc hận: “Đó là quần áo của cô, bây giờ không còn nữa thật tiếc quá. Cô mặc chiếc váy đó thật sự rất đẹp”
“Rách cũng đã rách rồi, không còn cách nào nữa”- Mễ Lương cũng tỏ vẻ tiếc hận. “Thôi quên đi, quần áo không rách, cũ không đi mới không tới”
“Cũng đúng”- Thạch Đầu đồng ý. “Lão đại cũng nói sẽ kiếm giúp cô vài bộ đồ mới”
Ấn Hạo không nói một lời, cho dù bị rách cũng không thể bị nát thành từng mảnh vải như vậy. Cũng chỉ có Thạch Đầu mới chịu tin Mễ Lương. Mễ Lương đề phòng, ánh mắt lâu lâu liếc nhìn Ấn Hạo, thấy khóe môi hắn nhếch lên liền thu hồi tầm mắt, lừa mình dối người đưa lưng về phía hắn, hi vọng hắn không so đo.
Nhưng mà đối với loại lừa mình dối người này cũng vô dụng, tiếng Ấn Hạo lười biếng truyền tới: “Mễ Lương..”
Mễ Lương run lên, chậm rãi xoay người, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, nhẹ giọng đáp: “Lão đại”
Ấn Hạo cười như không cười nhìn cô, lúc lòng bàn tay Mễ Lương bắt đầu đổ mồ hôi thì cửa bị đẩy vào là Sở Nghiêu. Hắn vừa vào cửa đã tìm Ấn Hạo nói: “Thiết lão nhị tìm anh ở khắp nơi, còn hỏi tôi có thấy anh không, anh ta đang ở bên ngoài gọi anh đó”
“Cửa bên ngoài anh có khóa không?”- Cửa bên ngoài là cửa sắt, do có Mễ Lương nên Ấn Hạo đưa chìa khóa cho Sở Nghiêu.
“Đương nhiên là khóa kỹ”- Sở Nghiêu đi vào phòng. “Có lẽ là anh ta có việc, anh mau đi xem đi”
Ấn Hạo sẽ không để Sở Nghiêu và Mễ Lương ở trong phòng một mình, hắn kêu Thạch Đầu ở trong này chơi còn bản thân thì đi khỏi.
Trên tay sở Nghiêu còn cầm theo một cái gì đó màu xanh đậm, hắn để lên ghế: “Mễ Lương, cô nuôi nó đi”
Đó là một gốc cây xương rồng nhỏ, cao khoảng hai mươi cm, dài và cứng giống như loại xương rồng có ba nhánh mà người ta hay trồng hơn nữa còn rất đẹp, phía trên đỉnh nhánh còn nở hoa tím, cảm giác tươi mát đầy sức sống. Từ khi Mễ Lương tới đây, nàng chưa từng thấy qua màu xanh, nhìn thấy gốc cây xương rồng nở hoa hai mắt liền sáng lên: “Đẹp quá, ở viêm Hoang cũng có xương rồng sao?”
Ở những nơi an toàn của tử vong cốc sẽ khó nhìn thấy màu xanh, cây xương rồng này là do hôm nay Sở Nghiêu đi tới chỗ cực nguy hiểm mới tìm ra, vật như vậy chắc chắn sẽ mang về. Hắn tính để mình chăm sóc, nhưng nhớ Mễ Lương bị nhốt trong phòng không bằng để nàng nuôi. Sở Nghiêu giải thích: “Có, bên ngoài cốc có một ít, còn ở trong cốc chúng đều mọc ở khu Địa Quỷ.”
Thạch Đầu ở bên cạnh nói: “Sở Nghiêu, anh thật lợi hại, cây này rất khó kiếm nha”
Sở Nghiên nhàn nhạt đáp: “Trùng hợp kiếm được thôi, Thạch Đầu, đệ giúp cô ấy tìm ít đất để trồng đi”
Hắn cầm cây xương rồng lên, ở dưới dính chút bùn đất, Mễ Lương có thể nhìn thấy gốc cây tinh tế đoan trang, đóa hoa màu tím lung linh khiến người ta mờ mắt. “Thoạt nhìn thật mảnh mai nhưng lại sống rất ngoan cường. Ở nơi như Viêm Hoang mà cũng có thể ra hoa được”
Sở Nghiêu thản nhiên nói: “Viêm Hoang cũng có những thứ rất đẹp, vì nó ít nên càng đáng giá được quý trọng, giống như cô vậy”
“Tôi sao?” Mễ Lương hơi tự giễu. “Vì mọi người là đàn ông, còn tôi là phụ nữ”
Sở Nghiêu lơ đãng nói: “Cô cũng rất đẹp, nếu có thể, thật sự tôi không muốn phá hủy cô, nhưng đáng tiếc cô đã tới Viêm Hoang”
“Ai cũng không muốn tới Viêm Hoang, anh cũng không muốn nhưng cuối cùng vẫn tới đây đó thôi”– Mễ Lương nói, so với tên Ấn Hạo vừa gặp mặt liền lột quần áo tập kích ngực cô thì Sở Nghiêu càng giống quân tử.
Sở Nghiêu nhìn gốc cây xương rồng nói: “Nuôi nó cho tốt, Viêm Hoang cũng nên bảo vệ những thứ tốt đẹp”
“Xương rồng à, tao sẽ chăm sóc tốt cho mày”- Mễ Lương xem cây xương rồng nhỏ nhỏ trên tay nở nụ cười, nụ cười theo khóe miệng cô giãn ra, giống như hoa bách hợp xinh đẹp nở rộ, ánh mắt lóe áng, nụ cười tỏa sáng như ban ngày.
Đây là lần đầu tiên Sở Nghiêu thấy Mễ Lương cười tươi như vậy, nụ cười trên môi nàng lan ra khắp nơi khiến khiến ta cảm thấy như đang tắm trong gió xuân. Sở Nghiêu nhìn đến si dại, nhịn không được dùng tay vén tóc nàng ra sau tai: “Mễ Lương, cô cười lên rất đẹp”
Nụ cười Mễ Lương không tắt đi, để lộ ra hàm răng hoàn mỹ giống như hoa sen nở rộ, nàng giơ giơ cây xương rồng lên: “Cám ơn anh đã cho tôi”
Ấn Hạo vừa vào nhà đã thấy Mễ Lương cười với Sở Nghiêu đến cảnh xuân tươi đẹp, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng khiến gương mặt nàng càng thêm quyến rũ động lòng người ngay cả hắn cũng chưa thấy qua. Ấn Hạo rống to: “Thạch Đầu, đệ đang làm gì vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
81 chương
84 chương
15 chương
23 chương
216 chương
78 chương
13 chương