Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc
Chương 10
Edit: Hy
“A a a a a ——!!”
Dương Hạo hét lên rồi vội vã từ dưới đất bò dậy, hoảng loạn mà chạy ra.
Tôn Thái đã hoàn toàn bị thùng cát tông nghiền nát, biến cố đột ngột xảy ra gần như gây sốc cho tất cả mọi người, chỉ có Vương Na cùng Trần Uy hờ hững đứng ở bên cạnh, nét mặt không hề thay đổi.
“Thật sự là một kẻ vô tích sự.” Vương Na lặng lẽ nói, “Đem cái xác vứt đi đi.”
Trần Uy gật gật đầu, nhặt một cái cái xẻng rồi nhanh chóng bước về phía trước, dùng xẻng hót đi một đống màu đỏ tươi thịt vụn.
Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trong không khí cuồn cuộn, sắc mặt Lam Nguyệt Thược lập tức tái mét, cuối cùng không nhịn được, khom lưng rồi nôn ra một đống dịch dạ dày.
” Kết thúc công việc,” Vương Na liếc mắt nhìn cô, ghét bỏ mà cau mày nói, “Trở về gian phòng của các ngươi đi, nếu lần sau còn muốn trốn ra ngoài, chắc chắn không có may mắn như vậy đâu.”
Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Phú đứng cách đó mấy mét, cúi đầu nói gì đó với Văn Lộ Na, sau đó hai người lập tức rời đi.
Lâm Kiều khẽ rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ca…” Tiếu Kha Ngải kéo kéo tay cậu, nhỏ giọng hỏi, “Cái người tên Tần Phú kia… là người quen của anh sao?”
“… Tôi không biết, ” Lâm Kiều nói, “Nếu là anh ấy, thì tôi nhất định sẽ nhận ra được. Còn nếu như hắn đã không phải là anh ấy…” Nửa câu sau cậu cũng không nói ra miệng, mà chỉ im lặng một lúc, nói: “Thôi, bỏ đi.”
Tiếu Kha Ngải: “Vậy đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
Mọi người trở lại bệnh viện tâm thần dưới sự giám sát của Trần Uy. Bởi vì vừa mới nhìn một người đang đứng sờ sờ, trong chốc lát đã trở thành đống thịt vụn, Lam Nguyệt Thược cùng Dương Hạo tâm trạng vô cùng xấu, bị Trần Uy cả một đường đuổi trở về.
Trước dãy phòng giam, Vương Na cầm một tập hồ sơ, chặn đường của bọn họ.
“Vì thiếu mất một người, các người phải chia lại phòng một lần nữa.”
“Chờ một chút,” Tiếu Kha Ngải giơ tay, “Có thể tự mình lựa chọn đồng bạn được không?”
Mí mắt của Vương Na không buồn nhấc lên chỉ nhàn nhạt đáp: “Có thể, đi ở cùng cái người vừa mới chết đó.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Trần Uy mang theo một chiếc hộp, yêu cầu tám người còn lại tới rút thăm. Vòng đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, mọi người mở ra tờ giấy của mình, xem mình ở chung với ai.
Trương Tiêu Lam phát hiện mình không có thể cùng bạn trai, hơn nữa bạn trai và Lam Nguyệt Thược lại bốc trúng một phòng, thế là lập tức nổi giận.
“Tại sao lại thế? Anh thực sự là muốn ở cùng một phòng với cô gái khác sao?!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Ngô Nguyệt Minh an ủi, “Chỉ là ở cùng một phòng thôi, yên tâm, anh cái gì cũng sẽ không làm.”
“A, anh nói thật dễ nghe nhỉ.”
Trương Tiêu Lam cười lạnh nói, “Chỉ sợ có kẻ lòng dạ không biết xấu hổ, cố ý muốn câu dẫn người khác.”
Lam Nguyệt Thược đứng ở bên cạnh nghe nói như thế thì rất tức giận nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cắn chặt môi, đỏ mắt mà rời đi.
Tiếu Kha Ngải nói: “Ca, anh ở cùng phòng với ai?”
Lâm Kiều nói: “Không biết, nhưng tôi vẫn ở gian phòng ban đầu, cậu thì sao?”
“Em và Dương Hạo ở chung phòng a, thế là chúng ta phải tách ra rồi.”
Tiếu Kha Ngải nhìn xung quanh rồi nói, “A, Trương Tiêu Lam cùng Văn Lộ Na một phòng… Đợi đã, anh không phải là —— “
Lâm Kiều nghiêng đầu đi, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của người đàn ông kia.
Tần Phú sắc mặt lạnh nhạt định nói gì đó: “Cậu —— “
Lâm Kiều không nói một lời quay người, bỏ đi.
Tần Phú: “…”
Tiếu Kha Ngải: “Người anh em à, nếu không thì tôi và anh cùng đổi phiếu đi.”
Tần Phú liếc cậu ta một cái, sau đó cũng rời đi.
Cái nhìn kia sắc bén như chim ưng, Tiếu Kha Ngải rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: “Làm gì mà phải tỏ thái độ khó chịu như vậy chứ, thật là…”
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Tần Phú vừa mới đi vào, đã thấy một cảnh khó nói lên lời … Lâm Kiều lặng lẽ kéo chiếc giường của mình về một góc.
“…”
Hắn im lặng đi tới giường của mình, ngồi xuống nhìn về phía Lâm Kiều.
Thân hình của Lâm Kiều thon dài và mảnh khảnh, vòng eo đang cúi xuống tạo thành một đường cong hoàn hảo, vô cùng đẹp mắt, nhìn giống như có thể ôm trọn một vòng tay…
Tần Phú ngây người nghĩ: Thật sự muốn ôm một cái.
Hắn nói: “Chúng ta cần phải nói một chút.”
Lâm Kiều vừa nằm xuống giường, quay đầu qua hỏi: “Nói chuyện gì?”
Vẻ mặt của cậu thể hiển rõ sự xa cách, tự như trên đó có in dòng chữ lớn “Mau tránh ra, không muốn cùng ngươi nói chuyện!!!”, người mù cũng có thể nhìn rõ thái độ ghét bỏ đó, chỉ có Tần Phú vẫn tỏ ra bản thân thực sự không hề để tâm.
Tần Phú nói: “Tôi nghĩ rằng có lẽ cậu đang hiểu nhầm gì đó đối với tôi.”
“Không có hiểu nhầm, “
Lâm Kiều lạnh nhạt nói, “Tôi không quen biết anh”
“Tốt nhất là nên như vậy “
Tần Phú nói, “Chúng ta có thể sẽ ở cùng nhau một quãng thời gian, cho nên tôi không hy vọng sẽ có bất kỳ sự hiểu nhầm nào xảy ra.”
Trên mặt Lâm Kiều hiện lên một nụ cười trào phúng, nghiêng đầu qua chỗ khác, không thèm để ý tới hắn.
Đến bữa tối, Trần Uy đem mấy người tiến đến nhà ăn. Bởi vì buổi sáng vừa nhìn thấy cái chết khốc liệt của Tôn Thái, cho nên hầu hết mọi người không có khẩu vị gì, chứ đừng nói tới ăn bữa tối.
Viện trưởng đứng cạnh Vương Na, cùng cô ta tán gẫu vài câu. Cách đó không xa, Trần Uy vẫn luôn lạnh lùng mà theo dõi hắn, vẻ mặt rất khó chịu.
Văn Lộ Na không yên lòng nuốt xuống một miếng cơm, ngẩng đầu, phát hiện sự chú ý của người đối diện lại bị thay đổi một lần nữa
“Đội trưởng, “
Cô hỏi, “Đẹp lắm đúng không?”
Tần Phú: “Cái gì?”
Văn Lộ Na: “Ầy.”
Cách đó không xa, Lâm Kiều ngồi ở dưới đèn, ánh đèn làm tôn lên đường cong của gò má, kéo dài đến hàm, vẽ lên một vòng cung tinh xảo và đẹp đẽ.
Tần Phú: “…”
Văn Lộ Na: “Quả nhiên là rất đẹp.”
“Không hề đẹp chút nào, “
Tần Phú nhàn nhạt nói, “Ăn cơm của cô đi.”
Văn Lộ Na: “Ồ.”
Vậy anh còn nhìn làm gì.
Cô nuốt xuống một miếng cơm.
Vẫn đang nhìn.
——
Sau bữa ăn tối, mọi người bị đuổi trở về phòng.
Lâm Kiều cùng Tần Phú không có lời gì để nói, rất sớm đã lên giường đã ngủ.
Lâm Kiều mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng Phó Miễn lần đầu tiên cầu hôn cậu.
Hôm đó là một buổi sáng sớm, Lâm Kiều khi ấy đang nằm ngủ bù trên ghế sofa. Phó Miễn đi tới bên cạnh Lâm Kiều, dáng người cao lớn đè lên người cậu, đem cậu ôm ở trong lòng.
“Bảo bối, ngày kỷ niệm muốn anh tặng quà gì?”
“Ngày kỷ niệm?”
Lâm Kiều lười biếng nói, “Kỷ niệm cái gì?”
“… Kỷ niệm ba năm chúng ta ở bên nhau”
“Ồ”
Lâm Kiều chưa tỉnh ngủ, khẽ nghiêng đầu qua, đạo, “Tùy tiện đi.”
“Làm sao có thể tùy tiện được “
Phó Miễn cắn nhẹ lên vành tai của cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, có chút ngứa, “Đây là ngày thuộc về giữa anh và em mà. Nghiêm túc suy nghĩ một chút về nó đi, ngoan.”
“Không nghĩ được, “
Lâm Kiều dứt khoát nói, “Anh nghĩ giúp em đi.”
Phó Miễn im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Kết hôn thì sao?”
“…”
Lâm Kiều mở mắt ra, nhìn về phía hắn rồi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Anh đang cầu hôn à?”
“Đúng vậy, anh đang cầu hôn.”
Phó Miễn mỉm cười, “Có đồng ý hay không?”
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Không.”
“…”
“Không có nhẫn, cũng chẳng có hoa.”
Lâm Kiều hơi mỉm cười nói, “Vô cùng qua loa.”
Phó Miễn cười nhẹ một tiếng, đáp: “Vậy thì đợi đến ngày kỷ niệm, sẽ có nhẫn, cũng sẽ có hoa, em nhất định phải gả cho anh.”
Lâm Kiều “A” một tiếng: “Được, đó là —— “
“A a a a a ——!!”
Trong đêm khuya, một tiếng thét của người phụ nữ vang lên, phá vỡ im lặng. Lâm Kiều từ trong mộng tỉnh dậy, mở mắt ra.
Tần Phú đá một cước vào cánh cửa sắt trong phòng, quay đầu lại hướng về phía cậu nói: “Là giọng của Vương Na.”
Lâm Kiều ngắn gọn mà “Ừ” một tiếng, vươn mình ngồi dậy, cùng Tần Phú đồng thời rời khỏi phòng.
Trên hành lang không nhìn thấy bóng dáng Trần Uy, có một chuỗi chìa khóa treo trên vách tường, Tần Phú lấy xuống nó, mở ra mỗi cái cửa phòng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngô Nguyệt Minh hỏi, “Có ai xảy ra chuyện rồi sao?”
Lam Nguyệt Thược từ phía sau hắn đi ra, bởi vì mới vừa bị đánh thức, quần áo của cô còn có chút lộn xộn. Trương Tiêu Lam thấy thế cao cao nhướn mày, mắng ra một câu khó nghe.
“Âm thanh là từ bên kia truyền đến,” Văn Lộ Na chỉ về một hướng, “Dường như là từ căn phòng đó, chúng ta qua xem một chút đi.”
Đó là tiếng kêu thảm thiết của y tá trưởng Vương Na, nhưng bọn họ dọc đường đi cũng không gặp phải Vương Na, toàn bộ bệnh viện tâm thần cũng vô cùng yên lặng, thật giống như tất cả nhân viên công tác đều trong một buổi tối biến mất khỏi thế gian.
Liền tại sắp tới gần cửa lớn thời điểm, Ngô Nguyệt Minh đi ở phía trước đột nhiên hoảng sợ, nói: “Đó là… Đó là viện trưởng!!”
Máu từ từ tràn trên mặt đất, cánh cổng bệnh viện tâm thần mở lớn, viện trưởng cong người nằm ở một chỗ, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
Đằng sau hắn là cánh cửa bị khóa, trên người thì cắm vào một con dao sắc bén, lưỡi dao hoàn toàn đâm thẳng vào tim, thi thể đã lạnh như băng.
Trong lúc nhất thời không có người nói chuyện, tất cả mọi người nhìn thi thể của viện trưởng, nhìn thấy máu tươi từ dưới người hắn chậm rãi tràn ra, tựa như bị thứ gì đó chỉ dẫn… Hợp lại ra một dòng chữ bằng máu.
—— tìm ra hung thủ, trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
97 chương
3 chương
165 chương
68 chương