Thoát khỏi số phận bi thảm
Chương 14 : Ánh trăng không soi sáng lòng người...
Liễu Ma Kết thất thần bước ra khỏi đại sảnh. Đôi mắt vô hồn ẩn chứa đau thương, mất mát...
Trên con đường thẳng tắp rải đầy những chiếc lá già úa, vàng khô. Vì tác động của thiên nhiên nên đã nhẹ nhàng lìa cành đáp đất.
Liễu Ma Kết chân trần bước đi trên những chiếc lá héo khô đó, phát ra những âm thanh "loạt xoạt" dịu nhẹ lòng người. Đây là thói quen của Liễu Ma Kết mỗi khi gặp chuyện buồn bã, là một cách thức tao nhã nhưng bình yên. Ngay giờ phút này cô chỉ có thể áp dụng nó để áp chế đi cái lý trí ngu ngốc này. Nhưng mà...trái tim đau quá!
"Hoàng Nhân Mã, lần này là anh nợ tôi! Mà tôi thì...có nợ, có trả!"
Cứ như thế, một cô gái xinh đẹp như thiên thần bước đi trên con đường đầy lá vàng, như một mèo nhỏ yếu đuối nhưng không ai biết, nó đã giơ vuốt từ lâu rồi...
--------------------------------------------
Biệt thự Liễu gia rối thành một đoàn. Ai cũng bất ngờ trước thái độ của Liễu Ma Kết đối với ba người đàn ông hoàng kim trên bục. Liễu Nhược Sương ân cần hỏi thăm cả ba người đàn ông nhưng có thể nhìn ra cô ta "đặc biệt" chiếu cố Hoàng Nhân Mã. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên khuôn mặt của Hoàng Nhân Mã, lo lắng, suýt soa. Hoàng Nhân Mã tự hỏi, nếu hôm nay không tình cờ nghe được đoạn hội thoại đó thì hành động này liệu có xảy ra không?!
"Buông tay ra khỏi mặt tôi!"
"Anh..."
Hoắc Song Tử quay sang Hoàng Nhân Mã, thấp giọng mỉa mai
"Lý nào?! Cậu cũng nỡ đẩy Liễu Nhược Sương cơ đấy. Thật mở rộng tầm mắt mà!"
Vút
Một lực đạo xé gió bay thẳng vào mặt Hoàng Nhân Mã nhưng chưa kịp đụng đến khuôn mặt trời diệt kia đã bị chặn lại
"Hoắc Song Tử, anh có thấy ai sử dụng một chiêu hai lần lộ liễu như anh không?!"
Nói rồi quay sang Ngạo Sư Tử rồi lại liếc mắt nhìn Liễu Nhược Sương
"Tôi thật tiếc cho hai cậu, sau lưng hai cậu, cô ta làm những việc gì, biết không?!"
Nói rồi Hoàng Nhân Mã nhấc điện thoại lên, nói gì đó rồi lại hạ xuống
"Sự thật về cô ta, hai người sẽ biết sớm thôi! À, mà không phải, tất cả mọi người ở đây mới đúng!"
"Á... Á... Á các người, xin tha cho tôi!"
Ngoài tiếng la hét thảm thiết, mọi người trong sảnh còn thấy một màn máu tươi đây đầu, mùi tanh nồng của thứ chất lỏng đặc sệt hòa với không khí sực nức nước hoa khiến con người thật không mấy dễ chịu...
"Nhân Mã... Anh...anh làm vậy là sao?!"
Liễu Nhược Sương ngước đôi mắt mông lung của mình lên nhìn Hoàng Nhân Mã. Ẩn chứa đầy sự sợ hãi và hoảng loạn... Tên máu me đầy người ở dưới kia chính là người cô ta kêu đi lấy thắng xe của Liễu Ma Kết nhưng không thành...tại sao lại ở đây?
"Amazing?! I think it so...fantastic. I tortured him. Why?! To answer my question: who is your boss? And you know, his answer is..."
Hoàng Nhân Mã nhẹ nhàng bước tới bên người Liễu Nhược Sương, ghé vào tai cô ta, nói nhỏ"You...!"
Liễu Nhược Sương như bị trút hết sức lực, quỳ xuống. Hoắc Song Tử là người đứng gần hai người họ nhất, đầu óc thiên tài bắt đầu luân động, đoán được gần một nửa. Đôi mắt xanh lục nhiễm một tần hắc ám, bước lại gần người đàn ông thống khổ van xin dưới kia, dùng sức bình sinh đá mạnh vào xương sườn người đàn ông khiến nó phát ra riếng kêu răng rắc đáng sợ cùng với tiếng hét chói tai như heo chọc tiết
Mọi con người dưới kia mở to mắt hết cỡ, không tin được con người thường ngày không bận sự đời như Hoắc Song Tử tức giận như một con hùm đáng sợ cùng với khuôn mặt vô hồn không sức sống của Ngạo Sư Tử và sự điên cuồng của hoàng tử ôn nhu
"Nói cho mọi người nghe, cô ta kêu anh làm gì?!"
Tên đàn ông dưới đó sợ hãi lắp bắp kể những gì Liễu Nhược Sương sai khiến. Vừa kể vừa lau máu trên khuôn mặt hèn mọn. Cuối cùng còn mặt dày phủ nhận những gì mình làm đều là vì sự sai khiến của Liễu Nhược Sương
"Xin hãy tha cho tôi..."
Đoàng
Chính giữa mi tâm của tên đàn ôn kia ăn ngay một phát đạn của khẩu B46 tân tiến.
Một vài con người trong sảnh không chịu nổi đã ngất từ đời nào
Cảnh tượng hết sức hỗn loạn, như một cuộn len bị rối vậy, hết sức mất hình tượng
"Tôi không quan tâm tên đó nói gì, chỉ quan tâm những gì hắn ta làm. Phu nhân tương lai của tôi xém chết vì sự ngu dại của hắn, tôi giết hắn, diệt trừ hậu họa!"
Hoàng An một thân vest đen chỉnh tề, tay còn cầm khẩu súng B46
Liễu Nhược Sương mừng như điên
"Phải, tôi là phu nhân tương lai của anh!...
Đoàng
"Tư cách gì?!"
Dương Thiên Yết lạnh lùng bước đến, toàn thân khoác lên bộ lễ phục cao sang, quý phái, thoát ra khí chất bá vương của mình. Đôi mắt xanh dương như chim ưng, sắc bén nhìn những khuôn mặt đang tái xanh vì hành động lúc nãy. Giọng nói như băng đá, hướng những con người ngỡ ngàng kia, lạnh nhạt
"Người phụ nữ của tôi...
Ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào cặp mắt ôn nhu nhưng đã bị thay thế bằng nhiều mảnh hắc ám của Hoàng Nhân Mã
"Liễu, Ma, Kết!" Hàn, Du, Ma, Kết!
Sau đó quay lưng bỏ đi, trước khi đi dáng vẻ có hơi bắt chước Liễu Ma Kết, quay lưng trước bàn dân thiên hạ, hiên ngang nói
"Còn lại hai người, tự biết mà thối lui!"
Ánh trăng đêm nay sáng lắm. Những tia sáng mệt nhoài, buồn khổ. Len lỏi khắp nhân gian, ban phát ánh sáng ít ỏi. Chỉ là, ban phát cho nhân gian nhưng không thèm soi sáng cho lòng người..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
107 chương
22 chương
108 chương