Thoáng kí ức
Chương 8
NẾU NHƯ CÒN CÓ MỘT KẾT THÚC KHÁC
- Này! Sao thế - Ki bước tới từ đằng sau, đặt tay lên vai nó khi nó đang ngồi một mình trên cái ghế đá nằm đối diện sân bóng rổ. Nó ngước mắt lên nhìn Ki, Ki ngồi xuống.
- Không! Không sao cả đâu! – Nó trả lời. Ki kéo đầu nó ngả vào vai mình.
- Mày không phải là một người giỏi che giấu tâm trạng. Còn nếu như không muốn ai quan tâm, lo lắng thì đừng để lộ tình cảm ra ngoài. Nếu bỗng dưng mày tách nhóm. Dù nói không có chuyện gì thì cũng chẳng đứa nào tin.
- Mèo nói cho mày rồi sao?
- Dĩ nhiên muốn biết lí do thì vẫn cần phải có nguồn cung cấp.
- Tao đã dặn nó đừng nói mà.
- Nếu mày không muốn mất cái tình bạn này, thì đừng cố chấp như vậy nữa.
- Tao dễ đoán thế sao?
- Ừ! Rất dễ đoán!
- Tại sao mày luôn ở bên tao mỗi lúc tao cần! Tại sao mày lại là người cuối cùng nhìn thấy tao khóc! Tại sao mày luôn không thay đổi dù biết tình cảm của tao vượt quá tình bạn.. mày vẫn thế.. cứ mãi ở bên tao..
- Tao biết mày định cảm ơn tao.. Nhưng không cần đâu! Tao biết mày dễ bị tổn thương.. Thay vì có tình cảm với mày rồi trước sau gì cũng chia tay.. làm bạn vẫn tốt hơn phải không?
- Mày biết đó không phải là tình yêu sao?
- Là một thói quen thì đúng hơn! Mày đã từng mặc định đó là tình yêu! Nhưng mày cũng nhận ra là không phải mà?
- Tình cảm đó… Liệu có phải là tình yêu không?
- Tao không biết! Ngày xưa tao đã nói với mày rồi! Cái món đồ chơi ấy.. liệu có phải là tình yêu không trong lòng mày rõ hơn ai hết? Vậy tại sao còn phải hỏi? – Nó nhớ Ki đã từng nói với nó về tình cảm nó dành cho Hoàng. Ki đã từng bảo nó so sánh tình cảm ấy như niềm vui thích đối với một món đồ chơi đắt tiền.. Liệu khi đủ tiền mua nó rồi.. món đồ chơi ấy có còn thu hút ánh mắt của mình hay không? Tình yêu cũng vậy? Nếu như đứng từ xa nhìn người đó, bản thân cảm thấy tình yêu của mình thật đau khổ? Nếu như rời xa người ấy, cảm thấy trái tim mình thật trống trải? Nếu như gặp lại con người ấy.. liệu rằng sẽ có cảm giác gì? Có phải là tình yêu hay không chỉ có bản thân người đó mới hiểu rõ!
- Trái tim tao vẫn rất đau, vẫn rất trống trải và nhung nhớ.. Tao ghét phải đứng nhìn người ấy từ xa.. tao ghét người con gái đem lại hạnh phúc cho anh không phải là tao, chưa từng là tao.. Tao ghét trái tim mình.. 3 năm.. 7 tháng.. có gì không thể thay đổi.. mà sao tao vẫn bị cái hình bóng đó ám ảnh? Liệu có phải là tình yêu không?
- Mày đã không còn tin tưởng… đó là tình yêu hay không là tình yêu.. có gì thay đổi không? Khi người đó bước đến bên mày.. mày lại bước lùi một bước trở lại con đường cũ, dần dần.. đẩy người ta ra xa mình. Đến một lúc nào đó.. mày có thể sẽ lại đau khổ vì hối hận không?
- Anh Hoàng nói cả cho mày nghe sao? Chẳng lẽ cái gì mày cũng biết?
- Tao đoán ra thôi! Ánh mắt anh ý khi chú ý đến mày.. khác trước.. Cùng trong đội bóng rổ của trường.. chẳng lẽ tao lại không thấy?
- Haizzz! Mày đừng cao thâm khó đoán thế chứ! Nếu mày có thể đoán ra nhiều thứ như vậy? Sao không nói cho tao biết tao phải làm gì? – Nó thở dài.
- Nếu tao khuyên mày sẽ phải làm gì tiếp theo.. mày có nghe không?
- Có thể..
Ki đứng dậy xoa đầu nó..
- Tao sẽ luôn ở bên mày.. dù mày vui hay buồn, dù đau khổ hay hạnh phúc, dù mày tốt bụng hay xấu bụng :p.. Tao chỉ có thể làm như vậy thôi! – Ki kéo nó đứng dậy: Nào! Đi thôi! Chúng nó đang chờ kìa!
Nó biết… Thực ra trên đời này, Ki vẫn hiểu nó nhất.. Dù Ki chẳng bao giờ nói ra.. dù Ki luôn luôn bình thản đến lại lùng.. Tuy nhiên… Ki vẫn không phải là người khó đoán.. ít nhất là đối với nó.. Ki luôn để cho nó một khe hở để nó bước vào trong trái tim.. Ki cũng như nó.. không phải là một người hạnh phúc.. không có một gia đình đúng nghĩa.. Bố mẹ Ki mới li hôn.. Chil - người yêu Ki vì không thể hiểu nổi Ki cũng bỏ Ki.. Theo luật, mẹ Ki được quyền nhận nuôi Ki nhưng Ki nhất quyết không sống chung một mái nhà với những con người xa lạ. Cậu ta ở một mình trong căn nhà tập thể cũ trước đây của bà ngoại. Ki – con người luôn có cái vẻ khó gần và lạnh lùng, thực chất ra trái tim của con người này cũng yếu đuối và dễ bị tổn thương.. như tất cả mọi người.. Chỉ có điều Ki không khóc.. Có lẽ sĩ diện của một thằng con trai không cho phép cậu ta rơi lệ.. Còn nó, nó có gia đình đấy chứ.. Có bố mẹ đấy chứ.. Nhưng có để làm gì khi chẳng bao giờ nó thấy bố mẹ nó ở bên cạnh nó.. Bố nó đâu có muốn nó ra đời.. Bố nó chỉ mong đó là một thằng con trai để thay thế người anh chết yểu của nó thôi.. Nó là kết quả ngoài ý muốn của bố và mẹ.. Buồn cười.. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chị gái nó luôn chăm sóc cho nó.. chỉ hơn nó 3 tuổi.. Có người thân, cuộc sống thật đầm ấm biết bao.. Nhưng giờ chị cũng đi du học mất rồi.. Nó chỉ có một mình.. với căn nhà trống.. Nó mệt mỏi, cô đơn.. Và những chuyện không vui thường xảy ra cùng một lúc hay sao ý? – Một tháng sau, nó chia tay Khánh khi biết hắn ta phản bội mình.. Khánh quen một cô gái ở lớp học thêm.. hay nhắn tin, gọi điện cho nhau.. Lúc đó, xảy ra nhiều chuyện khiến nó buồn… nó chẳng còn hơi sức mà quan tâm đến cuộc sống của người yêu nó nữa.. Thời gian chuyện trò của hai đứa ít hẳn đi.. tin nhắn đến cũng thưa dần.. Rồi nó biết.. Khánh có người khác.. Nó tình cờ đọc được một comment trên blog của Khánh.. Dù rằng đã cố xóa đi hết những comment khác.. nhưng rốt cuộc.. vẫn bỏ sót.. Nó click vào blog của cô gái kia.. Họ đã yêu nhau gần hai tháng rồi.. Nó chia tay.. Cô đơn lại càng cô đơn.. hận thù.. căm ghét.. Nó trở nên quá ư đáng ghét.. nó đóng chặt trái tim.. và mặc định.. không có ai trên đời này cần đến sự tồn tại của nó.. Và nó bắt đầu sống trong những giấc mơ.. với hình bóng quen thuộc của con người ngày nào nó cũng dõi theo.. nó mơ một giấc mơ hạnh phúc bên gia đình – có bố, có mẹ, có anh trai, chị gái.. và sự có mặt của nó trên đời không phải là thừa thãi.. Ấm áp lắm.. hạnh phúc lắm!.. Nó cảm thấy thật yên bình.. Cầu mong có thể mãi mãi như vậy.. Cho đến ngày, nó gặp lại anh, trong tay một Hot girl của trường – Hoàng và Lil. Nó nhận ra một sự thật rằng, giấc mơ của nó, con người của nó quá ư là giả dối và viển vông. Nó không có một gia đình thực sự, không có một tình yêu thực sự, và không có một con người thực sự.. Nó.. căm ghét cuộc sống này..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
11 chương