Thoáng kí ức
Chương 6
Tôi nhìn thấy em ngồi nơi đó… Mấy ngày hôm nay, em luôn thẫn thờ một mình.. Bạn bè của em đâu? Mỗi lần tôi thấy em ở đây.. thì em chỉ có một mình… luôn là một mình em…Dường như em đang tránh mặt bạn bè, xa lánh tất cả và giam mình trong cái thế giới riêng của em.. Tôi chỉ biết, những ngày hôm nay, em đã khóc rất nhiều.. Nhiều hơn nước mắt của cả cuộc đời tôi cộng lại.. Có lẽ em đang phải chịu đựng một điều gì đó quá sức của mình.. Đau đớn đến vậy sao.. Bất giác.. Tôi bước đến bên em… Em ngước đôi mắt ngấn lệ ấy lên nhìn tôi và ngạc nhiên quay đi…
- Sao lại ngồi khóc ở nơi này một mình vậy? Bạn bè của em đâu?
- Anh mặc kệ em đi? – Em quay đi chỗ khác mà nói, không nhìn tôi lấy một lần. Tôi thấy em đưa tay lên khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt.
- Đứng dậy đi! Anh đưa em về
- Em không cần! – Em gắt lên, đứng phắt dậy định bước đi. Lại bất giác.. tôi nắm lấy cánh tay của em
- Này! Em có biết em ngồi đây bao nhiêu lâu rồi không? Có biết bây giờ là mấy giờ không? – Nó ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh. Đúng là nó ngồi đây rất lâu rồi.. nhưng sao anh biết điều này. Chẳng lẽ anh luôn đứng nhìn nó như vậy sao? Không! Anh chẳng ngu ngốc thể đâu. Có lẽ anh nhìn thấy nó rồi bước đi. Sau đó khi quay trở lại, nó vẫn ngồi đấy nên mới đoán là lâu thôi! Nó gạt tay anh ra..
- Nếu như lần sau.. anh còn thấy em như vậy.. thì em xin anh cứ để mặc em đi. Anh không cần phải quan tâm tới một người mà anh chưa bao giờ đế ý đâu.
- Hả! Dù sao cũng là quen biết mà!
- Ừ! Vì là quen biết nên anh coi như không nhìn thấy em ở đây.. thì em cảm ơn anh lắm
- Chẳng lẽ lúc nào em cũng muốn trốn ra đây và khóc một mình à! Em phải khóc đến bao lần mới đủ.
- Em…! – Nó lúng túng nhìn anh… bước lùi…
- Nếu vậy thì có gì liên quan đến anh sao? – Em kiêu hãnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng trả lời. Trước đây em luôn tránh ánh mắt của tôi, chưa bao giờ em nhìn thẳng vào tôi. Nhưng lần này em giương đôi mắt như thách thức tôi. Trong ánh mắt ấy, sao chỉ toàn tổn thương và đau khổ như vậy?
Nó bước đi, không quay đầu nhìn lại. Thực sự nó muốn chạy đến ôm chặt lấy con người đang đứng trước mặt nó kia. Nhưng có thay đổi được gì không? Nó không muốn chịu tổn thương thêm nữa. Nó chỉ muốn lặng lẽ như vậy. Mãi mãi như vậy…
Ngày hôm sau,
- Này! Dạo này cậu làm sao thế! Xuống cangtin đi! – Chuột nói.
- Uh!
Cuối giờ học,
- Này! Nhím! – Xíu gọi nó.
- Gì vậy?
- Cô có chuyện gì thế? Sao tránh mặt tất cả mọi người?
- Không có!
- Lại không có? Dù có bất kì điều gì xảy ra thì cô cũng phải nói cho cả lũ biết chứ? Xíu không muốn nhìn thấy cô thân thiết cười nói với người khác đâu
- Người khác..
- Là Chuột! Tại sao bỏ bạn thân để chơi với Chuột.
- Chuột cũng là bạn..
- Chúng ta đã chơi với nhau gần ba năm rồi..
- Ba năm thì sao.. Bạn bè là bạn bè, không phân biệt thời gian. Tình bạn Nhím dành cho các bạn đều như nhau. Nhím không hiểu tại sao Xíu ghét Chuột…nhưng ít nhất, Chuột chưa từng gây ra tổn thương cho Nhím. – Nó nói rồi quay mặt đi xuống cầu thang. Mèo nhìn nó, định gọi nó nhưng rồi lại thôi. Nó bất giác lại bước chân đến cái góc nhỏ quen thuộc phía dưới hội trường. Nó lặng người đi, đứng nhìn chằm chằm vào nơi đó. Nó đã khóc ở đây biết bao nhiêu lần. Nó mong rằng, như thế, nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Thế nhưng nó đã làm được gì? Không gì cả.. Nó vẫn buồn, vẫn cô đơn, lạc lõng, Không ai hiểu được tâm sự của nó. Không ai biết nó cảm thấy cô đơn như thế nào..Gia đình, bạn bè, tình yêu… Nó có tất cả nhưng lại chẳng có gì.. Đối với một người như nó, sự ra đời của nó được đánh đổi bằng sinh mạng của anh trai nó, sự ra đời của nó – một đứa con gái không phải là mong muốn của cha nó…Nó cảm thấy lạc lõng trong chính gia đình của mình. Dù mọi người đều thương yêu nó, nhưng nó lại cảm thấy mình bắt buộc phải sống chỉ vì đây là sinh mạng được bố thí, được cho đi. Nó không có quyền đòi hỏi hạnh phúc dành cho mình. Định mệnh sinh nó ra trên đời.. phải chăng là để.. chịu đựng. Ngày trước, nó ngây ngô, nó yêu anh dù anh không hề để ý đến nó.. và rồi nó thử quên anh và bắt đầu với một người con trai khác.. bị phản bội..nó hụt hẫng và không còn dám tin vào bất kì thứ gì trên đời nữa..Đến giờ, bạn bè của nó – những con người mà nó trân trọng nhất thì lại lừa dối nó. Nó phải làm thế nào để có thể giữ lại tình bạn này… Nó chẳng có gì.. nó không tranh giành với bất kì ai, nó không còn cố gắng để có được tình yêu của anh nữa, nó không cần hạnh phúc nữa… nó chỉ muốn bình yên.. Nhưng tại sao, ai cũng muốn lừa dối nó… tại sao nó lại phải buồn… Nó mệt mỏi lắm.. Nó chỉ muốn được sống mà không phải suy nghĩ gì thôi… Nó cứ nghĩ như vậy mà không hiểu nước mắt mình đã rơi xuống từ lúc nào…Nó ngồi sụp xuống đất, cố gắng.. cố gắng để có thể mạnh mẽ hơn, cố gắng để đứng dậy, cố gắng… cố gắng… Nhưng mà… xung quanh nó.. lạnh lẽo lắm, buồn lắm…
Trong lúc đó, anh bước đến bên nó.. Anh ngồi xuống cùng nó. Bất giác, nó ôm chặt lấy anh.. Nó sợ lắm.. Nó cũng chỉ cần một người có thể hiểu nó, quan tâm nó, yêu thương nó sâu sắc thôi.. Thực ra, ai cũng mong muốn điều hoàn hảo ấy.. Phải chăng nó quá tham lam???
- Em không còn thích anh nữa à! – Anh bất chợt hỏi nó sau khi nó đã khóc hết nước mặt. Nó bàng hoàng…Thật là lạ! Những lời nói của anh hệt như những gì nó hỏi anh cách đây 3 năm 7 tháng. Nó có nên hi vọng chút gì đó từ anh không?
- Anh có nhớ ngày trước em đã hỏi anh cũng chính câu này không? Và anh đã trả lời em như thế nào?
- Anh..! – Tôi ngập ngừng… vì quả thật tôi đã quên mất rồi.
- Khi đó anh đã nói với em: “Anh đã có người yêu rồi!”. Còn bây giờ nếu anh vẫn hỏi em câu đó thì em có thể nói rằng… Tình cảm của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi.. Ngay cả khi em ở bên một người con trai khác, dù có chân thành hay không thì ánh mắt em vẫn nhìn về phía anh, ngay cả khi em tự ám thị mình rằng em không hề yêu anh.. em chỉ yêu cái bóng của anh do em tưởng tượng ra mà thôi.. đó là ảo ảnh chứ không phải là con người thật của anh… thế mà em vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng em vẫn không thể quên anh được.. Em không biết em còn có thể yêu anh cho đến ngày nào, tháng nào, năm nào trong cuộc đời em.. và tình cảm của em dành cho anh.. sau này em có thể hận anh, ghét được nữa không.. Nếu em có thể đơn giản oán hận một người thì em sẽ không đau khổ đến vậy.. Dù thế nào… thì em vẫn yêu anh. Nhưng những điều này..liệu có nghĩa lí gì không chứ?” – Em quay lại nhìn tôi… đôi mắt buồn rầu, nước mắt chỉ chực tuôn trào..
- Tại sao lại không có nghĩa lí gì chứ? Em nói vậy là sao? Nếu bây giờ anh nói anh yêu em.. thì tất cả đều có thể bắt đầu lại.. và em sẽ không phải đau khổ vì anh nữa..
- Bởi em biết .. Bây giờ anh chú ý đến em là bởi anh không hiểu tại sao em lại thay đổi thái độ đối với anh, bây giờ anh thích em có lẽ là bởi anh thấy em có chút gì đó khác với những người con gái khác.. Em chẳng có gì cả ngoài một trái tim chân thành, nhưng anh sẽ không để dành trái tim ấy của anh cho em… Nếu giờ quen nhau.. anh sẽ phải làm gì đối với người yêu của anh hiện tại.. Em sẽ trở thành người cướp đi những gì vốn thuộc về người khác… Nếu vậy, em có khác gì con người từng cướp mất người yêu trước đây của em đâu… Nếu em cướp anh từ trong tay của chị ấy, trước sau gì rồi cũng sẽ có một ngày ai đó cướp anh từ trong tay của em. Ngày hôm nay anh ở bên em có thể lau khô nước mắt cho em.. nhưng rồi nó sẽ là cái ngày bắt đầu của mọi sự đau khổ về sau.. Bây giờ, em không cầu mong tình yêu.. em chỉ cầu sự thanh thản mà thôi..
- Em đang nói nhảm gì vậy.. Chẳng lẽ em không hề có sự tin tưởng vào tình yêu sao?
- Những điều em nói thật sự khó hiểu vậy sao?
- … - Anh ngập ngừng không biết nói gì. Có lẽ anh không hiểu cảm giác của nó lúc này.. Nhưng cũng không cần anh hiểu..
- Nếu như biết trước sẽ có một kết thúc.. Vậy thì cần chi sự bắt đầu..! – Em đứng dậy, quay lưng đi. Nhìn theo đôi vai nhỏ run run tôi lại cảm thấy vì sao em có được sự mạnh mẽ để không rơi một giọt nước mắt trước mặt tôi. Đã bao lần tôi đứng từ xa chứng kiến em khóc.Vậy mà em vẫn có thể đứng lên mạnh mẽ như vậy..
Nó quay lưng đi.. Những giọt nước mắt cố kìm nén giờ cứ lăn dài hòa theo giai điệu buồn bã của những cơn mưa đầu hạ… Trong đầu nó bất chợt vang lên những câu hát buồn bã
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
11 chương