Thoáng kí ức

Chương 12

Kết thúc một ngày dài.. tôi ngồi suy nghĩ mung lung về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.. Một thằng vô tâm như tôi lại không thể ngừng suy nghĩ về em.. Em kì lạ, khác hẳn những đứa con gái mà tôi biết. Khi thì em tiến lại quá gần tôi, làm tôi khó chịu và chạy xa em quá mức cần thiết. Khi thì em thật lạnh lùng, khiến tôi tưởng rằng chẳng ai có thể chạm vào trái tim em. Có lúc thì em quá đỗi thân thiện, hiền hòa khiến từng bước chân tôi cứ muốn tiến lại gần bên em. Tôi đang nghĩ đến một viễn cảnh về ngày mai: Nếu như em chính là cô gái có thể thay đổi được con người tôi.. Nếu như em là người sẽ thêm vào những nốt thăng, giáng trong trái tim không một đau khổ của tôi.. Nếu như em là con người khiến tôi sẵn sàng trao ra thứ tình cảm mới mẻ mà tôi gọi là tình yêu.. Nếu như tôi tiến lại gần em hơn.. Điều gì sẽ xảy ra ??? Kết thúc buổi tiệc đêm, lũ bạn thân đều về hết..nó tìm về căn phòng trống vắng, lạnh lẽo của mình.. Cái cảm giác về một điều gì đó sắp xảy ra khiến nó không ngừng suy nghĩ.. Nó nghĩ đến anh – hình bóng khiến nó day dứt mỗi đêm, rơi không biết bao nhiêu là nước mắt ; cũng là hình bóng vực nó dậy sau khi nó khuỵu ngã hoàn toàn. Đối với anh, nó chưa từng mơ tưởng, chưa từng hy vọng.. nhưng.. chưa bao giờ ngừng yêu.. Nó đã phải cố gắng bao nhiêu để rời xa anh, nó đã phải từ bỏ không biết bao nhiêu lần vì anh.. Anh, không thể hiểu những gì nó phải chịu đựng nhưng lại muốn che chở cho nó. Anh, chưa từng ngoảnh đầu lại nhìn nó đột nhiên lại muốn ôm chặt lấy nó.. Anh làm nó khó xử ! Còn Ki, Ki luôn ở bên nó, quan tâm đến nó, vì nó mà làm mọi điều. Dù Ki không thể vực nó đứng dậy sau những nỗi đau, nhưng Ki sẵn sàng cùng nó rơi xuống vực thẳm. Dù Ki không phải là nó yêu nhất trên đời, nhưng Ki lại là người quan trọng nhất đối với nó. Tình bạn này, đã quá muộn màng để trở thành tình yêu. Khi giữa nó với Ki, nếu không còn ẩn số thì gọi gì là tình yêu nữa? Đối với nó, Ki thực sự quá vĩ đại, quá hoàn hảo.. Nhưng cũng chính vì thế mà nó sợ.. nó sợ một ngày người quan trọng nhất trên đời này sẽ rời bỏ nó.. Nó sợ tình bạn này sẽ kết thúc.. Ngày hôm nay Ki ép nó lựa chọn.. Ngày hôm nay Ki quyết tâm giữ chặt tay nó. Không ai biết rằng, giữa nó, Ki và Hoàng.. sẽ có một định mệnh nghiệt ngã nhất cuộc đời.. Đầu óc nó điên đảo, cơn sốt khiến nó không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ đến bất kì điều gì nữa. Nó hòa tan viên thuốc hạ sốt, vội vàng uống cạn.. Dần dần chìm vào giấc ngủ. ***Sáng hôm sau*** Reeng.. Reeng ! Reeng… Reeng! Nó bước xuống mở cửa trong tình trạng ngái ngủ.. Bây giờ là mấy giờ nhỉ? Ai lại đến vào cái giờ này kia chứ! - Hả! – Nó thốt lên! - Sao thế! Ngạc nhiên hả? - Sao anh lại đến đây? Anh không phải đi học sao? - Sao! Anh không được phép đến viếng thăm em à? - Thăm thì được còn viếng thì.. miễn đi.. Em đã chết đâu, anh viếng nhầm nhà rồi ! Chắc anh mang sẵn chuối với nhang theo rồi phải không? Anh có thể để lại nải chuối ở đây đấy! Hì! – Khi anh dắt xe vào cổng, nó đóng cổng rồi cùng anh bước vào nhà! - Bao giờ em (ba chấm, ba chấm), anh sẽ tặng em cả cân chuối.. free! - Anh uống nước đi! – Nó kết thúc câu chuyện ở đây.. nó không muốn trở nên thân thiết với anh một cách bất thường như vậy. - Em sao rồi! Còn mệt không? Chắc hôm nay không thể đi học được nhỉ! - Em không sao! Đêm qua còn sốt nhưng giờ thì hết rồi! Cảm ơn anh! - Cảm ơn thì miễn! Anh mang đồ ăn sáng đến cho em này! - Tại sao đột nhiên anh lại tốt với em như vậy? – Nó hỏi, bất ngờ. - Hả! Anh tốt với em… không được sao? - Anh chắc không phải con người luôn làm ra vẻ quen thân với người khác đấy chứ! – khắc nghiệt. - Anh đã nói với em rồi mà! Hay là em chưa tỉnh ngủ! Nghe chưa rõ! – đùa đùa. - Em không đùa đâu! – nghiêm túc - Anh cũng không có ý định đùa với em! Chẳng lẽ em nghe không hiểu những lời anh nói mấy ngày trước! Em không hiểu thật hay cố tình giả vờ ngốc! - Em không ngốc! Em hiểu cả! Nhưng em không muốn anh làm như vậy! - Tại sao anh không thể làm vậy! - Em không muốn anh yêu em! Càng không muốn anh ở bên em. Hơn nữa, anh có thể vì em mà hy sinh tất cả không? Anh có thể ở bên em đời đời kiếp kiếp được không?... - Anh..! – Lúng túng.. - Anh không làm được! Em biết là anh không thể làm được! Anh đừng biến em thành con nhỏ xấu xa đi cướp người yêu của kẻ khác chứ! Anh đừng biến em thành một con ngốc biết tin tưởng để rồi khi anh bỏ rơi em, như anh sẽ làm với Lyl, lại càng khiến em tuyệt vọng hơn! Anh sẽ không thể làm em cười, không thể làm em vui vẻ, hạnh phúc! Ở bên anh, em không có được cái gì khác, ngoài đau khổ! – Tàn nhẫn - Em chắc chứ..? – Bàng hoàng Nó im lặng. Thực ra, nó không muốn trở nên nhẫn tâm như vậy.. Nhưng, nó có thể làm gì hơn.. khóc lóc và cảm ơn anh vì tình cảm anh dành cho nó, hay quyết định một lần ích kỉ vì bản thân mình.. Bỏ luôn cả lí trí của mình, bỏ luôn cả Ki – người luôn ở bên nó. Nó luôn làm ngược lại những gì nó muốn.. - Anh hỏi em.. em chắc chứ? – Anh hỏi nó lại một lần nữa, lời nói nặng nề, nóng nảy. - Em..! Em xin lỗi! Nhưng.. anh có thể từ bỏ em không? Như em đã từ bỏ anh vậy.. Nếu như không chắc chắn hạnh phúc.. thì đừng gieo thêm bất hạnh! - Bất hạnh? Em nói em yêu anh là bất hạnh? Em nói ở bên anh là bất hạnh? Đúng không? – Anh đứng phắt dậy, nắm lấy vai nó, trừng mắt nhìn nó... Nó sợ quá! - Không..! Ý em không phải như vậy! Anh không hiểu đâu! Em xin lỗi! Anh từ từ buông vai nó rồi quay đi! Anh đi rồi, nó ngồi sụp xuống đất.. nước mắt rơi từ lúc nào không biết.. Nó muốn hét lên cho anh biết nó yêu anh. Nó muốn ôm chặt anh, nắm lấy bàn tay anh. Nó muốn hạnh phúc... Nhưng... Nó đã từ bỏ, từ bỏ cơ hội duy nhất để ở bên cạnh anh, yêu anh như nó đã từng mong đợi.. Nó đã từ bỏ cơ hội duy nhất để sống ích kỉ, chỉ vì bản thân mình.. Nó đã từ bỏ cơ hội duy nhất để níu giữ giấc mơ, níu giữ trái tim người con trai mà nó yêu thương.. Nó sợ.. Nó không dám mơ, không dám bắt đầu.. Tại sao nó phải sống một cuộc đời kéo dài qua những giấc mơ?.. Nó sợ rằng, khi giấc mơ kết thúc, nó sẽ không thể đứng dậy được nữa, không thể bước ra ánh sáng được nữa... Xin lỗi anh! Em quá ích kỉ, quá tàn nhẫn. Em sợ kết thúc nên không dám bắt đầu, em sợ đau khổ nên không dám quên mình trong hạnh phúc.. Em chỉ sống vì bản thân mình! Em thật đáng chết! Thật đáng ghê tởm! Tôi đau.. đau thắt lồng ngực.. Lần đầu tiên có một người con gái nói đòi hỏi tình yêu ở tôi.. Lần đầu tiên có một người con gái khiến trái tim tôi thắt lại... Tôi không hiểu về tình cảm, không chắc chắn về tình yêu... tôi càng không có tự tin mang lại hạnh phúc cho em, yêu em suốt đời.. Những điều đó đối với tôi thật viển vông.. còn em lại đòi hỏi ở tôi sự vĩnh cửu.. Lần đầu tiên tôi bị ràng buộc trong tự do.. Em là ai mà mạnh mẽ đến như vậy? Trong cuộc đời bất hạnh mang trái tim chỉ toàn đớn đau, chẳng phải em mong chờ một hạnh phúc đến bất ngờ, đủ sức làm tan chảy băng giá? Trong con người của em sao lại có cái sự lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy?