Thỏ Sắp Bị Ăn Mất Rồi FULL
Chương 9
Lưu ý: Thụ có sữa, cho con bú và cả chồng "bú".
Chu kỳ mang thai của thỏ rất ngắn, Nguyên Nguyên hạ sinh một con thỏ sau một tháng mang thai.
Thỏ cái bình thường có thể sinh con một lứa tám con, Nhưng Nguyên Nguyên là thỏ đực và còn nhờ linh đan cho nên ít hơn rất nhiều.
Linh khí của Lý Diễn rất dồi dào, vậy nên đứa trẻ của hắn và Nguyên Nguyên sinh ra đã có bản dạng loài người, cậu dính đầy máu, khiến cho Lý Diễn sợ hãi, tưởng rằng Nguyên Nguyên bị làm sao, vội vàng rót linh khí cho cậu, đứa bé bị ném sang một bên, mặc nó khóc oa oa.
Nguyên Nguyên nhìn đứa trẻ đỏ hỏn, yếu ớt nói: "Lý Diễn, ngươi mau tìm quần áo người quấn con lại đi nó sẽ bị lạnh."
Lý Diễn không quan tâm, hắn chỉ thấy phía dưới Nguyên Nguyên chảy rất nhiều máu, sợ hãi không thôi, sợ con thỏ này sẽ mất mạng, "Có phải linh đan kia có độc không, sao ngươi lại chảy máu thế này!"
Nhìn đứa bé khóc lóc vô cùng đáng thương, Nguyên Nguyên cũng bắt đầu bật khóc, vội vàng nói: "Ngươi đi xem nó đi, hu hu hu..."
Lý Diễn kiểm tra khí huyết của Nguyên Nguyên đã ổn, rồi mới quay đi "xử lý" tên nhãi đang khóc ầm ĩ kia.
Nguyên Nguyên đã có thể đi lại bình thường sau năm ngày nằm tu dưỡng trên giường, cậu hồi phục nhanh, chỉ là ngực cậu sưng lên rất nhiều, giống như gò đất, sờ vào thì mềm, to chừng cái bánh bao, núm vú cũng cương lên, chạm vào sẽ tiết sữa.
Mùi hương sữa trong căn nhà rất nồng và thơm, Lý Diễn thường hay đòi uống nhưng Nguyên Nguyên không cho, đành phải dụ dỗ cậu để uống, thế nên hắn đã uống không ít.
Có lần, Nguyên Nguyên hết sữa cho đứa bé bú, nó khóc run cả người, cậu lẩm bẩm dỗ bé con, nhìn thấy Lý Diễn thì nổi giận nhào tới đánh hắn.
Lý Diễn không hề bực bội, chỉ có thể chiều theo Nguyên Nguyên, hắn có ý đồ của mình, đáng lẽ Nguyên Nguyên sẽ đi ngay sau khi hạ sinh đứa bé, nhưng hắn giữ Nguyên Nguyên lại suốt một tháng với lý do cho con bú sữa.
Con thỏ ngốc nghếch này không hề biết đứa bé chỉ cần bú sữa một tháng là đủ, bây giờ đã qua một tháng, đương nhiên phải cai sữa, thế nhưng Lý Diễn nói tất cả là lỗi của hắn, sẽ nghĩ cách tìm sữa về.
Nguyên Nguyên sợ con khóc vì đói, ôm nó vào lòng dỗ dành.
Đứa bé trong vòng tay của cậu trông rất giống Lý Diễn, chỉ khác là trên đỉnh đầu có đôi tai thỏ nhỏ nhắn, thoạt nhìn như Lý Diễn nhỏ biến thành thỏ tinh, hơi buồn cười, nhưng bé con rất trắng trẻo đáng yêu.
Để lấy lại sữa, Lý Diễn bắt đầu không biết lý lẽ, lúc thì nói phải nuốt tinh dịch, lúc thì nói phải giao hợp xong không được rút dương v*t ra, còn nói cậu phải thành tâm cầu nguyện trong một tháng mới được.
Nhưng "túi sữa" trên ngực ngày một biến mất, đứa nhỏ biến trở về nguyên hình, đặt xuống đất sẽ tự đi tìm cỏ ăn, Nguyên Nguyên cũng hiểu ra, nó đã cai sữa.
Hôm nay, Lý Diễn còn đang nghĩ cách lừa Nguyên Nguyên, kết quả nhìn thấy cậu lấy linh thảo của mình cho con ăn, còn dặn dò thỏ con phải cẩn thận rất nhiều lần.
Lý Diễn nói: "Ý ngươi là?"
Nguyên Nguyên ôm thỏ con vào lòng, sau đó nói: "Ta phải đi, ta sẽ ôm con đi cùng, Lý Diễn, ngươi là đạo sĩ, không thể thất hứa."
Cổ họng Lý Diễn khô khốc, nhất thời không nói nên lời, thế nhưng trong mắt con thỏ này không hề có chút lưu luyến, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, thì ra bao lâu nay hắn đã tự mình đa tình.
Nguyên Nguyên nói: "Trước kia ngươi luôn muốn ăn thịt thỏ, ta sẽ mang con đi cùng, để ngươi không thể ăn thịt nó."
Lý Diễn thở dài, nói: "Ngươi biết không, ta ở nơi đây một mình đã hơn mười năm."
Lý Diễn kể lại chuyện mình bị đạo sĩ bắt giam ở đây hơn mười năm, còn nói những năm qua mình đã sống vất vả khổ cực thế nào, thỏ thì chỉ có ở bên ngoài, ban đầu hắn bắt Nguyên Nguyên về để nuôi có vật bầu bạn, hắn không định ăn cậu, bây giờ cả hai cha con đều phải đi, chỉ còn một mình hắn ở lại.
Nguyên Nguyên nghe xong, sau khi sinh con, cậu trở nên dễ xúc động, hơn nữa còn ngốc, không phân biệt được Lý Diễn nói thật hay nói dối, khóc nức nở, sau đó đưa thỏ con cho Lý Diễn rồi nói: "Vậy, vậy ta để thỏ con ở lại với ngươi."
Lý Diễn giật mình, con thỏ này vì muốn rời khỏi đây mà đến cả con mình cũng không cần nữa, thế là ôm thỏ con với vẻ mặt đau khổ, nói: "Cha ngươi không cần chúng ta, để hai ta ở đây chịu khổ, một mình đi ra ngoài chơi."
"Không phải...!ta!" Nguyên Nguyên đỏ mặt, cậu cũng không biết nên nói thế nào, cứ cảm thấy mình với Lý Diễn giống như cha mẹ đang cãi nhau.
Lý Diễn nói: "Vậy thì ngươi đi đi."
Nguyên Nguyên nói: "Ngươi, ngươi đưa ta đến kết giới núi đi."
Lý Diễn nói: "Ngươi hôn ta một chút, ta sẽ dẫn ngươi đến đó."
Làm vậy trước mặt đứa bé, Nguyên Nguyên hơi xấu hổ, nhưng vẫn bước tới nhón chân hôn lên môi hắn, sau đó bị hắn giữ eo lại, duỗi lưỡi hôn sâu.
Một lúc lâu sau, Lý Diễn mới buông Nguyên Nguyên ra, dẫn cậu đến kết giới.
Có rất nhiều yêu thú suốt dọc đường đi, nhưng đều sợ Lý Diễn cho nên không dám tới gần Nguyên Nguyên.
Lúc này Nguyên Nguyên nhìn thấy kết giới, là kết giới màu xanh lam bao phủ toàn bộ ngọn núi, cậu có thể chạm vào, nhưng Lý Diễn lại đứng cách xa kết giới, như thể sẽ bị thương.
Thật đáng thương...
Nguyên Nguyên chỉ quay đầu lại nhìn Lý Diễn rồi bỏ đi.
Bên ngoài không giống trên núi, rất ít yêu thú, đi một quãng đường vẫn không thấy con nào.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một hoặc hai con thỏ, Nguyên Nguyên lại nhớ đến thỏ con của mình và Lý Diễn, không biết bé con có khóc hay không, liệu Lý Diễn có luống cuống khi chăm con hay không.
Đường núi rất hẹp, gần như bị cỏ dại nhấn chìm, Nguyên Nguyên muốn biến về nguyên hình để chạy nhanh hơn, nhưng bỗng nhiên có một con mèo đen ba đầu to lớn xuất hiện trước mặt, cậu sợ hãi vội vàng lui về sau.
"Grr...!hú~~"
Sau đó nghe thấy tiếng sói tru, Nguyên Nguyên sợ hãi chạy vào trong bụi cỏ, xunh quanh có rất nhiều cây cối, chạy một hồi lâu, đến một cái hang mới dừng lại nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Lý Diễn đang ôm thỏ con đứng bên cạnh mèo đen ba đầu, hắn xoa đầu mèo đen, ý bảo nó làm rất tốt, sau đó đi theo bước chân của Nguyên Nguyên.
Bà xã nhà mình sắp chạy mất rồi, làm sao hắn có thể yên tâm ở nhà được.
Nhất định phải đi theo, giở trò để làm vợ quay về.
Thỏ con nằm trong lòng Lý Diễn, nó ngửi được mùi của cha mình, đi đúng đường thì không sao, đi sai đường sẽ kêu lên để giúp Lý Diễn tìm được cha.
Hang động ẩm thấp u ám, Nguyên Nguyên không thể nhóm lửa, cậu ôm chân muốn khóc, nhớ đến Lý Diễn.
Lý Diễn luôn thích hù doạ cậu, nhưng hắn đối xử với cậu rất tốt, chỉ sợ cậu sẽ bị lạnh, bị đói hay bị thương.
Đứa bé cũng rất ngoan, lúc cậu khó chịu sẽ không quấy khóc, còn đưa bàn tay nhỏ nắm lấy ngón út Nguyên Nguyên để an ủi, cười toe toét.
Mà rời khỏi đây rồi, sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa.
Nguyên Nguyên biết rất rõ với năng lực của bản thân, có lẽ phải nhờ đến may mắn mới tìm được cha mẹ, muốn quay lại đây thì càng phải may mắn hơn, nhưng cậu chỉ là một con thỏ xui xẻo, lấy đâu ra nhiều may mắn như vậy.
"Hu hu hu hu..."
Nguyên Nguyên nhịn không được khóc lên, chạy một lúc lâu cũng đói bụng rồi.
Mặt trời lặn đằng tây, bóng tối dần bao phủ khắp nơi, gần như không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Nhiều yêu thú như vậy, một con thỏ tinh yếu ớt như cậu làm sao có thể rời đi.
Nguyên Nguyên nghĩ đến đây, vừa khóc vừa tự lau nước mắt, cậu muốn quay về năn nỉ Lý Diễn, hắn bắt cậu làm gì cũng được, chỉ cần đưa cậu đi tìm cha mẹ.
Nhưng Lý Diễn không thể ra khỏi núi, hơn mười năm qua hắn chưa từng được gặp cha mẹ của mình, còn đáng thương hơn cậu.
Nguyên Nguyên không khỏi đau lòng thay Lý Diễn, cậu cảm thấy mình không nên đi nhanh như vậy, ít nhất Lý Diễn sẽ bảo vệ cậu, cậu cũng có thêm thời gian tu luyện.
"Hu hu hu..."
Lý Diễn biết ngay con thỏ này khi khóc sẽ thích nghĩ ngợi lung tung, nghĩ xong rồi lại khóc.
Nhìn bộ dạng khóc đến nỗi run bần bật của cậu, hắn đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đưa thỏ con qua rồi nói: "Cha ngươi khóc rồi, dỗ y thay ta đi."
Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy Lý Diễn, cậu thoáng giật mình, ngay sau đó nhào tới ôm cổ hắn, làm hắn ngồi bệt xuống đất, thỏ con trong tay cũng nhảy xuống.
"Lý...!Lý Diễn...!hu hu hu..."
Lý Diễn vội vàng vuốt lưng Nguyên Nguyên, dỗ dành: "Không sao rồi, đừng khóc, đừng khóc."
"Hu hu hu, Lý Diễn...!Có con mèo đen, tận ba cái đầu, rất, rất đáng sợ...!hu hu hu..."
"Đừng sợ đừng sợ, ta ở đây."
"Nó muốn ăn thịt ta!"
"Không ăn không ăn."
Nguyên Nguyên khóc đến nỗi mệt rũ người, khịt mũi một cái, sau đó nói: "Sao ngươi có thể ra khỏi núi?"
Lý Diễn nói chuyện mình không thể quên Nguyên Nguyên, cố gắng phá pháp trận phong ấn, thỏ con bên cạnh chạy nhảy xung quanh hai người cha của mình.
Nguyên Nguyên dụi vào lòng Lý Diễn, khẽ nói: "Nếu ngươi giúp ta tìm được cha mẹ ta, thì ngươi nói gì ta cũng chấp nhận."
"Ở bên cạnh ta mãi mãi là được rồi." Lý Diễn cúi đầu hôn lên má Nguyên Nguyên, hắn vuốt tóc cho cậu, không khỏi nghĩ đến bạn đời của mình dễ khóc như vậy, về sau phải nghĩ cách khác.
"Nếu ngươi khóc nữa, hai mắt sưng vù xấu xí, ta sẽ không cần ngươi."
"Không, không khóc."
"Ngoan."
"Lý Diễn, ngươi muốn đi tìm cha mẹ ngươi không?"
"Không cần."
"Vậy..." Nguyên Nguyên đang định nói tiếp thì bị chặn môi, mà tay Lý Diễn đã cởi thắt lưng, vén vạt áo lên mân mê đầu v*.
"A ưm...!đừng làm ở đây, có yêu thú...!còn, còn có con nữa..."
"Yêu thú không dám tới gần, còn nhãi ranh kia, nó không hiểu..." Lý Diễn vừa nói vừa cởi gần hết quần áo, lót xuống dưới lưng Nguyên Nguyên, cúi người ngậm lấy ngọc hành.
"Haa...!chỗ đó...!bẩn...!ư..."
"Không bẩn, tinh dịch của Nguyên Nguyên rất ngọt..."
Ngọc hành chưa từng được "dùng" đến, quá non nớt, Lý Diễn liếm láp một hồi đã bắn ra, sau đó hắn dùng tinh dịch bôi vào hậu huyệt, xoa nắn mở ra.
Nơi này vô cùng mềm mại, rất nhanh đã giãn ra, nuốt trọn ba ngón tay hắn vừa đút vào, liền thay vào đó là dương v*t nóng rực.
Trong hang động có suối chảy qua, thỏ con ở bên cạnh lấy tay rửa mặt, giống như che mặt xấu hổ, Nguyên Nguyên cũng không dám nhìn con mình, càng không dám kêu lên, nhưng Lý Diễn nện quá mạnh bạo, không nói được thành lời.
Lúc này, có rất nhiều yêu thú đang vây xem ở cửa hang, bọn chúng bị thu hút bởi linh khí trên người Nguyên Nguyên, nhưng sợ uy lực của Lý Diễn nên không dám lại gần, chỉ có thể đứng nhìn ngoài cửa hang.
Nơi riêng tư của Nguyên Nguyên được Lý Diễn che lại, đám yêu thú không thể nhìn thấy, nhưng Nguyên Nguyên có thể nhìn thấy những đôi mắt đen, đỏ, xanh, vàng, sợ tới mức thít chặt hậu huyệt, vội nói: "Lý Diễn...!không, không được...!hu hu hu...!bị...!bị nhìn thấy...!a a a!"
"Ở đây không có ai, ta không cảm nhận được hơi thở loài người." Lý Diễn bế Nguyên Nguyên lên đ.ụ, hắn biết bên ngoài có yêu thú, nhưng chúng không hề có linh thức, không biết bọn họ đang làm gì, cứ để Nguyên Nguyên căng thẳng, càng thít chặt hậu huyệt càng sướng hơn.
"Có...!có yêu thú...!ha...!ưm ưm a..."
"Tập trung nào, đừng nhìn chúng!"
Lý Diễn ôm chặt Nguyên Nguyên, ấn mông cậu xuống, thúc dương v*t vào thật sâu, lỗ hậu cũng tràn trề dâm thuỷ.
"Ngao hú~~"
Nghe thấy âm thanh này, Nguyên Nguyên sợ tới nỗi co rút lỗ hậu, bắn tinh, run bần bật, dựa vào ngực Lý Diễn mà khóc: "Ngươi, ngươi bắt nạt ta...!hu hu hu..."
"Ha...!Lại bắt nạt ngươi." Lý Diễn âu yếm sờ tai thỏ của Nguyên Nguyên, "Vậy ngươi định rời khỏi đây sao?"
"Không, không đi nữa..." Nguyên Nguyên bị hắn làm đến ngây ngốc, trong tiềm thức của cậu không muốn rời xa Lý Diễn, nhưng cảm thấy Lý Diễn thật xấu xa, luôn bắt nạt cậu.
Làm thỏ đã khó khăn rồi...!còn phải làm con thỏ duy nhất của Lý Diễn suốt cuộc đời.
——— Kết thúc ———.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
64 chương
111 chương
12 chương
88 chương
8 chương
25 chương