Thợ săn chi nơi muốn trở về

Chương 4 : Lấy lòng x nhiệm vụ mới x một mình

"Cái đó Feitan a....anh cảm thấy cù lao thế nào?" Tôi lấy lòng. "Chưa ra hình dáng gì." Nhìn đều không nhìn tôi. "Ngạch....cái đó a, anh thích ăn cái gì nhất?" Tôi liều mạng nhìn chằm chằm tôm cuốn. Feitan ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của cô lập tức hiểu cô muốn nói gì "Thế nào?" "Ừ.....có thể hay không nhờ anh, giúp tôi cướp tôm cuốn?" Tôi không có can đảm cũng không có bản lãnh cướp đồ cùng hắn, vạn nhất đem hắn chọc giận, xui xẻo chính là tôi, cho nên tôi rất chân chó dâng lên một ly coca. "Hừ." Đoán chừng là không chịu nổi tôi, vì vậy tôi thấy hắn giơ tay, cái gì cùng cái gì còn không thấy rõ, nhất thời trong chén tôi có thêm một đống tôm cuốn. "Feitan, anh đúng là người tốt! Bình thường sao tôi lại không nhìn ra?" Tôi nháy tinh tinh mắt cảm động nhìn hắn, còn rất khẳng khái phát cho hắn một tấm thẻ người tốt. "Ngạch, khụ khụ...." Feitan nhất thời không chuẩn bị tâm tư bị tôi doạ sợ mà bị sặc. "Yêu, không có sao chứ, Feitan." Tôi vừa hướng hắn bày tỏ quan tâm, một bên định vỗ lưng hắn. "Đi sang một bên!" Feitan ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi, hoàn toàn không thấy hảo ý của tôi. "Nga nga." Tôi thành thật trở về chỗ ngồi bưng chén vui vẻ ăn tôm cuốn, sớm biết sẽ để Feitan giúp tôi cướp, tiết kiệm sức lực biết bao lại có bảo đảm a, tôi cũng không cần tổn thất nhiều đồ ăn ngon như vậy. Thật không nghĩ đến Feitan là hài tử dễ dỗ như vậy, sớm biết như vậy tôi lúc nãy quấn quít cái mao a!? Bất quá rất kỳ quái, Feitan luôn luôn không ưa tôi lười biếng, làm sao lại chịu ra tay giúp tôi? Tôi một bên gặm không dễ có tôm cuốn, một bên liếc trộm hắn. Phinks tựa hồ thấy được thầm đào mãnh liệt giữa chúng tôi, vì vậy lại vỗ vai Feitan: "Ai yêu, Fei của chúng ta cũng biết chiếu cố nữ nhân sao, trưởng thành a." Uy uy, ngươi một bộ hài tử nhà ta đã trưởng thành là chuyện gì xảy ra a mảnh giấy vụn? "Phinks, tôi không ngại tự tay đưa anh xuống địa ngục." "mama, không nên như vậy sao." Phinks, anh là cha của Yamamoto Takeshi sao? Feitan cũng phải là Tsuna nhà anh.(Vụ: mời xem Katekyo Hitman Reborn để biết thêm chi tiết.) Tôi liếc Kuroro một cái, lãnh đạo a....thức ăn ngon cùng người đẹp, ngươi thối nát. Tràng này bữa ăn khuya cùng tiệc ăn mừng dưới tình huống khi chúng ta đang phá huỷ đồ đạc hơn nửa nhà của tiệm bán cù lao cùng toàn bộ hàng tích trữ của người ta còn không có đưa tiền, tấm màn long trọng rơi xuống....... Tôi áy náy đầy cõi lòng nhìn ông chủ vô tội bị hù doạ gần chết cùng bị phá sản, sau này mở tiệm ngàn vạn lần phải cẩn thận con nhện tới cửa a......(phải cẩn thận thế nào a đút! Nói tới đây không phải là ngươi dẫn bọn họ tới? - Tác giả) Ubogin cùng Nobunaga rốt cuộc bởi vì ăn no mà không đánh nhau, về phần con nhện đầu cùng con nhện não xen lẫn cùng nhau không biết dựng kế hoạch gieo hoạ ai, tôi tay trái dựa Pakun, tay phải ôm Machi, tổ hai người Phinks cùng Feitan rất an tĩnh ở một bên, còn có vài con nhện con không nhìn là tốt rồi, (Đút! Franklin sẽ khóc a..... - Tác giả) bản chất con nhện chúng ta làm việc ác nhiều thủ đoạn lại hơn nửa đêm ở lối đi bộ tụ năm tụ ba đi dạo lung tung khắp nơi. "Tốt lắm, hôm nay tới đây thì ngưng, mọi người giải tán đi." Con nhện đầu ngưng (......) cùng Shalnark ra lệnh, vì vậy chúng ta ồ một cái rồi giải tán. Nhìn Ubogin cùng Nobunaga còn không uống đủ, xen lẫn cùng nhau một bên phun tào(1), một bên đi đến hướng quán rượu bên đường, amen, hy vọng trang đầu của sáng sớm ngày mai không phải "phi nhân loại ban đêm hành hung, quán rượu bên đường vô số tử thương". (1) lải nhải Về phần người khác chắc có địa phương để đi đi, tôi nhún vai một cái định tìm nhà trọ ngủ, kết quả bị con nhện đầu một câu "Đồng cùng Feitan lưu lại." Làm cho không sờ không tới ý nghĩ. Tôi bất an không yên nhìn thoáng qua Kuroro, người cho tôi một cái mỉm cười quỷ súc vô hại, chẳng lẽ bởi vì nhiệm vụ trước tôi lười biếng bị hắn thấy được? Cho nên muốn trừng phạt tôi? Trách không được cho Feitan lưu lại đây, tôi không muốn bị ngược a!!!! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng bạn, Feitan hẳn sẽ không hạ ngoan thủ như vậy đi? Tuy tôi làm phiền hắn thẩm vấn..... Nhưng người ta nhân phẩm tốt giúp tôi cướp đồ ăn a! Như vậy quan hệ của chúng tôi thoạt nhìn cũng không kém, không cần đi...... Vì thế con nhện đầu đối với chúng tôi nói cái gì tôi một chữ đều không nghe vào... Đợi đến khi tôi có phản ứng Kuroro a Shalnark a đều là mây bay.... Feitan đang nắm cổ áo của tôi ở trên đường chạy như điện, hiện tại là tình huống gì? Lập tức tay chân tôi cùng sử dụng một phen bắt lấy tay Feitan, dùng bạch tuột tư thế triền ở trên người hắn. "Đại nhân, dân nữ oan uổng!" Tôi một bên gắt gao ôm lấy hắn một bên không ngừng muốn hắn thế nào bỏ qua cho tôi. "Cái gì?" Hắn nhất thời đứng tại chỗ, trên người tản ra sát khí sắc bén, ý đồ đem tôi trên người hắn triệt hạ đi. "A a a a, đừng nhúc nhích! Tôi cái gì cũng làm!" Tôi nhắm mắt lại la hét, tiếng nói của tôi truyền ra trong đêm mùa đông. "Nữ nhân đáng chết ngươi đang nói cái gì? Xuống dưới cho ta!" Lực nắm của hắn thật lớn....không biết bắp thịt là mấy tấn tới? Mặc dù bình thường tôi nhất định không so với hắn, nhưng vào thời khắc sinh tử tôi bùng nổ năng lực tiềm ẩn gắt gao bắt lấy không buông tay. Sau đó tôi nghe được Feitan thở hắt một hơi, nói với tôi: "Tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng hiện tại chúng ta phải chấp hành nhiệm vụ trước, còn như vậy đi xuống liền chậm trễ." Nhiệm vụ? Cái gì nhiệm vụ? Đoàn trưởng nói với chúng tôi nhiệm vụ gì đó sao? Nói tới vừa rồi đoàn trưởng bảo chúng tôi lưu lại.... Tôi dè dặt cẩn trọng mở mắt: "Anh không gạt tôi?" "Tôi gạt cô làm gì, đi xuống nhanh lên!" Feitan khẩu khí thật ác liệt. "Nhưng là, sau khi xuống dưới anh không thể đánh tôi cũng không thể dụng hình tôi càng không thể rút móng tay tôi!" Xong rồi, lần này đắc tội với người, nhưng lại là một vị tương đối tàn bạo trong lữ đoàn. "Nữ nhân chết tiệt cô xuống dưới trước cho tôi!" Feitan mau phun lửa, lúc trước ở Meteorcity sự tình gian nan sỉ nhục gì hắn đều trải qua, nhưng loại sự tình này hắn lần đầu tiên gặp. "Không cần không muốn! Anh phải đáp ứng tôi!" Tôi nhìn hắn, hiện tại tôi buông tay đợi lát nữa sẽ bị hắn thiêu đến cặn bã cũng không còn. Feitan: "..." Một bên tự trách mình không cẩn thận như vậy, vạn nhất nếu là địch nhân chỉ sợ hắn đã chết, một bên lại khuyên mình cô gái này luôn luôn ngu ngốc, nhưng tốt xấu còn là đồng bạn, nếu giết chết sẽ rất phiền toái. Vì vậy sau khi chờ hắn rốt cuộc bình ổn tâm tình rối rắm, hắn bình tĩnh nói: "Đi xuống, tôi sẽ không đánh cô." Trong lòng tôi mừng thầm, ôm lấy cổ hắn, tay được một tấc lại muốn tiến một thước càng buộc chặt: "Thật sự không đánh tôi?" Feitan nghiến răng: "Yên tâm đi. Mau xuống dưới." Hắn thề hắn không biết mình bảo trì bĩnh tĩnh thế nào, đây tuyệt đối là một lần nhẫn nại tốt nhất đời này của hắn. Cảm thấy lệ khí trên người Feitan tiêu giảm rất nhiều, vì thế tôi buông tay, chân còn chưa chạm đất liền nhảy qua địa phương rất xa trong nháy mắt. Tôi tiếp tục dè dặt cẩn trọng nhìn hắn: "Anh không sao chứ?" Feitan cảm thấy huyết áp thẳng tắp tăng lên, vì thế không nhịn được trợn mắt hỏi: "Tôi có thể có chuyện gì? Vừa rồi cô có nghe được lời nói của đoàn trưởng hay không?" ....Thật rõ ràng là không có nghe đến, chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy tôi vô tội biểu cảm cùng ánh mắt tràn ngập tò mò sao? "Trước đuổi kịp, ở trên đường tôi giải thích với cô." Feitan không nhẫn nại lại tốn thời gian cùng tôi, vì thế lại chạy như điên lần nữa.