Thợ săn chi nơi muốn trở về

Chương 14 : Phân xử x quy luận x hiểu lầm

Sau khi tôi giải quyết vấn đề sinh lý trọng đại (ăn cơm), tôi mặt đầy tức giận đi tìm đầu lĩnh băng cướp để phân xử. Lao ra khỏi cửa phòng, liền thấy các loại con nhện đứng đứng nằm nằm ngồi ngồi, ngọc thể hoành trần* (....) dù sao trạng thái kỳ quái nào cũng có. (1) Ngọc thể hoành trần: ở trần đấy ) Tôi thật muốn nói, cuộc sống của bọn nhỏ chúng ta trong Ảo Ảnh lữ đoàn có quy luật biết bao! Kuroro, hằng năm mặc áo khoác da cổ lông thú ngồi ngay ngắn trên ghế ôm một quyển sách làm bộ lịch sự, thật ra thì nội tâm không biết đang suy nghĩ chuyện tình xấu xa gì. Pakun, tinh tinh mắt mạo hiểm nhìn chằm chằm đoàn trưởng, thỉnh thoảng ôn nhu đút mèo ăn..... (Tác giả: mèo từ đâu mà tới!!!) Phinks, bóng dáng cũng biến mất, đoán chừng là lại đến quầy bar tán gái. Machi, mới vừa rồi lúc tôi đi ngang qua phòng bếp có phải thấy cô ấy đang nghiên cứu làm món ăn gì hay không!? Hay là tối hôm nay tôi kiếm cớ chạy ra ngoài đi..... Edward, mới vừa cùng tôi ăn cơm xong, hiện tại đang nghiên cứu điện trong nhà, hiền lành biết bao! (Tác giả: người ta đang nghiên cứu niệm được không....) Feitan, vùi trong phòng thẩm vấn ngược người đánh người chơi game lại phát ra sát khí trừng người, cuộc sống quá có tư có vị. Nobunaga, Ubogin, đừng nói nữa, người ta ra ngoài ngươi nông ta nông liên lạc cảm tình đi.... (Tác giả: đó là đánh nhau!) Shalnark, ngồi trước máy tính gõ bàn phím bùm bùm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị huỳnh quang màu xanh lục phản chiếu, vừa vặn xứng đôi với ánh mắt. "Ừm, khụ khụ." Tôi hắng giọng một tiếng bày tỏ mình tồn tại. "A, Tiểu Đồng cô trở về?" Shalnark quay đầu cười với tôi đầu tiên. Shalnark! Tôi biết anh là người tốt mà!!! Đừng quen Kuroro, tôi giới thiệu đàn ông giúp anh! Phinks: "Người ta đã sớm trở về, mới mệt mỏi đi ra từ phòng Ed đây." Tôi: ".....Phinks, anh không nói lời nào không ai nói anh bị câm." Pakun: "Thật sao?" Chị, cô nhìn đoàn trưởng là đủ rồi, đút mèo của cô ăn đi! "Đoàn trưởng....." Tôi nổi lên chút tình cảm bi phẫn, định uyển chuyển mở miệng, dù sao người ta cũng là lãnh đạo. "Tiểu Đồng, vừa rồi cô đi đâu vậy?" Shalnark đi đến trước mặt tôi nháy nháy mắt to, nhưng trong mắt rõ ràng mang theo giảo hoạt. "Cái gì đi chỗ nào?" Tôi không phản ứng kịp. "Mới vừa rồi không phải tôi đi di tích với các anh sao?" "Cái gì vậy, tôi nói là đi di tích xong trở lại, Tiểu Đồng không phải có chuyện ở lại đó sao?" "Cái gì gọi là tôi có chuyện!" Tôi bộc phát, "Tôi bị mấy người vứt bỏ ở nơi hoang vắng có được hay không!? Tôi sắp chết đói ở trong đó!" Phinks: "Ôi, cô không biết đường?" Tôi: "Đại ca, tôi bị mù đường." Pakun: "Đoàn trưởng....." Chăm chú nhìn đoàn trưởng không nói chuyện. Bên kia, đầu sỏ gây ra rốt cuộc nói chuyện: "Tiểu Đồng, về sau nhất định tôi sẽ mang cô đi nơi cô biết đường." "..." Đây không phải là trọng điểm không phải là trọng điểm!!! Chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ trước hành vi vô sỉ là vứt bỏ đồng bạn của mình sao!? (Tác giả: đã vô sỉ làm sao lại thấy xấu hổ?) Vì thế đoàn trưởng liếc mắt nhìn sắc mặt rối rắm của tôi một cái, sau đó mở miệng: "Feitan đi mang cô về." Giọng điệu trần thuật rõ ràng này là cái gì là cái gì!? Anh đã sớm biết phải không hỗn đản! Trong không khí yên tĩnh, Phinks dũng cảm nói: "Woa, trách không được nhiệm vụ vừa kết thúc Fei đã không thấy tăm hơi, thì ra là đi lo lắng cho cô gái ~" "Nga!" "Nga?" "Nga ~" "Nga..." "Nga." "Nga" Cùng một chữ ở trong miệng của từng người khác nhau căn cứ vào dấu câu thay đổi mà ý tứ hoàn toàn khác nhau.... Ta nói bình thườnh không thấy mấy người ăn ý như vậy, hiện tại là đang làm cái gì! Tôi: "..." Đoàn trưởng anh tuyệt đối là cố ý.... Anh ghi hận tôi ở ngoài di tích nói bậy anh với Shalnark nhà anh đi? "Tiểu Đồng sức hấp dẫn thật lớn ~" Shalnark biểu cảm của anh rõ ràng là hâm mộ đi! Có đoàn trưởng anh còn không vừa lòng, tưởng 4p sao! "Shalnark, em cùng bọn họ thật sự không có quan hệ gì, anh phải tin tưởng em." Tôi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt níu lấy vạt áo hắn. "A!" "A?" "A ~" "A...." "A." "A" Vốn từ của các người thật sự nghèo đến mức này sao? Ai, trẻ em không được giáo dục từ nhỏ thật là khổ.... "Hừ." Không sai, cái từ này của tiểu quái thú không hợp với đại chúng nhưng vẫn giữ được từ ngữ đặc hữu của mình.... Shalnark: "..." tại sao bị thương luôn là ta!!! (Tác giả: ngoan, bây giờ cậu còn nộn, chưa nghe nói qua "người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ" sao? Cậu như vậy làm sao đấu lại Đồng đây? Đồng: ý của ngươi là gì hả!!) "Shalnark...." Đoàn trưởng cười đầy thâm ý "Không nghĩ tới...." Shalnark: ".....không phải vậy đâu đoàn trưởng....tôi cùng cô ấy không có quan hệ gì...." Tôi trốn ở gỏc phòng yên lặng cắn khăn tay kiềm chế nội tâm thét chói tai, đây chính là thời khắc mấu chốt của loại tình huống đoàn trưởng đại nhân ghen Shalnark lập tức phải bị ngược thúc đẩy tình cảm sao!? A hắc hắc, lúc này rất thích hợp với lòng xấu xa của tôi! "Shalnark....anh rõ ràng đã nói thích em....buổi tối ngày hôm qua đêm không trăng nguyệt hắc phong cao.....chúng ta......55555(1)....." (1) Ô ô ô ô ô "!" Bây giờ trước mặt Shalnark một mảnh đen nhánh. "Trời ạ Tiểu Đồng!" Từ xa Pakun mang giày cao gót vèo một cái đến trước mặt tôi: "Em còn chưa trưởng thành! Này này này....có phải hơi nhanh hay không!?" Tôi: "5555555555" con gái giả vờ giả vờ không phải tội..... Đoàn trưởng tiếp tục tản ra hắc khí. Phinks: "Không nghĩ tới Shalnark cậu lại ra tay nhanh như vậy, Fei à, tôi sớm nói với cậu, tiên hạ thủ vi cường, sau hạ thủ gặp hoạ.....a! Thẹn quá thành giận?" Feitan đè nén tức giận thu tay đánh Phinks, từ trên cao nhìn xuống tôi vẫn đang giả bộ khóc. Vì vậy tôi nhất thời bị doạ đến không dám khóc..... T T vì sao xui xẻo lại là tôi..... "Khụ khụ, tôi đi ngủ trước." Tôi lui thắt lưng bước nhanh hơn, trong ánh mắt mập mờ của mọi người cùng ánh mắt khóc không ra nước mắt bỏ chạy vào phòng....