Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang

Chương 13 : Kế hoạch phản công

Cái gì a? Nhưng tôi là người thích mềm không thích cứng, tôi nói: “Tôi không nhớ cậu, một tháng nay cậu không ở bên cạnh tôi, tôi có thể tiêu sái rồi…A!” Sau gáy truyền tới cơn đau khiến tôi kêu lên thảm thiết.  Rất nhanh khiến hai tay tôi không còn sức, tiếp theo cả người tôi bị hắn lật lại, đối diện hắn.  Tôi sờ sờ vết thương sau gáy, ánh mắt oán hận nhìn hắn: “Vốn còn muốn kêu cậu đi bệnh viện chụp hình, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cậu tốt nhất không nên đi, tốt nhất gãy xương, đau chết cậu đi. Ngày hôm nay, coi như tôi không có tới!”  Nói xong tôi đẩy hắn ra, liền muốn rời đi, hắn kéo cánh tay tôi lại, đem tôi kéo vào l*ng ngực: “Tiểu Kiền, anh biết em là tốt nhất, em theo anh đi bệnh viện đi”  Tôi không để ý tới hắn, hắn kéo kéo lắc lắc cánh tay tôi, giống như mèo con dính người làm nũng: “Tiểu Kiền, đừng giận, vừa rồi là lỗi của anh, anh xin lỗi, nếu như em chưa hết giận, đến, em cắn lại anh đi” Nói xong hắn thoải mái đưa cánh tay ra.  “A!” Tôi không khách khí, cúi đầu mạnh mẽ cắn một cái, hắn kêu thảm một tiếng, nhìn tôi, giả bộ đáng thương: “Em cắn thật a? Tiểu Kiền không có lương tâm”  “Là cậu kêu tôi cắn, sao? Hối hận rồi hả?”  “Nào có, đã đủ thoải mái chưa, không bằng em cắn thêm mấy cái?” Hắn lại đưa cánh tay ra, tôi đẩy hắn ra: “Quên đi, quá cứng, cắn khiến tôi đau răng”  Tối hôm đó, tôi theo Tô Chiêm đi tới bệnh viện chụp hình, có kết quả, không có gãy xương, chỉ bị thương ngoài da. Tôi vốn là muốn về trường, nhưng Tô Chiêm vẫn than đau chân, tôi cũng không thể mặc kệ mà đem hắn ném trên đường cái nên đỡ hắn về nhà hắn.  Hắn tạm thời thuê căn hộ nhỏ, trang trí rất tinh xảo, gian phòng rất lớn, tôi cảm thấy một mình hắn ở có chút lãng phí.  Cái bụng kêu ục ục, chân Tô Chiêm lại bất tiện, tôi chỉ có thể nhắm mắt tiến vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, miễn cưỡng làm việc nhà, nấu cơm.  Xào xào món ăn, trong nồi bỗng nhiên nổi lửa, tôi nhấc một thùng nước lên muốn đổ vào dập lửa, bị Tô Chiêm xông tới ngăn lại. Hắn nhanh chóng lấy cái nồi ra, qua vài giây mở nấp ra, lửa liền tắt.  Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, Tô Chiêm quay đầu trừng mắt tôi: “Em có hiểu biết không vậy? Trong nồi nổi lửa lại dùng nước dập? Em là muốn chơi trò tự thiêu sao? Còn nữa, em đổ nhiều dầu như vậy là muốn dầu xào rau sao?”  Tôi sờ sờ mũi, lui sang một bên, nhường Tô Chiêm vào. Tôi biết, để bệnh nhân chân què tới làm món ăn thật sự rất không nhân đạo, thế nhưng hiện tại tình huống như thế, cũng chỉ có thể như vậy thôi.  Tôi nhìn Tô Chiêm thuần thục bắt đầu thái rau, cho vào nồi, xào lửa lớn, sau đó một dĩa mỹ vị được ra nồi.  “Ăn ngon thật!” Tôi mở to miệng ăn mỹ vị, khen không dứt miệng: “Vợ tôi chính là lợi hại, lên được phòng lớn, xuống được nhà bếp, chơi bóng rổ cũng rất hay, người lớn lên còn soái đến như thế!”  “Là chồng” Tô Chiêm sửa lại nói.  Tôi ngẩng đầu hỏi Tô Chiêm: “Vợ, cậu làm cơm tốt như vậy, lỡ như người khác coi trọng cậu, theo tôi cướp cậu đi thì làm sao bây giờ?”  Tô Chiêm nói: “Anh chỉ làm cơm cho một mình em thôi”  Tôi dương dương tự đắc mà đắc ý, đến gần mặt hắn hôn một cái: “Vợ tôi yêu chết cậu rồi!”  “Là chồng!” Tô Chiêm tiếp tục sửa lại.  Ăn cơm xong, tôi chuẩn bị trở về trường, Tô Chiêm nói chân hắn bị thương không thể đụng vào nước, lúc tắm rửa tự mình không cách nào tự gánh vác, kêu tôi giúp hắn. Dù sao cũng là vợ mình, tôi cũng không thể mặc kệ hắn a, tôi ở lại giúp hắn tắm rửa.  Nhưng tắm rửa làm sao có khả năng không dính vào vết thương trên chân đây? Tôi đề nghị, để hắn ngày hôm nay trước tiên tạm thời oan ức một chút, đừng tắm rửa, tôi giúp hắn lau người, Tô Chiêm cũng đồng ý luôn.  Hắn nhanh chóng cởi áo, cởi quần, lúc hắn ra hiệu kêu tôi giúp hắn cởi quần lót ra mặt tôi có chút nóng lên. Vì không muốn hắn phát hiện, tôi nhanh chóng chạy khỏi phòng tắm lấy khăn mặt.  Tôi cầm khăn mặt thấm ướt nước nóng, giúp hắn lau. Cơ thịt trước ngực hắn rất co dãn, tôi không khỏi dừng lại ở nơi đó lâu một chút, tôi nói: “Vợ tôi vóc người thật tốt!”  “Là chồng!” Tô Chiêm lần nữa sửa lại.  Tôi không nghe, tiếp tục nói: “Vợ, cơ bụng của cậu là làm thế nào luyện ra được nha? Vợ cậu có phải là mỗi ngày đều đi tập thể hình không? Vợ cậu lần sau đi nhớ mang theo tôi? Vợ cậu…”  Rõ ràng người mới vừa nằm phía dưới mặc tôi thao túng, trong nháy mắt liền vươn mình đem tôi áp xuống, hắn khống chế hai tay tôi, khăn mặt không biết bị hắn ném tới nơi nào.  Hắn nhìn chằm chằm tôi một cách nguy hiểm: “Em nếu như còn dám nói hai chữ kia (hai chữ là Lão Bà – nghĩa là vợ), anh hiện tại sẽ làm em!”  Tôi nhướng mày, khiêu khích nói: “Cậu bị thương, được sao?”  Tô Chiêm mặt không đỏ tim không đập nói: “Anh bị thương ở chân, cũng không phải nơi đó”  Liếc nhìn chỗ đó của hắn một chút, tôi nhanh chóng câm miệng. Đại ca, dọa người như vậy, nếu như thật sự làm, tôi còn có thể sống không hả?  Tôi quyết định trước khi phát sinh chuyện kia, đối với Tô Chiêm tiến tẩy não triệt để, để hắn cam nguyện ở phía dưới. (Lời của editor: Ở phía trên hay phía dưới không quan trọng, ở trong hay ở ngoài mới quan trọng nha nha (╭☞´ิ∀´ิ)╭☞)  Sau đó tôi có thể tận tình khà khà khà…  “Em cười ngốc cái gì?” Tô Chiêm hỏi.  Tôi liếc nhìn hắn một chút: “Cậu quản tôi!”  Rốt cục giúp Tô Chiêm lau sạch thân thể, sau đó hắn lại kêu tôi bôi thuốc cho hắn, xoa bóp…Toàn bộ làm xong, cũng đã mười giờ tối, túc xá cũng đã đóng cửa rồi.  Tô Chiêm nói: “Em bây giờ đi về cũng không vào được, còn không phải là phải đến ngủ khách sạn sao, không bằng ở chỗ này một đêm đi, giường của anh rất lớn”  “Được rồi”  Tôi đi tắm rửa sạch sẽ, Tô Chiêm cho tôi áo ngủ để thay, thổi thổi tóc, đi vào phòng ngủ.  Tô Chiêm đã nằm ở trên giường, tay chống đầu, cười híp mắt nhìn tôi, tựa như tiểu tức phụ, ánh mắt như mê hồn. Tôi xin thề, nếu hắn là con gái, vào lúc này tôi tuyệt đối kiềm nén không được, hiện tại liền bắt hắn cho cái kia..  Nhưng vì cái gì hắn là đại huynh đệ hả? (ý ở đây nói: sao hắn lại là con trai hả?) Càng đáng hận chính là, tôi còn không đánh lại hắn!  Tôi thu hồi xuân tâm nhộn nhạo, đi tới, yên phận nằm ở bên cạnh hắn. Vừa mới nằm xuống, liền cảm giác hai cái tay hắn không an phận. Nếu như trần truội ôm ôm ấp ấp, vậy còn được, nhưng tay hắn một lúc lại mò từ dưới lên trên, một lúc lại mò từ trên xuống dưới.  Ai nói hắn như tiểu tức phụ? Quả thực là lưu manh! Sắc phôi! Cả đêm đều như vậy, làm cho tôi nhiều lần muốn đem hắn đá xuống giường.  (Sắc phôi: chỉ người có tật lưu manh, không đàng hoàng)  “Tiểu Kiền, chuyển đến ở cùng anh đi”  Ban đêm, hắn nói với tôi như vậy.  “Cái gì?” Tôi quay đầu hỏi hắn, hắn nửa ngày không phản ứng, hóa ra là nằm mơ.  “Chúng ta ở chung đi.” Qua nửa ngày, hắn lại bốc lên một câu. Người này lại nằm mơ, tôi không để ý đến hắn, tìm tư thế thoải mái, ngủ đến tối trời tối đất.  Hừng đông ngày hôm sau, chúng tôi cùng đi đến trường, Tô Chiêm nói: “Ngày hôm nay tan học chúng ta đến ký túc xá của em khuân đồ đi”  “Khuân đồ làm gì?”  “Chuyển đến nhà anh a”  “Tại sao phải chuyển đến nhà cậu?”  “Em tối hôm qua đáp ứng anh, theo anh ở chung, lẽ nào, em không cần những thứ đó nữa hả? Có điều không cần cũng tốt, ngược lại nhà anh đồ vật đều đầy đủ hết, xách túi vào ở. Không, em người đến là có thể ở”  Tôi cứ như vậy đần độn u mê bị Tô Chiêm lừa gạt, lừa gạt chuyển tới nhà hắn.  Trong phòng tắm, cốc, bàn chải đánh răng, đồ dùng tắm rửa, toàn bộ đã biến thành hai bộ. Tô Chiêm còn có trò thú vị đặc biệt là mua 2 bộ trang phục tình nhân, mặc dù có vẻ ấu trĩ nhưng trong lòng tôi ngọt như ăn mật.  Chúng tôi ban ngày cùng nhau lên lớp, buổi tối cùng nhau về nhà, bình thường những lúc không có lớp hay nhàm chán tôi cùng hắn ở trong căn hộ nho nhỏ này xem TV, nghe chút nhạc. Hoặc là đi ra ngoài xem một bộ phim, đi shopping, đi siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà, Tô Chiêm liền hoá thân thành hiền thê lương mẫu (vợ hiền), ở trong phòng bếp bận bịu trước sau. Còn tôi? Tôi an vị trên sô pha ôm điện thoại lướt Weibo, vừa ăn khoai chiên vừa nghe nhạc, một bộ dạng nhân sĩ bại liệt được khắc hoạ sinh động a.  Tô Chiêm đúng là cực kỳ tốt, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người đàn ông nào tâm tư cẩn thận như Tô Chiêm. Thế nhưng, Tô Chiêm có một thứ tôi không biết nên xem là ưu điểm hay khuyết điểm, xem như là tật xấu đi.  Hắn rất thích dọn dẹp vệ sinh và thu dọn phòng, nhà hắn bất kỳ một gian phòng bao gồm nhà kho (ta chém cái phòng này nha, không rõ nữa) cũng vô cùng sạch sẽ, hắn không chịu được dù trên giường chỉ có một sợi tóc, không thể chấp nhận trên đồ đạc, trên mặt đất có chút bụi do mắt thường thấy được. Trước khi ngủ nhất định phải tắm, có một lần tôi tắm rửa sạch sẽ lại ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, trở về Tô Chiêm chết sống không cho tôi lên giườngm lôi tôi đến buồng tắm tắm lại một lần nữa.  Hắn có bệnh thích sạch sẽ, có lẽ loại đặc biệt nghiêm trọng.  “Tô Chiêm, cái bình hình con cáo dùng để đựng tiền của tôi đâu?”  “Vứt vào nhà kho rồi”  Tôi tức rồi: “Có lầm hay không, cái bình đựng tiền kia theo tôi ba năm, tôi đi nơi nào nó cũng đi nơi đó, cậu lại đem nó vứt vào nhà kho?”  Tô Chiêm lạnh lùng nói: “Ấu trĩ”  “Tô Chiêm, đèn bàn của tôi đâu?”  “Quá cũ kỹ, đổi rồi”  “…”  “Tô Chiêm, bộ đồ in hình hoạt hình màu cam của tôi đâu?”  “Quá xấu, vứt rồi”  “…”  Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Nhất định phải cố gắng giữ bình tĩnh, đây là nhà hắn, người cùng mái nhà, không thể không cúi đầu mà, bình tĩnh!  Kìm 3 giây, tôi thật sự nhịn không nổi, cúi cmn (con mẹ nó) đầu! Tôi để điện thoại xuống liền vồ tới: “Ai cho cậu làm lộn xộn đồ đạc của tôi? Đèn bàn của tôi tháng trước mới mua, cậu nói cũ? Cậu có hiểu cần kiệm là phẩm chất truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa dân tộc? Bình đựng tiền tiết kiệm của tôi bên trong còn có tiền, cậu vứt vào nhà kho? Y phục của tôi xấu hay không mắc mớ gì đến cậu? Cũng không phải cậu mặc? Cậu ném đi tôi mặc cái gì? Cho cậu ném loạn đồ vật của tôi! Tôi cho cậu ném đồ vật của tôi!”  Tôi hướng về nơi nhiều thịt của hắn ra sức đánh, vừa đánh vừa chửi. Nhưng tôi cũng không thể ha hể được bao lâu đã bị hắn đè lại, một trận trời đất quay cuồng, thế cuộc đã biến thành hắn ở trên, tôi ở dưới. (Lời của edior: nơi nhiều thịt là nơi nào nhĩ?)  “Thả tôi ra, tôi còn chưa đánh đủ” Tôi như tính chất bình thường của con cá sắp chết – giãy dụa.  “Đánh?” Tô Chiêm híp mắt: “Tiểu Kiền, em ăn của anh, ở của anh, dùng của anh, không tận nghĩa phu thê thì thôi, em còn muốn làm chúa một phương?”  “Tận…Tận nghĩa cái gì?”  “Em nói xem?” Hắn nắm cằm của tôi, nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó tay chậm rãi dời xuống. Xẹt qua cổ, ngón tay của hắn linh xảo cởi nút áo của tôi, lại đi xuống một chút, tiến vào trong y phục. Ngón tay chạm tới nơi đó, một loại cảm giác khác thường trong nháy mắt trải rộng ra tất cả tế bào trên toàn thân.  “Đồ lưu manh đi ra a!” Tôi quát to một tiếng, dùng sức đẩy hắn ra, chạy xuống giường cách xa hắn ba mét, kéo cổ áo, cảnh giác trừng mắt hắn.  Tô Chiêm ung dung thong thả đứng lên, ôm vai, nhìn tôi mỉm cười.  “Tiểu Kiền. Bộ dạng này của em, rất giống tiểu tức phụ bị người khác khinh bạc (cợt nhả)”  Tôi nói: “Cậu mới như tiểu tức phụ, cậu xem khuôn mặt giống con gái kia của cậu một chút đi!”  “Em đây là đố kị anh soái hơn em hay là khen anh soái hơn em đây?”  “Cậu có muốn nhìn mặt mình chút không?”  Tô Chiêm chỉ cười không nói lời nào.  Hắn yên lặng nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên nhào tới, đem tôi đè lên vách tường, môi dán xuống.  Đầu lưỡi hừng hực duỗi vào, quấn lấy đầu lưỡi của tôi, truy đuổi lẫn nhau mà đùa giỡn. Tôi bị hắn hôn đến đầu cháng váng, chân cũng mềm nhũn ra, hắn đem tôi ôm lên giường, môi lần thứ hai dán xuống, một bên hôn, một bên cởi y phục của tôi.  Edior có lời muốn nói: Cầu bình luận a Chương sau có H nhưng không tới ( Cuối chương có biến nha