“Nếu đúng vậy thì ngươi đi nhanh đi.” – Nhan Thứ vui vẻ ra mặt. – “Ta không cần làm với ngươi. Mỗi lần đều khiến ta rất không thoải mái. Ngươi tìm nữ nhân làm đi.” Không biết Tu Trạch vì cái gì mà thích làm chuyện đó đến vậy. Y chẳng thích chút nào cả. Lúc trước, Tu Trạch dùng Tuyết Hồn châu giúp y khóa hồn, mỗi ngày đều làm một lần. Nhưng từ mấy hôm trước, sau khi bỏ lệnh cấm, Tu Trạch cả đêm không cho y ngủ. Một đêm làm vô số lần, làm y thực sự sợ hãi, ăn cũng không ngon. Chuyện này khiến ngay cả Ma Mẫu đứng bên cũng kinh ngạc không thôi. Nàng vốn nghĩ sẽ gặp sự cản trở lớn, sớm đã chuẩn bị vô số lời lẽ uy hiếp sắc sảo nhưng hiện tại đều vô dụng. Phản đối không phải Thu Nhan Thứ mà chính là con trai mình. Chẳng lẽ Thu Nhan Thứ với con mình không phải tâm đầu ý hợp? Tu Trạch tái mặt nhìn chằm chằm Nhan Thứ. Y không chút nào để ý chuyện mình sẽ ôm ấp người phụ nữ khác. “Trạch nhi…” – Trên gương mặt Ma Mẫu thoáng hiện vẻ lo lắng. Vì bà chưa từng thấy đứa con của mình để ý một người đến như vậy. “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Tu Trạch phát cuồng, nắm bả vai Nhan Thứ lay mạnh, lực đạo cơ hồ muốn bóp nát vai y, trong ánh mắt ngập tràn phẫn nộ. – “Cho dù ngươi là yêu tinh cũng nên có tâm chứ. Ngươi đặt ta ở chỗ nào hả? Ta chỉ sủng mình ngươi vì ta đối với ngươi…” Hắn dừng một chút, tức giận tới mức nghiến răng. – “Thu Nhan Thứ, ngươi giỏi lắm…” “Ngươi làm cái gì…” – Nhan Thứ căn bản không biết Tu Trạch tại sao lại phát điên. Chính là Tu Trạch làm y đau – “Buông… đau quá a…” Tu Trạch buông y ra, sắc mặt cuồng bạo, ánh mắt sắc bén mà tàn nhẫn. “Được lắm… Ngươi không muốn ta chuyên sủng ngươi, ta sẽ làm như ngươi muốn. Nhưng ngươi cũng đừng mong rời khỏi nới này. Ta nói rồi, cho dù nhốt ngươi cả đời, ta cũng không quan tâm… Cho dù ngươi muốn chết, cũng phải chết ở chỗ này…” Nhan Thứ bị vẻ mặt giận dữ của Tu Trạch làm sững sờ. Vì cái gì quan hệ của hai người trong nháy mắt trở nên khó xử như vậy. Nếu hắn muốn làm chuyện kia, mình cũng không phản kháng được, vì cái gì phải tức giận đến như vậy. Huống hồ hắn là quân vương của Ma giới, nhiều phi tần trong hậu cung như vậy, nếu chỉ chuyên sủng một người, vậy phi tần đó không phải rất đáng thương sao. Tu Trạch giận dữ bỏ đi, không thèm liếc y một cái. Nhan Thứ nhìn Ma Mẫu đứng bên cạnh, không biết đến tột cùng là mình đã làm sai cái gì. Ma Mẫu thở dài – “Xem ra là ta sai.” – Ánh mắt bà nhìn biểu tình của Nhan Thứ có tia trách cứ. – “Nếu ngươi không thật lòng thương nó, sao còn cho nó hy vọng.” “Ta…” Nhan Thứ nói không nên lời. Chẳng lẽ Tu Trạch chờ mong chính là tình yêu của y? Nhưng mà không phải y không muốn cho Tu Trạch, chỉ là chính y cũng không biết tình yêu là gì. Ma Mẫu lại liếc y một cái, có chút hối hận. Bà nhận ra mình đã vô ý xáo trộn mọi thứ. Bà cũng không phải có địch ý; chỉ là chuyện này thật sự nghiêm trọng. Ma giới không phải nhà của bà, dù sau này nơi này có ra sao bà cũng không quan tâm, nhưng cho dù không phải vì sự nghiệp thống nhất Ma giới, bà cũng muốn có cháu bế. Nhan Thứ ngơ ngác đứng đó, không biết vì sao lại có cảm giác muốn khóc. Mà cuối cùng thì y đã sai ở đâu chứ?