Nhan Thứ đột nhiên vô lực ngã xuống đất, Tu Trạch không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là đột nhiên cảm thấy khó chịu khi chứng kiến Nhan Thứ chật vật ngã xuống, hắn lập tức tiến đến tháo mở dây trói trên người y, sau đó liếc nhìn về phía  mấy tên thị vệ đứng kế bên, rồi thấp giọng hạ lệnh: “Các ngươi cũng lui xuống đi, chuyện này bổn vương sẽ xử lý.” Thị vệ cùng nội thị nhìn nhau một chút rồi cung kính khom người lập tức lui ra. Tu Trạch vội vã nâng Nhan Thứ dậy, nhìn sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt y, hắn không khỏi thở dài một hơi: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì chứ….”  Nhớ tới tên nội thị khả ái từng vỗ lên hắn mà thốt lên hai tiếng bằng hữu, trái tim vốn sắt đá băng lãnh của hắn cũng dao động vài phần. Nhan Thứ tựa vào vai hắn, nghĩ đến trong đôi mắt vốn chỉ có sự ngây thơ cùng ngang bướng ấy bây giờ lại tràn ngập bi thương, trong lòng Tu Trạch đột nhiên cảm thấy đau đớn. “Nếu ta không biết thân phận của ngươi thì tốt rồi.” Nhan Thứ đột nhiên mở miệng nói, trong thanh âm còn ẩn chứa chút bất đắc dĩ. “Ngươi biết không? Ngươi rất làm càn.” “Đúng ha! Muốn làm bằng hữu của Ma quân chí cao vô thượng quả thật là một việc hết sức ngu xuẩn.” “Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ ta cũng sẵn lòng làm bằng hữu của ngươi.” “Cho dù muốn cũng không có cơ hội…” Nhan Thứ bất đắc dĩ nói: “Ta nghĩ thiên kiếp của ta đã đến rồi.” Y nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta từng vô số lần tự hỏi nếu phải đối mặt với thiên kiếp thì sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng thật không ngờ lại khó chịu như vậy.” Tu Trạch hơi nâng eo Nhan Thứ lên, kinh ngạc phát hiện quần áo trên người y tất cả đều đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Hô hấp của Nhan Thứ trở nên dồn dập, sắc mặt tuy tái xanh nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, y  siết chặt lấy tay Tu Trạch rồi nói: “Buông tha cho Khắc Khâm Luân, hắn và ta không có chuyện gì cả.” Y gấp gáp nói, trong ánh mắt lộ ra một loại thần sắc kỳ quái: “Là ta cùng người khác thông dâm, hắn chỉ đứng ở lập trường của bằng hữu mà giúp ta thôi.” Tu Trạch cả người chấn động, hắn gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang cố sức níu lấy mình. Bàn tay kia cùng bàn tay của những người khác vốn không có cái gì khác nhau, không nhiều hơn mà cũng chẳng ít hơn lấy một ngón, nhìn tới nhìn lui cũng rất bình thường, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt khác hẳn với người trong thiên hạ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt to đen láy của Nhan Thứ. Đúng là cảm giác đó! Cảm giác ướt át kiều mỵ khiến hắn vẫn ngày nhớ đêm mong. Tại sao? Tại sao đến tận giờ phút này hắn mới phát hiện ra người đó chính là Nhan Thứ chứ?