Thỏ hoa đào
Chương 44
Edit: Moon
Beta: Lam
Các video ngắn tiến hành quay dựa theo thứ tự, mỗi tuần quay một tập, trước tiên quay xong ba tập để biên tập rồi phát lên mạng.
Kịch bản của cuốn tiểu thuyết rất cẩu huyết.
Nữ chính là con gái nuôi của một gia đình giàu có, chị gái của cô có hôn ước với nam chính.
Gia đình nam chính chọn chị gái là bởi sự thông minh và xinh đẹp của cô ấy.
Nhưng sau khi nam chính về nước, anh gặp nữ chính trước, liền đem lòng yêu mến cô em gái bình thường luôn hoạt bát này, che dấu thân phận để qua lại với em gái.
Em gái còn chia sẻ với chị là mình thích một người đàn ông.
Sau này khi mọi chuyện bại lộ, em gái bị hiểu nhầm là dụ dỗ vị hôn phu của chị, bị bố mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà.
Cô cũng không muốn tha thứ cho nam chính đã lừa gạt cô, mang đồ đạc đi đến nơi khác sống.
Lúc này, nữ chính ngoài ý muốn được bố mẹ ruột của mình tìm về.
Bố mẹ ruột của cô còn giàu có hơn so với bố mẹ nuôi, cô một mình tự sinh con, bị nam chính tìm tới nhà bày tỏ muốn chịu trách nhiệm… Vân vân vân vân.
Cảnh đầu tiên là quay bá đạo tổng tài ra sân.
Trực tiếp quay ở đại sảnh lầu một của công ty.
Doãn Tiểu Thiền kéo thẳng mười mấy nhân viên của công ty đến, tất cả đều thống nhất mặc âu phục, đứng hai bên đường từ cửa chính đến đại sảnh, đóng vai nhân viên nghênh đón tổng tài.
Cô ấy giải thích cho Ninh Tây Cố: “Chút nữa đến cảnh cậu bước xuống xe, sau đó cậu phải ngẩng cao đầu đi vào, đi đến quầy lễ tân.”
Sau đó lại quay cảnh đối thoại ở quầy lễ tân, thảo luận về việc nam chính bá đạo tổng tài như thế nào, si mê anh ta anh tuấn tuổi trẻ nhiều tiền, đẹp trai tuấn tú biết bao nhiêu.
Mặc dù Ninh Tây Cố đã từng nhìn thấy cảnh quay ở nơi nhiều người như vậy, nhưng vẫn không nhịn được khéo léo đề nghị: “Thật ra em cảm thấy như vậy có chút không thực tế, bình thường sẽ không khoa trương như vậy…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh là người đầu tiên phản bác cậu: “Cậu biết cái gì! Tổng tài bá đạo là như vậy! Là phải thật bá đạo!”
“Cậu chỉ cần bày ra khuôn mặt ngày thường giống như ai cũng nợ cậu tám trăm vạn là được, từ cửa đi vào một vòng cho tôi!”
Ninh Tây Cố: “…”
Ninh Tây Cố oán thầm, muốn quay thì tốt xấu gì cũng phải tìm đại sảnh của một khách sạn năm sao được không? Hơi tráng lệ một chút có được không? Đã không có kinh phí, nghèo như vậy mà vẫn còn muốn quay tổng tài bá đạo…
Cậu dựa theo quy trình mà Doãn Tiểu Thiền đã dặn dò quay thử một lần.
Đầu tiên là đi xuống từ một chiếc xe thật sang chảnh, sau đó đi qua đại sảnh với nhân viên xếp hàng ở hai bên đường, những người này còn hô to: “Chào tổng giám đốc.”
Cuối cùng đi đến quầy tiếp tân.
Hai diễn viên đang ở quầy lễ tân nói lớn.
A nói: “Oa, anh ấy chính là người thừa kế XXX của gia tộc X vừa mới trở về từ nước ngoài sao? Nghe nói gia đình của anh ấy có khối tài sản trăm tỷ, là thương nhân trẻ tuổi nhất trên bảng Forbes.”
B nói: “Không ngờ bộ dáng của anh ấy còn đẹp trai tuấn tú như vậy, không biết là người phụ nữ nào sẽ may mắn được gả cho anh ấy đây, nhất định là kiếp trước phải giải cứu cả hệ ngân hà ấy nhỉ?”
A nói: “Tôi có nghe nói, hình như anh ấy sắp đính hôn.
Đối phương là đại tiểu thư gia tộc O, hai người môn đăng hộ đối, đúng là trời đất tác hợp một đôi mà.”
Lúc này, nam chính tổng tài bá đạo lạnh lùng liếc các cô một cái.
Hai người bị dọa không dám lên tiếng.
Nam chính tổng tài rời đi, các cô mới lại bắt đầu tám chuyện, tiếp tục lớn tiếng nói: “Quả nhiên như lời đồn, tính cách giống như là núi băng, thật là lạnh lùng mà.”
Quay hai lần thì quay xong.
Bởi vì không thể chiếm đại sảnh quá lâu, còn phải trả tiền, một nhóm người sau khi quay xong thì rút lui.
Còn có quần chúng đang vây xem.
Một cậu bé chỉ chỉ Ninh Tây Cố, ngây thơ hỏi: “Mẹ, anh ấy là tổng giám đốc ạ?”
Mẹ cậu kéo cậu lại: “Đó là đang quay phim, không được chỉ trỏ lung tung vào người lạ.”
Ninh Tây Cố không có chút cảm giác nào.
Cậu cảm thấy tâm mình đã chết lặng.
Lúc sắp quay cậu vô cùng cảm thấy xấu hổ, thực ra sau khi bắt đầu quay cậu đã dần dần mất đi mọi cảm giác.
Dù sao cũng đã rất mất mặt, âm mười hay âm một trăm đều là âm, không có gì khác nhau.
Cậu cũng không biết mình quay có phù hợp với yêu cầu hay không.
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh ngay lập tức đến khen cậu: “Tiểu Ninh, cậu diễn thật tốt, rất giống một tổng tài bá đạo, rất tuyệt!”
Người phụ nữ này nói mười câu thì chỉ có một hai câu là thật.
Nhưng lời đường mật thực sự rất ngọt, làm cho con người ta không thể phân rõ thật giả.
Lý trí để Ninh Tây Cố biết thực ra Nhạc Quỳnh Quỳnh rất có thể chỉ đang lừa dối cậu, nhằm kéo cậu ở lại tiếp tục quay.
Nhưng theo bản năng cậu vẫn vui mừng vì được Nhạc Quỳnh Quỳnh khen, trong lòng dâng lên cảm giác vò đã mẻ thì cho sứt luôn.
Suy nghĩ, quay thì quay, vậy phải quay vui vẻ chút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy bộ dạng muốn sụp đổ mà không được của cậu rất buồn cười.
Vừa rồi, bộ dạng đi tới của Ninh Tây Cố thực sự rất đẹp trai.
Dáng của cậu cao, lại còn chân dài vai rộng, tùy ý đi hai bước, thực ra càng giống người mẫu nam hàng đầu của tuần lễ thời trang Paris hơn là bá đạo tổng tài.
Quả nhiên đẹp trai thì sẽ xong việc.
Nhưng bởi vì đặc biệt mặt lạnh, cho nên cảm giác càng buồn cười hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phải nhịn cười liên tục.
Sau đó lại tiếp tục đi đến nội dung kịch bản tiếp theo.
Cảnh tiếp theo quay ở công viên, đây là nơi nam chính và cô gái nhỏ là mối tình đầu nhớ mãi không quên của nam chính gặp nhau khi còn bé, anh đi ngang qua nên đến xem.
Mà nữ chính là mối tình đầu của nam chính, bởi vì chị gái sắp có buổi đính hôn long trọng nên cô nhớ tới người con trai mà mình thích, đúng lúc cũng đến nơi này.
Lúc này nam chính tình cờ gặp được nữ chính đang bị tên lưu manh quấy rối, nam chính ra tay cứu cô.
Nhưng hai người không cẩn thận lại hôn nhau, nữ chính bị dọa đến mức không cẩn thận ngã vào trong đài phun nước.
Nội dung kịch bản sau đó là nam chính mang cô đi mua quần áo, nữ chính thử mấy bộ quần áo đều rất xinh đẹp.
Anh vô cùng kinh ngạc với vẻ đẹp của cô, liền trực tiếp mua cả tiệm váy cho nữ chính.
—— Tình tiết này thêm vào quảng cáo thương hiệu quần áo của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố đi theo bọn họ đến công viên nhỏ bên cạnh, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Làm sao có thể không cẩn thận hôn nhau được? Không được đúng cho lắm… Với lại, không phải anh ta có mang theo vệ sĩ hay sao? Vệ sĩ đâu?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thính tai nên nghe được, cãi lại: “Tiểu thuyết tổng tài bá đạo là như vậy! Là phải không cẩn thận hôn nhau!”
Trước tiên quay tình tiết của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố đứng ở một bên nhìn cô diễn.
Trước đây cậu cảm thấy, khi Nhạc Quỳnh Quỳnh diễn tập ở nhà đã diễn rất dở rồi, không nghĩ tới lúc diễn thật còn có thể tệ hơn, quả thực là tay chân không nhịp nhàng.
Bạn thân của cô cũng nhìn không nổi mà hô NG.
Quay nhiều lần, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới tự nhiên hơn một chút.
Sau đó quay tới cảnh Nhạc Quỳnh Quỳnh bị lưu manh quấy rối.
Ninh Tây Cố nhìn thấy cô đứng đó giả bộ làm thỏ trắng nhỏ ngây thơ yếu đuối thiếu chút nữa đã không nhịn được cười.
Còn làm ra vẻ vừa ngạo mạn vừa đáng yêu.
Cậu nghĩ thầm, rõ ràng sức chiến đấu của cô mạnh như vậy, chỉ là một tên lưu manh, nếu như gặp được Nhạc Mỹ Lệ thật thì đã sớm bị cô đánh chạy té khói.
Doãn Tiểu Thiền giục cậu đến diễn.
Ninh Tây Cố vô cùng tự nhiên đi ra phía trước, diễn một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, dọa tên lưu manh bỏ chạy.
Ngay lúc này ánh sáng ở gần đó vừa vặn rơi trên khuôn mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh, vô cùng xinh đẹp.
Diễn xuất vụng về thiếu tự nhiên của cô lúc này vậy mà lại trùng với dáng vẻ nên có của vai nữ chính trong kịch bản, giống như vì ngượng ngùng mà hoảng hốt lo sợ, muốn từ chối nhưng vẫn đồng ý.
Ninh Tây Cố đến diễn là vì cảnh hôn này, cậu mạnh mẽ kéo Nhạc Quỳnh Quỳnh, ôm eo của cô, cúi đầu hôn.
Đúng lúc đến thời điểm đài phun nước của công viên mở ra, phun nước.
Từng bọt nước nhỏ li ti làm cho ánh nắng mặt trời buổi chiều biến thành cầu vồng nhỏ, ở bên cạnh bọn họ, lọt vào ống kính như kỳ tích.
Đạo diễn Doãn Tiểu Thiền hô: “Cut.”
Ninh Tây Cố không dừng lại ngay, mà ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh như là bảo bối, lại nhẹ nhàng hôn, rồi nói gì đó với cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cậu ôm chặt eo, ngửa người ra sau, hai tay đặt trước ngực có ý từ chối.
Ninh Tây Cố mang theo ý cười, thầm kín nhìn cô đầy gợi tình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt.
Làm cho các nữ sinh kéo đến xem cũng phải đỏ mặt.
Vừa rồi Ninh Tây Cố dùng âm thanh người khác không nghe được nói ở bên tai của cô: “Em nhận lời là vì quay cảnh hôn.”
“Chị cảm thấy em hôn có tốt không, chị?”
Ninh Tây Cố vẫn ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh, quay đầu nói với Doãn Tiểu Thiền: “Vừa nãy cảnh hôn không quay tốt lắm thì phải? Không giống như ngoài ý muốn, em nghĩ có phải nên quay lại một lần nữa hay không?”
Doãn Tiểu Thiền nói bằng giọng xem thường: “Được rồi, cũng được lắm rồi.”
Đây thật là một đoàn làm phim làm việc qua loa.
Ninh Tây Cố thất vọng nghĩ.
Cuối cùng quay cảnh Nhạc Quỳnh Quỳnh rơi xuống nước.
Cảnh này nhất định phải quay xong trong một lần.
Ninh Tây Cố trải qua một ngày rèn luyện, cậu đã có thể tìm ra khuôn mẫu hành vi của tổng tài bá đạo, nói: “Em cảm thấy hay là thêm vào một tình tiết.”
“Thêm cảnh em kéo chị từ trong nước ra, ôm công chúa đưa chị lên xe.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng tán thành mà gật đầu: “Có thể có thể có thể, tôi thích cái này.”
Nói thì nói như thế.
Nhưng trời lạnh như vậy mà đi xuống nước, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn bị đông lạnh đến run run.
Trong đầu cô nghĩ đến có thể thêm quảng cáo vì bản thân, cho nên đều nhịn.
Hơn nữa nói tới nói lui.
Tình tiết này là bàn bạc với cô sau đó mới diễn.
Cô vẫn luôn biết Ninh Tây Cố rất cường tráng.
Nhưng khi thực sự bị cậu kéo dậy, cứng rắn ôm kiểu công chúa, vậy mà không cần Nhạc Quỳnh Quỳnh vào vai nữ chính, mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Ninh Tây Cố ôm rất vững vàng, vô cùng thoải mái.
Cô dùng thái độ thẹn thùng nói ra lời thoại vô cùng tự nhiên: “Không, không sao cả…”
Ninh Tây Cố nhíu mày, lạnh giọng nói không cho phép từ chối: “Em bị ướt, còn đau chân, em khẳng định em không bị sao cả sao?”
Lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh xem đoạn này còn cảm thấy vừa buồn cười, vừa xấu hổ, lại vừa thích thú.
Nhưng Ninh Tây Cố diễn rất thật.
Cô chỉ nhìn khuôn mặt của Ninh Tây Cố ở khoảng cách gần, vậy mà đã cảm thấy rất hoàn hảo.
Tim của Nhạc Quỳnh Quỳnh đập thình thịch, cô luôn cảm thấy bất cứ lúc nào Ninh Tây Cố cũng có thể sẽ lại hôn mình.
Hai người nhìn nhau vài giây, ống kính bắt trọn ánh mắt ám muội của bọn họ.
Doãn Tiểu Thiền hô cut.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy ánh mắt của mình giống như vẫn dính chặt trên mặt Ninh Tây Cố, bất đắc dĩ rời ánh mắt đi, kinh ngạc hỏi: “Qua rồi à?”
Doãn Tiểu Thiền nói: “Qua rồi.”
Ninh Tây Cố cũng không muốn Nhạc Quỳnh Quỳnh phải rơi xuống nước một lần nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Doãn Tiểu Thiền hỏi: “Có nặng không? Không cần bỏ cậu ấy xuống rồi nghỉ ngơi một chút sao?”
Ninh Tây Cố nói: “Không nặng, tranh thủ thời gian quay tiếp đi.”
Sau đó Ninh Tây Cố xoay người, ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh rời đi, đi tới xe con đậu ở vên đường trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Mà trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền giấu mặt trong ngực của cậu.
Cô bị bỏ vào trong xe, cậu cũng lên xe, đóng cửa xe lại.
Buổi quay phim ngày hôm nay coi như là đã xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trùm khăn lông lên, vội vàng trở về tắm nước nóng.
Cô tháo trang sức, mặc áo bông, chuẩn bị xong thì cô hết sức phấn khởi chạy tới hỏi Doãn Tiểu Thiền: “Chị em à, hôm nay mình quay thế nào?”
Doãn Tiểu Thiền đang xem lại đoạn phim, đôi lông mày của cô ấy nhíu chặt, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu nói: “Không tệ.”
Suy nghĩ một lúc, lại nói: “Chú cún con của cậu không ổn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức cảm thấy bất bình thay Ninh Tây Cố: “Sao lại không ổn? Mình cảm thấy hôm nay cậu ấy quay rất khá!”
“Cho nên mình mới nói không ổn.” Doãn Tiểu Thiền nói: “Lần đầu tiên diễn, lại còn là kịch bản xấu hổ như vậy, cậu ấy cũng diễn quá tự nhiên, hoàn toàn không làm cho người khác cảm thấy xấu hổ, còn có thể làm cho cậu cũng diễn thật tự nhiên.
Mình cảm thấy cậu ấy rất có thiên phú, nói không chừng sẽ thực sự được những người săn tìm ngôi sao đào đi.”.
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
290 chương
499 chương
138 chương
45 chương
98 chương