Thỏ hoa đào
Chương 25
Edit: Cos
Beta: Yam
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ đến không thể đỏ hơn.
Chết tiệt! Những lời này của Ninh Tây Cố nghe cứ như cậu đã ngấp nghé làm kẻ thứ ba từ rất lâu rồi vậy.
Tràn đầy cảm giác cấm kỵ trái với luân thường đạo lý.
Rõ ràng là sau khi cô chia tay, bọn họ mới quen biết.
Chẳng qua cô muốn dùng tiền bao một cậu sinh viên ngây thơ và đẹp trai mà thôi, hơn nữa người ta không hề nghèo chút nào, có thể thuê được một căn hộ đắt tiền thế này thì ít gì gia cảnh cũng thuộc dạng khá giả, đúng không?
Chuyện này xem ra là cô kiếm được lời rồi?
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không vui cho mấy khi bị đàn ông cố tình tiếp cận.
Cô lùi hai bước, tạo khoảng cách giữa hai người: “Đừng động tay động chân, nhớ kỹ hợp đồng mà cậu đã ký với tôi.”
“Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một chút thôi! Cậu đừng có mà tưởng tôi biết nhà cậu có ít tiền thì tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.
Tiền cũng không phải do cậu kiếm được, có gì hơn người đâu, đúng là tiêu xài hoang phí.”
Thật ra, Ninh Tây Cố chưa từng nghĩ Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ vì thế mà thay đổi cách nhìn nhận về cậu.
Cậu quan sát cô đã hơn một tháng, cho dù cô không phải học giả chuyên ngành cấp 9, 10 thì thì ít nhất cũng phải cấp 5, 6 nhỉ?
Người theo đuổi Nhạc Quỳnh Quỳnh không phải không có kẻ có tiền, cả ngày hết tặng này lại tặng kia cho cô, nhưng phần lớn đều bị cô từ chối.
Nói cô là một tiểu thương khôn khéo, quả thật cô rất keo kiệt, nhưng lại đa nghi.
Nếu có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, cô nhất định sẽ nghi ngờ có âm mưu, chắc chắn không dám ăn.
Lúc này, di động của Nhạc Quỳnh Quỳnh báo có tin nhắn mới đến.
“Ting ting ting ting…” Hết tiếng này lại tiếng khác y như đòi mạng vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu nhìn thoáng qua, là cấp dưới đang hối cô nhanh chóng đến công ty, có việc cần cô xử lý.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa bực bội vừa áy náy, cô thấy mình như hôn quân bị yêu phi mê hoặc, bỏ bê việc triều chính.
Không được không được, cô phải về công ty mới được.
“Được rồi.
Cậu còn sống là được, Tôi bị cậu dọa sợ muốn chết rồi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa trả lời tin nhắn, vừa không kiên nhẫn nói với Ninh Tây Cố: “Tôi về công ty trước đây, không rảnh để ở đây nói chuyện phiếm với cậu.
Tôi không giống thực tập sinh có thể tùy tiện xin nghỉ, việc gì cũng phải qua tay tôi hết đấy, bây giờ chắc cũng loạn hết lên rồi.”
Ninh Tây Cố ngoan ngoãn: “Xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian làm việc của chị.
Hay là tôi cùng chị đến công ty, sáng tôi hỗ trợ chị, chiều mới trở về công ty thực tập.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn cậu, rất không khách khí nói: “Được.”
“Cậu hại tôi lo lắng hai ngày, nên phải làm không công cho tôi nửa ngày.”
“Chỉ nữa ngày là đủ?” Bạn học Ninh bị áp bức hỏi, chủ động yêu cầu bị bóc lột: “Hay là cuối tuần tôi lại tiếp tục làm thêm giờ cho chị?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết tỏng trong lòng cậu đang nghĩ gì: “Chứ không phải muốn nhân cơ hội này đến nhà tôi cùng tôi hẹn hò hả? Hừ, đừng có mơ!”
Nói thì nói vậy nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn ngầm cho phép Ninh Tây Cố đi theo cô.
Xem như câu trả lời ngầm cho cái gọi là “Đừng đến gặp tôi nếu cậu không đạt hạng nhất” coi như đã qua rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự khen mình ở trong lòng: “Mình thật là dễ tính và lương thiện mà.”
Sau khi Ninh Tây Cố lên xe, cô còn nói: “Nếu lần sau có xảy ra chuyện tương tự, cậu phải nói cho tôi biết, đừng chơi trò mất tích, thật sự là làm tôi sợ chết khiếp.”
Đúng là cô gái miệng dao găm, tâm đậu hủ mà.
Ninh Tây Cố nghĩ.
Cậu lại tiếp tục xin lỗi: “Tôi không ngờ chị lại để ý đến vậy, tôi vốn tưởng rằng chị không quan tâm tôi chút nào cả.”
Nói tới đây, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ.
Lúc đầu rõ ràng cô hoàn toàn không quan tâm Ninh Tây Cố.
Từ khi nào mà cô bắt đầu quan tâm đến cậu vậy?
Nhạc Quỳnh Quỳnh cố ý giả vờ tức giận nói: “Cho dù là nuôi chó một tháng thôi thì cũng sẽ có tình cảm mà.”
Kiểu so sánh rách nát gì đây! Ninh Tây Cố bật cười.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt: “Cười cái gì mà cười? Không được cười! Lái xe mau lên!”
Ninh Tây Cố nhanh chóng nhịn lại.
Cậu làm tài xế, đã quen đường rồi, không cần phải chỉ đường.
Vừa đến công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh, Ninh Tây Cố liền nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt.
Vì phòng nào anh cũng từng giúp đỡ việc linh tinh, vừa thấy anh, mắt mọi người đều sáng rực lên, nghĩ thầm: “Tốt quá, chân sai vặt đã tới rồi.”
Mà Ninh Tây Cố lại là “Bạn tốt” của bà chủ, kiêm luôn thân phận người theo đuổi mập mờ, mọi người trong công ty cũng rất nhiệt tình với cậu, ồn ào chào hỏi: “Tiểu Ninh, lâu lắm rồi không đến nhỉ.”
“Nghe nói cậu về trường để thi, thi có tốt không?”
“Chúng tôi đang chạy lịch trình đây, tiểu Ninh tốt bụng có muốn giúp một tay không? Đợi sau này sẽ mời cậu ăn cơm.”
Tiếng thì thầm líu ríu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu ấy chỉ ở đây nửa ngày thôi, buổi chiều còn đến công ty thực tập nữa.”
Ngay tức thì thu hút vài ánh mắt không thể tin được, như đang hỏi: “Không phải chứ? Người ta đang đi thực tập mà cô dụ đến làm không công?
Nhạc Quỳnh Quỳnh chẳng thấy xấu hổ chút nào mà còn tự hào, khoát tay và quở trách Phương Tù, sau đó nói: “Nhanh đi làm việc đi, chỗ nào cần cậu thì cậu đi chỗ ấy, nhớ năng suất lên đó.”
“Tôi chưa nguôi giận đâu, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện lười với tôi, nhưng tôi cũng sẽ không giám sát cậu nên hãy tự giác một chút đi.
Dùng thái độ và cường độ làm việc để làm tôi nguôi giận, rõ chưa?”
Đây không phải lần đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh vênh mặt hất hàm sai khiến Ninh Tây Cố trước mặt mọi người, nên không ai lấy làm ngạc nhiên, chỉ là họ cảm thấy đây là việc riêng tư của hai người.
Không phải tình nhân nhưng cũng hơn hẳn tình nhân, như mật ong trong dầu.
Dù không rõ có chuyện gì nhưng hẳn là Ninh Tây Cố làm cho Nhạc tổng tức giận rồi.
Tập mãi thành quen, tập mãi thành quen thôi.
Lúc này Ninh Tây Cố không dám được nước lấn tới, nếu Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự không cần cậu, vậy thì có thể vứt bỏ cậu trong tức khắc.
Với lại hiện giờ cậu đang rất vui, cả người tràn đầy năng lượng.
Sau khi có kết quả thi, cậu đã bị sốc nặng, trạng thái không tốt mất hai ngày.
Mãi đến hôm nay thấy được Nhạc Quỳnh Quỳnh lo lắng vì mình, ngay lập tức cậu thấy mình như sống lại, quay về trạng thái tràn đầy tinh thần dù phải thức khuya học bài trước đây.
Mọi người trong công ty đều đi ăn trưa.
Ninh Tây Cố vẫn còn vùi đầu làm việc ở đó, bà chủ ác độc Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhìn nổi nữa, đi qua gọi cậu ăn cơm: “Đừng làm nữa, đi ăn cơm trước đã.”
“Ăn cơm xong thì trở về công ty cậu đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi cơm hộp, để Ninh Tây Cố đến văn phòng cô ăn cùng cô.
Ninh Tây Cố vừa ngồi xuống đã nói với cô: “Chị tốt với tôi thật đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh não cá vàng, quên mất chuyện trước kia mình ghét Ninh Tây Cố, buồn cười hỏi: “Vậy tôi phải tự hỏi lương tâm, tôi tốt với cậu chỗ nào vậy?”
Ninh Tây Cố dọn hộp cơm nói: “Chị quan tâm tôi nhiều như vậy, chị còn tức giận vì không tìm thấy tôi nữa.
Lúc đầu tôi add WeChat chị, cả ngày đều đợi chị tìm tôi mà chị nhất quyết không chịu tìm.”
“Bây giờ chị còn chủ động tìm tôi nữa.”
“Tôi nghĩ, chị, có phải chị đã thích tôi một chút rồi phải không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy có hơi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, nhưng cô không định thừa nhận, phản ứng kịch liệt: “Ha ha, cậu cũng vậy mà.
Lúc đầu thì tỏ ra lạnh lùng, bây giờ thì miệng lưỡi trơn tru.
Học cái tốt không học lại học mấy lời ngọt ngào sến súa như thế, sến chết mất, thế là coi như bữa ăn kiêng của tôi vì cậu mà đi tong rồi.*”
(*“Sến” và “Dầu” đều là 油)
“Cậu cũng đừng tự đa tình, so sánh một chút, nếu như Bong Bóng biến mất, nhất định tôi cũng sẽ đi tìm mà.”
Ninh Tây Cố không dao động, cũng không cảm thấy nhục: “Tốt quá, bây giờ địa vị của tôi trong lòng chị sắp sánh ngang với Bong Bóng rồi, có tiến bộ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên bị chọc cười: “Ha ha ha ha.”
Cô lập tức cảm thấy mây mù bao phủ trái tim cô trong mấy ngày qua đều tan biến trong phút chốc.
Trêu chọc cún con đúng là vui vẻ mà.
Cún con còn rất ngây ngốc, nói không thi đạt hạng nhất thì không được phép gặp cô, thế mà cũng tuân thủ theo.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thêm: “Đây là lần cuối, tôi cảnh cáo cậu, sau này không được phép mất liên lạc đột ngột như vậy.
Nếu có lần sau, tôi sẽ coi như cậu đã chết, thẳng tay block cậu không quan tâm nữa.”
Ninh Tây Cố cảm thấy bị đe dọa sâu sắc, trịnh trọng đồng ý chuyện này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ăn tráng miệng thì có tin nhắn đến, không ngờ lại là của Đồng đại tiểu thư.
Đã khá lâu kể từ party Giáng Sinh không mấy vui vẻ lần trước, từ lúc đó trở đi, bọn họ chưa gặp lại.
[Đồng đại tiểu thư]: [Quỳnh Quỳnh, lâu rồi không gặp cô.]
[Tôi có chỗ cho buổi tiệc đấu giá trang sức nè, cô có muốn tham gia không? [Hình ảnh]]
[Đây là sự kiện sẽ được tổ chức vào cuối năm, tôi nghĩ đây có thể là dịp tốt để cô mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.]
Lại là tiệc đấu giá?
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngạc nhiên.
Tại sao Đồng đại tiểu thư lại muốn mời cô?
[Đồng đại tiểu thư]: [Ở party của tôi lần trước, không ngăn những người khác nói xấu cô là lỗi của tôi.]
[Trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, muốn bồi thường cho cô.]
[Vậy nên tôi xin thêm một chỗ cho cô, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đi.
Tôi cũng chỉ có hai chỗ thôi, vừa đủ cho hai chúng mình.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi thụ sủng nhược kinh.
Thực lòng mà nói, ngày hôm đó cô cũng chẳng hiểu Đồng Tuyết Dao nói gì cả, nhưng cô cảm giác được đúng là có một cô gái khác khơi mào trước, sau đó Đồng Tuyết Dao hùa theo hai câu.
Loại tiểu thư mặt mỏng như bọn họ vì không để người khác khó xử cũng không phải không hợp lý.
Khi có người nói xấu người khác trước mặt cô, trừ khi quá kinh tởm, cô cũng sẽ không nhắc họ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh gãi đầu, cô có hơi bối rối.
Ninh Tây Cố hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc cậu một cái, nghĩ ngợi rồi nói: “Đồng Tuyết Dao hẹn tôi đi dự tiệc đấu giá trang sức, nói là do lần trước không ra mặt giúp tôi nên thấy hơi áy náy, muốn dùng thiệp mời này để bồi thường cho tôi.
Tôi muốn đi mở mang kiến thức… Tôi có nên đi không?”
Ninh Tây Cố nói theo trực giác: “Tôi cảm thấy cô ta không có ý tốt đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đáp: “Nhưng tôi cảm thấy cô ấy chỉ là có tính đại tiểu thư thôi, hình như cũng không phải người xấu.”
Đôi khi Ninh Tây Cố hơi nghi ngờ, có phải Nhạc Quỳnh Quỳnh luôn coi mọi người là người tốt hay không, trông cô thì có vẻ cảnh giác đầy mình nhưng khi bẻ đi gai nhọn nhưng lại rất dễ mềm lòng.
Lần bị mắng đó, nếu đổi lại là người khác chắc sẽ tức giận một hồi lâu, vậy mà cũng chẳng thấy cô để ở trong lòng, đúng là một cô gái ngốc mà.
Ninh Tây Cố sợ cô bị ăn hiếp, lên tiếng phản đối: “Tôi không thấy vậy đâu, lỡ cô ta lừa chị thì sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh xem thường cậu: “Cậu mới vào xã hội, tiếp xúc được mấy người chứ? Còn ở đó lo cho tôi? Mắc cười ghê.”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
23 chương
22 chương