Lúc đó Lý Chí còn không giống hiện tại, trở thành giai cấp thù địch. Hắn thấy Nghiêm Mộ Thanh là người vừa có tiền lại vừa dễ gần, là người tốt mười phần, vì thế Lý Chí liền tự động đem Nghiêm Mộ Thanh trở thành anh em tốt nhất.
Thời điểm ăn cơm, Lý Chí sẽ giúp Nghiêm Mộ Thanh chiếm vị trí. Nghiêm Mộ Thanh bất đắc dĩ nhìn các nữ sinh đang chờ mong, ngồi xuống bên cạnh Lý Chí, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lý Chí không sao cả cười cười, tựa như trêu chọc Nghiêm Mộ Thanh: “Cậu nói xem có nhiều nữ sinh theo đuổi cậu như vậy, chẳng lẽ không có được một người có thể lọt vào mắt của Nghiêm thiếu gia cậu sao?”
Nghiêm Mộ Thanh ngẩn người, cúi đầu cười cười, có điểm ngượng ngùng nói: “Không gạt gì cậu, có một nữ sinh, tôi đối với cô ấy…”
Lý Chí không phải là một người bát quái(nhiều chuyện), đề tài nói một chút là đủ rồi, chỉ bảo rằng ngày nào đó nhất định phải dẫn tới đây để cho anh em nhìn xem.
Nghiêm Mộ Thanh cười cười: “Ừ.”
Lý Chí thật vất vả gom góp 2 tháng tiền lương để trả đầy đủ một ngàn cho Nghiêm Mộ Thanh. Nghiêm Mộ Thanh ban đầu không chịu nhận, mắt thấy Lý Chí cấp bách tới đỏ mắt, mới tiếp nhận một nghìn đồng kia.
Lý Chí nở nụ cười lộ rõ cả răng, hắn biết từ khi hắn cùng đi với Nghiêm Mộ Thanh, sau đó trong trường học vẫn có tin đồn nói rằng hắn ôm đùi của Nghiêm Mộ Thanh, nhìn trúng tiền và gia thế của y. Lý Chí nhưng thật ra không quan tâm những người khác sẽ nghĩ như thế nào, cuộc sống của hắn có ba điểm một đường: trường phòng, phòng ngủ và làm công. Lời nói của người khcs, hắn sẽ không đem để trong lòng. Hắn không thiếu người khác tiền, hắn coi Nghiêm Mộ Thanh là anh em, liền chỉ đơn giản như vậy. Bất quá bình thường bọn họ chỉ cùng xuất hiện ở tại phòng học và căn tin. Lý Chí muốn làm thêm còn phải dỗ bạn gái, một đám cậu ấm bên người của Nghiêm Mộ Thanh cũng không muốn cùng một người trẻ tuổi tới từ nông thôn như hắn làm bằng hữu.
“Đồ nông thôn Lý Chí kia đi theo cậu mượn bao nhiêu tiền a?” Một đứa con của trùm bất động sản mang theo khinh thường hỏi Nghiêm Mộ Thanh.
Nghiêm Mộ Thanh nhíu nhíu mày: “Đừng tùy tiện gọi người ta là đồ nông thôn, cậu ấy không có vay tiền, cậu ấy tới là để đưa tôi tiền.”
“Hắc, Nghiêm đại thiếu là quân tử, chúng ta người phàm tục còn không biết sao.”
Lý Chí có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy được cuộc sống thành thị cũng không gian nan giống như mình tưởng tượng, tuy rằng làm thêm rất vất vả, chính là hắn còn có bạn gái xinh đẹp, còn kết giao bạn bè, công tử ca kẻ có tiền cũng không tài trí hơn người. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng tới tương lai ấm áp của mình cùng Lâm Lị Lị và đứa nhỏ.
Thẳng tới một ngày nào đó, nhìn thấy Lâm Lị Lị nhón mũi chân, đỏ mặt cười, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên trên mặt nam sinh kia.
Hé ra khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười ôn nhuận, Nghiêm Mộ Thanh.
Lý Chí mặt không chút tay đổi, tiêu sái quay đi, để cho hai người kia càng nhiều thêm không gian riêng tư.
Ngày hôm sau hắn gửi tin nhắn cho Lâm Lị Lị: “Lị Lị, gặp một mặt lần đi.”
Ngày đó Lâm Lị Lị khóc tới lê hoa đái vũ (khóc tới thảm thiết), thỉnh cầu Lý Chí tha thứ cho cô, cô đã thích Nghiêm Mộ Thanh thật lâu, sớm biết như vậy sẽ không chậm trễ Lý Chí.
Lý Chí không đành lòng trách cứ cô gái bản thân một lòng yêu thích, hắn hỏi: “Nghiêm Mộ Thanh có biết em là bạn gái của anh không.”
Nữ sinh khóc thút thít sụt sùi nói: “Anh ấy không biết, anh ấy tưởng em độc thân. A Chí, thực xin lỗi…”
Lý Chí đau đầu chống đỡ cái trán, nói xin lỗi cũng chẳng có ích lợi gì, bản thân mới là người bị vứt bỏ, không phải hắn mới là người nên khóc sao. A không, Lâm Lị Lị nói với Nghiêm Mộ Thanh rằng cô là người độc thân, cho nên hắn ngay cả là ‘bạn trai cũ’ cũng không phải.
Lâm Lị Lị còn nói: “Em biết anh cùng Mộ Thanh là bạn tốt, em hi vọng… anh không cần nói cho Mộ Thanh…”
Lý Chí khoát tay: “Tôi sẽ không nói cho cậu ấy, tôi chúc phúc cho các người, tôi có thể chúc phúc cho các người không phải là được rồi sao.”
….
Tuy rằng nói như vậy, Lý Chí lại không có biện pháp khống chế chính mình.
Hắn không thể coi như Nghiêm Mộ Thanh hoàn toàn không có trách nhiệm, dù sao cũng là y đoạt bạn gái của mình.
Vì thế thời điểm trong trường thi đấu bóng rổ hữu nghị, hắn nhịn không được trộm ngáng chân Nghiêm Mộ Thanh, dẫn tới hiện trường im lặng một mảnh.
Sau đó lại mềm lòng, dù sao cũng chẳng phải lỗi của Nghiêm Mộ Thanh, vì thế thời điểm kết thúc, hắn lại vươn tay ôm lấy bả vai của Nghiêm Mộ Thanh, chuẩn bị hướng y giải thích. Nghiêm Mộ Thanh vốn sắc mặt bối rối, hiện tại càng hiện lên màu trắng xanh. Y đẩy hắn một phen, có chút không khống chế được âm lượng của chính mình.
Y nói, cút, đồ nông thôn.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
117 chương
23 chương
6 chương
15 chương
12 chương
106 chương
50 chương