Thính thính

Chương 33

Một tuần sau, Bùi Dĩ Nghiêu lên máy bay ra nước ngoài, một thân một mình mở ra con đường theo đuổi học tập. Trần Thính không tới sân bay tiễn được vì vẫn còn một môn phải thi, cậu chỉ có thể ngồi trong phòng thi ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trên bầu trời có một chiếc máy bay bay xẹt qua, không biết có phải máy bay Bùi Dĩ Nghiêu ngồi không. Môn thi cuối cùng là tiếng Anh tổng hợp, lúc thi xong đã 4 rưỡi chiều, mọi người ra khỏi phòng thi, tạm biệt nhau chuẩn bị về nhà. Ngô Ứng Văn hào hừng kéo Lâm Quyển qua so đáp án, Dương Thụ Lâm thấy vậy cũng tham gia cùng nhưng chưa gì cậu chàng đã phát hiện ra vấn đề: “Chúng, chúng mày nói gì? Chính sách kinh tế vi mô? Sao lại chính sách kinh tế vi mô? Vi mô ở đâu?” Ngô Ứng Văn chớp chớp mắt: “Hả? Phần cuối còn đề viết mà?” Dương Thụ Lâm: “Đề bài không phải viết về Macau hả!” Mọi người nín lặng. Trần Thính phản ứng nhanh nhất, trầm ngâm một lát rồi nói: “Macro chứ không phải Macau đâu ông nội.” *Kinh tế vi mô: Macroeconomic. Ngô Ứng Văn: “……..” Quyển ca, Quyển muội: “……..” Dương Thụ Lâm: “Rồi xong luôn.” Chương trình đại học năm hai kì 1, Dương Thụ Lâm đã gặp phải sai lầm lớn nhất trong lịch sử thi đời mình. Lúc Trần Thính đưa cậu chàng tới ga tàu, vẻ mặt Dương Thụ Lâm vẫn còn mất hồn, không dám tin. Sai lầm như vậy có thể khiến cậu chàng bị đánh rớt môn quan trọng nhất khoa. Bởi bài thi năm nay rất khó nên bây giờ chỉ có thể hy vọng giáo viên chấm nương tay và mong các thầy cô sẽ không cười chết trên văn phòng. Tiễn Dương Thụ Lâm xong, Trần Thính đi gặp Nguyễn Tâm. Cậu đã thu dọn hành lý xong từ hai ngày trước để chuẩn bị cùng Nguyễn Tâm về nhà. Quê cậu vẫn như trước, kênh rạch chằng chịt đan xen khiến mùa đông càng thêm ẩm và lạnh. Trần Thính đặt hành lý trước cửa nhà rồi mở cửa, không khí trong nhà lạnh lẽo, không có hơi người. Căn nhà này là suất tái định cư mà quê cậu đền bù khi lấy đất làm đường. Vì chiếc thuyền kia mới là nơi mẹ và ba Trần Thính cùng nhau sống chung nên mẹ cậu không thích ở trên bờ, bởi vậy suốt nhiều năm qua có mỗi cậu thi thoảng lên ở. Mang hành lý vào phòng xong, Trần Thính cầm theo hai bộ quần áo ở nhà chạy tới chỗ thuyền neo. Thuyền nhà cậu neo ở ven bờ sông, cách khu dân cư không xa. Con thuyền bất động dựa vào bờ, do đã được kéo dây điện nên không di chuyển được. Nhưng nếu cho thuyền nhỏ từ chỗ này ra sông thu lưới bắt cá thì cũng tiện hơn so với sống trên bờ. “Mẹ, con về rồi!” Đi qua ván gỗ hẹp, Trần Thính chạy lên boong tàu, xốc rèm cửa đi vào. Đáp lại cậu chính là hương thức ăn quen thuộc, Trần Tố ngó đầu ra từ phòng bếp nhỏ: “Ôi chao, Thính Thính nhà mình về rồi hử, mau vào đây để mẹ nhìn nào.” Trần Thính chạy chậm qua, bước chân “bịch, bịch, bịch” dẫm vang sàn gỗ: “Mẹ làm món gì thơm thế?” Trần Tố cười tủm tỉm cho cậu xem món ăn vừa múc ra đĩa, dịu dàng nói: “Cua con thích ăn nhất đây, cua trong hai ngày này là tươi nhất.” Dầu trong chảo của Trần Tố vừa lúc sôi. Bà rắc hành lá vào bát, cho một chút nước tương, rồi rưới thêm muôi dầu sôi, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Trần Thính hít vào một hơi, thèm chảy nước miếng, ngó qua bàn cơm thì thấy nồi hấp trên bàn, không nhịn được hỏi: “Mẹ, không phải mẹ hấp cua rồi à? Còn làm thêm món này làm gì ạ?” “Không phải con thích ăn hả, cua trong nồi hấp đâu giống món này.” Trần Tố đặt đĩa vào tay Trần Thính: “Mau mang ra bàn đi, nhà dì Nguyễn sắp đến rồi.” Phòng khách mở điều hòa, giữa phòng khách và phòng ăn ngăn cách bởi rèm cửa trong suốt, có thể nói là ấm áp. Trần Thính vừa xếp bát đũa xong thì nghe có người ở bên ngoài gọi mình, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ông ngoại Trần đang chèo thuyền nhỏ tới. “Đúng là Thính Thính rồi, nay về muộn ha!” “Ông ngoại.” Trần Thính dướn đầu ra: “Ông chèo chậm một chút, sóng gợn mạnh quá, đừng làm nồi hấp cua nhà cháu bị hoảng.” Ông ngoại Trần cười xua tay, tay chèo càng lúc càng nhanh, mọi người đua xe ông thì đua thuyền, giống hệt Lão ngoan đồng. (*) Lão ngoanđồng: Xuất phát từ nhân vật Chu Bá Thông trong truyện Kim Dung. Cậu xoay người mở nắp nồi hấp lên ngó vào, vẫn là mùi hương quen thuộc. Không lâu sau, Nguyễn Tâm và Bùi An Thanh đã tới, người hai nhà trò chuyện vui vẻ ăn cơm chiều, vứt Bùi Dĩ Nghiêu một mình ở nước ngoài lên chín tầng mây. Đến khi ăn cơm xong, Trần Thính mới thấy tin nhắn Bùi Dĩ Nghiêu gửi cho mình. Bùi Dĩ Nghiêu: Em về tới nhà chưa? Đông Hồ Cua Vương: Tới rồi, vừa mới cùng chú và dì ăn cơm xong á. Đông Hồ Cua Vương: Cậu ăn chưa? Bùi Dĩ Nghiêu: Đang định đi ăn đây. Đông Hồ Cua Vương: Hamburger hả? Bùi Dĩ Nghiêu: …… Ừm. Bùi Dĩ Nghiêu đáng thương, trời lạnh như vầy mà chỉ có mỗi hamburger để gặm. Nhưng Trần Thính biết hắn chọn hamburger chẳng qua vì muốn ăn cho nhanh, để hắn sống một mình có khi sẽ chỉ ăn mỗi hamburger suốt tháng. Đông Hồ Cua Vương: Cậu nên ăn món khác nữa đi, chắc quán đồ ăn Trung Quốc chỗ cậu cũng có cơm hộp nhỉ? Bùi Dĩ Nghiêu: Có. Bùi Dĩ Nghiêu: Đừng lo lắng, tôi tự chăm sóc bản thân mình được. Bùi Dĩ Nghiêu có thể tự lo cho bản thân bằng cách ăn hamburger và sandwich trong một tuần, ăn nhiều đến mức thầy hắn phải mời hắn về nhà ăn beefsteak. Tuy Bùi Dĩ Nghiêu không nghe lời Trần Thính ăn cơm để cho đủ chất, nhưng lại nhớ rõ việc gọi video mỗi ngày cùng cậu. So với nói chuyện bằng tin nhắn, hắn thích mở video để thấy Trần Thính hơn. Vì vậy mỗi buổi sáng, thứ đánh thức Trần Thính không phải tiếng gà gáy, cũng không phải mộng đẹp, mà là lời mời video call từ bên kia đại dương. Mùa đông trời lạnh, trong nhà cũng không có gì làm nên Trần Thính bắt đầu ngủ nướng, 10 giờ mới chịu chui ra khỏi chăn. Bùi Dĩ Nghiêu điều chỉnh thời gian gọi, hai người nói chuyện nửa tiếng rồi Bùi Dĩ Nghiêu tiếp tục làm thí nghiệm, Trần Thính cũng rời giường đi nấu cơm trưa. Ban đầu Trần Thính còn giữ hình tượng, mỗi lần Bùi Dĩ Nghiêu gọi đến, cậu đều đánh răng rửa mặt xong xuôi trước rồi mới chui lại ổ chăn nói chuyện với hắn. Nhưng chẳng được mấy ngày, hình tượng cậu quản lý tuyên bố dừng hẳn, thích làm sao thì làm. “Ưm….. Tôi còn chưa đánh răng nữa…..” Hôm nay, Trần Thính cũng vùi trong chăn như những hôm trước, cậu lắp điện thoại vào giá đỡ để trên đầu giường, cảm thấy rất tiện. Bùi Dĩ Nghiêu đang ở ngoài đường, hắn mặc áo lông xám đậm bên trong, còn bên ngoài mặc áo khoác nỉ đen, cầm cốc cà phê trong tay, rảo bước trên con đường lớn lá rụng đầy, phong cảnh hai bên là kiến trúc châu Âu, trông vừa phong cách vừa đẹp trai. Trần Thính nhíu mày: “Cậu không lạnh à?” Bùi Dĩ Nghiêu: “Không lạnh.” “Thế thì cũng phải đeo khăn quàng cổ vào, loại đơn màu cũng đẹp lắm, làm bằng lông dê nên đeo vào trông cũng không béo…….” Trần Thính vừa vò tóc rối bù vừa dặn dò. Bùi Dĩ Nghiêu gật đầu đồng ý, nhìn bộ dáng xoa mặt mình như mèo nhỏ rửa mặt nhưng đôi mắt vẫn không mở ra được của cậu, nói: “Thế hả? Hay em ngủ thêm một lát đi.” Trần Thính rầm rì, qua vài giây mới đáp lời: “Đêm qua cùng mấy đứa bạn chơi game……” “Bạn nào?” “Bạn cùng lớp cũ, lâu rồi mới gặp nhau cho nên chơi hơi lâu.” Trời lạnh khiến mọi người không muốn đi ra ngoài, bởi vậy ở nhà hoặc ra tiệm cà phê internet trở thành lựa chọn tối ưu nhất. Trần Thính cũng chơi vài ván, chẳng qua trình độ hơi tép riu. Nghĩ đến đây, cậu lập tức cáo trạng chuyện chơi game tối qua với Bùi Dĩ Nghiêu. Cậu kể đồng đội ngại đồ cậu loot, nhưng mọi người đều loot thế mà, rõ là ghét bỏ Trần Thính thì có. Sao thế được chứ? Toàn mấy thằng bạn chơi game trình gà quay ra mổ lẫn nhau. “Có tên còn liều mạng đuổi theo tôi, trang bị không thèm đi nhặt, cầm được cái chảo lên là đuổi theo tôi luôn, cứ như có thù với tôi không bằng…….” Trần Thính phụng phịu, nhớ lại vẫn thấy tức. Cậu là người ăn miếng trả miếng, nhưng vì trình chơi game có hạn nên không trả thù được, uất ức lắm. “Lần sau tôi giúp em phục thù nhé.” Bùi Dĩ Nghiêu nói. Trần Thính méo miệng, lần sau là đến bao giờ đây. Xa nhau đã nửa tháng, tuy Trần Thính không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng cậu đã rất nhớ Bùi Dĩ Nghiêu. Bây giờ phần lớn thời gian cậu ở với mẹ trên thuyền, vừa không thích gọi cơm hộp, lại không muốn chạy ra ngoài mua, vì thế trà sữa, cà phê cũng chẳng có mà uống. Đâu giống như hồi ở trường, mỗi ngày Bùi Dĩ Nghiêu đều mang cho cậu, bản thân chẳng cần động một đầu ngón tay. Rốt cuộc Bùi Dĩ Nghiêu cũng nói ra một tin tốt: “Ba ngày trước hôm khai giảng tôi sẽ về.” Trần Thính gật đầu: “Thế cũng được.” “Tôi tới đón em về trường.” “Đón tôi? Cậu muốn tới nhà tôi?” Vừa lúc đi ngang qua công viên, Bùi Dĩ Nghiêu ngồi xuống ghế dài ven đường, đặt cà phê ở bên cạnh, nói: “Không xa mà.” Thời điểm này ở nước ngoài mặt trời đang lặn, ráng chiều hắt lên người khiến chiếc mũi của hắn càng thêm cao thẳng. Mấy con bồ câu trắng nhảy tới gần thử thăm dò, nghiêng đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu một cách ngu ngốc, phát ra âm thanh “rục rù”. Trần Thính bị nam sắc quyến rũ nhưng vẫn nhớ rõ chính sự: “Không xa cũng mất mấy tiếng, cậu tới đón tôi, vừa đi vừa về cũng rất phiền. Tôi tự đi cũng được ấy, bây giờ tàu cao tốc chạy nhanh lắm, ngồi một lát là tới, nhà tôi bên này cách ga tàu cũng gần.” Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu chỉ muốn gặp Trần Thính thật sớm, nghe vậy thì không trả lời. Trần Thính hiểu ý hắn, trong lòng cũng muốn sớm được gặp Bùi Dĩ Nghiêu, động não nghĩ cách: “Vậy….. Tôi cũng về trường trước ba ngày có được không?” “Được.” Bùi Dĩ Nghiêu nhanh chóng đáp ứng. Trần Thính không nhịn được cười, lúc này tiếng Trần Tố gọi cậu rời giường ở bên ngoài vọng vào, cậu đứng dậy rón rén hé cửa ra nhìn như tên trộm. Thấy mẹ định tới phòng mình, cậu nhanh chóng nhìn bạn trai đẹp trai tha hương nơi xứ xa mấy lần, nhỏ giọng bảo: “Mẹ tôi tới rồi, tôi cúp đây!” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn khuôn mặt Trần Thính biến mất trên màn hình, thật lâu vẫn không dời tầm mắt. Một con bồ câu không sợ người hắn đầy khí lạnh, dang cánh phành phạch nhảy lên bờ vai của hắn, tiếp tục quan sát. Bùi Dĩ Nghiêu không đuổi nó đi mà chỉ nhìn hàng cây rụng lá phía đối diện, bỗng dưng cảm thấy thật tiêu điều. Xem ra hắn thật sự nhớ Trần Thính lắm rồi. Vật lý cũng không cứu nổi nữa.