Thịnh thế yêu phi

Chương 17 : vu oan giá họa (trung)

Mấy ngày nay quả thật rất yên tĩnh, ngoại trừ luyện công ra thời gian ở trong vương phủ nàng hết ăn rồi lại ngủ quả thật là rất nhàm chán. Cho nên nàng muốn xuất phủ một chuyến, lần trước đã tận mắt thấy được hoàng cung nhưng là đối với kinh thành ở bên ngoài nàng cũng rất tò mò muốn xem. Chờ đến lúc đêm khuya nàng mới vụng trộm đi ra, làm chuyện đen tối càng ít người biết càng tốt tránh phiền phức không đáng có. Ra khỏi sân viện nàng lại một mạch đi thẳng, mặc dù là đêm khuya nhưng mà vương phủ lại không hề tĩnh mịch chút nào. Ngoại trừ tiểu viện của nàng ra, vương phủ này của Gia Lục Hạo có thể được coi là thế ngoại đào viên, nơi nơi rộng rãi nhưng lại vô cùng chỉnh tề, đình đài lầu cát quả thật xa hoa vô cùng. Nhìn từ xa không khác nào là tiên cảnh chốn hồng trần. Trực tiếp đi qua một cái rừng trúc rộng lớn, trước mặt nàng hiện tại là một ôn tuyền. Thật không ngờ nơi đây lại có suối nước nóng, ngẫm lại đây chắc là nơi tắm rửa của vương gia đi. Thật biết hưởng thụ a! Nàng thật tâm cảm thán. ******************** Hôm nay quả thật đủ xui xẻo a, ra ngoài không xem ngày mà nàng cũng đã đi quanh vương phủ hơn nữa ngày rồi cũng không tìm được lối ra, lạc đường triệt để. Nếu có Linh nhi hay Xảo nhi ở đây thì tốt rồi, mỗ nữ bi ai! Khi không xây vương phủ rộng như vậy làm cái gì a, hại nàng, một kẻ mù đường phải đi tìm mệt muốn chết! Tay xoa nhẹ y phục tơ lụa trơn mịn trên người, nàng nhẹ nàng tháo đi áo choàng, từng cái từng cái cởi bỏ, tung mình một cái liền nhảy vào bên trong ôn tuyền. Tìm không được thì bỏ đi, hảo hảo hưởng thụ tốt hơn. Nước nóng hòa tan vào da thịt khiến nàng thoải mái than nhẹ. Không nghĩ tới trong nước lúc này lại động , đầu nàng bất giác rung lên hồi chuông cảnh báo. Có người! Là ai nha? Mà lúc này Gia Lục Hạo ở trong nước lại cực kỳ thê thảm. Nguyên bản hắn còn cho rằng lão thái y trong cung đến thay dược liệu trị thương cho hắn, căn bản không có nghĩ đến nữ nhân chết tiệt kia cư nhiên.... cư nhiên không mảnh vải nhảy vào trong ôn tuyền của hắn. Nghĩ đến đây gương mặt lại xoát một cái phi thường trướng đỏ đến tận mang tai, hai điểm máu hồng hồng từ trong khoang mũi chảy ra. Đợi hắn hoàn hồn thì đã thấy mặt nước động liên tục mà lúc này hắn cũng nhịn không được trồi lên khỏi mặt nước. Hoàng Nhan Minh Nguyệt mặc xong y phục nhìn tới người trong ôn tuyền khiến cho nàng bỗng nhiên có xúc động muốn giết người. Chảy máu mũi... hắn cư nhiên lại chảy máu mũi. Đây không phải nói nàng chịu thiệt, thân thể bị hắn xem sạch bách hay sao. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. "..." "...ta...,ta cái gì cũng chưa thấy..." Da mặt tên này đúng là quá dày mà so với tường thành còn muốn chắc chắn hơn. Không thấy.... Quỷ mới tin ngươi! Nếu nơi đây có một tảng đá nàng không ngại đập hắn chết ngay tại chỗ a! Nàng nhịn. Nàng nhịn, nhưng mà sao hắn cứ nhìn nàng như vậy làm gì? Máu mũi cũng không lau sao? "Hỗn đản." Nàng mà còn ở đây nữa sớm muộn không bị lạnh chết cũng bị hắn làm cho tức chết, nghĩ nghĩ liền căm phẫn rút chiếc hài dưới chân ném thẳng vào mặt mỗ vương gia. "Ngươi đi chết đi cho lão nương!!!!!" Sau đó nhanh như gió liền biến mất.