Thịnh Thế Xấu Phi
Chương 26 : Một Giấy Hưu Thư
“Oa oa oa, mặt tỷ tỷ thật khá nha! Tiểu Tứ Tứ thích, Tiểu Tứ Tứ muốn hôn…”
Tiêu Nhiên mang một chút thản nhiên mùi thơm, sôi nổi đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan.
Khi hắn nhìn đến nửa mặt của Lam Ẩn Nhan, nhất thời hưng phấn ồn ào lên.
Sau đó hắn thế nhưng ôm cổ Lam Ẩn Nhan, hơn nữa còn đô đôi môi đỏ mọng lên.
Mà Tiêu Nhiên vừa nói xong, sở hữu người trong đại sảnh bị khuôn mặt xấu xí của Lam Ẩn Nhan làm cho sợ hãi, bỗng dưng ngẩng đầu lên, con ngươi khó thể tin nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Mặt Lam Ẩn Nhan, xấu đến nỗi dọa cho bọn họ linh hồn đều bay.
Tứ vương gia thế nhưng nói mặt của nàng xinh đẹp, còn muốn hôn khuôn mặt kia? Xem ra tứ vương gia thật sự là càng ngày càng choáng váng!
Tiêu Dật cũng đồng dạng nhìn về phía Tiêu Nhiên, bất quá con ngươi hắn bình tĩnh hơn, cất dấu cũng là rét lạnh tận xương. Tiêu Nhiên, ngươi tới thật là đúng lúc.
Bất quá nếu ngươi đã đến, cũng làm cho ta xác định, ngươi bày ra tràng hỏa hoạn ngày hôm qua là giả.
Đồng thời cũng làm ta xác định, ngươi có xếp cơ sở ngầm vào Tam vương phủ.
“Tiểu Tứ Tứ, sao ngươi lại tới đây?” Lam Ẩn Nhan hơi ngẩn ra, sau đó cũng không có đẩy thân mình Tiêu Nhiên dán tại người mình, ngược lại nâng ngón tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên, ngữ khí mang ý cười nói.
“Người ta nhớ tỷ tỷ, cho nên sẽ tìm tỷ tỷ chơi!” Gặp Lam Ẩn Nhan không có đẩy mình ra, trong mắt Tiêu Nhiên lộ ra tia sung sướng, lập tức hắn oai đầu, ngốc khanh khách cười nói, bất quá hai tay hắn quấn quanh cổ Lam Ẩn Nhan càng nhanh.
Hôm nay Tiêu Nhiên vẫn mặc quần áo lửa đỏ như cũ, nhưng cùng hôm qua bất đồng là, trên vạt áo còn có thêu mấy cây anh đào hồng nhạt bắt mắt.
Một chút gió nhẹ đánh úp lại, vạt áo Tiêu Nhiên nhanh nhẹn bay lên, mấy cây anh đào kia lại giống như có sức sống, đánh ra giai điệu làm người ta khó có thể nắm bắt.
Trong phút chốc, Lam Ẩn Nhan giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Nhiên vậy, lại quên mất hô hấp. Nhìn giữa mặt Tiêu Nhiên hỗn hợp tiên khí cùng hồ khí, nhìn vào Tiêu Nhiên quyến rũ lại hỗn loạn ngu đần, trong lòng Lam Ẩn Nhan nhưng lại không hiểu ra sao, trong đầu lại muốn cùng hắn sa đọa mê loạn ý đến địa ngục.
“Tỷ tỷ, ngươi sao lại không nói lời nào?” Một bàn tay Tiêu Nhiên vẫn quấn quít lấy cổ Lam Ẩn Nhan như cũ, mặt khác bàn tay kia lại thu trở về, sau đó đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve má phải của Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi đang làm cái gì?” Trên má phải truyền đến ngứa, đem Lam Ẩn Nhan đang suy nghĩ kéo lại hoàn toàn. Khi nàng phát hiện Tiêu Nhiên đang dùng tay vuốt ve cái bớt trên má phải làm người ta sợ hãi của mình, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn sẽ không là thật thích khuôn mặt này đi?
“Tỷ tỷ, má phải của ngươi có cái giọt màu đỏ, thật khá nha! Tiểu Tứ Tứ thích nhất màu đỏ, ngươi làm cho Tiểu Tứ Tứ hôn xuống một chút đi!” Tiêu Nhiên làm nũng nói.
Sau đó hai tay hắn lại vây quanh cổ Lam Ẩn Nhan. Mà hai má hắn thế nhưng bắt đâu ôn nh, vuốt phẳng giáp lên má phải Lam Ẩn Nhan. Nhất thời một chút hơi thở ái muội tràn ngập trong đại sảnh.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi sẽ không nói thật chứ?” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan nhất thời run rẩy, sau đó dùng tay nhẹ nhàng đẩy hai má Tiêu Nhiên ra.
Nàng rất rõ ràng má phải của mình khủng bố đến trình độ gì, bởi vì lúc trước khi nàng nhìn đến má phải mình, cũng là giật mình kinh hách.
Cúng bởi vì má phải mình rất khó coi, cho nên Tiêu Dật mới có thể đứng trước mặt mọi người, lấy cái khăn che mặt của mình xuống. Hắn không phải là muốn làm ình ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, cảm thấy vô cùng xấu hổ sao?
“Tiểu Tứ Tứ thích nhất tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ làm sao có thể lừa tỷ tỷ chứ? Tiểu Tứ Tứ thật sự rất muốn hôn má phải tỷ tỷ, nhưng Tiểu Tứ Tứ sợ tỷ tỷ sẽ đánh Tiểu Tứ Tứ như lúc trước, cho nên Tiểu Tứ Tứ không dám hôn!” Trong mắt Tiêu Nhiên đầy nước, biểu lộ mười phần hồn nhiên.
“Khụ…” Lam Ẩn Nhan không được tự nhiên ho khan xuống, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nói gì, nên trả lời Tiêu Nhiên thế nào mới tốt.
Bẹp! Một tiếng vang thanh thúy chấn kinh toàn trường.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan thất thanh kêu lên, sau đó con ngươi nhanh chóng không nhìn Tiêu Nhiên. Lúc này má phải của nàng có chút nóng lên.
“Tiểu Tứ Tứ mặc kệ! Cho dù tỷ tỷ đánh Tiểu Tứ Tứ giống như lúc trước, Tiểu Tứ Tứ cũng muốn hôn tỷ tỷ! Ai kêu Tiểu Tứ Tứ rất thích má phải của tỷ tỷ a!” Tiêu Nhiên trộm hôn xong má phải Lam Ẩn Nhan, lập tức chạy tới một bên, sau đó giống như cái đứa nhỏ phạm sai, cúi đầu gắt gao bấu móng tay.
Tiêu Dật, ngươi bóc cái khăn che mặt của Lam Ẩn Nhan trước mặt nhiều người như vậy, không phải muốn mượn ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đến tàn phá lòng tự trọng của nàng sao?
Ta liền cố tình muốn nói cho Lam Ẩn Nhan, cũng không phải tất cả mọi người sợ hãi khuôn mặt nàng, tối thiểu còn có Tiêu Nhiên ta thích khuôn mặt nàng.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi thật đúng là ngốc, bất quá ngốc rất đáng yêu!” Lam Ẩn Nhan không nói gì mà cười, sau đó tới trước mặt Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, ngươi không trách Tiểu Tứ Tứ vừa mới hôn trộm ngươi sao? Tiểu Tứ Tứ còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ rất tức giận, sau đó đánh Tiểu Tứ Tứ a!” Tiêu Nhiên nâng đầu lên, con ngươi sợ hãi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí nhược nhược nói.
“Tỷ tỷ từng nói qua, sẽ bảo hộ Tiểu Tứ Tứ! Lại làm sao có thể đánh Tiểu Tứ Tứ chứ?” Lam Ẩn Nhan sủng nịnh nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói. Lúc này Tiêu Nhiên ở trong mắt Lam Ẩn Nhan, hoàn toàn là một cái ngốc tử đơn thuần, lại có chút bướng bỉnh!
“Hắc hắc… Tỷ tỷ thật tốt!” Tiêu Nhiên lập tức nhếch môi lên cười ngây ngô, sau đó hai tay ôm cánh tay Lam Ẩn Nhan. Nữ nhân, Tiêu Nhiên ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Không vì cái gì khác, liền bởi vì ngươi nói quan ngươi sẽ bảo vệ ta, trên thế giới này trừ bỏ ngoài nàng, ngươi là người thứ hai nói qua những lời này.
“Lam Ẩn Nhan, tuy rằng tứ đệ bổn vương là một ngốc tử, nhưng hắn dù sao cũng là một nam nhân. Mà ngươi nay lại là nữ nhân bổn vương, cho nên ngươi tốt nhất là cùng hắn bảo trì khoảng cách một chút? Bổn vương cũng không hy vọng, dân chúng Thánh Long vương hướng ngày mai lại tặng thêm cho ngươi cái danh hiệu Thiên hạ đệ nhất lả lơi ong bướm! Dù sao hủy danh tiết của ngươi là chuyện nhỏ, tổn hại thanh danh Tam vương phủ ta mới là chuyện lớn!” Khóe miệng Tiêu Dật lạnh lùng cười, sau đó ngữ khí châm chọc nói.
“Vương gia xin yên tâm, Lam Ẩn Nhan ta sẽ không làm liên lụy thanh danh Tam vương phủ ngươi, bởi vì ba tháng sau, ta không còn là Tam vương phi Thánh Long vương hướng!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đẩy Tiêu Nhiên ra, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Dật.
Khóe miệng khé nhếch, sau đó nàng lấy trong tay áo ra một giấy viết thư, đem giấy viết thư tạo thành một đoàn, sau đó nàng đem giấy viết thư tạp về trước mặt Tiêu Dật.
Hành động của Lam Ẩn Nhan, nhất thời làm cho bốn phía phát ra thanh âm đổ trừu lãnh khí.
Tiêu Dật mặc không chút thay đổi nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó duỗi bàn tay ra, dùng nội lực hấp tờ giấy viết lên trên tay.
Sau khi chậm rãi mở giấy viết thư ra, Tiêu Dật thấy được mở đầu giấy viết thư là hai cái chữ to thập phần bắt mắt: Hưu Thư.
Dưới hai chứ Hưu Thư to còn có một câu đơn giản: Tam vương gia không đúng tý nào, bổn vương phi đã nhẫn nhịn, lại rốt cục không thể nhịn được nữa, cho nên quyết định hưu phu.
Dưới cùng là thời gian hưu hắn: Hưng Thịnh Nguyên năm 6 đầu tháng 3. Tức là 3 tháng sau.
“Ta đã ấn dấu tay, đến 3 tháng sau, hưu thư này sẽ tự động có hiệu lực! Cho nên Tam vương gia chớ đừng lo lắng về trương mặt quỷ này của ta, sẽ dọa ngốc người Tam vương phủ người. Cúng chớ lo lắng Lam Ẩn Nhan ta lả lơi ong bướm, mà hư hao thanh danh Tam vương phủ! Bởi vì 3 tháng sau, ta không hề là Tam vương phi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
Hắn muốn ình xấu hổ, vậy thì mình cần gì phải cho hắn mặt mũi?
Nàng đã sớm đoán được Tiêu Dật gọi mình đến Đại sảnh này, là muốn nhục nhã nàng trước mặt mọi người.
Nàng sao có thể không chuẩn bị một tay chứ? Cho nên nàng lúc trước hỏi Lam Tây Thành rõ ràng niên hiệu, sau đó liền viết xuống giấy hưu thư này.
Mà nàng muốn làm cho người Tam vương phủ này, thậm chí dân chúng Thánh Long vương hướng đều biết, Lam Ẩn Nhan nàng vô luận đối với vị trí Tam vương phi này, hay là đối với người Tam vương phủ này, đều là khinh thường một mảnh.
Mà Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, không khí quanh mình trong nháy mắt liền ngưng kết thành băng.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
79 chương
48 chương
18 chương
84 chương
153 chương