Thịnh Thế Tuyệt Sủng
Chương 4 : Loạn côn đánh chết
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Trời chưa sáng, ngoài Cảnh Nghi cung ung dung trang nghiêm, có mười cỗ kiệu đi tới, theo thứ tự, phi tần mặc y phục đẹp đẽ quý giá, đều được cung nữ cẩn thận dìu đi.
Tứ đại quý phi chỉ đứng dưới hoàng hậu, Lam Phi, Lệ Phi, Hoa Phi, Nghi
Phi, ngay sau đó dựa theo cấp bậc, các phi tần chậm rãi bước vào Cảnh
Nghi cung.
Dựa theo lễ nghi quy củ trong cung, các cung phi tần sáng sớm phải tới
Cảnh Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu, việc hôm qua, mọi người ai cũng nhớ rõ, hoàng hậu chưa chết, các cung có ai chẳng biết, hoàng hậu bị kim đâm, các nàng có ai thoát được liên quan?
Trong Nghi Noãn các.
Tứ đại quý phi ngồi ở hai bên, cung nữ lục đục dâng trà. Trừ bỏ tiếng bước chân bận rộn nhỏ nhẹ của các cung nữ, cũng không có động tĩnh gì, sắc mặt các phi tần ngưng trọng.
Trong điện, Hoa ma ma hầu hạ ở bên cạnh giường, cúi đầu, không dám có hành động khác.
Bất quá qua một canh giờ, sắc trời đã sáng hơn, xuyên thấu qua lụa mỏng, ánh mặt trời chíu vào, cuối cùng làm cho nơi này đang hít thở không thông tăng thêm vài phần lo lắng.
Lục Ngưng Nhiên từ từ tỉnh lại, “Hiện tại là giờ nào?” Thanh âm nhẹ nhàng cất lên.
“Hồi hoàng hậu nương nương, thêm một canh giờ nữa thì đến trưa.” Hoa ma ma nhẹ giọng trả lời, “Các nương nương ở Noãn các chờ đã lâu.” Cẩn thận nhắc nhở.
“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên biết, đêm qua cực lực tiêu hóa chuyện xuyên không này, nàng phân tích nguyên nhân hoàng hậu này chết xong, phát hiện nhiều điểm đáng ngờ.
Bên cạnh cung nữ dè dặt cẩn trọng hầu hạ rửa mặt chải đầu trang điểm,
Lục Ngưng Nhiên tùy ý làm theo, híp hai tròng mắt, tùy ý mở miệng, “Không trang điểm quá đậm”.
Thông qua trí nhớ của thân thể này, nàng tất nhiên rõ ràng, Lục Ngưng
Nhiên luôn thích trang điểm đậm, son phấn quá dày, mang theo khí chất tục tằng.
“Hoàng hậu nương nương, đã chuẩn bị xong.” Hoa ma ma ở một bên thấp giọng trả lời.
Lục Ngưng Nhiên lười nhác mở hai mắt, nhìn nữ tử trong gương, tóc vấn gọn gàng, đội mũ phượng ánh sáng như mặt trời, mặt như phù dung, kiều mị như nguyệt, mi như liễu, ánh mắt đẹp hơn cả hoa đào, càng nhìn càng đẹp, mềm mại đáng yêu.
Lục Ngưng Nhiên thầm than, rất tuyệt mỹ. Không giống trước, trang điểm tục tằng, nàng tao nhã đứng dậy, yên sa màu vàng dùng tơ vàng ngũ sắc làm thành, dưới ánh mặt trời càng chói lóa.
Phong tư hơn người, ung dung đẹp đẽ quý giá, từng bước chân, hồn nhiên tự nhiên cao quý ngạo nghễ, nàng cuồng vọng không kiềm chế được. Nàng ngẩng cao đầu, bễ nghễ thiên hạ, chân thành mà đến, không giận tự uy,
Hoa ma ma theo sát nàng đều cảm thấy uy nghiêm cao quý vô cùng, không dám nhìn thẳng, sợ bản thân bị mê hoặc.
Được cung nữ vây quanh, Lục Ngưng Nhiên dời bước đi vào Noãn các.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Hoa ma ma trầm ổn trấn định giương giọng nói.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Các cung nữ hầu hạ ở Noãn các cung kính quỳ xuống.
“Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương!” Các phi tần cũng đứng dậy, thấp người hành lễ.
Lục Ngưng Nhiên nhìn không chớp mắt, sắc mặt trang trọng, tao nhã ngồi ở ghế trên, chưa nói một lời.
Trong giây lát, toàn bộ Noãn các yên tĩnh thần kỳ, không có động tĩnh, liền ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trừ bỏ trầm mặc, còn có cảm giác áp bách…
Lục Ngưng Nhiên không nói một lời, hai mắt xẹt qua chúng phi tần, Lam
Phi kiêu ngạo, Lệ Phi âm độc, Hoa Phi thấy gió thì ngả theo, chỉ một mình Nghi Phi xuất trần điềm tĩnh, nhìn chúng phi tần, mỗi người đều có chỗ dựa vững chắc, nên mới khinh thường hoàng hậu này. Cũng khó trách, hoàng hậu trước đây đủ loại hành vi, có ai thật lòng phục nàng? Lại có ai lại cam tâm tình nguyện đi theo nàng?
Đã không được lòng các nàng, như vậy, sẽ cho các nàng hiểu được một đạo lý, trong hậu cung này, ai mới là chủ nhân chân chính?
“Hoa ma ma, mang Tú Nhi cùng Bình Nhi đến đây.” Thanh âm bình thản đánh vỡ sự yên tĩnh, mọi người đều thở ra một hơi, vốn tưởng rằng có thể đứng dậy, lại không ngờ tới, hoàng hậu nương nương này không có ý cho họ miễn lễ.
“Vâng.” Hoa ma ma vội đáp, xoay người, gật đầu ý bảo cung nữ đang quỳ, cung nữ kia lĩnh mệnh, đứng dậy, cúi đầu lui đi ra ngoài.
Yên tĩnh, lại là một mảnh yên tĩnh…
Một lát sau, cung nữ đó đi đến gần Hoa ma ma, lại lần nữa quỳ gối trên đất.
“Nương nương, người đã đến.” Hoa ma ma cung kính đứng bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nhẹ giọng trả lời.
“Ừ.” Như cũ là thanh âm như có như không, “Mang vào đi.”
“Vâng.” Hoa ma ma quay đầu, “Còn không mau mang các nàng vào!” Hướng ra ngoài cửa kêu.
Cái trán Tú Nhi vẫn còn vết máu, mặt không biểu cảm; Tú Nhi lay động thân thể, run run rẩy rẩy, hai người bị bốn cung nữ áp vào.
“Nô tì Tú Nhi tham kiến nương nương!” Tú Nhi không chút hoang mang quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Nô… Nô tì Bình… Nhi tham kiến nương nương!” Bình Nhi lay động đôi môi, thân thể xụi lơ quỳ rạp xuống đất.
“Hôm qua bản cung bị ám sát, thừa dịp hôm nay các vị muội muội đều ở đây, bản cung cũng đã tra ra kết quả, ai có ý định ám sát, ổn thỏa tử hình ngay tại đây, dựa vào kỷ cương trong cung! Bằng không, bản cung ngày sau sao có mặt mũi chỉ huy hậu cung này? Làm sao đứng đầu hậu cung đây?” Lục Ngưng Nhiên ngồi ngay ngắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi người, lời nói lạnh băng, sát khí mười phần.
Trong Noãn các lại khôi phục yên tĩnh, không giống lúc này, tuy đã gần đến buổi trưa, mọi người cứ nghĩ đang là mùa đông băng giá, không rét mà run.
“Tú Nhi, ngươi thân là cung nữ bên người bản cung, phản chủ cầu vinh, đồng mưu với họ, mưu hại bản cung, sau lại không biết hối cải, mưu toan lừa dối, tổn hại tình ý chủ tớ, đưa bản cung vào chỗ chết. Người bất trung bất nghĩa như thế, bản cung giữ ngươi để làm gì? Người đâu!
Đem Tú Nhi mang ra ngoài, loạn côn đánh chết!” Lục Ngưng Nhiên tay trái nặng nề đập xuống bàn, lạnh giọng quát lớn nói.
“Nương nương tha mạng a! Xin ngài niệm tình nô tì thuở nhỏ hầu hạ ngài, bỏ qua cho nô tì!” Tú Nhi quỳ rạp trên mặt đất, đi đến chân Lục Ngưng Nhiên, hai tay nắm lấy góc váy của nàng, đau khổ cầu xin nói.
“Bản cung nếu như không niệm tình ngươi thuở nhỏ hầu hạ bản cung, ngươi cho là bản cung sẽ cho ngươi chết dễ dàng như vậy? Tú Nhi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi dựa vào bản cung yêu thương ngươi, sau lưng làm mấy chuyện này, bản cung không biết?” Lục Ngưng Nhiên chưa từng nhìn Tú Nhi một cái, sẳng giọng tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của Tú Nhi.
Tú Nhi ngước mắt, ánh mắt kinh ngạc, trong lòng nàng không cam lòng, thuở nhỏ ở cạnh nàng ta, ngàn vạn lấy lòng, tùy ý cho nàng đánh chửi, nàng kiên nhẫn khuất nhục, mới sống đến bây giờ.
Trong lòng nàng hận nàng ta, khinh thường nàng ta, đơn giản là, nàng ta không tài vô đức, lòng dạ hẹp, vì sao, lại có thể làm hoàng hậu? Mà nàng, chỉ vì cảnh nhà sa sút, lại bán mình làm nô tì?
Dựa vào cái gì nàng ta có thể cao quý vô cùng, vênh mặt hất hàm sai khiến? Dựa vào cái gì bản thân thì lưu lạc làm nô tì, mặc người sử dụng?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
11 chương
63 chương
63 chương