Là ta hạ lưu, tuyệt đối là ta hạ lưu. Dạ chỉ là hôn ta mà thôi, có lẽ hắn chỉ là đang thử nghiệm phương pháp mới giúp ta hạ sốt. Thế, thế nhưng hắn bắt đầu càng hôn càng hạ lưu. Ta, ta có thể không hạ lưu sao ta1. Ta phát hiện ý thức bản thân càng ngày càng mơ hồ, từ sau khi bị chìm, Dạ không những không độ khí cho ta, mà còn hôn đến mức ta bắt đầu cảm thấy ngạt thở. Ta mông lung mở hai mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ. Trong cơn hoảng hốt tựa hồ lại thấy cảnh Tử Vi tựa dưới tàng cây cắn hạt dưa. Ta thốt nhiên nhớ tới, mới vừa rồi ngay khoảnh khắc Long hoàng thừa nhận mình là đoạn tụ, trong lúc nhất thời, ta còn lên cơn tưởng bở. Còn âm thầm cảm thán mình dung mạo yêu mị, nhìn Long hoàng thân mật như vậy, nghĩ bụng chưa chừng mình lại bị Long hoàng nhìn trúng vân vân. Kết quả chờ Tử Vi tới một cái, ta thế mới biết, thì ra bản thân không những chỉ tự mình đa tình, còn trở thành món mồi câu cá bị ném lên bờ, một miếng vỏ hạt dưa tuyệt sắc trong tay Long hoàng, cứ như vậy trăm phương ngàn kế câu được Tử Vi trung tâm hộ chủ xuống nước. Cảnh trong mơ dần dần hiện rõ, ta dịch chuyển hai chân, đi về phía Tử Vi, một tay nhanh chóng khoác lên bờ vai hắn. Nhìn hắn bằng đôi mắt đầy hổ thẹn. “Tiểu Tử Vi.” Kỳ thực trông qua, y và con thỏ nhãi ranh xấp xỉ bẳng nhau. Một cơn chua xót trào ngợp trong lòng, ta nhất thời nghẹn giọng, âm thanh run rẩy nói, “Vừa nghĩ tới ngươi bị Long hoàng giam cầm, mà còn là vì ta, ta chỉ hận không thể tự tát mình một cái. Tiểu Tử Vi, ngươi hãy thứ lỗi cho ta.” Tử Vi phụt vỏ hạt dưa vào mặt ta, vui vẻ nói, “Đại nhân lảm nhảm cái gì đấy, lẽ nào hắn cao hơn ta cao, già hơn ta, thì ta nhất định bị hắn đè à?” Ta ngẩn ra, y giơ tay, phủi vỏ hạt dưa dính trên mặt ta, nói hơn hớn, “Loại chuyện thế này, chẳng phải đại nhân rõ nhất hay sao.” Hắn vừa dứt lời, hình ảnh đột nhiên biến thành Ngự Vương phủ. Ta phát hiện chính mình bị xiềng xích trói tay, tách hai chân, đang nằm trên giường tiểu súc sinh Ngự Vương kia đợi lâm hạnh. Ta nhìn hắn thiêu hủy di chỉ soán vị, còn kinh hoàng đến thẹn quá thành giận, nước mắt như mưa. Trong chốc lát không phản ứng được. Tên súc sinh vừa cởi xiêm y, vừa vồ về phía ta ấy, mới chỉ mười sáu tuổi. Sau đó chưa đến ba năm, Ngự Vương từ dáng dấp thiếu niên đã hoàn toàn lột xác. Quả nhiên chiều cao tuổi tác đều không phải là vấn đề. Ta Quý Thanh Hòa chính là ví dụ sống sờ sờ! Ví dụ ròng ròng máu! Đang nghĩ ngợi, người bên trên lại biến thành Bạch Liên. Y cúi người ép sát ta, ngồi dạng trên chân ta, y phục toàn bộ tuột xuống, mùi thơm thoang thoảng ngập phòng. “Bởi vậy mới nói, ta cao hơn đại nhân thì sao chứ, chỉ cần đại nhân nguyện ý động phòng, Bạch Liên nguyện ý ở bên dưới ~ “ Lời này nghe được như có như không. Thế nhưng bàn tay không quy củ trên người ta, lại cảm thấy phi thường rõ rệt. Ta đã xác định, ta đang mộng xuân. Còn là một cơn mộng xuân rất lớn. Nỗi sung sướng thể xác lại rõ ràng như vậy, mẫn cảm khiến ta chừng như chực khóc. Ta tự biết mình không có ý với Bạch Liên, sao còn kéo cả y vào trong mộng. Nghĩ bụng thôi tạch rồi. Quả nhiên ta đã trở nên hạ lưu. Bẩn thỉu là dấu hiệu của đàn ông bắt đầu già yếu. Nhưng ngay lúc này cảnh trong mơ lại thay đổi. Ngồi trên người ta, bỗng nhiên biến thành Dạ. Còn là Dạ không mặc quần áo. Làn da trắng mượt y như đậu hũ, thân thể nhấp nhô phập phồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên cao, tiếng kêu tựa nhưt con mèo nhỏ, cào xuống tận đáy lòng ta. Không hiểu tại sao, ta lại đầy bụng lửa giận, bấm chặt vòng eo nhỏ mảnh mai của hắn, còn hung tợn nói, “Tiện nhân, ngươi nhất định là yêu tinh.” Không! Ta đang nói gì. Ta gọi hắn là gì? Tiện nhân!? Dạ hắn nhất định sẽ thét chói tai vừa cào nát mặt ta!! “Ta chính là tiện nhân. Trừ ngươi ra, tất cả hoàng huynh đều từng ngủ với ta. Ngươi càng lạnh nhạt ta, ta lại càng muốn cám dỗ ngươi, cho nên ta là tiện nhân, hoàng huynh ngươi nói thực sự là quá đúng.” Dạ giống như không hề nghe thấy, trái lại càng kích động nắm chặt tay ta, tiếp tục đung đưa, ta không nhịn nổi ngửa đầu lên, khó chịu rên một tiếng. Mà hắn còn nói, “Sở dĩ tiện nhân đều có cùng một loại bản tính, hoàng huynh, hiện tại ngươi đang thượng ta này. Chờ qua đêm nay, bản tính tiện nhân của ta sẽ phát tác, sau này thấy ngươi thêm lần nào, ta đều cảm thấy tởm lợm.” Ta nóng quá, ta nhìn Dạ cứ nói, cứ cười, cứ rên rỉ như vậy, thế nhưng khóe mắt hắn, lại bắt đầu lấp lánh ánh lệ. Ta không biết bản thân làm sao, ta đột nhiên cảm thấy có phần sợ hãi, muốn giãy giụa tỉnh lại, nhưng mộng cảnh càng lún càng sâu, thậm chí có khoảnh khác, ta đã quên mất bản thân mình là ai. Càng nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta càng thống khổ, càng khó chịu, ngoài miệng càng độc ác, lại còn nói, “Ta nhìn thấy ngươi càng ghê tởm, tiện nhân nhà ngươi, lại được ta làm sướng đến khóc.” “Phải… Rất sướng, a!” Dạ phóng thích, thân thể ưỡn thành một đường cong mê người, đồng thời run rẩy kịch liệt, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt lại rơi xuống ***g ngực ta. Mà ta càng nóng rát. Phảng phất như bị lửa thiêu đốt. Vừa nhìn kỹ xem, bên người bỗng nhiên bùng lên vô số ngọn lửa. Chăn đệm và rên rỉ đều biến mất. Ta đứng trước cung điện rừng rực lửa thiêu, trước ngực còn cắm một thanh chủy thủ. Ta nghĩ, hắn có khả năng yêu bất cứ kẻ nào từng thượng hắn, chỉ không có khả năng yêu ta. Không đứng nổi nữa, ta ngã khuỵu về phía trước, nhắm mắt lại, nhếch khóe miệng, còn đang suy nghĩ hắn sẽ đỡ lấy ta, hay là nhanh chóng lùi một bước, để cho máu của ta khỏi làm bẩn vạt áo của hắn. Kết quả hắn đã đỡ lấy ta. Còn để ta nằm ở trên đùi hắn. Nói thật, ta có chút được thương mà sợ. Không khỏi hồi tưởng một lần duy nhất của chúng ta, ta chẳng những không biết lo quý trọng, thậm chí đã quên mất cảm thụ, trái lại còn vắt hết óc nghĩ những lời có thể xúc phạm hắn, suốt đêm chỉ luẩn quẩn với lời lẽ đâm nát trái tim hắn. Nhìn xem, quả nhiên là có báo ứng sao. Đâm qua đâm lại. Đâm hắn đến phẫn nộ, thì đổi thành chính bản thân bị đâm. Khóe miệng ta trào ra tơ máu, ta cảm giác được máu của ta đang làm hoen ố xiêm y của hắn. Hắn mặc đồ trắng đẹp nhất. Ta từ nhỏ cũng chỉ dám nhìn từ xa xa, hắn tựa như một cánh bướm trắng tinh khiết. Khi còn bé, mọi người đều khen ta xinh đẹp, nói so với ta hắn càng xinh đẹp hơn. Ta không phục, chạy đi nhìn hắn. Từ đó cuộc đời này đã bắt đầu xui xẻo. Ta cười khẽ, ho ra máu, “Làm bẩn xiêm y của ngươi rồi.” “Không sao.” Nước mắt hắn rơi xuống gương mặt ta, thế nhưng ta cái gì cũng không nhìn rõ. Tận đến giờ phút này, ta còn nghĩ, hắn có thể thích bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối không thể là ta. Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, cúi đầu cười nói, “Cái tên nhà ngươi ấy, từ nhỏ đã thích suy nghĩ miên man, thế nhưng có một chuyện, từ trước đến nay lại chưa bao giờ đoán đúng.” Đó là ta không dám suy đoán. Đêm hôm đó, ta thực sự là đố kị phát điên. Còn nói những câu như vậy. Ta biết hắn khóc vì sao, tuyệt không phải bởi vì sung sướng. “Xin lỗi.” Ta cảm giác hắn bế ta lên, đi vào trong biển lửa. “Một nghìn năm sau, lại để ta quên ngươi đi nhé.” Ngọn lửa liếm lên lưng ta, ta hoảng sợ kêu gào, đột nhiên mở bừng mắt. “Oa oa oa!! Nóng nóng nóng nóng nóng!!!!!!!” “Đừng động!” Dạ dùng sức đét ta một phát, cả giận nói, “Nhổ giác hơi đây, kiên nhẫn một chút đi!” Ta khóe mắt lệ rưng rưng, phát hiện mình cả thân trên trần trụi, nằm úp sấp trên giường. Sau lưng bỏng giẫy. Chỉ chốc lát sau, một loạt bình chụp lên, ta triệt để nằm dí dị. Dạ từ phía sau vươn một tay sờ sờ trán ta, cười nói, “Được rồi, hạ sốt rồi.” Ta tức giận phủi phắt tay hắn ra. Tay hắn, vẫn lạnh lẽo, nhưng không còn buốt thấu xương như vậy. Không đúng. Ta duỗi tay ra, săm soi tay mình đến đực mặt. Không đúng. Không đúng chỗ nào. Ta vừa làm cái gì? Ta phủi tay hắn ra. Ta phủi… Ta phủi!? Ta ngồi bật dậy, cũng kệ xác sau lưng, vội vã quay đầu lại, Dạ đang vẻ mặt kỳ dị nhìn ta lên cơn thần kinh, ta kéo lấy tay hắn, dùng sức nắn bóp. Đần thối. Dạ ngạc nhiên nói. “Đại nhân. Làm sao vậy?” Ta… “Ta sờ được ngươi.” ………………………………………………………. 1. Nguyên văn là 么我 (ma ngã), word by word chính là “sao ta”. =.=!