Chẳng biết Dạ Hồ dùng cái quỷ thuật gì, mà chỉ mình ta nhìn ra được, chạm vào được, còn người khác thì không. Vừa mới bảo hạ nhân lau vết máu đi, đã thấy hắn đằng đằng sát khí chui ra từ lỗ nẻ nào, bay ra sau chộp lấy bả vai ta, dí sát mồm vào lỗ tai ta, gào lên inh ỏi, “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi mau đổi lại tên cho ta!!” “Không!” Ta rùng cả mình, bịt chặt hai tai. Tử Du thấy vậy vội vã chạy tới, lo lắng nói, “Đại nhân, làm sao vậy? Có phải là khó chịu hay không?” Ta nhíu mày lắc đầu, sau lưng, Dạ Hồ bám dai như đỉa đói vẫn thét chói tai, “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!” “Tên đã định rồi, làm sao mà sửa được chứ?” Con thỏ nhãi ranh đột nhiên khép quạt đánh ‘phạch’, xuyên qua ta nhìn về phía Dạ Hồ, “Ngươi kêu nữa cũng vô dụng. Tự làm tự chịu.” “Cái gì?” Tử Du chẳng hiểu gì sất. Ta gạt hắn ra, “Không có gì không có gì. Ngươi đi dặn kẻ dưới chuẩn bị điểm tâm, bảo Tiểu Mai múc cho ta thùng nước tắm… Đúng rồi, tất cả đều kín miệng một chút cho ta nhờ, tết đến nơi rồi, bày ra chuyện này có thể là điềm xấu, ngộ nhỡ truyền tới triều đình bên kia, chúng ta không gánh nổi đâu.” “Đại nhân yên tâm, Tiểu Mai, chuẩn bị nước nóng cho đại nhân! Trương bá, chuẩn bị dọn cơm!” Con thỏ nhãi ranh nhìn Tử Du chạy tới chạy lui, không nhịn được cười nói. “Đại nhân, Tử Du đại nhân không phải là Đông Phương sử lệnh, quan bái tứ phẩm sao, như thế nào ở Ngoại Ti Tỉnh này, còn phải kiêm cả việc của quản gia… Lương tháng Tử Du đại nhân… Ta nhớ được là mười bảy lượng…” “Ngươi câm miệng cho ta.” Đầu đau như búa bổ, Dạ Hồ bám trên vai ta vẫn đang thét chói tai. “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!” Lưng bị đè, từ đầu đến cuối ta không thể nhấc thẳng nổi thắt lưng, “Con thỏ nhãi ranh, ngươi nghĩ ra biện pháp nào chưa.” “Ta nào có biện pháp gì.” Con thỏ nhãi ranh lập tức phủi tay, “Đại nhân quả không hổ là đại nhân, rút cuộc cũng nếm mùi bối hậu linh1 rồi nhỉ.” Bối… Bối hậu linh!? Ta nuốt ực nước miếng, xông về phòng, Tiểu Mai đã chuẩn bị xong nước nóng, nhưng đằng sau ta còn đeo lủng lẳng một con sắc quỷ, tuyệt nhiên chẳng dám cởi đồ. Xõa tóc ra chải tùy tiện mấy nhát, vốc nước nóng vỗ vỗ lên mặt, ta mang nguyên cặp mắt gấu trúc, tha sắc quỷ xỏ giày, “Tử Du!” “Đại nhân! Cơm xong rồi.” “Các ngươi ăn trước đi, ta cùng con… Ta đưa hoàng tử đi ra ngoài một chuyến.” Tử Du cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu rồi đi. Ta xách con thỏ nhãi ranh, từ đại đường đi một mạch đến trước cửa tửu lâu lớn nhất trên phố, đứng lại, sau đó lục ra một gói bạc, nhón trong tay xóc xóc, “Túy Tiên Lâu này, ngươi còn chưa được tới nhỉ, Túy Tiên Lâu không chỉ rượu ngon đồ ăn tuyệt, mà nổi danh nhất, chính là món gà hồ lô2 nức tiếng Trường An ta. Gà hồ lô thì nhà nào cũng có, nhưng chẳng nhà nào làm ngon bằng Túy Tiên Lâu đâu.” Con thỏ nhãi ranh cong mắt nhìn ta, lại nhìn một chút Dạ Hồ vẫn đang thét chói tai. “Đại nhân thế này là có ý gì?” “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!” Ta nhịn xuống cơn đau đầu, hít hà mùi thịt từ cửa bay ra, “Gà hồ lô của Túy Tiên lâu này, có thể so với ngự thiện hoàng cung á,3 “Loại gà này phải nuôi một năm ở nông gia chỉ định, nuôi đến khoảng chừng một cân, chính là lúc thịt ngon nhất. Lại phải trải qua trụng nước sôi, chưng cách thủy, chiên trong dầu ba khâu, tới khi gà thành màu vàng ruộm, còn có a, trong lúc chưng, phải thả gà đã trụng qua vào trong bồn, nêm nước tương, muối tinh, hành gừng, hồi hương, quế thơm, rượu mùi, lại cho thêm một chút nước dùng…” Ta đã nghe được tiếng đồ thỏ nhãi ranh nhịn không nổi rít nước miếng. “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!” “Con thỏ nhãi ranh, ngươi bắt hắn im mồm cho ta, thì một túi bạc này cũng đủ mua ba con, còn phối với rượu hạnh hoa ngon đã ủ trăm năm nữa.” Con thỏ nhãi ranh nhếch miệng, xòe cây quạt Nhật che đi nửa bên mặt, “Xem như đại nhân cũng nhận đủ bài học rồi… Thôi thì ta giúp đại nhân vậy.” “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!!” ……….. “Ta nói này đồ thỏ nhãi ranh, ngươi đã xơi hai con rồi đấy, không sợ bội thực à?” Ta vẻ mặt âm trầm nhìn một bàn xương gà. Đồ thỏ nhãi ranh ăn uống phi thường nhã nhặn, thế nhưng lượng dung nạp thật là kinh người á. “Sao đại nhân không ăn.” “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại tên cho ta!” Đầu ta đau như muốn nứt, “Ăn không vô…” Cái bô này đã hò hét bên tai ta chừng mấy canh giờ rồi. “Đã vậy ta không khách khí.” Đồ thỏ nhãi ranh thò đũa về phía con gà hồ lô thứ ba. Ta nhấc tay phải, nhặt đũa lên đè lại con gà, “Làm người phải có chữ tín.” “Chẳng phải ta đã đáp ứng rồi sao. Chờ ta ăn xong, liền giúp đại nhân a.” Con thỏ nhãi ranh quẳng đũa, trực tiếp dùng tay. Tay trái ta một chiêu chộp tới, trong nháy mắt giật lấy gà hồ lô, gác lên rìa cửa sổ, “Nếu ngươi còn không tìm cách tống khứ hắn, ta sẽ quăng con gà này đi, ngươi xem, dưới lầu có một tên khất cái, hết ăn lại nằm, ngày đêm chầu chực dưới cửa sổ Túy Tiên lâu, ngươi tin hay không gã còn không chén gọn con gà này.” “Đại nhân bình tĩnh, ta làm ngay đây.” Con thỏ nhãi ranh cuống quít đứng lên, làm ra vẻ trấn tĩnh nói, “Đại nhân hà tất giận chó đánh mèo với con gà vô tội…” Ta giận dữ nói, “Con thỏ nhãi ranh!” Con thỏ nhãi ranh vội vã cướp lại thịt gà, quay sang phía Dạ Hồ vẫn còn thét chói tai, nhẹ nhàng nói, “Dạ.” “Ngươi đổi lại tên cho ta! Ngươi đổi lại… Hở!?” Ta chấn động, bên tai bỗng nhiên an tĩnh rồi! “Dạ.” Con thỏ nhãi ranh vừa xé đùi gà, xoa xoa cái bụng tròn căng, “Đại nhân hành tẩu giang hồ từ nhỏ, cũng đâu đọc được bao nhiêu sách, nhật dạ trăng sao, sông hồ biển cả, trong mắt đại nhân, đã là đẹp nhất rồi, trước nếu như ngươi không trêu chọc đại nhân, đại nhân cũng sẽ không sợ ngươi như vậy… Cái tên Dạ Hồ là do chủ nhân đặt, ngươi ở chỗ này lăn lộn đã ngàn năm, nên tự hiểu quy củ, cũng biết tên này một khi đã định, thì không thể sửa được nữa, chỉ có điều ngươi đã không thích, đại nhân lại vô tâm, chi bằng chỉ gọi ngươi là ‘Dạ’. Như thế nào.” Cơ thể Dạ Hồ ngoắc cứng trên người ta rút cuộc đã nhúc nhích, “Dạ…” “Đúng đúng đúng đúng đúng…” Ta vội gật đầu, “Đều tại ta không hiểu văn hóa, đều tại ta không chú ý đến khí tiết, ngươi xinh đẹp mê người tựa vì sao trong đêm, lại trong trẻo thiện lương như nước hồ thanh khiết… Khụ khụ… Tên này thực sự rất hợp… Con thỏ nhãi ranh nói đúng, về sau chúng ta đều gọi ngươi là ‘Dạ’, rất nhanh sẽ chẳng còn ai nhớ ngươi kêu là ‘Dạ Hồ’ (aka cái bô) đâu…” Nấm mồ4 sau lưng buông lỏng, Dạ Hồ bay tới trước mặt, hung hăng lườm ta, “Lần này coi như xong, lần sau, còn lâu ta mới dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy!” Nói xong quay đầu hất tóc, bay đi như một cơn gió. Ta đổ vật ra bàn, vục mặt vào đống xương gà. Con thỏ nhãi ranh vừa ăn vừa cười, vừa tiện thể thò bàn tay đầy mỡ gạt đám xương gà dính trên mặt ta, kết quả xương gà thì rơi rồi, nhưng mặt ta lại bê bết dầu mỡ. “Đại nhân.” “Ờ?” “Đại nhân, tử khí của người, càng ngày càng vượng đó.” Ta chán chường bịt chặt tai, “Dẹp ngay cái vụ tử khí đi, ai ôi chút mạng già nhỏ nhoi của ta…” Con thỏ nhãi ranh rũ mắt xuống, ngấm ngầm thở dài. “Ý của ta, đại nhân chưa hiểu…” ……….. Túy Tiên Lâu cách Ngoại Ti Tỉnh không xa. Thế nhưng Dạ vừa đi như thế, ta liền vô lực, lại thêm bị hành xác đến giữa trưa, lúc trở về bèn kêu ca cái gì mà đi không nổi, kiên quyết là gọi xe ngựa. Xuống xe ngựa xong thì việc đầu tiên chính là cắm đầu chạy ào vào đại đường, bò lên quý phi tháp. Rúc vào tấm chăn phù dung sợi Ba Tư. Kéo chăn trùm lên mặt, vừa tối vừa an tĩnh. Ta mệt mỏi duỗi thắt lưng hết cỡ, mãn nguyện muốn khóc. Tử Du đang chỉnh sửa công văn ở một góc đại đường. Tiểu Mai vẫn còn ở trong viện thu xếp. Ta vừa ngửi mùi đàn hương một lát, mơ màng buồn ngủ. “Đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh xốc chăn lên. “Sẽ ngộp chết đấy.” “Van ngươi đó, để ta nghỉ ngơi một chút thôi.” “Đại nhân, bụng rỗng tất nhiên không tốt, không thì đại nhân uống trước chút trà nóng.” Ta đón lấy trà, chung quy cảm giác có cái gì không đúng, nhìn xung quanh, lại thấy được pho Nam Hải Quan m. “Thỉnh tới rồi à?” “Đúng vậy đại nhân.” Tử Du dừng bút, “Nhưng mà đại nhân an tâm, dù sao cũng là Quan m Bồ Tát đại từ đại bi, thầy phong thủy bên kia, cũng không thể nào lãng phí ngân lượng.” Thế thì ta an tâm. Ta bưng trà, hơi nóng xông lên làm ta nheo mắt. “Trà hôm nay thật là hiếm thấy, nghiễn nhiên còn chưa lạnh mất.” Trà bá Ngoại Ti Tỉnh tuổi tác đã cao, già cả lại cô đơn, ta cũng không nên làm khó lão, chỉ là trời đông giá rét vẫn cho ta tu trà lạnh, khó tránh khỏi có oán niệm trong lòng. Tử Du ngừng bút một lát, lại cúi đầu viết tiếp, ta cuộn mình trên tháp, lại lười biếng duỗi thắt lưng.”Đúng rồi, sao không thấy bác già trà nước nhỉ?” Con thỏ nhãi ranh thản nhiên nói, “Cái đêm đón đại nhân ra lao, trà bá đã bị Ngự Vương điện hạ bắt đi, nửa đêm liền vấn trảm rồi.” Nụ cười trên mặt ta đông cứng, “Cái gì?” “Ngự Vương đại nhân ở trong phòng trà bá lục soát ra ngọc hương.” Tử Du gật đầu nói, “Đại nhân mới ra khỏi ngục, tinh thần mỏi mệt, thuộc hạ không dám làm kinh động đại nhân, đã đem tro cốt trà bá đi an táng…” “Tử Du! Kêu xe ngựa!” “Đại nhân?” Ta đứng lên, cấp tốc xỏ giày, choàng áo bông lên vai rồi lập tức xông ra ngoài, “Đến Ngự Vương phủ!” Thêm ngày 27 tháng 12 “Ngươi đến rồi à.” Lúc ta vọt vào Ngự Vương phủ, Ngự Vương đang phê sửa tấu chương, chỉ giương mắt liếc ta một cái, liền bảo Vệ Nhị đứng bên cạnh pha trà cho ta. Ta im lặng ngồi trên quý phi ỷ5, nhận lấy trà Vệ Nhị đưa qua, nhấc nắp lên, mùi thơm xộc vào mũi. “Nóng quá.” Mới nhấp một ngụm, ta đã quẳng chén trà về trên bàn. Ngự Vương dừng bút, ánh mắt vẫn không dời tấu chương, chỉ thản nhiên nói, “Vệ Nhị, dâng chén khác.” Vệ Nhị rót thêm ít nước trong, đưa cho ta. “Lạnh quá.” Vệ Nhị lại đổi lấy ít nước ấm, ta lại một lần nữa tiếp nhận. “Không nóng không lạnh, nguội nuốt không trôi6, nhạt đến độ không còn vị trà nữa.” Vệ Nhị đứng một bên buông mắt xuống, cũng chẳng thấy biểu cảm gì, chỉ tiếp tục chờ Ngự Vương ra lệnh pha lại một chén. Ngự Vương cuối cùng cũng dừng bút, nhưng lại nằm bò ra bàn, đôi vai khẽ rụt vào mà cười phá lên, “Bản vương cũng không biết Thanh Hòa có thể phung phí như thế, xem ra hôm nay, kể cả Vệ Nhị có đem linh tuyền của Đông hải long vương tới, Thanh Hòa cũng sẽ không uống nổi, Vệ Nhị, ngươi lui xuống trước đi.” “Vâng, Vương gia.” Ta mín chặt môi, rũ mắt nhìn chằm chằm hoa văn khảm vàng trên quý phi ỷ. Ngự Vương cười xong, lại nhấc bút, tiếp tục im lặng phê sửa tấu chương. Ta và hắn cách nhau mấy trượng, trong đại đường chỉ có đôi ta, ta lắng nghe hơi thở phập phồng của bản thân, cùng tiếng viết sàn sạt của hắn. Cùng đối phương trầm mặc hết một canh giờ. Ngự Vương lật bản tấu chương cuối cùng, đột nhiên nói, “Thanh Hòa, đoán thử xem tấu chương này viết gì?” “Thanh Hòa ngu dốt. Ngự Vương điện hạ tâm tư cẩn mật, chốc chốc lại muôn màu muôn vẻ7, Thanh Hòa thực sự đoán không ra.” Ngự Vương liền cười, “Ngươi thêu dệt8 ta so với thêu hoa còn tỉ mỉ. Nếu đoán không ra, vậy bản vương nói cho ngươi, thứ này thực ra không phải tấu chương, mà là lệnh tru sát ta giao cho thập lục vệ.” Ta trợn trừng hai tròng mắt, không biết hắn lại diễn xướng cái vở gì. “Bản vương lệnh bọn họ bí mật giết chết sứ giả Thiên Trúc. Không được bứt dây động rừng.” Ta cả kinh, đứng bật dậy, thiếu chút nữa hất đổ luôn ghế. “Vì sao tru sát sứ giả Thiên Trúc.” Ngự Vương cất bút xong xuôi, đứng dậy, từ dưới bàn rút ra một vật gì, đi đến trước mặt, nhẹ nhàng nhét vào tay ta. Ta cúi đầu nhìn, là hộp bách hòa hương hoàng đệ ban cho ta. “Bởi vì, hắn đối Hoàng thượng mưu đồ bất chính, ý đồ làm hại, tiến cống bệ hạ bách hòa hương đã bị trộn ngọc hương.” Tay ta run lên, hộp rơi xuống đất. “Chẳng qua, thứ này là đồ ngụy tạo, cái hộp lấy từ chỗ ngươi, đã bị bản vương hạ lệnh thiêu thành tro bụi từ lâu. Tất cả đã bay theo gió, hiện giờ hung phạm đã đền tội, sứ giả Thiên Trúc bị ám sát, chuyện này, đã có thể giải thích.” “Vì sao…” Ngự Vương mỉm cười, “Ngươi là muốn hỏi điều này, mới bỏ phí trà Vệ Nhị pha đi.” Vì sao sứ giả Thiên Trúc phải làm như vậy. Lại còn mưu hại hoàng đệ, lá gan chó của hắn làm gì lớn đến thế! “Là có kẻ giật dây?” “Là vậy đi.” Nụ cười của Ngự Vương có chút lạnh, “Có đúng hay không, sứ giả Thiên Trúc đều phải chết, giống như lão nô bưng trà đưa nước ở nhà ngươi, dù sao, chuyện nào cũng cần một cái kết… Ngày hôm nay, ngươi còn muốn hỏi gì, thì trước hết, có một vấn đề, bản vương phải hỏi Thanh Hòa ngươi chút đã.” Ngự Vương cúi người nhặt hộp lên, cầm trong tay lắc lắc, “Thiên Trúc ngọc hương xiết bao trân quý, không màu không vị, không tan trong nước, chỉ hòa vào ngọc thạch, gặp cam tùng chuyển xanh, chỉ cần một lượng cực nhỏ, là có thể sát nhân vô hình, lúc ngươi tiếp nhận bách hòa hương, trên người đã dính độc ngọc hương, ngươi lại còn đi làm mặc ngọc chẩm, mà Hoàng thượng lại vô cùng yêu thích, đêm ngày đều ôm, một khắc không rời. Thanh Hòa, bách hòa hương này qua tay ngươi, cuối cùng ngụ lại Ngự Vương phủ, bản vương muốn hỏi ngươi, chẳng lẽ, ngươi muốn bản vương tự giao nộp chính mình hay sao?” Ta thản nhiên nói, “Ngươi sẽ hủy đi ngay tức khắc.” “Thế nhưng bản vương còn phải tróc nã hung thủ, mới có thể thả ngươi ra lao… Hủy đi, chẳng bằng vu oan giá hoạ, một lão nô không ai ưa, già đến hồ đồ, hơn nữa suốt mấy năm qua quýt vô tích sự, tại sao không thay ngươi đi chết, rất có ý nghĩa còn gì.” Ta bắt đầu run rẩy. Ngự Vương nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta nói, “Chính vì việc này mà ngươi có lòng chạy vào trong lao moi họng ta sao?” “Thanh Hòa, ngươi hơn ta sáu tuổi, so với ta càng phải hiểu lý lẽ.” Ngự Vương nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ghìm ta vào lòng, “Độc sát Hoàng thượng là tội lớn tru di cửu tộc. Ngọc hương nếu đã trong tay, thì muốn vu oan, lo gì không tìm ra chứng cứ. Ngươi cũng thật biết chọn người, lão nô kia lẻ loi cô độc, không một thân nhân, lại bớt đi không ít tội nghiệt.” Ta loạn đến cực điểm, vừa tức giận, vừa sợ hãi, chuyện này tới quá bất ngờ, khiến cho ta trở tay không kịp. Kìm lòng không nổi đẩy Ngự Vương ra, lại bị hắn bắt lấy bả vai, một tay giữ cằm. “Hay là nói, thực ra ngươi hy vọng bản vương thuận theo tự nhiên, để ngươi được tru di cửu tộc?” Ta quay mặt đi, lại bị hắn bắt được, hắn nhìn ta, trong con ngươi lóe ra tia tàn độc, “Tru di cửu tộc của ngươi, chẳng phải là muốn bản vương hành thích vua à?” Ta há miệng nửa chừng, trong phút chốc, chưa kịp hiểu hắn đang nói cái gì, chờ khi tiêu hóa xong, thì người đã bắt đầu rét run, sắc mặt tức thì trắng bệch. “Từ khi ngươi ra ngục, bản vương vẫn không hề gặp ngươi, cũng hy vọng ngươi biết thân biết phận, đừng tìm đến bản vương hỏi chuyện này, nhưng ngươi chung quy vẫn tới, trò chơi này, cứ vậy mà xong sao?” Ngự Vương buông cằm ta, bàn tay bóp nghẹt cổ họng, “Hoàng huynh, vì sao trước đây phải gạt ta?” “Ô!” Ta bắt đầu giãy dụa. Hai tay bấu lên tay Ngự Vương, hít thở khó nhọc. Rút cuộc, Ngự Vương cũng buông tay, ném ta tới quý phi ỷ, ta hớp hớp từng ngụm khí lớn, rồi bắt đầu ho khù khụ. “Quả nhiên ngươi đã biết rồi… Ngươi biết…” “Ngươi tưởng rằng bản vương sẽ tin một tên đạo sĩ hèn mọn, hay là, ngươi cho rằng, mẹ ngươi chết rồi, phụ hoàng chết rồi, sư phụ chết rồi, thì không còn ai biết chuyện này nữa?” Ta co quắp trên ghế, Ngự Vương tỳ một gối lên quý phi ỷ, vây ta vào giữa. “Ngươi còn nhớ thái giám tổng quản năm xưa chứ.” Ta kinh hồn chưa định, trong đầu hiện ra lão nô đã dẫn ta đến gặp phụ hoàng, lại mang ta đi ngự hoa viên tìm Thái tử. “Ha ha…” Ta cười sằng sặc nói. “Ấy vậy mà lão còn chưa chết nhỉ?” “Đúng vậy à nha.” Ngự Vương cười lạnh, vỗ nhẹ mặt ta, “Bản vương sai người đem bảo bối của lão nghiền nát trước mặt lão, cho y có xuống địa phủ đầu thai chuyển thế cũng không được toàn thây, ngươi nói xem, lão còn dám không nói thật hay không? Hoàng huynh? Đại hoàng huynh? Trưởng hoàng huynh?” “Đừng gọi ta!” Ta vùng vẫy đứng lên, lại bị hắn găm trên ghế. Khuất nhục nhiều năm nhất loạt phun trào, tưởng chừng như ta đã mất hết lý trí, đã phát điên rồi, “Ngươi còn mặt mũi gọi ta sao!? Ta lừa ngươi sao? Ngươi trách ta khi ngươi đè ta trên giường không nói cho ngươi sao!?” Ba! Đúng như dự đoán, một cái tát vả vào mồm ta. Ta liếm liếm khóe miệng, có vị ngòn ngọt. “Như vậy Tam hoàng đệ của ta, có phải bây giờ ngươi còn muốn nói, ngươi đã giết nhị hoàng tử, tứ hoàng tử cùng ngũ hoàng tử rồi, hiện tại giết thêm một cái nghiệt chủng bên ngoài của phụ hoàng, cũng là ứng với lẽ trời, người người quy thuận. Năm ngày, năm ngày ngươi và ta chỉ chơi một ván quân đen quân trắng, một ván này, kéo dài quả đã đủ lâu.” Ngự Vương tát xong thì không hề động dậy, chỉ lẳng lặng nhìn ta phát rồ, chờ ta điên xong, hắn vẫn yên lặng nhìn ta. “Vốn dĩ bản vương đã cho rằng bản thân tắm đẫm máu tanh, chết đi phải đày vào mười tám tằng địa ngục, vậy mà không ngờ còn thêm tội loạn luân gian huynh, được thôi, Quý Thanh Hòa, cho dù đã tới hoàng tuyền, ngươi cũng phải cùng bản vương xuống địa ngục.” “Thanh Hòa không trốn, nhất định sẽ ở dưới hoàng tuyền chờ Tam hoàng đệ.” Nói xong, ta nhắm mắt, đợi một kích giáng xuống. Hắn sẽ giết ta như thế nào? Bóp chết ta, độc chết ta, hay là rút ra chủy thủ9 hộ thân một phút không đi một ly không rời, cho ta một nhát xuyên tim? “Ngươi cút!” Ngự Vương bất thình lình đứng lên, hung hăng đạp một cước vào ghế. Ta văng thẳng ra đất, kinh ngạc một hồi. “Cút! Cút ngay cho bản vương!” Đương nhiên, ta không thể hèn hạ đến cút ra khỏi cửa. Thế nhưng, giữa lúc ta còn đang kinh dị trước phản ứng của hắn, Ngự Vương đã gọi Vệ Nhất, xốc ta dậy, lôi thẳng ra đại môn Ngự Vương phủ, nhét vào xe ngựa. “Đưa đại nhân về Ngoại Ti Tỉnh.” Vệ Nhất mở cửa xe. Gã đánh xe lập tức vung roi. Xe ngựa lao đi vun vút. Ta tựa vào rìa cửa sổ, nghe âm thanh bánh xe nghiến trên tuyết đọng, phảng phất như trong cơn mộng mị. “Dừng xe!” Xe ngựa vẫn chạy. “Nếu ngươi không dừng xe, ta liền nhảy xuống!” Xe ngựa ngừng lại, liền theo sau là âm thanh khó xử của gã đánh xe. “Đại nhân, bên ngoài đêm lạnh thấu xương.” Ta đã sớm nhảy xuống, khoác áo bông, trong đêm giới nghiêm, thẫn thờ bước đi không mục đích. Không một bóng người. Không một ánh trăng. Gió rét táp vào mặt đau rát, ta chạm lên má trái, sưng vù. “Sao ngươi không giết ta?” Đã nói rõ rành rành, trò chơi kết thúc rồi. “Đến tình trạng này rồi, mà ngươi vẫn còn lưu luyến sao.” Ngươi lưu luyến cái gì chứ. Trong mắt ngươi, rút cuộc, ta là cái gì đây. Lẽ ra ngươi nên giết ta đi. Ngươi biết trong lòng ta, chỉ thương yêu hoàng đệ. Bỗng nhiên trượt chân, ta ngã ngồi trong tuyết, chẳng biết là dựa vào cửa nhà nào, lạnh đến rúm ró. Rét lạnh buốt xương, mà ta lại thấy dần dần buồn ngủ. “Đại nhân.” Có người nhè nhẹ vỗ ta. Ta ngẩng đầu, dường như thấy được đồ thỏ nhãi ranh đang đứng ngay trước mắt. “Đại nhân, đừng ngủ.” Một con tuyết hồ nhảy lên vai ta, liếm liếm khóe miệng ta còn rướm máu, “Đại nhân, chúng ta về nhà.” Nhà… “Gã đánh xe Ngự Vương phủ bảo, đại nhân giữa đường xuống xe, chẳng biết đi đâu, Tử Du Tiểu Mai đều sắp điên rồi, Dạ thì không ngừng ồn ào bắt ta ra ngoài tìm người.” Tuyết hồ biến thành thiếu niên, ôm ta đã tê cóng vào lòng. Ta vùi đầu vào bờ vai hắn, lại ngửi thấy mùi gà hồ lô quen thuộc. Còn có một loại hương vị rất ấm áp, rất ấm áp. “Sao ngươi tìm được ta…” Con thỏ nhãi ranh đỡ ta đứng dậy, vốn dĩ, ta đã bất tri bất giác thiếp đi giữa trời đêm buốt giá, giờ phút này trời càng trở lạnh, mà ta đã sớm đông cứng trong mơ đến đôi môi tím tái, không cách nào cựa quậy. “Đại nhân. Người đã quên rồi. Người là chủ nhân của ta, ta luôn luôn biết người ở nơi nào.” “Xạo.” Ta lê đôi chân không còn cảm giác về phía xe ngựa đằng trước, dựa sát vào người hắn, cười run rẩy nói, “Ngươi chả bảo, không cho ta đặt tên còn gì.” “Con thỏ nhãi ranh a.” Con thỏ nhãi ranh cười ảm đạm, “So với ‘cái bô’, tên này còn khó nghe hơn…” Ta nhếch miệng lên, rồi hôn mê bất tỉnh. ………………………………………………………… 1. Bối hậu linh: linh hồn bám theo sau lưng. Nghĩa của cụm từ này khá rộng, trường hợp may mắn thì là một dạng thiên thần hộ mệnh ^^, còn xui xẻo thì là bị ma ám >