“Ba” thanh âm vang vọng bên tai mỗi người, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Mọi người khiếp sợ, dù là ai cũng đều không ngờ nữ hài tử trước mắt nhìn có vẻ yêu kiều nũng nịu lại thô bạo như vậy. Vương phu nhân “A” một tiếng thét chói tai, nàng che mặt lui hai bước, thân mình run rẩy, nàng kêu sợ hãi “Trang Minh Hỉ, ngươi dám đánh ta!” Trang Minh Hỉ nhìn thẳng nàng, khóe miệng mỉm cười, gằng từng chữ: “Ta chính là đánh ngươi!” Vương phu nhân tức giận mặt trắng bệch, chỉ vào nàng hô quát: “Người đâu, người đâu, đánh tiểu dâm phụ này cho ta!” Hai vị phu nhân còn lại cùng chung mối thù, cũng gọi hạ nhân của mình đến. Trong lúc nhất thời, mười mấy nha hoàn ma ma được lệnh vén tay áo hướng về Trang Minh Hỉ, tiểu nhị khách nhân đều tránh đi, toàn cảnh loạn thành một đoàn. Chưởng quầy Trân bảo trai ở bên cạnh gấp đến độ giơ chân giơ tay, bên này cầu bên kia vái, hi vọng đôi bên nhân nhượng nhau, nhưng lúc này đôi bên đều đang tức giận làm sao để ý tới hắn. Bên cạnh, Phương Nghiên Hạnh lôi kéo Tần Thiên thối lui đến chỗ an toàn, nhìn Trang Minh Hỉ đứng đó sắc mặt âm lệ, Phương Nghiên Hạnh cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình, “Tứ tiểu thư sao lại biến thành như vậy, dáng vẻ này… dáng vẻ này nói nàng là một cô nương gia thế cũng không ai tin nổi.” Còn có một câu nàng cũng không nói ra, chỉ sợ là các cô nương ở thanh lâu cũng không trắng trợn như vậy. “Nàng đã trải qua ngày tháng như vậy…” Tần Thiên thở dài. Phương Nghiên Hạnh cũng không nói nên lời, đổi lại là nàng nếu gặp phải chuyện đó, căn bản là không sống nổi, nhưng Trang Minh Hỉ chẳng những sống sót, còn làm ra nhiều chuyện như vậy, tâm tính lại sao còn giống như xưa. Phương Nghiên Hạnh cũng thở dài một tiếng. “Chúng ta đi thôi, việc này cũng không liên quan đến chúng ta.” Tần Thiên nói với Phương Nghiên Hạnh. Phương Nghiên Hạnh gật đầu, hai người đang muốn đi ra ngoài, bên kia, Trang Minh Hỉ bị mọi người vây quanh cũng không hề biến sắc, nàng không chút hoang mang vỗ tay ba cái, nhất thời liền có vài đại hán vọt vào từ bên ngoài, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đã ra tới cửa bị những người này bức trở về. Đại hán chạy vào, ngăn ở trước người Trang Minh Hỉ, đẩy nha hoàn ma ma lùi lại, trong lúc đó thỉnh thoảng lại nghe thấy nha hoàn ma ma kêu đau. Bất quá chỉ tốn chút sức, các nha hoàn ma ma bị đẩy ngã xuống đất, chồng chất lên nhau, mà không có một người nào có thể đến gần Trang Minh Hỉ. Thấy vậy, ba vị phu nhân biến sắc, Vương phu nhân cắn răng một cái, trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ, lãnh liệt nói: “Trang Minh Hỉ, việc này không thể để yên, chúng ta đi!” Nói xong liền cùng hai vị phu nhân mang theo hạ nhân rời đi. Trang Minh Hỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, trong ánh mắt tràn ngập miệt thị. Ba vị phu nhân đi rồi, trong Trân bảo trai chỉ còn lại chưởng quầy tiểu nhị, đám người Trang Minh Hỉ, cùng với Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh chưa kịp rời khỏi đây. Lúc này, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên xoay người đi về phía hai người. “Nghe nói, Tam tẩu đã sinh một tôn tử mập mạp đáng yêu, thật sự là chúc mừng chúc mừng.” Trang Minh Hỉ nhìn Phương Nghiên Hạnh, lười biếng cười. Phương Nghiên Hạnh vẫn đều có chút sợ nàng, lúc này hoảng hốt nhìn nàng cũng không biết nên nói gì. Tần Thiên ở một bên nhìn Trang Minh Hỉ, ánh mắt lạnh nhạt. Trang Minh Hỉ hình như cảm thấy, hướng nàng nhìn qua. “Đại thiếu phu nhân nhìn ta như vậy làm cái gì.” Trang Minh Hỉ cười lạnh, “Như thế nào, cảm thấy ta đã thay đổi thành một người khác?” Tần Thiên đón nhận ánh mắt của nàng, cười nhẹ, “Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta một chút hứng thú đều không có.” Trang Minh Hỉ tươi cười cứng đờ, lạnh lùng nhìn nàng, Tần Thiên không chút nào né tránh, ánh mắt lạnh thấu xương. Một lát sau, Trang Minh Hỉ thu hồi ánh mắt, cười nói: “Lúc trước, ta ăn nhờ ở đậu, tất nhiên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thật cẩn thận, nhưng hôm nay, ta đã làm chủ, ta còn cần phải nhìn sắc mặt của ai nữa?” Nàng như đang say mê trong lời nói của mình, đắc ý nở nụ cười vài tiếng, ngẩng đầu thấy đến Tần Thiên ánh mắt trầm tĩnh như nước, bỗng nhiên lại cảm thấy không còn thú vị. “Không đến ba năm, Thái Bình của ta nhất định sẽ áp chế Thịnh Thế, trở thành Trà Hành đứng đầu phía nam!” Trang Minh Hỉ lặng yên tiến lên muốn bức Tần Thiên lui từng bước. Tần Thiên không chút nào thoái nhượng, ngang ngẩng đầu lên, mỉm cười; “Ta mỏi mắt mong chờ.” Trang Minh Hỉ cắn răng, lẳng lặng nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, “Chúng ta đi!” rồi mang theo tùy tùng xoay người rời đi. “Trang Minh Hỉ nếu là nữ nhi của nương, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ trở thành một nữ nhân rất giỏi.” Đêm đó, trước khi đi ngủ Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn chuyện này. “Sao lại nói vậy?” Trang Tín Ngạn ôm ấp Tần Thiên, năm ngón tay trái luồn vào mái tóc đen bóng thơm ngát của nàng, vuốt từng đợt từng đợt, mùi hương thơm ngát theo động tác hắn tản ra, hắn hít vào thật sâu, cảm thấy ý loạn tình mê. Trang Tín Ngạn lắc đầu, viết xuống trên giấy: “Kỳ thật, muốn trở thành người như thế nào mỗi người đều phải tự quyết định. Minh Hỉ từ nhỏ đã đọc nhiều sách, chẳng lẽ không hiểu được thị phi? Đương nhiên không phải, chính là nàng cảm thấy, những gì nàng làm hiện tại có thể khiến nàng được nhiều hơn mất, nàng vì những thứ này mà cam nguyện vứt bỏ thị phi!” Tần Thiên nghĩ nghĩ, nở nụ cười, hai tay vòng lên cổ hắn nói; “Vẫn là phu quân suy nghĩ thấu triệt.” Trang Tín Ngạn buông giấy bút trong tay, ôm eo nàng, cúi đầu hôn nàng nồng nhiệt, hai người triền miên thật lâu. Sau đó Trang Tín Ngạn mới ngẩng đầu hai mắt như nước, sắc mặt ửng hồng, “Vẫn là nương tử tốt nhất.” Nịnh nọt khiến Tần Thiên trong lòng ngọt ngào như mật, cao hứng lại hôn lên môi Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn đột nhiên bế nàng lên. Tần Thiên hét lên một tiếng, ôm sát cổ hắn, Trang Tín Ngạn lại nhân cơ hội hôn nàng, một bên cùng nàng triền miên, một bên đi về phía giường. *** Cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, Hỉ Thước đứng ở phía sau giúp nàng tháo trang sức. “Ngươi cảm thấy Đại thiếu phu nhân là người như thế nào?” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên giương mắt nhìn Hỉ Thước trong gương đồng. “Đại thiếu phu nhân…” Hỉ Thước co rúm lại nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt một cái, không dám tùy tiện nói chuyện. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư biến hóa thật sự quá lớn, nàng có thể mặt không đổi sắc mà đối diện với mọi lời đồn đãi chuyện nhảm, thản nhiên thậm chí có thể nói là cam chịu. Cũng có thể mắt cũng không chớp hạ lệnh đánh gãy chân người khác, hiện tại tiểu thư thực đáng sợ. Trang Minh Hỉ cười lạnh; “Đại thiếu phu nhân làm sao? Ngươi cứ việc ăn ngay nói thật, ta không trách ngươi đâu.” Hỉ Thước cúi đầu, một lát sau mới nói: “Kỳ thật, nô tỳ cảm thấy Đại thiếu phu nhân không phải là người xấu, hôm nay nàng cũng không chịu cùng người khác nói xấu tiểu thư…” Khi nàng nói chuyện, đồng thời, Trang Minh Hỉ cũng tháo một trâm cài xuống. Nghe thấy thế, Trang Minh Hỉ không tự giác xiết chặt trâm cài trong tay, một lát sau, trâm cài chịu lực mạnh bị gãy, mấy hạt trân châu gắn trên mặt trâm rơi xuống, phát ra vài tiếng thanh thúy tí tách. Hỉ Thước kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói; “Nô tỳ nói sai rồi, thỉnh tiểu thư trách phạt.” Trang Minh Hỉ mặt không chút thay đổi cầm trâm cài trong tay nặng nề đặt lên bàn trang điểm. Nàng một bên nâng Hỉ Thước dậy, một bên lạnh lùng nói: “Đứng lên đi, ta đã nói rồi ta không trách ngươi.” Hỉ Thước nơm nớp lo sợ đứng lên. Trang Minh Hỉ quay đầu lại nhìn chính mình trong gương đồng. “Mấy ngày nay, ta hành tẩu bên ngoài, đi đến đâu nhàn ngôn toái ngữ liền theo tới đó, lúc đầu ta khó chịu muốn chết, hận không thể chết đi, nhưng dần dần, cảm thấy không còn gì tệ hơn, các nàng càng mắng ta, ta càng muốn sống bừa bãi, ta còn cần gì phải sợ, tệ nhất cũng chỉ là như vậy…” Trang Minh Hỉ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Hỉ Thước phía sau nàng lại đỏ mắt: “Tiểu thư…” Kỳ thật tiểu thư cũng là người đáng thương… “Đã lâu như vậy, người người đều hận không thể đá ta một cước, hôm nay cuối cùng cũng có người vì ta nói chuyện…” Trang Minh Hỉ sắc mặt bỗng trầm xuống, cắn răng; “Thật không nghĩ tới lại là nàng ta, vì sao lại là nàng ta!” Nàng vỗ mạnh bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi. “Nàng ta như vậy càng khiến người khác chán ghét, càng nghĩ càng thấy ghét!” *** Mùa hạ kéo dài mà yên bình, trừ bỏ Tạ Đình Quân công khai tuyên bố muốn cùng Kiều bang thế bất lưỡng lập ra, trong Dương Thành cũng không có đại sự gì phát sinh. Nói đến chuyện này, cũng có liên quan đến Trang Minh Hỉ. Nghe nói Tạ Đình Quân điều tra được ngày đó kẻ bắt đi vị hôn thê Trang Minh Hỉ chính là Kiều bang chủ Kiều Đại, nguyên nhân là bởi vì sinh ý mà đối với Tạ Đình Quân lòng mang cừu hận, định dùng cách này để trả thù Tạ Đình Quân. Tạ Đình Quân bởi vì việc này mà giận dữ, tất cả mọi người đều biết hắn coi trọng Trang tiểu thư cỡ nào, cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn đã mời đến rất nhiều võ lâm nhân sĩ bản lĩnh cao cường, tiến hành bao vây tiêu trừ Kiều bang, phàm là người của Kiều bang rơi vào trong tay hắn đều chỉ có con đường chết. Sau khi liên tục giết vài người của Kiều bang, Kiều bang chủ Kiều Đại tức giận, dẫn dắt huynh đệ liên tục cùng Tạ Đình Quân ở trên đường cái va chạm mấy trận, đã chết không ít người. Nhưng việc này trôi qua chưa được bao lâu, ngay lúc mọi người còn đang sinh động như thật nói đến mấy trận tranh đấu là kinh tâm động phách như thế nào, bỗng nhiên lại có đại sự xảy ra. Giữa tháng bảy, Hồ Tri phủ bỗng nhiên bị triều đình phái người tới bắt, tội danh là cấu kết với muối thương tư nhân, đứng giữa mưu lợi bất chính. Nghe nói là cùng Kiều bang chủ lén gặp mặt bị người bắt tại đương trường, nhân chứng vật chứng có đủ, muốn kiện cáo cũng không được. Không bao lâu sau, Hồ Tri phủ ngồi trong tù cắn ngược lại Lâm Tổng đốc, thú nhận vài năm nay đã cùng Lâm Tổng đốc ăn hối lộ trái pháp luật, có mấy vụ kiếm lời cho vào túi riêng, nói có sách mách có chứng, Lâm Tổng đốc cũng bởi vậy mà bị bắt giam điều tra. Người canh giữ nhà tù nơi Hồ Tri phủ bị giam giữ truyền ra tin tức, nói Hồ Tri phủ ở trong ngục bị một nhân vật thần bí bức cung, Hồ Tri phủ không chịu nổi khổ hình, vì vậy đã thú nhận toàn bộ, chỉ cầu được chết nhẹ nhàng. Về phần nhân vật thần bí này là ai, không ai biết được. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mấy chục quan viên cao thấp trong Dương Thành hết thảy ngã ngựa, chém đầu, lưu đày, tẩy trừ trong quy mô lớn, chấn động mọi nơi, cũng liên lụy đến đảng phái của Ngũ hoàng tử. Cảnh Nhân Đế nổi giận không thôi, tại triều chính giận dữ Ngũ hoàng tử, tước bỏ phong hào, đưa hắn vào khu vực cấm. Đảng phái của Ngũ hoàng tử cũng bị trừng phạt, Ngũ hoàng tử vốn vinh quang phong độ nhất thời xuống dốc. Mà muối vận sử đại nhân trong Dương Thành vì muốn cho thấy lập trường trong sạch của bản thân, bắt đầu oanh oanh liệt liệt thanh trừ muối thương tư nhân. Trong số các bang phái nhận lấy đả kích, đứng mũi chịu sào đó là Kiều bang. Nghe nói, Kiều bang chủ Kiều Đại trong lần thanh trừ này đã bỏ mình, thi thể rơi xuống hồ Bích Thủy, mò tìm mãi mà không thấy. Mà núi thái sơn sụp đổ, sự vinh quang của Trang Minh Hỉ cũng đi tới hồi cuối.