Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 151 : 150: Phiên ngoại thứ tư – Tương Thanh chi Hoàng Hậu sinh hoạt (Những ngày làm của Thanh)
Sau khi đại hôn, cuộc sống của Tương Thanh cùng Ngao Thịnh thật nhàn nhã tự tại, hơn nữa thiên hạ thái bình lại vụ mùa bội thu làm cho đất nước thật ấm no giàu có. Tương Thanh tuy danh là Hoàng Hậu nhưng uy quyền của hắn bằng phân nửa Hoàng Đế. Hắn là mệnh lao lực nên mặc dù đã có nhiều văn thần võ tướng hỗ trợ nhưng vẫn giúp đỡ Ngao Thịnh xử lí việc triều chính.
Ngao Thịnh thì là nỗ lực đem phần lớn thời gian cùng Thanh của hắn “ăn chơi đàng điếm”. (trong khi vợ anh giúp anh làm việc thì anh lại muốn ăn chơi =. =+)
Cuộc sống làm Hoàng Hậu của Tương Thanh có thể nói là rất đặc sắc.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh.
Tương Thanh bởi vì Ngao Thịnh không biết tiết chế mà bắt hắn hai ngày mới được làm một lần, nếu mà dám cãi lời thì sẽ bụp cho hắn một trận. Y thì thừa cơ hai ngày này mà nghỉ ngơi.
Buổi sáng Tương Thanh vừa mới thức dậy thì đã không thấy Ngao Thịnh đâu. Hắn đi ra ngoài thì gặp Văn Đạt chạy đến hầu hạ: “Thanh phu tử, chào buổi sáng. Đồ ăn sẽ được lập tức mang lên ngay ạ.”
“Ừm, tốt. Thịnh Nhi đâu rồi?” Tương Thanh hỏi Văn Đạt.
“À, hình như là có chuyện liên quan đến Trung Nghĩa tướng quân, Hoàng Thượng đi xử lí bọn họ rồi ạ.”
“Chuyện gì vậy?” Tương Thanh buồn bực: “Vương Trung Nghĩa lại gây họa sao?”
“Ai nha~” Văn Đạt lắc đầu “Hắn vì say rượu mà đánh Lương đại nhân, Tống tướng quân liền muốn đem hắn đi đánh quân côn đấy.” Văn Đạt vừa nói vừa dọn thức ăn lên bàn “Sáng sớm Hoàng Thượng nghe được như vậy thì cảm thấy thú vị, người nói đi xem náo nhiệt một chút thuận tiện tìm cách “châm ngòi thổi gió”[*] luôn một thể. (đúng là bản tính lưu manh láo toét mờ.)
[* châm ngòi thổi gió đồng nghĩa với thêm dầu vào lửa ý:”>]
Tương Thanh dở khóc dở cười, Ngao Thịnh gần đây luôn luôn nổi lên bản tính e sợ thiên hạ bất loạn. (sáng sớm không lo chăm vợ mà cứ lo hóng thị với chả phi, có ngày thằng khác nó cướp vợ cho xem.)
Tương Thanh nhìn nhìn đồ ăn sáng, thấy hôm nay ăn cháo cá, bánh bột lọc nhân cá còn có cá nướng thì nhịn không được nhíu mày, hỏi Văn Đạt: “Sáng sớm mà ăn nhiều món tanh như vậy sao?”
Văn Đạt cười tủm tỉm: “Vâng, là do Hoàng Thượng phân phó.”
“Sao lại bắt ta ăn nhiều cá như vậy a?” Tương Thanh buồn bực, gắp một miếng cá nướng nhét vào miệng Meo Meo Ô bên cạnh hắn “Bộ có chỗ nào thu hoạch cá nhiều quá ăn không hết hở?”
“Không phải ạ.” Văn Đạt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm qua Tần bảo chủ nói với Hoàng Thượng là ăn nhiều cá thì buổi tối sẽ rất có tinh thần.” ( anh nghe ở đâu ra vụ này vậy hở Vọng Vọng =]]])
Tương Thanh mí mắt giật giật, trong lòng tự nhủ —— Tần Vọng Thiên thật là, đang yên đang lành mà lại đi xúi bậy Ngao Thịnh, đà này thì tiêu rồi, ngày nào chắc cũng phải ăn cá hết quá!
Đang ăn sáng, chợt nghe bên trong sân kế bên truyền đến tiếng chén dĩa bay, tiếng bàn ghế gãy cùng với tiếng mắng chửi người.
Tương Thanh nhún nhún vai, chắc chắn là Mộc Lăng lại nổi bão rồi.
Ăn bữa sáng xong, Tương Thanh đi dạo trong nội viện một chút, lại đùa giỡn với Ngao Ô cùng Meo Meo Ô một chút nhưng cũng không thấy Ngao Thịnh trở về. Hắn gọi Văn Đạt đến hỏi: “Thịnh Nhi đi chỗ nào để xử lí Vương Trung Nghĩa vậy?”
“Trong nha môn ạ.” Văn Đạt trả lời “Vốn ban đầu là Vương tướng quân đánh Lương đại nhân ở Thái Bạch Cư, sau đó Lương đại nhân chạy đến quân doanh cáo trạng, Tống tướng quân nghe thế mới nổi giận định đem Vương tướng quân đánh quân côn nên Vương tướng quân mới chạy tới nha môn, sau Tống tướng quân đem quân đuổi tới nha môn, vì vậy mà xảy ra vụ quân Hoàng thành đánh nhau với đám nha dịch. Hoàng Thượng nghe được liền chạy đi xem náo nhiệt.”
“Hả?” Tương Thanh mở to hai mắt “Hắn còn muốn xem náo nhiệt cái gì a? Nha môn kia không phải là bị làm cho loạn chết sao?”
“Hoàng Thượng nói loạn mới có trò để chơi.” Văn Đạt lại bưng lên một chén canh cá cho Tương Thanh.
Tương Thanh nhíu mày, hỏi: “Có trà không?”
Văn Đạt nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Phu tử, Hoàng Thượng nói nếu như ngài không ăn thì sẽ xem ngài là mèo mà đút đấy ạ.”
Tương Thanh thở dài, canh cũng không ăn, đứng lên nói: “Được rồi, ta xuất Cung đi nhìn náo nhiệt đây.”
Nói xong liền chạy ra ngoài, đi đến cửa viện liền nghe đến một tiếng rống, chính là Mộc Lăng đang hùng hùng hổ hổ chạy tới.
“Tiểu Thanh Thanh!” Mộc Lăng chạy tới ôm lấy Tương Thanh như là bạch tuột quấn “Vọng Vọng là hỗn đản!” (hỗn đản aka khốn nạn:”>)
“Chuyện gì thế? Sao lại tức giận đến như vậy?” Tương Thanh khó hiểu hỏi: “Tần đại ca lại chọc giận ngươi nữa hả?”
“Hắn bắt ta ăn cá mà không cho ta ăn thịt!” Mộc Lăng vẻ mặt buồn bực nói.
Tương Thanh nhíu mày, dở khóc dở cười hỏi Mộc Lăng: “Ta định xuất Cung xem Vương Trung Nghĩa với Tống Hiểu cãi nhau, ngươi có muốn đi chung không?”
“Vừa lúc chúng ta cùng đường, ta định đi Phúc Mãn Lâu ăn cơm, lão tử không muốn ăn cá!” Mộc Lăng căm giận nói.
Tương Thanh cười cười mang theo Ngao Ô, ôm lấy Meo Meo Ô còn có Mộc Lăng vẻ mặt hầm hầm xuất Cung.
Vừa đi ra cửa Cung, bọn họ gặp một người đang đi tới.
“Cha.” Tương Thanh có chút khó hiểu “Sao người lại ở đây?”
Người đi đến chính là Tương Vân. Hắn vốn là cùng Man Vương định cư tại sa mạc nhưng vẫn thường thường đến Trung Nguyên dạo chơi, chủ yếu là bởi vì Tương Vân nhớ Tương Thanh.
“Ừm…” Tương Vân nhìn nhìn Tương Thanh, tay vuốt vuốt đầu hắn “Dạo này mập ra không ít nhỉ!”
Tương Thanh cười cười có chút ngượng ngùng, nguyên do cũng là bởi vì Ngao Thịnh dưỡng hắn cứ như là dưỡng heo, nói sao không mập chứ.
“Khí sắc của cha cũng không tệ nha.” Tương Thanh cùng Tương Vân còn có Mộc Lăng hướng nha môn đi đến, hỏi: “Người đến đây từ lúc nào?”
“À, hôm qua cha vừa mới tới. Man ở Lạc Đô có mua một vài tòa nhà, định mở thành cửa hàng, nói là muốn mua bán cái gì đó.” Tương Vân nói: “Vì vậy nên ta sẽ thường ở lại đây.”
“Mở cửa hàng có cần người hỗ trợ không?” Tương Thanh hỏi, có chút không vui “Hai người sao lại không nói cho con biết chứ? Lúc con còn làm phu tử ở Lạc Đô cũng có một tòa nhà nhưng đã lâu không dùng đến, dùng cái kia làm cửa hàng thì được rồi, sao lại lấy tiền của bản thân để mua nhà chứ.”
“Con cũng biết tính của Man mà. Nếu như dùng nhà của các con mở cửa hàng thì hắn sẽ chịu sao.” Tương Vân ôm Meo Meo Ô qua, sờ sờ đầu nó, hỏi: “Phải rồi, các ngươi đi đâu vậy? Man đang sửa chữa lại cửa hàng nên không cho ta ở lại, nói ta qua chỗ các ngươi ở một ngày.”
“Tốt!” Tương Thanh vui vẻ, đem chuyện bọn họ đi xem náo nhiệt nói cho hắn nghe. Tương Vân trước đây đã gặp qua Vương Trung Nghĩa một lần, cảm thấy hắn thú vị vô cùng nên gật gật đầu, đi theo bọn họ xem náo nhiệt.
Tương Thanh sợ Tương Vân đi đường mệt mỏi, vì Tương Vân tuy sống lại nhưng thân thể không được tốt. Mộc Lăng nói bởi vì hắn ở trong băng đông lạnh quá lâu mà sinh ra thân thể hư nhược. Cũng may mà Man Vương luôn luôn chăm sóc tốt cho hắn, mỗi ngày đều xoa bóp cho hắn giãn gân giãn cốt, nhờ thế mà Tương Vân ngày một tốt hơn.
Mặt khác, thân thể Tương Vân đã hồi phục lại rất nhiều, so với Man Vương thì không khác là mấy, Tương Vân rất là vui vẻ. Mọi người ai cũng lo thân thể hắn bị thương nặng, nhưng Mộc Lăng vẫn thường đến xem bệnh cho hắn, giúp thân thể hắn đã gần hồi phục hết rồi. Nhưng vì hắn đã hai mươi năm không có cùng người ngoài giao tiếp nên vốn đã thật thà nay còn ngây thật[**]hơn. Man Vương rất là thích cái sự ngây thật này của hắn, cuộc sống cái gì cũng tốt nhưng Tương Vân vẫn thường nhớ đến Tương Thanh… Vì thế trực tiếp dọn đến Lạc Đô ở luôn, thuận tiện cho cha con họ gặp nhau.
[** ngây ngô + thật thà:”> ]
Tương Thanh cùng Tương Vân đi trên đường nhìn như hai huynh đệ, rất ít người xem bọn họ là phụ tử.
Mộc Lăng đi kế bên rất là hâm mộ, Tiểu Thanh Thanh đã có cha rồi, thật tốt quá nha!
Ba người đi tới cửa nha môn thì thấy có rất nhiều quan binh vây quanh duỗi cổ xem náo nhiệt.
“Các ngươi đứng ở đây làm cái gì vậy?” Tương Thanh tiến lên hỏi. Người cầm đầu mang binh chính là phó tướng của Tống Hiểu, thấy Tương Thanh đi tới hắn liền vội trả lời: “Ai nha phu tử, bên trong rất là loạn a!”
“Có chuyện gì?” Tương Thanh khó hiểu.
“Tống tướng quân cùng Vương tướng quân cứ một mực cãi nhau.” Vài binh lính lắc đầu nói.
“Hoàng Thượng đâu rồi?”
Phó tướng cười khan hai tiếng: “Hoàng Thượng lửa cháy đổ thêm dầu.” ( =]]]]])
“Hở?” Tương Thanh mở to hai mắt, Mộc Lăng nghe được liền dậm chân cười: “Cái này hay à nha, chúng ta vào xem thử!”
Nói xong liền kéo Tương Thanh với Tương Vân chạy vào trong.
Đến bên trong phủ nha, chợt nghe truyền đến tiếng rống lớn của Vương Trung Nghĩa: “Ngươi con mẹ nó mới không biết chữ, lão tử biết viết hai chữ ‘Trung Nghĩa’ nha chưa, lão tử còn là Võ Trạng Nguyên…!”
Tống Hiểu cũng không cam chịu yếu thế: “Ngươi có lòng cầu tiến không hả?! Ngoài trừ chữ ‘Vương Trung Nghĩa’ ngươi còn biết viết chữ gì hả? Ngươi con mẹ nó còn đòi làm Trạng Nguyên sao?! Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm!”
“Lão tử ăn chơi đàng điếm thì sao?!” Vương Trung Nghĩa vươn cổ rống: “Chẳng phải chỉ là mấy cái chữ cỏn con hay sao, có gì mà ta viết không được hả!”
“Ngươi viết không được thì sao?!” Tống Hiểu liếc hắn “Ngươi có bản lĩnh thì trong vòng ba ngày thuộc hết Tam Tự Kinh[1] cho ta, sau này cho dù ngươi có làm xằng bậy thì ta cũng không ngăn cản!”
“Thật không?” Vương Trung Nghĩa nhướn mày “Chẳng phải chỉ là Tam Tự Kinh thôi sao? Cần chi tới ba ngày dữ vậy? Lão tử chỉ cần một ngày là thuộc rồi. Nếu ta thuộc thì ngươi tính sao đây hả?!”
Tống Hiểu nghe vậy thì bị Vương Trung Nghĩa dọa cho một phen, trong lòng tự nhủ ——— sao tiểu tử này lại tự tin đến như vậy a?! Không lẽ là hắn đã từng học thuộc qua rồi?!
“Đúng vậy nha Tống tướng quân, nếu như mà Vương Trung Nghĩa thuộc thì ngươi tính sao đây hả?” Ngao Thịnh ngồi ở một bên vừa châm ngòi thổi gió vừa hướng bọn Tương Thanh ngoắc ngoắc. (ứ, láo quá mà > 3 <)
“Này…” Tống Hiểu nghĩ nghĩ, tiểu tử Vương Trung Nghĩa này từ trước đến nay cứ hay dở thói hù dọa người, chính mình không nên mắc bẫy nha. Nếu như mà hắn thuộc được Tam Tự Kinh thì đầu Tống Hiểu này không phải đã bị hái xuống để làm trái cầu đá hay sao. Hắn nói: “Được, ngày mai ngươi mà thuộc được Tam Tự Kinh thì ta sẽ kêu ngươi là đại ca, từ nay về sau sẽ nghe lời ngươi!”
“Ái chà?!” Vương Trung Nghĩa hai mắt sáng lên, nói: “Không chỉ gọi một lần thôi nha, sau này lúc nào cũng phải gọi là đại ca!”
“Được.” Tống Hiểu thoải mái gật đầu “Nếu ngươi không thuộc thì làm sao?”
“Không có khả năng!” Vương Trung Nghĩa vung tay lên, nói: “Lão tử nếu như mà không thuộc thì từ nay về sau đều nghe theo lời ngươi!”
“Tốt!” Tống Hiểu cười “Một lời đã định, nói lời thì phải giữ lấy lời!”
“Một lời đã định!” Vương Trung Nghĩa vui vẻ cùng Tống Hiểu vỗ tay lập lời thề, quay đầu hỏi Ngao Thịnh “Ai~ Hoàng Thượng à, Tam Tự Kinh là ba chữ gì hả?” (trết anh rồi =]]]] chơi liều quá)
.....
....
...
..
Vương Trung Nghĩa vừa nói xong mọi người liền cười ầm cả lên đến đau cả bụng, khó trách tại sao hắn lại tự tin đến như vậy, thì ra là tưởng Tam Tự Kinh chỉ có ba chữ thôi nha!
“Phốc…” Mộc Lăng là nãy giờ ngồi xem náo nhiệt, vừa nghe xong lời này liền cười đến nhảy dựng “A ha ha ha… Vương Trung Nghĩa ngươi là đồ ngốc, Tam Tự Kinh mà ba chữ… Á há há…”
Vương Trung Nghĩa buồn bực nhìn mọi người, nói: “Chuyện gì vậy?”
Trâu Viễn ở phía sau thư phòng liền chạy đi lấy quyển Tam Tự Kinh cho hắn xem, xem xong Vương Trung Nghĩa trợn cả hai mắt lên, hỏi: “Cái gì vậy hả?”
“Tam Tự Kinh chứ gì!” Tất cả mọi người trừng hắn.
“Hả?!” Vương Trung Nghĩa mặt nhăn nhó “Nhiều chữ như vậy mà dám gọi là Tam Tự Kinh? Đây chẳng phải là dọa người sao hả?”
Tương Thanh lắc đầu: “Đó là bởi vì nó có một câu ba chữ…”
“Vậy thì làm sao thuộc hết được hả trời?!” Vương Trung Nghĩa lắc đầu, liếc Tống Hiểu nói “Cái này… không tính, các ngươi là lừa gạt ta!”
Tống Hiểu liếc hắn đến trắng mắt “Ai thèm lừa ngươi, tại ngươi hấp tấp nói muốn thuộc hết, cùng lắm thì cho ngươi ba ngày.”
“Làm như lão tử là thiên tài không bằng, cho ta ba năm ta cũng không thuộc được đâu a!”
“Ngươi muốn chơi xấu hả?” Tống Hiểu gật đầu “Vậy được rồi, về sau không kêu ngươi là Vương Trung Nghĩa nữa, trực tiếp gọi là Vương Bát Đản[***]luôn đi!”
[*** Vương Bát Đản ~~> Vương khốn nạn a:”>]
“Nha nha phi!” Vương Trung Nghĩa hung hăng phun một ngụm “Lão tử mới không phải!”
“Vậy thì ngươi trong ba ngày thuộc hết cho ta!” Tống Hiểu đem cuốn Tam Tự Kinh nhét vào trong tay Vương Trung Nghĩa “Ba ngày sau ta đến kiểm tra ngươi, nếu mà ngươi không thuộc được… Về sau đừng hòng ra ngoài xằng bậy!” Nói xong, cảm thấy mỹ mãn đem người rời đi.
Lưu lại Vương Trung Nghĩa trợn tròn hai mắt, hắn xoay mặt hỏi Tương Thanh ——— Phu tử… làm sao bây giờ a?!
Tương Thanh cũng bó tay “Ngươi… Ai biểu ngươi đi đánh cược làm gì?!”
“Hay là bỏ chạy a~.” Mộc Lăng đề nghị “Giáp, Ất, Bính, Đinh ngày mai sẽ trở về Tu La Bảo, ngươi theo bọn hắn trở về để tránh tai họa đi? Ở Tu La Bảo có rất nhiều nơi để thăm thú nha.”
“Đúng vậy!” Vương Trung Nghĩa hào hứng, liên tục gật đầu “Tốt, tốt! Ta đi liền!”
Ngao Thịnh bỗng nhiên chọt vào một câu: “Vương Trung Nghĩa, ngươi đi thì cũng được nhưng mà sau này sẽ bị người gọi là Vương Bát Đản đó nha!”
“Hả?” Vương Trung Nghĩa mãnh liệt lắc đầu “Ta không chịu đâu!”
“Hay là ngươi thử học thuộc đi?” Tương Thanh nói: “Cũng đâu có khó học đâu.”
“Không phải là học không được, ta là ta không có biết chữ a!” Vương Trung Nghĩa lật qua lật lại quyển Tam Tự Kinh “Chữ biết ta nhưng mà ta không có biết chữ!”
“Hay là ta dạy cho ngươi học?” Tương Vân hỏi Vương Trung Nghĩa “Dù sao thì hôm nay ta cũng không có việc gì để làm, cả buổi chiều đều rảnh.”
“Thật không?” Vương Trung Nghĩa cười hắc hắc vui mừng “Vậy làm phiền người rồi Thái Thượng Hoàng.”
Tương Vân mặt đỏ lên, Tương Thanh cũng có chút xấu hổ.
Ngao Thịnh liếc hắn trắng mắt “Đừng có làm phiền nhạc phụ đại nhân của ta. Chẳng phải chỉ có một quyển Tam Tự Kinh thôi sao, kiếm đại một cái phu tử là được rồi!”
“Không sao đâu.” Tương Vân cười cười “Man khi còn nhỏ cũng không học được cái này, sau ta lại có biện pháp dạy hắn thuộc!”
“Thật sao?” Tương Thanh với Ngao Thịnh cùng quay mặt sang hỏi hắn.
“Ừm.” Tương Vân gật gật đầu “Không biết chữ cũng không sao, chỉ cần có phương pháp tốt là được!”
“Cái phương pháp đó ta không quan tâm, điều ta muốn biết là việc Man Vương không học được Tam Tự Kinh kia kìa.” Ngao Thịnh chạy qua mời Tương Vân ngồi xuống “Nào, nhạc phụ đại nhân, người kể cho ta nghe việc đó đi!”
Tương Thanh với Mộc Lăng cũng tò mò ngồi kế bên nghe kể.
.....
“Hắt xì....”
Man Vương đang ở trong cửa hàng bận việc đến sứt đầu mẻ trán lại đột nhiên hắt xì một cái, hắn hỏi một tên tùy tùng: “Vân đã đi đến chỗ Thanh rồi hả?”
“Vâng.” Tùy tùng gật đầu “Còn có Mộc thần y nữa ạ, hình như là đi nha môn xem náo nhiệt.”
“Ừm…” Man Vương nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ ——— không biết có xảy ra chuyện gì không. Vân không ở bên cạnh hắn làm hắn rất lo lắng.
.....
Mọi người về tới Hoàng Cung, Vương Trung Nghĩa phiền muộn đi theo Tương Vân đến thư phòng để học. Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cũng đi theo để xem, Mộc Lăng vốn cũng muốn đi theo nhưng giữa đường lại bị Tần Vọng Thiên bắt lại. Tần Vọng Thiên làm một bàn thức ăn ngon không có món cá để bồi tội Mộc Lăng, Mộc Lăng liền bị cả bàn mỹ thực kia câu đi mất tiêu.
Vương Trung Nghĩa ngồi trong thư phòng, tay chân bối rối nhìn chung quanh, hắn hỏi Tương Vân: “Thái Thượng Hoàng à, cái này… làm sao mà học thuộc được?”
Tương Vân đem quyển Tam Tự Kinh mở ra đặt trước mặt Vương Trung Nghĩa rồi giảng một lược cho hắn nghe. Vương Trung Nghĩa mới nghe được ba câu liền bị choáng luôn, hắn ồn ào nói: “Sao mà khó quá vậy?!”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhau một cái ——— ngu ngốc như vậy chắc chắn là học không vô rồi!
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh gật đầu đồng ý với mình thì nhéo nhéo cằm hắn: “Thanh à, không được học xấu!”
Tương Thanh dùng móng vuốt của Meo Meo Ô đẩy tay hắn ra: “Cũng là do ngươi dạy xấu ta!” (chính xác!)
Ngao Thịnh xáp qua, lộ ra mặt sói gian manh, Tương Thanh lấy Meo Meo Ô chắn trước mặt hắn, nói: “Không được nhúc nhích, nhúc nhích ta cắn ngươi!” (Thanh dễ thương quá a, toàn là phấn hồng không nha 8(> 0 <)8)
Ngao Thịnh dở khóc dở cười. Hai người ngồi ở một bên mà cứ lo liếc mắt đưa tình, Tương Vân với Vương Trung Nghĩa ở chung mà bị họ xem như là không khí.
Vương Trung Nghĩa vì muốn sau này có thể tự do phá hoại nên phải ngoan ngoãn ngồi học Tam Tự Kinh, cơ mà Tam Tự Kinh mỗi một câu ba chữ rất dễ học nên cũng không có khó khăn lắm.
Tương Vân dạy hắn mỗi lần học là học hai câu, sau đó nhắc hắn một chút để hắn có thể ghi nhớ được. Ví dụ khi hắn học được tới câu ‘Giáo ngũ tử. Danh cu dương’[****] mà không nhớ đến câu tiếp theo ‘Dưỡng bất giáo. Phụ chi quá.’ thì Tương Vân sẽ khoa tay múa chân, gợi ý cho hắn những chữ đồng âm với từ ‘Dưỡng’… sau đó hắn sẽ tự nhớ được.
[**** ‘Giáo ngũ tử. Danh cu dương. Dưỡng bất giáo. Phụ chi quá.’ đều là những câu trong Tam Tự Kinh. Nghĩa: Dạy năm con. Tiếng đều nổi. Nuôi chẳng dạy. Lỗi của cha. ]
Ngao Thịnh với Tương Thanh nhìn hắn học thuộc được thì cảm thấy còn có chút hi vọng!
Cứ như vậy học cho đến buổi chiều. Vương Trung Nghĩa cũng đã học được không ít, chính hắn còn nghĩ ra được một biện pháp khác để học thuộc bài, đó là vẽ hình: câu đầu tiên là ‘Nhân chi sơ. Tính bổn thiện.’ thì hắn sẽ vẽ hình người lên; đến câu thứ hai là ‘Tính tương cận. Tập tương viễn.’ thì hắn sẽ vẽ quả hạnh nhân; câu thứ ba ‘Cẩu bất giáo. Tính nãi thiên.’ thì hắn lại vẽ một con chó; tới câu thứ tư ‘Giáo chi đạo. Quí dĩ chuyên.’ thì hắn sẽ vẽ một cỗ kiệu….. Cứ vẽ cái này suy ra cái kia thì có thể miễn cưỡng ghi nhớ.
[ Cái kiểu vẽ của anh Nghĩa rất ư là ba trấm =]]]]
‘Nhânchi sơ. Tính bổn thiện.’: Người thưở đầu. Tánh vốn lành ~~> anh vẽ conngười;
‘Tínhtương cận. tập tương viễn.’: Tánh nhau gần. Thói nhau xa. ~~> vẽ quảhạnh nhân. Chữ ‘Tính’ đọc là ‘xìng’ mà quả hạnh cũng đọc là ‘xìng’;
‘Cẩubất giáo. Tính nãi thiên.’: Nếu chẳng dạy. Tánh bèn dời ~~> vẽcon chó;
‘Giáochi đạo. Quí dĩ chuyên.’: Dạy cái đạo. Quí lấy chuyên ~~> vẽcỗ kiệu. Chữ ‘Giáo’ đọc là ‘jiào’ mà ‘cỗ kiệu’ cũng đọc là ‘jiào’ ]
Tương Vân thấy hắn tự học như vậy cũng không tệ nên để cho hắn ở lại một mình tự học thuộc. Hắn cứ như vậy học đi học lại, cuối cùng cũng có thể thuộc gần hết, Tống Hiểu lần này chắc phải kêu hắn đại ca cả đời luôn rồi.
Vương Trung Nghĩa cảm thấy rất là mỹ mãn. Tống Hiểu luôn nói hắn là quê mùa ngốc nghếch không có học vấn, lần này chắc chắn phải hù chết hắn! Vì thế, hắn lại tiếp tục vẽ vẽ viết viết.
Tương Thanh thấy Tương Vân cả buổi trưa đều bận rộn không có nghỉ ngơi thì kéo hắn vào phòng mình ngồi nghỉ mệt. Ngao Thịnh phân phó cho người đem cơm tối đến, vừa lúc này thì Man Vương tới đón Tương Vân. Man Vương đối với Tương Vân và Tương Thanh thì có thể thân cận, nhưng với Ngao Thịnh thì hắn và y vẫn không được tự nhiên một chút.
Ngao Thịnh vì mặt mũi của nhạc phụ đại nhân nên đối với Man Vương cũng lễ độ khách khí, mời hắn ở lại ăn chung cơm tối.
Man Vương thấy mặt Tương Thanh đầy mong chờ thì cũng không đành lòng cự tuyệt. Dù sao thì hắn đưa Tương Vân đến đây cũng là để cho cha con bọn họ có thể gặp nhau, cũng giúp cho Tương Vân vui vẻ.
Sau, Ngao Thịnh, Tương Thanh, Man Vương với Tương Vân cùng nhau ăn cơm. Tương Vân với Tương Thanh là phụ tử tình thâm, hai người ngồi gần nhau vừa nói chuyện vừa ăn cơm rất vui vẻ. Hai người, cha gắp rau cho con, con gắp thịt cho cha rất là thân thiết, bỏ lại Man Vương với Ngao Thịnh bơ vơ mắt to trừng mắt nhỏ, đành phải hiu quạnh ngồi uống rượu. (mỗi lần hai cha con người ta gặp nhau là 2 anh công bị bỏ bê đến ư là tội =]]])
Đêm đến, Ngao Thịnh cảm thấy là mình sắp chết đến nơi rồi, đã vậy hai ngày trước còn chưa cùng Thanh làm nữa, đêm nay chắc chắn phải tranh thủ làm. Ai dè đâu khi ăn cơm xong, Tương Thanh đã dội cho ai kia một gáo nước lạnh “Thịnh Nhi, đêm nay ta với cha ngủ cùng nhau.”
Ngao Thịnh miệng mở to… hỏi: “Vậy… ta thì sao?”
“Ngươi cùng Ngao Ô ngủ đi.” Tương Thanh cười tủm tỉm.
Ngao Thịnh khóc không ra nước mắt… như vậy sao được nha! Hắn xoay mặt nhìn Ngao Ô, chỉ thấy Ngao Ô nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét, nó lắc lắc cái đuôi, giương mắt nhìn Meo Meo Ô trong tay Tương Thanh. (Con Ngao Ô nó láo toét không thua gì anh đâu Thịnh Nhi =]]])
Tương Thanh xoa xoa đầu Ngao Ô “Hôm nay Meo Meo Ô ngủ cùng ta, ngoan nào, ngươi ngủ cùng Thịnh Nhi đi.”
Ngao Ô kêu một tiếng, tựa hồ là rất bất mãn. Nó chạy vào tẩm cung rồi nằm bẹp xuống tấm thảm lông dê nó hay nằm, Meo Meo Ô cũng chạy vào theo, chui vào trong ngực nó. Ngao Ô liếm lông cho Meo Meo Ô.
Tương Thanh lôi kéo Tương Vân “Cha, chúng đi biệt viện ngủ thôi.”
“Từ từ… chờ một chút!” Ngao Thịnh vội ngăn lại, nói: “Ngươi cứ ngủ ở tẩm cung đi, ở đó giường lớn hơn.”
Tương Thanh nhìn nhìn hắn, hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”
“Ta… ta ngủ ở phòng kế bên.” Ngao Thịnh trong lòng âm mưu tính toán ——— phòng kế bên có mấy cái lỗ lúc trước hắn đục dùng để nhìn lén tẩm cung, hắn cũng rất hiếu kì buổi tối hai cha con họ nói cái gì nha.
Tương Thanh nghe vậy thì gật gật đầu, Tương Vân thì nói với Man Vương: “Man, hay là ngươi đi về trước đi?”
Man Vương lão đại không vui, buổi tối phải ôm Tương Vân thì hắn mới ngủ được nha… bèn nói: “Ta cũng ngủ phòng kế bên.”
Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Nhưng mà… phòng đó chỉ có một cái giường thôi…”
Man Vương vẻ mặt không sao cả, nhướn nhướn mi “Cho người chuyển thêm một cái giường vào!”
Văn Đạt tiến lên tâu: “Phòng kế rất nhỏ nên chỉ có thể để một cái giường thôi ạ.”
Man Vương cùng Ngao Thịnh liếc nhau một cái, thật lâu sau Man Vương mở miệng hỏi: “Ngươi đi biệt viện ngủ đi. Ngươi là Hoàng Đế mà, sao có thể ngủ phòng kế bên được?”
“Hoàng Đế thì sao chứ, ta cũng ngủ phòng kế!” Ngao Thịnh làm sao chịu đi nha, vì Thanh của hắn, cho dù cùng Man Vương nằm chung một cái giường chật chội cũng không sao!
Vì thế đêm đó, Tương Thanh với Tương Vân cùng ngủ trong tẩm cung, còn Ngao Thịnh với Man Vương thì tâm không cam tình không nguyện mà chen chúc trong cái phòng chật chội ở kế bên.
Thấy thời gian không còn sớm, Man Vương hỏi Ngao Thịnh: “Đi tắm ở chỗ nào?”
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, nói: “Phía sau phòng có một cái nhà tắm, nếu ngươi không ngại thì cùng ta tắm đi!”
Man Vương nhún nhún vai không sao cả, dù sao cũng chỉ đi tắm thôi mà, ngại gì chứ.
Vì vậy, hai người đi tắm chung.
Ngâm mình trong nước nóng, hai người mặt đối mặt dựa vào trong thành bồn tắm. Ngao Thịnh hỏi Man Vương: “Các ngươi sống ở bên trong sa mạc có thích ứng được khí hậu ở đó không?”
Man Vương gật gật đầu “Có thể thích ứng được.”
“Mấy ngày hôm trước, Thanh có thương lượng với ta, hiện nay Man Quốc và Tứ đại bộ tộc ở biên giới phía Tây Nam như rắn mắt đầu, ngươi nếu như muốn… vậy trở về làm Vương đi? Tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi.”
Man Vương nhịn không được cười lên một tiếng: “Còn có người nhớ rõ ta sao?”
“Cũng phải có chứ, đã gần hai mươi năm rồi. Nếu những người ở đó cỡ hai mươi tuổi thì giờ cũng đã hơn bốn mươi rồi. Ngươi nhìn Quý Tư xem, chẳng phải ông ta vẫn khỏe re đấy thôi, những người kia làm sao có thể chết sớm được.”
Man Vương lắc đầu “Không cần, hiện tại ta chỉ muốn cùng Vân sống vui vẻ an nhàn như vầy cho đến hết cuộc đời, ta không muốn hắn cứ phải lo lắng, sợ hãi nữa.”
“Như vậy ư?” Ngao Thịnh gội đầu “Nếu như mai mốt ngươi có đổi ý, muốn làm thì nói cho ta biết, ta sẽ giữ lại vị trí cho ngươi. Còn nếu như không muốn nữa thì ra miền Nam làm Vương cũng được, miền Nam đàn bà nhiều quá… âm thì thịnh mà dương thì suy một cách trầm trọng nha!”
Man Vương mỉm cười, hỏi: “Ngươi định làm Hoàng Đế bao lâu nữa?”
“Hửm?” Ngao Thịnh nhìn hắn “Hắc hắc… ngươi muốn làm sao? Thế thì… vài năm nữa ta thoái vị tặng ngôi Hoàng Đế cho ngươi nhé?”
Man Vương liếc hắn trắng mắt.
Ngao Thịnh cười: “Xã tắc đã ổn định rồi, sau này có thời điểm thích hợp thì ta sẽ mang theo Thanh rời đi.”
“Ngươi đừng có mà cô phụ Thanh, coi chừng dẫm vào vết xe đổ của ta.” Man Vương lạnh lùng nói.
“Phi phi phi…! Đừng có mà trù ẻo ta!” Ngao Thịnh bất mãn trừng mắt “Lão tử nửa đời trước đã bị dày vò đủ rồi, giờ chỉ muốn an nhàn thôi!”
Tắm xong, hai người trở về phòng sát vách tẩm cung, chợt nghe đến bên trong tẩm cung truyền ra tiếng xối nước ‘rào rào’.
Hai người liếc nhau một cái, lập tức đưa ra kết luận ——— đang tắm!
Vì thế, cả hai chạy ào vào trong phòng rồi hé mắt qua mấy cái lỗ nhòm lén bên kia. (đúng là bản chất sắc lang mà!)
Man Vương thấy mấy lỗ hổng này là được người đục thành liền thắc mắc hỏi Ngao Thịnh: “Nơi này sao lại có lỗ hổng vậy?”
Ngao Thịnh thuận miệng trả lời: “À, lúc trước Thanh phạt ta ngủ ở nơi này nên ta đục thành để nhìn lén hắn tắm rửa.”
Man Vương mở to hai mắt nhìn hắn ———— loại lời lưu manh này mà ngươi cũng có thể nói được sao?!
Ngao Thịnh bất mãn liếc hắn ——— Ái dà! Ngươi khỏi mỉa ta, kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi cũng đâu có vừa đâu!
Man Vương không lên tiếng, cùng Ngao Thịnh tiếp tục nằm úp sấp trên giường xem lén bên kia.
Chỉ thấy bên kia Tương Thanh cùng Tương Vân ngồi trong bồn tắm lớn ngâm mình, da thịt bị nước ấm chưng thành màu phấn hồng. (hảo dụ dỗ nga~~~)
Ngao Thịnh cùng Man Vương thấy vậy liền vô ý thức mà nuốt nuốt nước miếng. (và đây là 2 con sắc lang bị dụ:”>)
Tương Thanh vừa gội đầu cho Tương Vân vừa hỏi: “Cha, người sống ở trong sa mạc có quen hay không?”
“Rất tốt!” Tương Vân nói “Ta sống ở bên trong ốc đảo, so với Lạc Đô không kém là bao đâu. Hơn nữa Mạc Bắc Tu La Bảo cùng Thục Trung Hắc Vân Bảo cũng thường xuyên cung cấp đồ cho chúng ta. Mộc Lăng cùng Tiểu Hoàng đúng là người tốt nha.”
“Ừm, bọn hắn đối với con rất tốt.” Tương Thanh chải tóc cho Tương Vân, hỏi: “Cửa hàng của Man Vương ở Lạc Đô bán cái gì vậy cha? Có đủ bạc để sửa sang lại không?”
“Đủ rồi.” Tương Vân gật đầu “Đều là thông qua phía Tây ốc đảo mang theo những thứ hiếm hoi gì đó, có thể bán được ở Lạc Đô.”
“Ồ…” Tương Thanh gật gật đầu.
Hai người vui vẻ trò chuyện, Tương Thanh gội đầu cho Tương Vân rồi xoa bóp lưng giúp hắn. Meo Meo Ô thì ngồi ở trên thành bồn, nó lấy móng vuốt chơi đùa với cái khăn tắm nổi lềnh bềnh trong bồn tắm.
Ngao Thịnh cùng Man Vương chụm đầu xem lén, cau mày chăm chú nhìn hai người bên kia tắm tắm rửa rửa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất ———— xích lên một chút đi, đứng dậy một chút nữa… Ai nha! Sao lại lấy khăn tắm che lại vậy! Đúng là cha con giống nhau mà, làm không thấy gì hết trơn! Thiệt là mất hứng mà! (hai con sắc lang này =. =+)
Tương Thanh cùng Tương Vân tắm xong đi ra khỏi bồn. Tương Thanh bế Meo Meo Ô lên, bỏ vào trong bồn tắm rồi chà chà gội gội một phen!
Ngao Thịnh thấy thế vui mừng. Tương Thanh tắm cho Meo Meo Ô xong thì dùng khăn lông quấn lấy nó, ôm đến bên trong.
Man Vương ‘chậc’ một tiếng ——— không nhìn thấy.
Ngao Thịnh đối với hắn khoát khoát tay, ý bảo qua đây xem.
Man Vương đi qua bên chỗ hắn, phát hiện có một cái góc, sau đó dỡ ra một cái vách… Đối diện chính là giường ngủ bên tẩm cung. (cái vách mà lúc trước Sói Thịnh làm để lăn qua ngủ ké với Tiểu Thanh đó:”>)
Man Vương nhìn hồi lâu, có chút cảm khái nói ——— thật sự là trò giỏi hơn thầy a, nhớ tới năm đó ta kiếm cách ‘cưa đổ’ Vân mà khó biết bao nhiêu, Ngao Thịnh thật không phải là ‘lang’ bình thường. (Sói Thịnh tu thành tinh rồi =]]]])
“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là chiến thuật ‘đánh nhanh thắng nhanh’!” Ngao Thịnh nhướn nhướn mi “Chiến thuật hữu dụng nhất để đối phó với tảng đá ngốc đấy!”
Còn chưa nói xong, hắn liền thấy Tương Thanh xuất hiện.
Tương Thanh sớm đã nghe được Ngao Thịnh cùng Man Vương ở đầu bên kia rì rầm. Hắn hung hăng trừng Ngao Thịnh, sau đó đem Meo Meo Ô ướt sủng giao qua, nói: “Sấy khô cho nó!”
Ngao Thịnh đưa tay qua tiếp, Tương Thanh ‘oạch’ một tiếng đem ván khép lại.
Ngao Thịnh ôm Meo Meo Ô ngồi ở trên giường, vẻ mặt buồn bực dùng nội lực hong khô cho mèo con.
Man Vương nhìn có chút hả hê, chọc ngoáy hắn: “Thời gian của ngươi cùng Thanh thật là đặc sắc nha!”
Ngao Thịnh bĩu môi, chợt nghe đến bên kia lại truyền đến tiếng nước chảy.
Hai người liếc nhau một cái, liền tò mò mở ra vách gỗ, chỉ thấy Tương Vân nhòm qua cười, nói: “Man!”
“A!” Man Vương vội đáp ứng, cầm lấy Meo Meo Ô vừa mới được Ngao Thịnh hong khô xong đưa cho Tương Vân.
Tương Vân nhận lấy, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi giúp ta sấy một chút được không?”
“Được!” Man Vương gật đầu, chỉ thấy Tương Vân nghiêng người sang một bên, Tương Thanh đem Ngao Ô ướt sủng đẩy qua…
(Hố to rồi anh ơi~~~~~ =]]]]])
“Oạch” ván gỗ một lần nữa khép lại.
Ngao Thịnh cùng Man Vương nhìn chằm chằm vào Ngao Ô.
Ngao Ô ‘ào ào’ vẩy lông… quăng cho Ngao Thịnh cùng Man Vương một thân đầy nước.
Ngao Thịnh tức đến lệch mũi. Ngao Ô đi đến bên cạnh hắn ngồi chồm hổm, ngẩn đầu lên nhìn hắn như nói ——— sấy đi chớ, ướt nhem khó chịu muốn chết mà!
Ngao Thịnh khó thở tức giận đá nó một cái, hung ác nói: “Ai cho mày sấy, tự liếm đi chớ!”
Nói còn chưa dứt lời, Tương Thanh liền mở ra ván cửa cảnh cáo hắn ———— ai cho ngươi ăn hiếp Ngao Ô đó hả!
Vì thế màn đêm buông xuống, Tương Thanh cùng Tương Vân nằm trên long sàn trò chuyện, Meo Meo Ô nằm ở giữa. Phòng kế bên, Ngao Thịnh cùng Man Vương vừa dùng nội lực sấy khô cho Ngao Ô vừa dán tai vào ván gỗ mà nghe lén hai cha con kia nói chuyện.
Tương Thanh vừa chải tóc cho Tương Vân vừa hỏi: “Cha, Vương Trung Nghĩa học Tam Tự Kinh thế nào rồi ạ?”
“Ừm…” Tương Vân nghĩ nghĩ “Cũng chưa đến nỗi nào… Nhưng mà đừng có hi vọng quá, ta thấy hắn và Man đều y chang nhau, mỗi lần học thuộc bài là ngốc không còn chỗ để nói.”
Phòng bên kia, Man Vương bĩu bĩu môi còn Ngao Thịnh thì nín cười.
“Thịnh Nhi thì ngược lại, hắn rất thông minh a!” Nghe Tương Thanh nói, Ngao Thịnh đắc ý muốn chết, nhướn nhướn mi với Man Vương.
Ai ngờ Tương Thanh nói tiếp: “Nhưng mà tính tình thì hư hỏng muốn chết!”
Man Vương liếc liếc Ngao Thịnh.
Tương Vân vừa chải tóc xong thì nghe có tiếng đập cửa. Là Mộc Lăng gọi “Tiểu Thanh Thanh! Ăn khuya không?”
“Ra liền.” Tương Thanh chạy nhanh ra mở cửa, thấy bên ngoài là Mộc Lăng còn có Văn Đạt đứng sau lưng hắn. Văn Đạt tay bưng theo mấy hộp thực hạp, thấy cửa mở thì vội chạy vào phòng dọn thức ăn lên bàn.
Văn Đạt nhìn quanh hỏi: “Hoàng Thượng đâu rồi ạ?”
Tương Vân với Tương Thanh cùng chỉ về hướng phòng kế bên “Bên đó.”
“Vâng.” Văn Đạt đem thực hạp trống không đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Mộc Lăng kéo cái ghế ngồi xuống, thuận tiện lấy tay của Tương Vân bắt mạch “Ừm, đã không còn việc gì nữa rồi, nhưng mà phải ăn nhiều một chút, chú ý bổ sung dinh dưỡng.”
Tương Vân bày chén đũa ra, Tương Thanh vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa hỏi Mộc Lăng “Sáng nay, ngươi với Tần đại ca cãi nhau sao?”
“Hừ!” Mộc Lăng nâng cằm vừa ăn vừa nói: “Vọng Vọng càng ngày càng quá đáng!”
Tương Thanh gật đầu “Thịnh Nhi dạo này cũng thế!”
Phòng kế bên, Ngao Thịnh thấy Mộc Lăng tới thì không nghe lén nữa, hắn nghĩ ——— cái tên đó chẳng nói được lời dễ nghe đâu, thà nằm nghỉ ngơi còn hơn. Còn Man Vương thì tò mò hỏi: “Bộ thần y Mộc Lăng kia có thù oán gì với ngươi hả?”
“Xời!” Ngao Thịnh lắc đầu “Khi còn nhỏ ta thường hay chọc hắn cho nên hắn mang thù đến bây giờ đó!”
Man Vương nằm xuống, cảm thấy giường thấp thấp nên kéo Ngao Ô qua làm gối đầu.
Cái đuôi Ngao Ô khẽ lắc qua lắc lại, Man Vương thấy vậy nắm lấy “Sa Hổ này là giống đực hay là cái?”
“Là giống đực.” Ngao Thịnh trả lời.
“Ừm…” Man Vương nghĩ nghĩ “Ta ở sa mạc cũng có nuôi một con, là giống cái. Hay là kêu người mang nó đến đây để lai giống đi? Sinh vài chú hổ con cũng tốt.”
“Được!” Ngao Thịnh sảng khoái gật đầu. Ngao Ô đang nằm nghe vậy cũng ngẩn đầu lên, hình như là bị dọa rồi, lông đều xù hết cả lên.
Đêm đó, Man Vương cùng Ngao Thịnh bất mãn nghẹn đến sắp chết mà nằm trong phòng kế bên tẩm cung ngủ.
Tẩm cung ở bên cạnh, Tương Vân, Tương Thanh với Mộc Lăng ăn suốt đêm, còn có Meo Meo Ô bị Mộc Lăng cho uống rượu, cả phòng đều loạn cả lên. Nhưng mà người thảm nhất có lẽ là Tần Vọng Thiên, hắn bị Mộc Lăng phạt cả đêm không được ngủ, còn phải tắm rửa cho chú ngựa bảo bối Tiểu Hắc của Mộc Lăng. (ba anh công thảm thật =]]]]])
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều háo hức vây xem Vương Trung Nghĩa trả Tam Tự Kinh cho Tống Hiểu.
Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Vương Trung Nghĩa có thể thuộc được ba đoạn, nhưng khi tới đoạn thứ tư thì dù cho mọi người có nhắc như thế nào thì hắn cũng không nhớ ra được.
Tống Hiểu bĩu môi “Vậy là ngươi thua rồi, mau nhận hình phạt đi thôi?!”
Vương Trung Nghĩa bất mãn không nhận thua, là do Tống Hiểu lừa gạt hắn chứ bộ, hắn tưởng Tam Tự Kinh chỉ có ba chữ thôi.
Rối loạn cho tới trưa mới xong, Tương Thanh định đợi Ngao Thịnh trở về ăn cơm nhưng lại không thấy hắn đâu hết. Hôm qua, Tương Thanh bắt hắn ngủ phòng kế thật là ủy khuất hắn mà, hắn dù gì cũng là Hoàng Đế. Sau, Tương Thanh đi hỏi thì mới biết là hắn đã đi đâu mất tiêu rồi, nghe nói là cùng Man Vương nghiên cứu cái gì đó.
Mọi người thắc mắc không biết Ngao Thịnh cùng Man Vương đang làm gì. Thật ra thì Ngao Thịnh thừa dịp Ngao Ô còn trong thời kì động dục mà kiếm một con cọp cái đến để lai giống. Nếu như mà sinh được vài chú hổ con thì Tương Thanh chắc chắn sẽ mừng muốn chết luôn cho coi! Vậy thì lúc đó mình sẽ được lợi nha! (suy cho cùng thì anh cũng vì lợi ích của chính mình mà thôi:”>)
Tương Thanh đương nhiên không biết, hắn đi quanh Hoàng Cung tìm Ngao Thịnh nhưng cũng không thấy, thật bực mình!
Lúc này, Tần Vọng Thiên chạy tới kiếm Mộc Lăng. Hắn nói ở Lạc Đô có một cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, đặc biệt là mì. Mì ở tiệm đó có rất nhiều loại, mỗi loại là một hương vị đặc trưng khác nhau, ăn rất thích.
Đối với Mộc Lăng mà nói, ăn chính là thiên đường. Nhưng mà tiệm mì đó lại ở phía Nam Lạc Đô, nơi này rất thưa thớt, không nằm trong vùng trung tâm.
Bất quá, tiệm mì này cũng không có xa Hoàng Cung là mấy. Mọi người thay thường phục, cùng nhau đi đến tiệm mì nổi tiếng này.
Tương Thanh vốn định nhờ người nhắn lại cho Ngao Thịnh, nhưng mà hắn nghĩ Ngao Thịnh tính tình thường hay lên cơn, sợ hắn lại một thân một mình thay thường phục chạy đi tìm bọn họ thì nguy… tuy là võ công hắn rất tốt nhung dù sao cũng là Hoàng Đế.
Vì thế, Tương Thanh dặn Văn Đạt nói lại với Ngao Thịnh “Ta cùng bọn Mộc Lăng ra ngoài ăn cơm trưa, ăn xong sẽ trở về liền. Nói Ngao Thịnh chờ ta, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho hắn. Bảo hắn trưa nhớ ngủ một chút, buổi tối hôm qua ngủ không ngon. Không được tự tiện xuất Cung đi lung tung.” (khiếp, dặn dò đủ điều:”> anh lo cho chồng anh quá nhễ, cơ mà cái con sói đó nó đâu có ngoan ngoãn gì cho cam XDXDXD)
Ra Hoàng Cung, mọi người đi trên đường lớn náo nhiệt.
Mộc Lăng với Tần Vọng Thiên đi phía trước, Tương Vân với Tương Thanh đi theo sau, bốn người cùng hướng phía Nam thẳng tiến.
Tương Vân đi đường nhìn cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ cả, Tương Thanh thấy vậy thì hiếu thuận đi bên cạnh giải thích cho hắn nghe. Mộc Lăng quay đầu lại nói với Tương Thanh: “Phải rồi Thanh Thanh, ngươi có nghe nói Tiểu Hoàng bị té gãy tay chưa?”
“Hả?” Tương Thanh cả kinh “Tiểu Hoàng tiên sinh té bị thương rồi sao? Có nặng lắm không?”
Mộc Lăng cười hì hì đem lá thư lúc trước Nhạc Tại Vân viết vội vàng gửi tới cho Tần Vọng Thiên “Tình hình là mấy ngày trước Tiểu Hoàng thấy được một quyển sách hay, hắn mải mê đọc sách nên không thèm để ý đến Tư Đồ, nên làm Tư Đồ nổi cáu với hắn, ngươi cũng biết tính của Tư Đồ mà. Sau đó, cả hai rượt nhau ở trong phòng, Tiểu Hoàng trèo lên giường chui vào trong chăn, dùng chăn bọc lấy mình rồi đọc sách tiếp, Tư Đồ cũng trèo lên theo, hắn xốc chăn lên nhưng do mạnh tay quá làm Tiểu Hoàng té xuống đất. Vì khi té Tiểu Hoàng chống tay xuống đất nên làm tay bị thương.”
Tương Thanh im lặng, là do chính Tư Đồ làm bị thương sao? Vậy thì bang chủ chắc chắn sẽ đau lòng đến chết luôn!
“Nghe nói hiện tại Tư Đồ đang làm trâu làm ngựa cho người ta. Hắn mời gần tám, chín lão lang trung đến khám cho Tiểu Hoàng, cũng may là chỉ bị gãy xương nhẹ, đeo thanh nẹp thì dưỡng chừng nửa tháng là lành rồi.” Mộc Lăng bĩu môi “Nhưng mà cái tên Tư Đồ kia lại sợ bọn họ là lang băm, cho nên hắn liền đem Tiểu Hoàng đến đây để cho ta chữa trị.”
Tương Thanh mừng rỡ: “Vậy thì trong cái rủi có cái may[*****] ha, bang chủ bọn họ sắp đến đây rồi.”
[***** nguyên văn là ‘nhân họa đắc phúc’ nghĩa cũng tương tự như câu ‘trong cái rủi có cái may’ của mình, cho nên ta để câu đó cho dễ hiểu.]
“Hắc hắc…” Mộc Lăng nhếch nhếch môi “Ta thì chỉ muốn xem bộ dạng làm trâu làm ngựa của Tư Đồ lúc này thôi.”
.....
Lúc này, ngoài đường lớn cách Lạc Đô khoảng vài ngày đi đường, có một đoàn xe ngựa uy phong lẫm liệt của Hắc Vân Bảo đang tiến đến Lạc Đô, đoàn xe to lớn đến nỗi khiến ai đi ngang qua cũng phải đứng lại trầm trồ chỉ trỏ.
Ở bên trong xe ngựa, Tư Đồ ngồi trên thảm dày đặc khẩn trương bưng sách.
Tiểu Hoàng dựa vào gối làm từ lông thú mềm mịn, tay trái bị thương được đặt trong thanh nẹp đeo ở trước cổ, tay kia thì cằm nửa trái bắp, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách phía trước. (Không hiểu sao ta thấy cảnh này mắc cười quớ =]]]])
Tư Đồ một tay cầm sách, tay kia thì lật sách để Tiểu Hoàng đọc, cũng không quên nhắc nhở: “Mau ăn bắp đi, chút nữa có canh xương thịt đó, ngươi phải ngoan ngoãn uống hết cho ta nghe không?”
“Ừm.” Tiểu Hoàng gật gật đầu, hắn thấy Tư Đồ vẻ mặt áy náy nhìn cánh tay trái bị thương của mình thì nói: “Tư Đồ, ta không sao, ngươi đừng có áy náy nữa. Ngươi không có lỗi, là do ta tay chân vụng về nên mới té bị thương.”
Tư Đồ nghe vậy thì càng thêm phiền muộn: “Một lần sảy chân để hận nghìn đời!” (nguyên văn ‘Nhất thất túc thành thiên cổ hận’)
“Đâu có tới mức đó a.” Tiểu Hoàng thở dài, dùng trái bắp vỗ vỗ hắn “Thả lỏng một chút.” Tư Đồ thì khóc không ra nước mắt, mấy lão lang trung kia nói trong vòng ba tháng thì không được động đậy tới tay trái, nói cách khác chính là trong vòng ba tháng không được làm nha…
Tư Đồ đau khổ khóc lóc, trước kia mười lăm ngày mới được làm, có đôi khi hắn nhịn không được thì sẽ giở trò, từ nhõng nhẽo cho đến cứng rắn, nhiều ít gì thì cũng sẽ thành công mà lăn qua lăn lại, nhưng hôm nay… Tới ba tháng lận nha! Mới có mười mấy ngày thôi mà hắn đã chịu hết nổi rồi, quả thực là sống một ngày bằng một năm mà, nếu mà gặp cái tên Mộc Lăng chết tiệt kia, không chừng còn bị hắn cười cho thúi mặt.
Tiểu Hoàng thấy vẻ mặt của hắn thì híp mắt cười rộ lên, đối với hắn chớp chớp mắt: “Ai biểu ngươi ảnh hưởng ta xem sách làm chi!” Tư Đồ nghe được thì trong ngực ngứa ngáy lắm, bảo bối Tiểu Hoàng nhà hắn còn muốn câu dẫn hắn nữa sao!
......
Đi đến trước cửa tiệm mì đa vị (nhiều hương vị), mọi người cứ tưởng là tiệm mì nổi danh như vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều khách chật kín tiệm, hơn nữa hiện giờ đang là giờ ăn trưa, họ sợ sẽ không còn chỗ ngồi. Ai dè khi đi đến trước cửa quán thì cảm thấy kì quái, lầu trên lầu dưới gì cũng vắng vẻ trống không hết, một vị khách cũng không có.
Mộc Lăng nheo mắt lại nhìn Tần Vọng Thiên kế bên mình, bộ dạng hắn như là muốn hỏi ——— ngươi có chắc là ăn ngon không vậy?!
Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy kì quái “Sao kì quá vậy, mấy ngày trước ta đến còn thấy rất đông khách nha!”
“Vào xem một chút, có khi nào hôm nay đóng cửa không?” Tương Thanh dẫn đầu đi vào bên trong. Trong quán chỉ có một tên tiểu nhị mặt mũi bầm dập đang lau bàn, còn có chưởng quầy đầu quấn đầy băng vải đang gảy bàn tính.
Chưởng quầy thấy bốn người đi vào quán thì giật mình, cứ đứng đơ ra nhìn bọn họ.
Tần Vọng Thiên khó hiểu nhìn lại hắn “Chưởng quầy, hôm nay không bán sao?”
“A, có bán, có bán!” Chưởng quầy vội gật đầu.
Tiểu nhị vui mừng chạy lên phục vụ, nói: “Các vị đại gia ghé qua tiểu điếm của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh quá!”
Tương Thanh có chút khó hiểu, hỏi chưởng quầy: “Sao cửa tiệm lại vắng vẻ quá vậy?”
“Ai~” Tiểi nhị thở dài “Không dối gạt khách quan, chúng ta là từ nơi khác đến đây mở tiệm cho nên không có hiểu quy củ của nơi này. Bọn lưu manh ở vùng này đến thu phí bảo hộ của chúng ta, chúng ta không đưa cho bọn chúng thì cứ canh đến giờ ăn cơm chúng lại đến phá rối, làm cho tiệm của chúng ta không có ai dám vô ăn hết.”
“Hả? Có chuyện này sao?” Mộc Lăng cười ha hả nói với chưởng quầy “Vậy để ta ăn thử mì của ngươi, nếu như ngon thì chúng ta sẽ giúp ngươi đánh đuổi bọn du côn kia, để bọn chúng không dám đến quấy rầy các ngươi nữa.”
“A!” Chưởng quầy cười cười thoáng đánh giá bốn người một chút, chỉ thấy bốn người là dạng nhã nhặn anh tuấn, tưởng là mọi người là nói giỡn cho nên hắn cũng không để ý nhiều mà chỉ gọi tiểu nhị đến hầu hạ cho thật tốt.
Chốc lát sau, mì được bưng lên. Mọi người nếm thử thì tán thưởng không thôi.
Mộc Lăng mặt mày hớn hở chụp lấy Tần Vọng Thiên “Vọng Vọng, mì ngon quá trời luôn!”
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng mặt mày mỹ mãn thì nhẹ nhàng thở ra, hắn thừa cơ làm lành, hỏi: “Mộc Mộc, có còn tức giận nữa không nào?”
“Tức cái gì hở?” Mộc Lăng ăn mì vẻ mặt mờ mịt hỏi lại, chuyện không vui hôm qua sớm đã bị hắn vứt lên chín tầng mây mất tiêu rồi.
Tiểu nhị thấy mọi người ăn ngon khen không dứt miệng thì cũng vui mừng, hắn đem thêm mì cho mọi người ăn. Không ngờ mấy người này gầy như vậy mà ăn nhiều quá.
Vốn là ăn ngon nhưng Tương Thanh lại cảm thấy có chút tiếc, mì ngon như vầy mà ít người biết được thì hơi uổng.
Đang ăn, bỗng nhiên có một gã sai vặt vội vã từ bên ngoài chạy vào “Chưởng quầy, chưởng quầy, không xong rồi!”
“Cái gì? Lại đến nữa sao?” Chưởng quầy dậm chân “Không phải đã giao bạc rồi ư, sao lại còn đến nữa?”
Tương Thanh nghe được, quay đầu nhìn thoáng qua.
Chưởng quầy vội nói: “Các vị đại gia, bữa này ta không tính tiền. Mấy vị ăn xong rồi thì mau rời khỏi đây thôi.” Mộc Lăng ngước mặt lên đối với hắn chớp chớp mắt “Hở? Ta còn ăn chưa no mà!”
Tần Vọng Thiên cũng nhíu mày “Chưởng quầy, tại sao vậy? Sao ngươi lại hoảng sợ như thế?”
“Ta chỉ muốn tốt cho các vị thôi, đám lưu manh kia lại tới nữa rồi.” Chưởng quầy sốt ruột “Mấy vị mau đi nhanh đi, ta đóng cửa tiệm.” Nhưng Mộc Lăng thì lại vui vẻ: “Ngươi cứ đóng cửa đi, chúng ta ở trong này ăn tiếp!”
“Nhưng mà…” Chưởng quầy do dự.
Tần Vọng Thiên vỗ vỗ bả vai hắn “Yên tâm, có chúng ta ở đây, không có việc gì đâu.” Chưởng quầy do dự một hồi rồi chạy đi đóng cửa.
Đóng cửa xong, mọi người lại tiếp tục ăn cơm. Chợt nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, rồi có người gõ cửa, hình như là rất sốt ruột. Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng rống: “Ai~ đóng cửa làm gì, mau mau mở cửa cho lão tử!”
Tương Thanh bưng bát mì ngẩn người, nghĩ ——— người phá cửa có giọng nói quen quá nha! Nhưng mà giọng người đó vừa thô vừa to, vậy đúng là lưu manh rồi!
Tiểu nhị tay chân run rẩy “Các vị đại gia, làm sao bây giờ?!”
Mộc Lăng bĩu môi “Ngươi với chưởng quầy sao lại hiền lành như vậy hả, bọn chúng chửi ngươi mà ngươi cũng không chửi lại là sao? Cùng hắn chửi nhau đi!”
“Hả?” Tiểu nhị cùng chưởng quầy đều trợn tròn mắt.
“Bọn chúng lừa ngươi bao nhiêu bạc?” Tương Thanh hỏi hắn “Bắt bọn chúng trả lại đi!”
“Đòi… đòi bạc lại á?” Tiểu nhị lắc đầu liên tục “Các vị khách quan à, bọn chúng là lưu manh a!”
Mộc Lăng vỗ bàn cái rầm “Lão tử cũng là lưu manh nè, chửi thôi mà ngươi cũng không dám nữa hả, lão tử nói cái gì thì ngươi nghe theo cái đó đi!”
Chưởng quầy cùng tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, vị thiếu gia này còn rất trẻ, thoạt nhìn vừa nhã nhặn lại vừa gầy… Tuy rằng ăn rất nhiều nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống lưu manh hết a. (Em nó là lưu manh thiệt ấy chớ:”>)
“Tiểu nhị.” Tương Thanh từ bên hông lấy ra một khối màu vàng, bên trên có khắc một chữ ‘Thịnh’. Tiểu nhị cả kinh đến hai mắt nổi lên lam quang (ánh sáng màu lam) “Cái này, chính là kim bài của Hoàng Thượng…” Mộc Lăng cười hì hì “Còn sợ nữa không? Mau mắng bọn chúng đi!”
Tiểu nhị cùng chưởng quầy liếc nhau một cái, trong lòng tự nhủ, vậy thì quá tốt rồi!
Thù cũ hận mới đều dồn trở về, tiểu nhị cùng chưởng quầy nhớ đến lúc trước mình bị ức hiếp, liền quyết định sẽ trả thù bọn chúng. Dù sao thì cũng có đại quan ở Hoàng Cung chống lưng mà, để xem bọn lưu manh này sẽ thế nào?!
“Con mẹ nó!” Chưởng quầy hai tay chống nạnh “Ông đây không mở, đám lưu manh chết tiệt các ngươi làm được gì nào?!”
Ngoài cửa trầm mặc một hồi, chợt nghe đến một tiếng rống: “Con bà ngươi nói ai là lưu manh hả?!” Mộc Lăng bưng bát mì: “Sao mà giọng nói nghe quen quen nha!”
“Sao giống giọng của Vương Trung Nghĩa quá vậy?” Tương Vân hỏi Tương Thanh.
Tương Thanh đang nghi hoặc thì nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa bị người đá văng. Vương Trung Nghĩa xông vào “Phu tử! Ai dám bắt cóc ngươi?!”
Tất cả mọi người sửng sờ nhìn Vương Trung Nghĩa đứng ở cửa.
(Hố nặng rồi anh ơi =]]]] ôi trết mất =]]])
Vương Trung Nghĩa đơ mặt nhìn mọi người, chỉ thấy bọn Mộc Lăng, Tương Thanh đang vây quanh ăn cơm trưa. Sau lưng Vương Trung Nghĩa đi vào hai người, chính là Ngao Thịnh cùng Man Vương.
“Thanh.” Ngao Thịnh thấy Tương Thanh không có việc gì thì khó hiểu hỏi chưởng quầy “Sao ngươi lại đóng kín cửa vậy?”
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh đang ăn mì, trên bàn còn có một đống chén bát. Hắn vội đi tới, Man Vương cũng nhanh đi theo sau.
“Thanh!” – “Vân!”
Ngao Thịnh cùng Man Vương hai miệng một lời “Đang ăn gì vậy?”
Tất cả mọi người im lặng nhìn hai người bọn họ, Mộc Lăng thì đập bàn cười to “Hai người thiệt là giống nhau quá mà!”
“Lão tử mà giống hắn à?!” Ngao Thịnh cùng Man Vương liếc nhau một cái.
(ta là ta thấy hai anh công này tính tình y chang nhau luôn a!:”>)
Mộc Lăng lấy chân đá đá cái bàn “Bốn chỗ đều ngồi kín rồi, hai người ngồi chỗ khác đi.” Ngao Thịnh khoát tay, đối với tiểu nhị vẫn còn choáng váng nói: “Thêm một cái ghế.”
Man Vương gật đầu “Thêm một cái cho ta nữa!”
Tiểu nhị cảm thấy Ngao Thịnh nhìn có chút quen, hơn nữa bộ dạng hắn uy phong khiếp người, nhất định là có lai lịch lớn, hắn vội vàng lấy thêm ghế.
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái nói với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, để bọn họ ngồi bàn này đi, chúng ta ra kia ăn bàn mới.” Tần Vọng Thiên tự nhiên là nghe lời. Thân thể Mộc Mộc nhà hắn đã tốt rồi, khẩu vị cũng không có thay đổi, hắn chỉ là thắc mắc sao Mộc Mộc ăn nhiều vậy lại không mập lên?
Sờ sờ đầu Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng đổi bàn, gọi món ăn để ăn tiếp.
Ngao Thịnh cùng Man Vương mỹ mãn mà ngồi kế bên người trong lòng của mình, bọn họ làm gì có tâm tư ăn mì, chỉ lo gắp đồ ăn cho Tương Thanh với Tương Vân. (Ha~ không khí thiệt ấm cúng quá XD)
Vương Trung Nghĩa nhìn trái nhìn phải một hồi rồi đập chân “Sớm biết như vậy thì kêu Tống Hiểu tới rồi, để hắn mời mình ăn mì!” Vì thế một mình chiếm một bàn, còn có Ngao Ô ngồi đối diện đang ngáp.
Tiểu nhị đem đồ ăn lên trông thấy Ngao Ô liền sợ hãi, vội đem thịt tươi đến cho nó.
Bàn bên này Ngao Thịnh cùng Man Vương đang hả hê cùng người yêu của mình ăn cơm. Chợt bên ngoài có tiếng thét to: “Chưởng quầy!”
Tiểu nhị cùng chưởng quầy nghe thấy mém chút nữa là cắn trúng lưỡi, lòng hô không xong, lưu manh tới thiệt rồi! Hồi nãy quên mất việc đóng cửa! Ngao Thịnh đang ngắm Tương Thanh im lặng ăn cơm, nghe được bên ngoài ồn ào liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy ở cửa chính là một bọn người ăn mặt như lưu manh đầu đường xó chợ, bọn chúng cũng không ít, cỡ hai đến ba mươi người, thái độ thì hung hăn càn quấy, trông rất đáng ghét.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, này chắc là bọn lưu manh mà chưởng quầy nói đến.
Đám lưu manh kia đi vào trông thấy có ba bàn đang ăn trưa… Lúc này, Ngao Ô đang ghé vào sau bàn ăn thịt, không ai thấy nó.
Tên đầu đàn cười hì hì hỏi chưởng quầy “Ồ, chưởng quầy vẫn còn buôn bán sao, ngươi kiếm không ít bạc ha?”
Tiểu nhị miệng cười toe toét nhưng trong lòng thì rủa thầm, nghỉ nhiều ngày như vậy, vừa mới khai trương bán chưa được một chút thì đám này lại đến cướp tiếp, thật sự là muốn giết người mà!
Tiểu nhị theo bản năng mà nhìn Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên hơi hơi gật đầu, ý nói không cần sợ đám người này! Có chúng ta ở đây làm chỗ dựa rồi!
Chưởng quầy nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến lúc nào cũng nhường nhịn thì không phải là biện pháp tốt. Ngoài cửa tiệm này thì hắn cũng đâu còn cái gì đâu, cùng lắm thì bị bọn chúng đập nát cửa tiệm mà thôi. Không lẽ không có công lý!
Vì vậy, chưởng quầy cả gan hét lại một câu, hét tới mức mà cuống họng muốn rách cả ra “Đòi tiền thì không có, muốn chết thì có đấy!”
Mấy tên lưu manh thấy bộ dạng của hắn thì trong lòng sợ hãi, như thế nào mà trở nên hung hăng rồi?
Chưởng quầy la xong thì cảm thấy chân có chút chuột rút. Hắn theo bản năng trốn ra sau lưng Tần Vọng Thiên.
Ngao Thịnh nhìn nhìn, khó hiểu hỏi Tương Thanh: “Thanh à, mấy tên kia là ai vậy?”
Tương Thanh kề vào tai hắn nói nhỏ: “Là lưu manh thu phí bảo hộ.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày “Lạc Đô mà cũng có lưu manh sao?!”
Ngao Thịnh khi nói chuyện thì nói lớn tiếng. Hắn là Hoàng Đế cao cao tại thượng đã nhiều năm, vừa nghe nói ở Hoàng Thành vẫn còn lưu manh thì rất kinh ngạc.
Bọn lưu manh nhìn nhìn Ngao Thịnh, cảm thấy hắn là kẻ có tiền, hơn nữa tên chưởng quầy kia không để hắn vào mắt làm hắn có chút tức giận. Hắn đưa tay, hất đổ bàn ăn trước mặt “Con bà nó, hôm nay đại gia ta hủy đi quán ăn của ngươi…”
“Rầm~” một tiếng.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Nguyên nhân mọi người trầm mặc không phải là do tên lưu manh kia lật bàn quá lợi hại, mà mấu chốt chính là cái bàn hắn lật chính là bàn cơm của Mộc Lăng. Mộc Lăng vừa mới chọn được món ăn ngon ưa thích, đang chuẩn bị ăn, hắn đang bưng chén lên còn chưa kịp hạ đũa xuống… cứ như vậy mà ‘rầm’ một tiếng, thức ăn đổ đầy đất. (Ai nha~ thảm bọn lưu manh rồi XDXD)
Ngao Ô vừa ăn thịt xong, thấy có một cái chân giò kho tương lăn đến trước mặt thì ngoạm lấy, nhai a nhai, nó cảm thấy hôm nay đồ ăn cũng không tệ nha.
Tần Vọng Thiên trong lòng thầm cầu nguyện cho đám lưu manh kia, bọn chúng không sợ chết hay sao mà dám làm sập bàn ăn của Mộc Lăng? Cho dù là Tư Đồ cũng không dám đá đổ bàn thức ăn của Mộc Lăng nha!
Mà lúc này, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng đang bưng cái chén không nhìn viên tứ hỉ trên mặt đất ngẩn người. Thật lâu sau, Ngao Thịnh chặc lưỡi “Thật sự là bạo gan nha?! Dám đạp đổ bàn ăn của tên háu ăn kia thì chết chắc rồi!” (sói Thịnh lúc nào cũng thêm dầu vào lửa cả! Láo toét trết đi được:”>)
Tương Thanh giẫm một cước, Ngao Thịnh bĩu môi.
Bọn lưu manh kia thì không biết tại sao không khí lại trở nên nặng nề như vậy. Dù sao thì bọn hắn cũng đông người, hơn nữa mấy người này mặc quần áo sang trọng ngăn nắp rất giống như là người đọc sách a? Chỉ có Vương Trung Nghĩa hình như là cái tên mãng phu (người mạnh bạo), mà phía đối diện hắn có cái gì đang nằm úp sấp dưới bàn vậy nhỉ? Không thấy rõ.
“Mộc Mộc à.” Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng vẫn còn đang đờ ra nhìn chằm chằm viên tứ hỉ nằm trên mặt đất thì sợ hắn đau lòng liền vỗ vỗ hắn “Để ta gọi cho ngươi một bàn thức ăn mới nha?”
Mộc Lăng chậm rãi ngẩng đầu.
Tương Thanh đối với Ngao Thịnh nháy mắt mấy cái, ý nói ——— nhìn kìa, nhìn kìa, động đậy rồi!
Ngao Thịnh gật gật đầu ——— đúng vậy, động đậy rồi!
Sau đó, Mộc Lăng vẻ mặt không biểu tình quay sang nhìn tên lưu manh kia.
Tên lưu manh kia thì vẫn còn đang bận hăm he chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy mọi người đột nhiên yên lặng thì tưởng rằng bọn họ sợ tên lưu manh này, hắn bắt đầu lo lắng, chân có chút nhũn ra. Chưởng quầy vừa định mở miệng nói chuyện thì liền thấy Mộc Lăng bỗng nhiên nhào qua, đấm một quyền vào cằm của tên lưu manh làm sập bàn hồi nãy, tên lưu manh bị đấm một phát lăn lông lốc trên đất.
“AAAAAAAA!”
Trên đời này, mấy ai có thể chịu được một quyền của Mộc Lăng hả, cằm của cái tên lưu manh kia bị đánh đến méo sang một bên. Mộc Lăng bay qua đè tên lưu manh lại, tay thì đánh mà miệng thì la: “Cái tên khốn nạn nhà ngươi! Mau trả lại thịt tứ hỉ cho ta, trả lại đùi gà cho ta, trả lại hải sâm cho ta, trả lại cua cho ta nữa!”
Một trận đánh này của Mộc Lăng khiến cho tên lưu manh kia toi rồi. Hắn không nhìn được gì cả, chỉ mơ hồ thấy có hai đấm tay vung lên vung xuống, bên tai còn nghe có tiếng người gọi tên món ăn, cái gì mà bánh bao nhân hành, nhân đậu xanh, còn có gà hầm nấm, canh cá, đủ thứ linh tinh…
Mấy tên lưu manh còn lại nhìn thấy mà choáng váng, trong lòng tự nhủ, này là cái tình huống gì vậy trời?!
Mộc Lăng miệng niệm tên món ăn, bắt tên lưu manh lão đại kia phải đền cho hắn.
Thật lâu sau, có mấy tên lưu manh tỉnh táo lại một chút, chúng thấy lão đại của mình bị Mộc Lăng đánh thì nâng lên một cái bàn, định nện vào Mộc Lăng. Tần Vọng Thiên phẩy tay áo một cái.
.....
Cái bàn định rơi xuống đầu Mộc Lăng bị thổi bay mất tiêu.
“Ba!” một tiếng.
Mọi người cũng không thèm để ý đến cái bàn, nhưng chưởng quầy thì hít một ngụm khí lạnh.
Mọi người nghe thấy hắn hít khí thì mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái bàn vừa mới bị thổi bay kia đập vào mặt của Vương Trung Nghĩa đang ngồi một bên xem náo nhiệt. Tần Vọng Thiên vội chỉ vào một tên lưu manh khác, ý nói chính là hắn ném! (trời ơi, Vọng Vọng chơi xấu quá =]]]] chỉ tội bác Nghĩa.)
Khóe miệng của Vương Trung Nghĩa bắt đầu run run, trán nổi gân xanh. Hắn nhe răng há miệng đứng lên, rống một tiếng khiến cho trần nhà cũng muốn sập đến nơi “Con bà nó, thằng nào lấy bàn ném ông hả?!”
Tất cả mọi người đồng loạt chỉ vào tên lưu manh kia. (mô phật, 1 phút mặc niệm cho anh lưu manh (_”___)|||)
Vương Trung Nghĩa: “Daaaaaaa!!!” một tiếng, xốc lên cái bàn ném tới, gặp tên lưu manh nào thì đập tên lưu manh đó, trận chiến hết sức là rối loạn. Hơn hai mươi tên lưu manh thì có là gì nha, bọn Tương Thanh căn bản là không cần nhúng tay vào, chỉ cần một mình Vương Trung Nghĩa thôi thì cũng đủ xử lí bọn chúng rồi.
Tần Vọng Thiên đối với tiểu nhị đứng ở cửa nói: “Mau đóng cửa, đừng để cho bọn chúng chạy thoát.”
Tiểu nhị vội đóng cửa. Bọn lưu manh thiệt là thảm, bị đánh đến không có lối thoát, bọn chúng bị Vương Trung Nghĩa dí thì chỉ biết chạy vòng vòng trong tiệm.
Mộc Lăng sau khi đánh đã ghiền rồi thì bị Tần Vọng Thiên bế lên, an ủi hắn “Mộc Mộc à, đừng có giận nữa mà, chúng ta kêu một bàn khác là được rồi.” Mộc Lăng mặt đầy oán khí, Tần Vọng Thiên đành phải dỗ dành một phen. (ai nha nha~ hai bạn này đáng yêu quớ nha:”>)
Lúc này, có mấy tên luu manh chạy tới chỗ của Tương Thanh, bọn chúng thấy bên này nhìn tương đối nhã nhặn, đặc biệt là Tương Vân, thân thể hình như là rất yếu.
“Dừng tay lại cho ta!” Một tên lưu manh đột nhiên rút ra một con dao găm chỉa vào Tương Vân, đối với Vương Trung Nghĩa hét to.
Vương Trung Nghĩa quay đầu lại nhìn, hắn cả kinh âm thầm mặc niệm ‘A di đà phật’ thay cho tên lưu manh kia. Quả nhiên, tên lưu manh kia còn chưa đe dọa xong thì đã bị đạp cho một phát bay lên đập mặt vào cửa.
Cũng may cho tên đó là Man Vương đã nhẹ tay rồi, bởi vì lúc trước Man Vương đã được Tương Vân ‘dạy dỗ’ lại nên nhờ đó mà hắn chỉ mất nửa cái mạng, nếu như đổi lại là ngày xưa, đừng nói là lấy dao chỉ vào Tương Vân, chỉ cần nhìn thôi là đã bị làm thịt mất rồi.
Tương Thanh nhìn thấy chưởng quầy đau lòng vì cửa tiệm bị đập phá, liền kêu hắn lại bồi thường bạc để sửa chữa. Kỳ thật thì chưởng quầy kia cũng rất là thống khoái, nhưng cửa tiệm bị phá hư thì cũng có chút xót của. Hắn thấy Tương Thanh bồi thường cho mình rồi thì liền hận không thể hung hăng đánh bọn lưu manh kia một trận cho hả lòng hả dạ.
Cuối cùng còn lại mấy tên lưu manh, chúng thấy Tương Thanh là người hiền lành nhất thì liền rút đao ra, lén lút đi đến sau lưng Tương Thanh. Ngao Thịnh ban đầu nhìn một đống hỗn loạn thì còn không hiểu lắm, chờ đến lúc hắn hiểu được thì đã đánh thành một trận nát bét rồi. Trong đầu hắn một chút phản ứng cũng không có!
Lúc này, Ngao Thịnh thấy có người muốn đánh lén Thanh của hắn thì tinh thần lập tức đứng lên, trong lòng thì tự nhủ, đến lúc mình thể hiện rồi nha!
Mấy tên lưu manh vọt đến sau lưng Tương Thanh, Tương Thanh biết nhưng không thèm để ý đến chúng, chúng thấy vậy thì còn tưởng là Tương Thanh không có phát hiện. Bọn họ định lấy đao uy hiếp Tương Thanh thì bỗng nghe được phía sau có thanh âm ‘khò khè, khò khè’ giống như là tiếng của dã thú vậy.
Mấy tên lưu manh ngẩn người, quay đầu lại…
Nguyên lai là Ngao Ô lúc nãy ăn xong chân giò thì thấy được mấy viên tứ hỉ lăn trên đất, nó vừa lần theo vừa ăn. Khi đi đến bên chỗ Tương Thanh thì thấy bọn lưu manh định đánh lén y, Ngao Ô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được, Tương Thanh chính là người nó thích nhất nha! Mấy tên lưu manh quay đầu lại thì nghe được một tiếng rống “Ngao~~~!” phát ra từ mãnh hổ to lớn, chúng liền bị dọa cho chết đứng.
Lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Thì ra là do ảnh vệ của Ngao Thịnh đã chạy đi báo quan.
Một đám quan binh vọt vào cửa, bắt hết mấy tên lưu manh về quy án. Ảnh vệ cũng đã dặn tên quan kia, đừng quấy rầy Ngao Thịnh, cũng đừng tiết lộ thân phận của hắn.
Lưu manh bị nha dịch dẫn đi hết, tiểu nhị thấy vậy thì vui tươi hớn hở bày bàn tiệc tại lầu hai chiêu đãi mọi người. Mộc Lăng cũng đã hết giận, vừa ăn vừa trò chuyện với Tương Thanh về Tư Đồ.
Ngao Thịnh ngồi ở kế bên một tay bưng chén rượu một tay chống cằm, chăm chú nhìn Tương Thanh không chớp mắt.
Man Vương thấy Tương Thanh lúc thì quay sang nói chuyện với Tương Vân, lúc thì trò chuyện với Mộc Lăng, thì thầm nghĩ có khi nào y đã quên mất Ngao Thịnh rồi không? Hắn lại nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy tên kia thập phần chăm chú ngắm Tương Thanh, chốc chốc lại gắp thức ăn cho Thanh của hắn, trong mắt thì tràn đầy sủng nịch cùng thỏa mãn, chẳng có chút cô đơn nào cả.
Ngao Ô thì yên lặng ngồi xổm ở sau lưng hai người họ, cái đuôi vẫy qua vẫy lại… Hình ảnh này, chỉ có thể nói là yên bình mà xinh đẹp. (Ta cũng thích hình ảnh của hai người như vậy nha 8(= v =)8 hảo thõa mãn!!!!)
Man Vương lại nhìn Tương Vân một chút. Tương Vân vừa nói chuyện với Tương Thanh vừa ăn đồ ăn hắn gắp. Man Vương cười lắc đầu, hắn từ trước tới nay vẫn không nhận ra, niềm vui của Tương Vân cũng chính là niềm vui của hắn, may mắn là có thể cứu Tương Vân sống lại, cũng chính là cứu hắn sống lại.
Hắn lại quay sang nhìn Tương Thanh. Tương Thanh khi còn bao trong tã lót rất là dễ thương, chỉ biết cười không biết khóc. Bây giờ đã lớn đến như vậy rồi, Tương Thanh đã từng giúp hắn rất nhiều điều, trong đó có cả cứu sống người yêu nhất của hắn nữa.
Ăn xong, mọi người đi bộ trở về.
Vương Trung Nghĩa đi ở đằng trước, bên cạnh là Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng. Hắn hỏi bọn họ cách để trừng trị Tống Hiểu.
Man Vương với Tương Vân đi ở giữa, hai người họ vừa đi vừa bàn bạc thử xem có nên nuôi thú cưng hay không, kiểu như hổ con hay chó mèo các loại.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi ở cuối cùng.
Tương Thanh chắp hai tay sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười, ung dung từ từ đi lên phía trước. Những ngày gần đây Tương Thanh thường hay có biểu hiện vui vẻ như vậy, cũng chính là biểu hiện mà Ngao Thịnh thích nhất.
“Tối nay ngươi ngủ cùng với cha ngươi sao? Ta kêu người mang thêm chăn mền nhé. Tối nay sẽ rất lạnh.” Ngao Thịnh mở miệng.
Tương Thanh cười nhìn hắn “Sao ngươi biết là trời sẽ lạnh?”
“Là Quý Tư nói, con gái của ông ấy sinh em bé, nên ông cho người quan sát thời tiết.” Ngao Thịnh cười “Ân Tịch Ly nói với hắn, nếu như mà sinh con gái vào ngày tuyết rơi thì là điềm lành, sẽ đại phú đại quý.”
Tương Thanh gật đầu “Vậy là tốt rồi.”
“Cha ngươi hình như rất vui vẻ!” Ngao Thịnh thấy phía trước Tương Vân cùng Man Vương vừa đi vừa cười nói vui vẻ thì cảm thán, tiện đà bỏ thêm một câu “Úi chà, Man Vương cứ cười suốt nha!”
Tương Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái “Ngươi cũng đang cười nha Hoàng Thượng!”
Ngao Thịnh nhướn mi “Chỉ được gọi là Thịnh Nhi!”
Tương Thanh cười “Ừa, Thịnh Nhi~”
Ngao Thịnh thỏa mãn, vừa định nói tiếp thì bỗng kinh ngạc nhìn Tương Thanh, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Trong lòng bàn tay hắn truyền đến cảm giác ấm áp. Ngao Thịnh cúi đầu nhìn, Tương Thanh đang nắm lấy tay hắn, hai ngón trỏ quấn lấy nhau. Ngao Thịnh nắm tay chặt thêm một chút, đến gần Tương Thanh nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm nay, có vui vẻ không?”
Tương Thanh gật đầu “Ừm, rất vui vẻ, Thịnh Nhi!”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
13 chương
60 chương
15 chương
10 chương
12 chương