Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 120 : 119: Hoãn binh

MÃNG VƯƠNG BỊ ĐIỂM HUYỆT nên chỉ bất động nhìn những thủ lĩnh bộ tộc khác đã đi đến từ phía xa xa. Người cầm đầu chính là lão thủ lĩnh của Hạt Bộ, Hạt Vương. Từ đàng xa, đã trông thấy mặt mày lão đầy phấn khích rồi. Kẻ theo phía sau là thứ vương Cổ Bộ, Cổ Nhạc Xuyên, xem chừng Cổ vương đã không ra mặt. Mãng Vương liên tục nháy mắt với đám người đang tới, để họ mau chóng rời khỏi ổ mai phục này. Nhưng Hạt Vương lại chỉ nhìn thấy được cảnh Mãng Vương cùng nô lệ của mình đã chiếm lĩnh được quân trướng của Ngao Thịnh, hơn nữa dưới đất đều là tử thi của tướng sĩ Thịnh Thanh. Song, kì thật, đấy chỉ là màn tiểu xảo thế thân đổi áo mà thôi. “Ha ha, Mãng Vương!” Hạt Vương vồn vã đi đến, “Ngài thực là hợi hại nha. Nói theo cách của bọn người Hán thì là không đánh mà thắng.” Mãng Vương bị điểm huyệt đạo, không có cách nào mở miệng nên chỉ có thể ra sức nháy mắt với Hạt Vương nhưng lão ta lại không chút mảy may nhận ra, toàn bộ lực chú ý của lão đều dồn hết vào nhóm người của Ngao Thịnh. Hạt Vương bước lên trên vài bước, đánh giá Ngao Thịnh một phen rồi chặc lưỡi tán thưởng, “Hóa ra đây chính là Thịnh Thanh đế ư? Haha, quả nhiên là tuấn tú oai hùng bất phàm đầy hứa hẹn! Nhưng, ta thật không ngờ rằng lại còn trẻ như thế.” Đoạn lão ta lại đảo mắt nhìn những người xung quanh, thoáng chợt thấy quái lạ khi Mãng Vương chẳng nói chẳng rằng. Lão quay đầu lại hỏi, “Mãng Vương? Sao ngài chẳng nói gì?” Mãng Vương mặt méo mó đi. Hạt Vương lúc này mới thấy tình hình có chút cổ quái, hình như là Mãng Vương không thể động đậy được còn biểu tình thì lại đầy khẩn trương lo lắng, các cơ mặt cứ vặn vẹo liên tục….Ha, chẳng qua gã ta vì bị đánh đau quá nên mặt mày mới dị hợm như thế. Hạt Vương còn định nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài. Một tiếng đì đùng vang tận trời dọa cho gần như tiêu tan nửa cái mạng già của Hạt Vương. Ngay lúc lão còn chưa hiểu chuyện ra làm sao thì đã thấy từ phía hai bên rừng cây đã có một toán đông quân mã Thịnh Thanh nhảy xổ ra, trong khi nhóm binh tướng giả trang thành người của Mãng Bộ cũng đồng thời cầm đao cầm kiếm sống mái với quân của Hạt Bộ và Cổ Bộ. Chỉ trong một chốc, tiếng đao thương cùng tiếng la hét đã dậy lên vang trời. Tra Dạ trước đó đã vô cùng ranh mãnh khi đi thông tri với bọn Hạt Vương, bảo là lực lượng còn sót lại của Thịnh Thanh vẫn rất đông đảo nên khuyên đám người này mang thêm nhiều binh lực một chút đặng còn trợ giúp…Hạt Vương là kẻ tính tình nóng nảy, hám công ham lợi nên vừa nghe thấy chuyện đã bắt được Ngao Thịnh thì liền khoái trá mang đi hơn phân nửa binh lực của mmình. Trong khi Cổ bộ lại nằm sâu trong rừng già, không tiện điều động binh lực, hơn nữa cổ vương lại là người cẩn thận nên chỉ bảo thứ vương Cổ Nhạc Xuyên dẫn theo một ít binh mã đến trợ giúp. Tình hình như thế cũng vừa may. Một là đám binh mã của Nam Man không chút phòng bị. Hai là, ngay khi vừa biết mình đã rơi vào trong bẫy địch thì liền trở nên hoang mang rối loạn. Cùng vì vậy mà tướng sĩ của Ngao Thịnh đã dễ dàng một lưới bắt gọn. Trong nháy mắt, mấy vạn binh mã đều đã bị toàn quân Thịnh Thanh tiêu diệt. Hạt Vương cùng Cổ Nhạc Xuyên thấy đại sự không ổn nên bèn định tìm đường đào thoát nhưng mọi người há để chúng có thể trốn được. Tương Thanh cùng Viên Liệt dẫn theo tướng sĩ chặn ở hai bên cánh rừng, bắt sống được hai tên thủ lĩnh. Ngao Thịnh ra lệnh cho chúng binh sĩ, “Trói tất cả bọn chúng lại.” Chúng binh nhanh tiến lên trói chặt Hạt Vương cùng Cổ Nhạc Xuyên lại. Đúng lúc này, Tần Vọng Thiên cũng đã cùng Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa quay về thông cáo với Ngao Thịnh, “Đã giải quyết xong toàn bộ!” “Tốt lắm!” Ngao Thịnh gật đầu cười, nói với Tra Dạ, “Ngươi đi trước dẫn đường. Tống Hiểu, trẫm ra lệnh cho khanh mang theo mười vạn nhân mã đi theo Tra Dạ tiến vào Mãng Bộ giải cứu tất cả những nô lệ kia.” “Dạ!” Tống Hiểu phi thân lên ngựa, mang theo chúng tướng đã luôn muốn thỏa chí đánh nhau một phen với kẻ  địch vào rừng. Tra Dạ đi ở trước nhất giúp mọi người phá cơ quan và đánh bọn mai phục. Tất cả thuận lợi tiến thẳng vào Mãng Bộ, tiêu diệt toàn bộ thế lực dư thừa, chiếm cứ được cả Mãng Tộc, đồng thời cũng phóng thích tất cả nô lệ trong bộ. Các nô lệ ai cũng không muốn đi, dỡ bỏ gông xiếng trên người rồi quyết tuyệt một lòng trung thành với Thịnh Thanh. Vương Trung Nghĩa đi theo Tần Vọng Thiên, mang theo mười vạn nhân mã cùng số nô lệ đã được giải cứu, tấn công thẳng vào Hạt Bộ. Trong một đêm, Hạt Bộ cũng bị tiêu diệt hoàn toàn. Đại quân của Ngao Thịnh thuận thế tiến lên, phái thêm mười vạn quân binh tiếp nhận phần đất của Mãng Bộ và Hạt Bộ và đồng thời cũng khai đường mở lối thông ra phía bên ngoài, hợp thành khu liên quân tam giác. Bên cạnh đó, cũng cho người trói Mãng Vương, Manh Vương, Hạt Vương cùng Cổ Nhạc Xuyên lên trên cột cờ để thị chúng. Toàn quân tướng sĩ cùng với những nô lệ vừa được ghi danh vào hàng ngũ đều vui sướng tột đột. Ngao Thịnh luận công phong thưởng chúng tướng, thậm chí còn ghi công cho những thủ lĩnh nô lệ, mang chia đều những của cải chân báu đã tịch thu được của các tộc cho mọi người, và còn để họ tự do quyết định là đi hay ở lại quân doanh. Tất cả nam phụ lão ấu đều được ưu tiên đưa đến vùng an toàn ở Nam Quốc để tạm an định đời sống. Kim Linh và Ngân Linh đứng ra an trí cho những nô lệ này. Lúc sau, Ngao Thịnh thả một tù binh quay về kèm theo một phong thư trao lại cho Cổ Vương. Trong thư cũng không có nội dung gì đặc biệt ngoài việc chiêu hàng. Tù binh kia trở về dâng thư lên Cổ Vương. Cổ vương nhận được thư xong thì liền xám mặt phái người đi tìm Viên Khả. Viên Khả cười khẩy, “Chỉ cần kéo dài chiến sự thêm một hai tháng nữa là được.” Cổ vương trở lại lãnh địa của mình thì lại trở nên sầu não. Kéo dài ư? Làm thế nào để có thể kéo dài chiến sự đến những một hai tháng? Lão triệu tập tất cả thủ hạ đến thương thảo đối sách, trong đó có một quân sư bèn dâng kế, “Cổ vương, trên tay chúng ta vẫn còn một con át chủ bài.” “Cái gì?” Cổ vương khó hiểu. “Nam vương Tô Mẫn!” Quân sư nói. “Ai.” Cổ vương xua tay, “Tô Mẫn không phải do chúng ta bắt được mà là người của Viên Khả. Hơn nữa hắn đã mang bà ta về đại mạc rồi. Chuyện đâu có dính dáng gì đến chúng ta.” “Nhưng Thịnh Thanh đế đâu có biết chuyện này!” Quân sư lại nói, “Chỉ cần chúng ta lợi dụng chuyện này để kéo dài thời gian chờ người đến cứu là được rồi.” “Umm…” Cổ vương xoa cằm, “Ngươi muốn nói…chúng ta sẽ đàm phán với Ngao Thịnh?” “Ngao Thịnh nhất định sẽ không mặc kệ sự sống chết của Tô Mẫn.” Quân sư thấp giọng nói, “Mặt khác, Viên Khả cũng có lợi cho phe ta!” “Viên Khả?” Cổ vương khẽ nhíu mày, đắn đo một lúc lại gật đầu, “Quả đúng là vậy.” “Nhưng nếu chỉ đàm phán suông với Ngao Thịnh thì hắn nào có thể chấp nhận được.” Cổ vương lo lắng. “Chỉ cần có thể kéo dài thời gian là được rồi.” Quân sư nói, “Nhân mã của Thịnh Thanh tác chiến xa nhà, sợ nhất là thời gian quá dài. Chúng ta nếu có thể kéo dài thời gian không để chúng tấn công vào đây thì sẽ ổn.” “Umm…” Cổ vương cúi đầu trầm ngâm sau một lúc lâu mới mỉm cười quyết định. – Bên trong doanh trại Thịnh Thanh. Ngao Thịnh đang suy tính kế hoạch tác chiến tiếp theo thì Tương Thanh bước vào, tay cầm theo một thực hạp. Y đi đến bên cạnh Ngao Thịnh, đặt thực hạp xuống bàn. Ngao Thịnh nhíu mày nhìn chằm chằm vào địa đồ, tựa hồ là đang rất tập trung suy nghĩ. “Thịnh Nhi?” Tương Thanh gọi. “Hử?” Ngao Thịnh chỉ ừ nhanh một tiếng, nhưng vẫn chuyên tâm vào tấm địa đồ. Tương Thanh bỗng nhoẻn miệng cười, nghĩ lại trước đây, cứ mỗi lần y gọi hắn một tiếng thì có là đang làm chuyện gì thì Ngao Thịnh cũng sẽ lập tức ngẩng đầu lên nhìn y. Xem ra, chiến sự lần này đã thật sự khiến Ngao Thịnh hắn bận tâm rất nhiều. Tương Thanh đương miên man nghĩ xem là nên bảo Ngao Thịnh ăn cơm bây giờ hay là đợi lát nữa thì không ngờ Thịnh ta lại chẳng ngước đầu lên mà nói, “Văn Đạt, Thanh đang ở đâu vậy?” Tương Thanh giật mình nhìn quanh lều nhưng lại chẳng thấy có Văn Đạt nào ở đây cả. Mà ngay lúc này, người luôn túc trực ngoài cửa là Văn Đạt bỗng ngoái đầu vào, Tương Thanh liền vẫy tay ý bảo y cứ lui ra. Ngao Thịnh đợi nửa ngày nhưng không ai đáp lời hắn, bèn nói tiếp, “Mau đi tìm Thanh xem, hỏi y đã ăn cơm chưa.” Tương Thanh nhại giọng đáp, “Y vẫn chưa dùng bữa.” “Vậy cũng vừa kịp lúc, bảo y đến đây ăn cùng trẫm.” Ngao Thịnh cuộn tấm địa đồ lại. Tương Thanh không lên tiếng đứng bên cạnh hắn. Ngao Thịnh sau khi thu dọn soái án xong thì trở người thư giãn gân cốt một chút, chợt nhác thấy người kia vẫn cứ đứng bên cạnh mình, liền giục, “Còn không mau…” quay đầu lại chỉ trông thấy Tương Thanh đang nhìn hắn cười. “Thanh…” Ngao Thịnh bất ngờ. “Ừ?” Tương Thanh mỉm cười. “Ngươi….vào khi nào thế?” Ngao Thịnh hỏi một câu rõ là ngốc. Tương Thanh bị hắn chọc cười, lắc lắc đầu nói, “Hoàng Thượng à, người đúng là lo nghĩ quốc sự đến quên ăn quên ngủ luôn. Bây giờ, người đã ăn gì chưa?” Ngao Thịnh xấu hổ hỏi lại, “Sao lại không gọi ta?” Tương Thanh chỉ cười rồi mở nắp thực hạp ra, “Thức ăn hôm nay là do Tần đại ca nấu đó. Huynh ấy thật chu đáo. Tần đại cả bảo, nhân tiện cũng là nấu cho Mộc Lăng nên nấu thêm nhiều một chút để mọi người cùng nhau ăn. Sáng sớm huynh ấy đã đi làm cơm rồi, nấu những đến hơn bốn mươi vạn suất cơm lận đấy.” Ngao Thịnh nhanh kéo ghế ra cho Tương Thanh ngồi xuống cạnh mình. Hai người vừa ăn vừa ngẫu nhiên nói xem nên đánh trận kế tiếp thế nào. “Thịnh Nhi.” Tương Thanh đột nhiên hỏi, “Ngươi có thấy là một đường chinh Nam của chúng ta quá mức thuận lợi không?” “Ừ.” Ngao Thịnh bưng bát cơm mà lại cứ khe khẽ thở dài, “Thật sự không dám tin rằng tứ đại bộ tộc lại chẳng chịu được một đòn…Chính yếu là tên hắc y nhân nọ và Viên Khả kia tại sao lại không ra tay hỗ trợ?” “Umm.” Tương Thanh gật gật đầu, múc cho Ngao Thịnh một bát canh nóng, “Đúng vậy, hắc y nhân hoàn toàn không chịu lộ diện. Trước khi chúng ta đến đây thì đều là hắn ta đứng sau dàn dựng nhưng chiếu tình hình hiện tại thì xem ra hắn vẫn muốn ẩn mình.” Ngao Thịnh lắc đầu, “Ta hiện tại hoài nghi, tên hắc y nhân kia cũng chính là Viên Khả, thực ra mục đích của hắn là gì khi đã thao túng gần như cả miền Nam?” “Sao?” Tương Thanh có chút khó hiểu, “Ý của ngươi là…hắn đến đây không phải chỉ đơn giản là xúi giục các bộ tộc này tạo phản?” Ngao Thịnh gật đầu, “Ngươi ngẫm lại mà xem, nô lệ kia đã nói gì, bọn họ đã từng vận chuyển hoàng kim vào sâu trong đại mạc.” Tương Thanh lập tức hiểu ra, “Viên Khả đến đây là nhằm lấy tiền!” Ngao Thịnh gắp thức ăn vào trong bát cho Tương Thanh, “Ở Nam Man có rất nhiều hoàng kim, các quý tộc có thể bóc lột nô lệ nên tài lực vô cùng phong phú. Nhưng lúc chúng ta chiếm đóng được Mãng Bộ, Manh Bộ và Hạt Bộ đều không phát hiệu được tài bảo nào cả…Chẳng phải có lần Trâu Viễn đã đề cập qua rồi sao, bọn quý tộc có rất nhiều kì trân dị bảo. Ở đây, chúng thường có sổ sách ghi chép rất cẩn thận để thống kê rõ ràng số vàng bạc châu bác tích cóp được nhưng chúng ta hoàn toàn tìm không thấy.” “Ừ!” Tương Thanh cũng hiểu được chuyện thật kỳ hoặc, “Thế…vì sao hắn lại phải bắt cóc Nam vương Tô Mẫn?” “Đây chính là vấn đề.” Ngao Thịnh thở dài, “Nếu cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả những việc đã xảy ra thì biết đâu có thể tìm ra chút manh mối. Lúc đầu là Dã Lũng Kỳ giả thần giả quỷ trong đại mạc, sau thì muốn giết ngươi nhưng lại bị ngươi tóm cổ ngược lại. Tiếp theo đó, lại bị cương thi tập kích trong bãi săn, cùng lúc đó là sự xuất hiện của quặc sưu và độc Lam Diễm. Sau nữa thì là Tề Soán Thiên tạo phản dưới sự hỗ trợ của hắc y nhân võ công cao cường. Rồi tới chuyện thi thể của Viên Lạc bị trộm đi…Kế tiếp đó, Kim Linh Ngân Linh đến đây quy hàng rồi nhắc tới việc Tô Mẫn bị hắc y nhân bắt cóc, cùng lúc đó chúng ta cũng tóm được kẻ cướp xác là Trần công công. Bây giờ thì chúng ta lại trên đường Nam chinh.” Tương Thanh nghe xong gật gật đầu, Ngao Thịnh đã liệt kê lại một cách đầy đủ và ngắn gọn những chuyện đã từng xảy ra, không có sơ hở gì nhưng lại nhìn không ra mưu đồ thật sự của Viên Khả. Mỗi lần hành động, hắn đều biết chừng biết mực. Tuy hắn không ngừng gây ra phiền toái cho Thịnh Thanh nhưng lại chẳng chọc đúng chỗ hiểm, mà còn để cho nhóm người Ngao Thịnh dễ dàng giải quyết được…Lần Nam chinh này cũng vậy, vốn cứ tưởng rằng trên đường sẽ gặp phải vô vàn khó khăn nhưng lại cứ đơn giản mà giành được thắng lợi. Tương Thanh thấy Ngao Thịnh vẫn cứ mày chau mắt nhíu, liền gắp thêm vào trong bát hắn một ít cải xanh, “Nhanh ăn đi, ăn xong rồi ra ngoài đi dạo, đừng lẩn quẩn ở trong trướng nữa mà suy nghĩ miên man.” Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh mà gật gật đầu, và nhanh mấy đũa cơm, lại chợt dí mặt đến gần mà nói, “Thanh, hay là chúng ta làm trang tiếp theo đi, không chừng ta sẽ hiểu ra ngay thôi?” Tương Thanh ngước đầu lên nhìn hắn, thấy Ngao Thịnh lúc trước vẫn còn lẫm liệt bộ dáng của đế vương, khắc sau đã giở thói lưu manh ra thì liền lấy đũa gạc đũa hắn đi, “Ngươi không hiểu chỗ nào? Ta sẽ giúp ngươi!” Ngao Thịnh giả đò kinh ngạc ghê lắm, “Thanh, thiệt nghen.” Tương Thanh mặt loáng thoáng đỏ, Ngao Thịnh lại bắt đầu nói nhăng nói cuội nữa rồi nên bén nhanh bỏ bát cơm xuống, xới đầy cơm vào trong bát của Ngao Thịnh, rồi đặt xuống trước mặt hắn, “Ăn đi.” Ngao Thịnh dở khóc dở cười, “Thanh, ngươi muốn ta bội thực mà chết sao.” Tương Thanh lại gắp thêm thật nhiều thức ăn vào bát hắn, chẳng khác gì Mộc Lăng vỗ béo cổ vương cả. Ngao Thịnh cười đầy hạ lưu, “Ta muốn ăn ngươi cơ. Thanh, chúng ta thay đổi khẩu vị đi.” Tương Thanh vội gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng con sói nào đó để hắn không thể nói bậy nói bạ được nữa. Hai người vừa ăn vừa cười đùa thì ngay lúc này Vương Trung Nghĩa lại chạy đến, “Hoàng Thượng.” “Có chuyện gì?” Ngao Thịnh thấy gã mặt mày chẳng vui vẻ nên liền hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Cũng không phải chuyện gì to tát hết, thần chỉ muốn hỏi là có phải chỉ còn mỗi cái tên Cổ Vương là chưa xử không? Tên đó xem độ là muốn dùng dằng kéo dài thời gian với chúng ta đó. Hôm qua thần còn thấy hắn chặt cây xây thành lại còn phóng khói đen nữa. Thiệt không biết là đang định làm chi nữa.” Vương Trung Nghĩa tức giận nói, “Lạ là chỉ trong một đêm thôi chúng đã xây được phòng chắn rồi. Hôm trước thì vẫn thấy đó chỉ là một đống gỗ vụn ấy vậy mà hôm nay nhìn lên…thì ôi thôi bà nó, đã giống như kén tằm, trùm lấy cả một tòa thành luôn.” “Kén tằm?” Tương Thanh hiếu kì hỏi, “Sao có thể làm được?” “Tôi cũng không biết nữa.” Vương Trung Nghĩa thở dài, “Tôi nghĩ muốn đi xem nhưng Tần đại ca bảo là võ công của tôi không đủ, đến đó coi chừng bị thương, nên đã đi với Viên tiền bối rồi.” “Họ không mang theo ai đi cùng à?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi, chỉ mong là đừng xảy ra chuyện gì. “Đệ yên tâm, chúng ta đã trở về rồi.” Lúc này, cửa trướng được vén lên, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng bình thản đi vào. Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đồng thời để ý tới bên trong ngực áo Mộc Lăng bỗng gồ lên. Tương Thanh bèn hỏi, “Mộc Lăng, có gì trong áo huynh thế?” Mộc Lăng thở dài, “Số cổ độc mà những nô lệ kia trúng phải quả thật không ít.” Vừa nói vừa thấy cái thứ gồ ghề trong ngực áo ra, là một cái tráp gỗ to oạch, bên trong là cổ vương béo phì phò, vương ta ngóc đầu dậy nhìn mọi người sau lại vùi đầu ngủ tiếp. “Vãi thần chưa.” Vương Trung Nghĩa tặc lưỡi, “Sao lại béo thế này, coi chừng lại chết vì béo quá đó.” “Đời nào.” Mộc Lăng xua tay, đậy nắp tráp lại, “Nửa tháng tới bỏ đói nó thì nó sẽ gầy xuống thôi. Đợi đến khi không cho ăn chừng năm trời thì chỉ bé bằng hạt đậu à.” Mọi người thật chỉ muốn nói với Mộc thần y một câu —— Ăn uống không điều độ là không tốt đâu. “Đúng rồi, lại nói về chuyện phòng chắn kén tằm.” Tần Vọng Thiên nói, “Ta lúc nãy có đi xem, thấy nó rất vững chắc  lại còn rất trơn trượt nữa.” “Sao cơ?” Ngao Thịnh sửng sốt hỏi Mộc Lăng, “Phòng chắn đó được làm bằng gì vậy?” “Ừ thì…” Mộc Lăng sờ sờ cằm, “Đại khái thì đó là một hỗn hợp giữa mạt gỗ, cát mịn cùng tơ do Thiên tằm nhả ra rồi hong khô mà thành. Hỗn hợp đó có độ cứng còn hơn cả tường thành xây bằng đá, độ bền chắc chỉ có hơn chứ không kém sắt, hơn nữa nó lại mềm dẻo nên rất khó mà công phá được.” “Thiên tằm?” Tương Thanh khó hiểu. “Thiên tằm cũng là một loại cổ trùng.” Mộc Lăng đáp, “Có lẽ trong bốn thủ lĩnh thì Cổ vương là người biết dùng độc nhất…” nói còn chưa xong thì chợt cảm thấy vật cưng trong ngực áo ngọ nguậy, xem chừng là bất mãn lắm. Mộc Lăng vỗ vỗ lên ngực, “Được rồi, biết ngươi mới là cổ vương.” “Có cách để phá giải không?” Tương Thanh lại hỏi. Mộc Lăng đau đầu đáp, “Cài này thì hơi khó nhằn một tí, tơ của Thiên tằm rất đặc biệt, khi nhả ra là màu đen hơn nữa lại còn mỏng hơn cả tóc người nữa…nhưng sau khi đem ra gió phơi thì lại đổi thành màu trắng, lại còn cứng rắn như là sắt vậy, khó mà phá được…trừ phi…” “’Trừ phi’ nghĩa là có biện pháp?” Tương Thanh và Ngao Thịnh đồng thời cùng hỏi. Tần Vọng Thiên lại nói, “Mộc Mộc, đừng quanh co nữa, mau nói xem là có biện pháp gì?” “Trừ phi, chúng ta có thể tìm cho ra thiên địch của thiên tằm.” Mộc Lăng thở dài. “Thiên địch?” Mọi người nhíu mày, tầm mắt không hẹn mà cùng xoáy vào thứ nằm bên trong ngực áo Mộc Lăng —— Cổ vương không là thứ tốt nhất sao? Mộc Lăng thấy mọi người cứ chăm chăm vào trong áo thì liền giật nảy người lên lấy tay che lại, “Cổ vương không phải cái gì cũng ăn, muốn đối phó với thiên tằm thì tốt nhất là dùng địa nhặng (ruồi) .” Mọi người nghe xong đều cảm thấy thú vị, hết thiên tằm rồi lại tới địa nhặng. “Phải tìm loại sâu này ở đâu?” Tần Vọng Thiên hỏi. Mộc Lăng lắc đầu, “Căn bản là không có khả năng tìm được.” “Nghĩa là sao?” Ngao Thịnh nhíu mày. “Hiện tại là tháng ba.” Mộc Lăng giải thích, “Địa nhặng chỉ xuất hiện vào những ngày nóng nhất trong mùa hạ mà thôi. Vậy nên ít nhất cũng phải đến tháng sáu tháng bảy gì đó rồi đến mùa thu tháng chín thì mới đẻ trứng xong thì chết. Sau đó phải đợi đến tháng sáu tháng bảy năm sau trứng mới nở…Bây giờ nếu có tìm được địa nhặng thì chẳng qua cũng chỉ là đám nhộng mà thôi.” Mọi người nghe xong thì bỗng thấy nản chí. Ngao Thịnh nhíu mày, “Không có cách nào khác nữa sao?” Mộc Lăng lắc đầu, “Thiên tằm rất là gan lì, huống hồ gì bên trong hỗn hợp đó còn có cả gỗ vụn và cát mịn.” “Ai.” Vương Trung Nghĩa giậm chân nói, “Sớm biết vậy thì tối hôm qua đã xử tên này rồi!” Ngao Thịnh lắc lắc đầu, “Không phải lỗi của khanh. Chẳng phải bọn Tra Dạ cũng đã nói rồi sao, Cổ Bộ là nơi nguy hiểm nhất, ngay cả những nô lệ kia cũng chẳng thể cam đoan là tránh  được ổ mai phục. Huống hồ Cổ vương lại là con cáo già trong việc dụng độc.” “Đúng vậy.” Tương Thanh cũng tán thành, “Hôm qua lão không xuất hiện cũng đủ cho thấy được hắn là kẻ rất cẩn thận.” “Thứ chúng muốn chính là kéo dài thời gian.” Ngao Thịnh bất ngờ nói, “Ta có thể hiểu được.” Tất cả sững ra nhìn, đúng lúc này, cửa trướng lần nữa được vén lên, Ân Tịch Ly và Tiểu Hoàng đi vào, “Hoàng Thượng nói không sai, mục đích thật sự của Viên Khả…Hay nói đúng ra, mục đích mà hắn xúi giục Nam Man làm phản chính là muốn giữ chân chúng ta, để quân ta bị vây trong khổ chiến càng lâu càng tốt.”