Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 105 : 104: Âm thầm tra hỏi

THƯỢNG DUNG PHỦ được xem như là một tỉnh biên thùy nhưng quang cảnh lại không tiêu điều, vì vị trí địa lý trọng yếu, nằm giữa Thục Trung, Tây Vực cùng cõi Nam Man nên khách thương tấp nập lui tới. Phần lớn khách thương đều là dị tộc, hiếm khi thấy được thương gia người Hán. Bốn người, Ngao Thịnh, Tương Thanh, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên cùng nhau rời khỏi quân doanh, quay ngược trở lại Thượng Dung vào lúc sắc trời đã tối sẫm. Tương Thanh vốn không ủng hộ chủ trương đi dò la tình hình Thượng Dung vào đêm hôm thế này. Mọi người đã đi cả ngày đường, nên ở lại quân trướng nghỉ ngơi một đêm rồi mai hẵng điều tra tin tức mới phải. Nhưng Ngao Thịnh lại cố sống cố chết bảo là, vào Thượng Dung tìm một gian khách điếm nghỉ chân sẵn tiện thăm thú đi đây biết đâu chừng có thể nghe ngóng được những thứ mà ban ngày ban mặt không cách nào biết được. Bước vào Thượng Dung, mọi người đều cảm thấy buổi tối cảnh sắc nơi đây hoàn toàn khác với ban ngày. Lúc đi qua đây vào ban ngày, trên đường rất ít người qua lại, đường phố sạch sẽ, chỉ có một ít gian hàng đặc sản. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược. Phố phường tấp nập người qua kẻ lại... Kẻ mua vui, ham thú có điều nhiều hơn là thương nhân khách gia. Mộc Lăng ngoác miệng ra nhìn, “Gì? Ở đâu ra lắm người thế này? Mấy người đó đều là trai tráng khỏe mạnh, không làm nông cũng không mở sạp buôn bán, ra đường đi tới đi lui làm gì a?” Ngao Thịnh cùng Tần Vọng Thiên cũng không hiểu thế này là thế nào, chỉ còn biết lắc đầu. Tương Thanh lại cẩn thận quan sát, chỉ cho mọi người điều lạ lùng mà y thấy, “Nhìn tay của họ mà xem.” Mọi người cúi đầu xuống nhìn, thấy trên tay ai cũng đều mang theo bao tay, là loại đan bằng bông rất dày. “Sao họ lại làm thế nhỉ?” Tương Thanh hỏi. “Chịu.” Ngao Thịnh lắc đầu cười khổ, “Mọi người còn không biết thì nói gì đến kẻ chẳng khi nào xuất cung như ta.” Đúng lúc này, một vài dị tộc cưỡi ngựa thong thả đi đến. Nhóm trai tráng kia lập tức chộn rộn xúm lại. Một kẻ ngồi trên ngựa, cầm roi điểm mặt, “Ngươi, ngươi và ngươi…” tổng cộng có mười người nhìn theo hướng tay của gã tay về phía cổ xe ngựa, “lên xe mau!” Những người được gọi tên đều tỏ ra rất vui vẻ chạy vội lên xe ngựa. Đồng thời, từ trên cỗ xe đó, cũng có một tốp thanh niên khác bước xuống. Không lâu sau, xe ngựa liền rời khỏi. Nhóm người Ngao Thịnh nhíu mày nhìn theo, tìm một nơi bí mật nhìn theo hướng đi của cỗ xe ngựa kì quái nọ, lúc sau liền tức tốc đi theo. Xe ngựa một đường chạy thẳng, nửa canh giờ sau đi đến ven ngoại thành, dừng lại trước một cánh rừng. Đám trai tráng kia bị đuổi xuống. Ngao Thịnh đợi đến khi tất cả những người kia đều đã vào rừng thì mới theo vào sau. Đám dị tộc đó đưa nhóm thanh niên nọ đi sâu vào rừng...cảnh tượng hiện ra trước mắt không khỏi khiến cho nhóm người Ngao Thinh kinh hãi. Nằm ẩn sâu trong rừng là một khe núi đã được người đào thành một hang động vô cùng lớn. Có rất nhiều người ra ra vào vào. Những người đó đều giống với nhóm thanh niên vừa được đưa đến, đều còn rất trẻ và tay đều mang bao tay...Sau lưng của mỗi người phải vác theo một cái gùi to, đựng đấy đất cát. Từng đoàn người một khuân gùi đá kia đặt vào trong xe ngựa. Khi xe đã đầy thì liền phóng vó chạy đi, sau đó là một cổ xe khác lui tới. Những ai đã xong phần việc của mình thì liền đi đến chỗ đám dị tột lĩnh tiền công rồi lên xe ngựa trở về trấn. “À...Hóa ra là làm khuân vác kiếm tiềm.” Ngao Thịnh gật gật đầu. Tương Thanh có chút khó hiểu, “Tại sao…lại vận chuyển đất đá?” Ngao Thịnh lắc lắc đầu, “Chẳng lẽ chúng đang…khai thác đá?” “Ừmm hửm... ” Mộc Lăng đột ngột nhíu mày, vuốt cằm nói, “Ai nha, không xong không xong rồi!!!” “Không xong chuyện gì?” Ngao Thịnh ngạc nhiên hỏi. “Tiểu hoàng đế ơi, vương quốc của ngươi có nội quỷ a!” Mộc Lăng lắc đầu mà rằng, “Đem bạc vàng của ngươi tặng cho người khác!” “Cái gì?” Ngao Thịnh và Tương Thanh quay sang nhìn đối phương, rồi lại ngoảnh đầu ngó chằm chằm Mộc Lăng, cả hai đều chẳng hiểu ra làm sao cả. “Các ngươi nhìn đi!” Mộc Lăng vận triển khinh công, vụt một cái đã đến bên xe ngựa, thừa dịp không ai để ý lén cầm lấy một tảng đá, sau đó vụt về, chìa đá ra cho Ngao Thịnh, “Nhìn đi, đây là cái gì?” Ngao Thịnh và Tương Thanh đưa tay ra lấy, hai miệng một lời mà đáp, “Đá cục!” “Úi trời ơi!” Mộc Lăng thở dài, đưa tay chùi mặt đá, lại còn kê miệng vào thổi, bụi đất thi nhau rơi xuống. Mộc Lăng lại chìa đến trước mặt ai kia, “Giờ thì là gì hả?” Nương theo ánh trăng, Tương Thanh cùng Ngao Thịnh dí mặt sát vào nhìn, bên dưới lớp đất cát loang lỗ ánh lên sắc vàng. “Hoàng kim?!” Tương Thanh giật mình mở to hai mắt, “Bọn chúng đang đào quặng vàng!” Mộc Lăng gật gật đầu, “Nói đúng hơn là hầm vàng! Hai người nhìn này, tất cả đều đã là vàng nguyên chất hết rồi, chỉ cần bỏ vào nước rửa cho sạch thì liền xài được. Không giống như quặng vàng mà chúng ta tìm thấy ở nơi tiếp giáp giữa Tu La Bảo và Mông Cô, là tạp chất, phải qua lò luyện thì mới thành vàng!” “Hoang đường!” Ngao Thịnh tức giận nói, “Đây rõ ràng là thổ địa của người Hán, là giang sơn Thịnh Thanh, sao lại có thể giúp ngoại tộc đào vàng?” “Đúng vậy.” Tần Vọng Thiên cũng tức giận không kém gì, “Mộc Mộc lừa người được quặng vàng kia, hay ở chỗ là lừa được vàng của người Mông Cổ.” Mộc Lăng khóe miệng giật giật, mắng thầm trong dạ – Người đừng có mở miệng ra một lừa hai gạt không hả? Nghe ra cứ như thể ta là thứ tham tài hám lợi vậy~~~ “Hơn nữa người mà dọn dị tộc dùng lại chính là người Hán.” Tương Thanh cau mày, “Thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương! “Nực cười thật mà.” Ngao Thịnh cả giận nói, vội gọi một ảnh vệ đến, phân phó, “Điều tra xem kẻ nào cho người khai thác mỏ vàng này, quan trọng là, số vàng này cuối cùng rơi vào tay ai. Nhất nhất phải điều tra thật kĩ càng cho trẫm!” “Vâng!” Ảnh vệ lĩnh mệnh lui xuống. Tương Thanh cùng Tần Vọng Thiên bị Ngao Thịnh mặt đầy giận dữ nắm tay kéo đi, trong khi Mộc Lăng lại hớn ha hớn hở nhét hai khối đá vàng vào tay áo rồi mới tí tỡn đuổi theo sau. Khi đến Thượng Dung phủ, Ngao Thịnh mặt mày vẫn nghiêm lạnh không buồn hé răng. Mọi người đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện thêm điều kì lạ nữa là, đại đa số thanh niên khỏe mạnh người Hán đều làm công cho ngoại tộc, cả trấn cơ hồ không có lấy một gian hàng nào là của người Hán cả. Ngao Thịnh cùng Tương Thanh muốn tìm một gian khách điếm của Hán tộc nghỉ chân một đên nhưng đi từ đầu đường đến cuối ngõ, ngay cả tửu lâu trà quán cũng không có, hơn nữa nếu có thì cũng chỉ thấy toàn bóng dáng của ngoại tộc. Cuối cùng, Mộc Lăng tinh mắt, chỉ tay vào chiêu bài trong ngõ nhỏ, “Ê, nhìn kia kìa, mở gian hàng trước cửa nhà, chắc chắn là người Hán rồi!” Mọi người ngoái đầu nhìn vào sâu trong con ngõ nhõ, chiêu bài xiêu vẹo, hàng quán nghèo nàn. Ngao Thịnh lắc đầu thở dài, “Hoàng đế như ta đúng là...” “Không phải ngươi cũng đã ngự giá đến đây rồi sao!” Tương Thanh kéo tay Ngao Thịnh, “Đừng nản chí! Cứ coi tình hình thế nào rồi tính! Xem ra những châu thành phía Nam này đều có vấn đề.” “Sao lại không có ai dâng tấu báo cáo tình hình nơi này? Ta giờ chỉ muốn thay toàn bộ bọn quan lại ở đây mà thôi!” Ngao Thịnh cả giận nói. “Ta nghĩ không phải là không ai dâng tấu.” Tần Vọng Thiên thở dài, “Chẳng phải mỗi ngày luôn có chồng chồng tấu chương trình lên cho đệ sao? Xem ra là có người giữa đường giấu nhẹm đi rồi.” Mộc Lăng gật đầu, “Cho nên ta nói, loại người tồi tệ nhất chính là quan lại!” Mọi người kéo nhau đi vào ngõ nhỏ, chỉ thấy một lão thái thái đầu tóc hoa râm đang lấy nước ấm rửa mặt, bên cạnh là một tiểu cô nương đang một tay trợ giúp. Nhác thấy có người xuất hiện, tiểu cô nương nọ lại hốt hoảng bỏ việc chạy trốn biệt đi. Ngao Thịnh sửng sốt nhìn theo. Lão thái thái ngước đầu lên nhìn mọi người, xoa xoa mắt hỏi, “Các vị là người Hán a?” “Đúng vậy.” Tương Thanh gật đầu, “Bà bà, chúng tôi không quen với thức ăn của dị tộc, đang tìm một gian hàng của người Hán, chẳng hay quán của bà bà có mì không? Cho chúng tôi mỗi người một bát!” “Có, có chứ!” Lão thái thái vội gật gật đầu, gọi tiểu cô nương kia ra, “Hài nhi, không có gì đâu! Là người Hán. Mau mau ra châm trà cho khách!” “Dạ!” Tiểu cô nương vui mừng đi ra, lễ phép rót trà cho cả nhóm. Ngao Thịnh nhìn cô nhóc, hỏi, “Tiểu nha đầu, sao vừa thấy bọn ta đã xoay đầu bỏ chạy?” “Ai, quan gia, con bé cũng không muốn đâu nhưng vì cứ bị đám man rợ kia dọa nạt riết rồi đâm ra thấy người lạ là sợ.” Lão thái thái lom khom đến hỏi, “Không có  gì nhiều, chỉ có mì thịt bò cùng trứng luộc, dưa muối. Các vị muốn dùng gì?” Mọi người nhất tề gọi mì thịt bò. Lão thái thái lại lom khom quay vào nấu mì. “Tiểu nha đầu, sao lại sợ hãi bọn dị tộc như thế?” Ngao Thịnh hỏi. Tiểu cô nương nhìn trang phục trên người của cả nhóm, tò mò hỏi, “Các vị đều là quan gia sao? Nếu không thì chắc là khách quý từ kinh thành đến!?” Ngao Thịnh gật đầu, “Chúng ta từ kinh thành tới. Sao nơi đây đâu đâu cũng toàn là dị tộc?” Tiểu cô nương vừa nghe được nhóm người Ngao Thịnh là từ kinh thành đến, liền cúi đầu, chạy ùa vào trong nhà. Tương Thanh khó hiểu nhìn mọi người. Chẳng ai hay thế này là thế nào. Chốc sau, lão thái thái tay bưng mì đã nấu xong, thở dài nói, “Các vị quan gia đừng trách con bé, quan lại nơi đây có lệnh không được nói chuyện với những người từ kinh thành đến.” “Sao lại có thứ lệnh như thế?” Ngao Thịnh trừng mắt, thầm nghĩ – Ngày trước hạ lệnh khắp đại giang nam bắc nấu mì không bỏ thêm tiêu xanh vào đã đủ vô lý, được hai ba hôm đã bãi bỏ, nhưng thật không ngờ có kẻ lại còn hoang đường hơn cả hoàng đế, cấm dân bản địa nói chuyện với dân kinh kì. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chuyện ngày một rõ ràng hơn, có người không muốn kinh thành biết được chuyện quái gỡ ở nơi này. “Là ai hạ lệnh? Nếu như làm trái thì sẽ có hậu quả gì?” Ngao Thịnh truy vấn. Lão thái thái lắc lắc đầu, “Là đại nhân hạ lệnh, nếu làm sai thì sẽ cắt lưỡi nghiêm trị.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Đại nhân là ai?” Lão thái thái e sợ cúi đầu, “Chuyện này không thể nói được.” Ngao Thịnh và Tương Thanh không chút tâm tư nào để ăn mì nữa, trong khi Mộc Lăng lại trước sau như một, vừa liền tay lùa mì vừa nói, “Ngon. Ngon lắm!” Tần Vọng Thiên gắp tất cả thịt trong bát sang cho Mộc Mộc nhà mình. Chính y cũng không còn lòng dạ nào để đụng đũa. Mộc Lăng thấy mọi người đều mặt mày muộn phiền, liền lắc đầu, lấy một túi nhỏ ra, vẫy vẫy gọi tiểu cô nương đang lấp lo bên cửa sổ kia, “Tiểu cô nương, ra đây, huynh cho muội thứ này hay lắm nè!” Tiểu cô nương do dự một chút, nhưng vẫn đi ra. Mộc Lăng lấy chiếc túi đựng đầy kẹo chưa cho cô nhóc. Tiểu cô nương nhận lấy, vui vẻ bóc vỏ ra ăn, ngồi xuống bên cạnh Tương Thanh mà nhìn mọi người mà rằng, “Nhìn các ngài thật là khí phách quá đi. Tôi lớn chừng này rồi mà chưa từng thấy ai oai như các ngài vậy...à, đương nhiên là ngoại trừ đại nhân.” “Đại nhân mà muội nhắc đến là ai?” Ngao Thịnh khéo léo hỏi. Tiểu cô nương cúi đầu không đáp, trả túi kẹo lại, vừa định quay đi thì đã bị Tương Thanh ngăn lại, bỏ kẹo vào trong tay cô nhóc. Tiểu cô nương chớp mắt do dự. “Chỉ cần muội trả lời những câu hỏi của bọn huynh thì thứ này là của muội.” Tương Thanh lấy một thỏi vàng từ trong ngực áo, đưa đến trước mặt tiểu cô nương, “Có nó, muội có thể cùng bà của mình rời khỏi Thượng Dung, đến Thục Trung, hoặc nơi không có bóng ngoại tộc mà mở một gian hàng nhỏ. Với số tiền này, hai bà cháu có thể an tâm sinh sống, không bị ai khi dễ, bắt nạt. Muội thấy thế nào?” Tiểu cô nương ngước mắt lên nhìn Tương Thanh, lúc này, lão thái thái cũng đi đến gần, nhìn thỏi vàng, cả hai bà cháu đều lưỡng lự phân vân. Ngao Thịnh chậm rãi lên tiếng, “Thật không dối gì hai bà cháu, chúng ta không chỉ là người kinh thành mà còn là quan viên, đến đây để điều tra tình hình dị tộc làm loạn. Nếu hai người kể rõ ràng những chuyện phát sinh ở đây, chúng ta có thể đuổi sạch bọn dị tộc kia đi!” Tiểu cô nương chăm chú nhìn Ngao Thịnh, “Các ngài thật sự có thể đuổi cổ đám dị tộc kia đi khỏi đây sao?” Ngao Thịnh gật gật đầu, tự tin nói, “Đương nhiên.” Tiểu cô nương ngẫm nghĩ một lúc lại bảo, “Tôi nói rồi thì các ngài sẽ đưa bà cháu tôi ra khỏi đây chứ? Bà cháu tôi muốn đến Thục Trung, không ở lại Thượng Dung thêm khắc nào nữa!” Ngao Thịnh gật đầu, “Đương nhiên. Đừng nói là Thục Trung, cả Lạc Đô ta cũng có thể đưa hai bà cháu đi.” “Được.” Tiểu cô nương vội lấy thỏi vàng kia, “Là Lưu Bật Chi đại nhân ra lệnh. Lúc ấy có người không tuân theo, liền bị đại nhân đánh cho đến chết, rồi cắt lưỡi bán cho đám Man quốc.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Hắn thường cùng qua lại với tộc nhân nào?” “Nhiều lắm. Nhưng phần lớn, Lưu đại nhân thường qua lại với người của Manh Bộ. Ở đây, có rất nhiều người Manh Bộ.” Lão thái thái đi đến, ôm lấy cô cháu gái, nhìn Ngao Thịnh mà nói, “Ban đầu, nha phủ Thượng Dung cũng chỉ tham lam lạm quyền thôi. Người dân Thượng Dung tuy không xuất sắc gì nhưng chẳng có dị tộc đến gây chuyện. Nhưng sau khi tên Lưu Bật Chi kia đến làm quan thì mọi chuyện đều thay đổi. Hàng quán của chúng tôi đều bị dị tộc cướp lấy. Ở đây mọi người hay truyền tai nhau rằng, ở biên giới Thượng Dung và Man tộc, có một mỏ vàng, Lưu Bật Chi và đám dị tộc kia bắt tay nhau khai thác, thuê mướn người Hán làm người khai quật. Vàng thì vào tay dị tộc, còn Lưu Bật Chi được chia lời. Nghe nói, tộc trưởng Manh bộ còn hứa là sau này sẽ phong Lưu Bật Chi thành phiên vương nữa.” “Buồn cười!” Ngao Thịnh nhíu mày, “Hắn cả gan hoành hành ngang ngược, vì sao không ai báo quan, hoặc là đăng sớ lên kinh?” “Vô ích thôi.” Lão thái thái buồn rầu lắc lắc đầu, “Không phải là không ai đăng trình nhưng Lưu Bật Chi lại giở thủ đoạn. Những ai can đảm đi khai báo thì đều không có kết cục tốt.... Ai, hiện tại hắn lại có bọn mọi rợ làm chỗ dựa, dân tình ngày càng khốn khó.” “Quan viên thượng cấp chết hết cả rồi sao?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Sao lại chẳng có ai quản?” “Tất cả đều bị Lưu Bật Chi mua chuộc hết rồi. Tên họ Lưu ấy có một kho vàng, lấy vàng ra chia ba chia bố, một phần giữ lại cho mình, những phần kia thì dùng để mua chuộc trên dưới. Ai còn đi tố cáo hắn nữa!” Lão thái thái lắc đầu. Tương Thanh thấy sắc mặt Ngao Thịnh mỗi lúc một trầm xuống, liền biết sát tâm hắn đã trỗi dậy, đừng nói là Lưu Bật Chi, ngay cả quan viên lớn nhỏ ở miền Nam này hắn đều muốn diệt sạch...thậm chí còn liên lụy đến cả quan lại phía tây phía đông, đến cả chốn thâm sơn cùng cốc nữa. “Hiện giờ không phải Hoàng Thượng đangNamchinh sao?” Tần Vọng Thiên hỏi, “Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, sao mọi người không đến tìm người cáo trạng? Đội quân của Hoàng thượng đang đóng tại Đông quận cách đây không xa!” “Đúng vậy đúng vậy!” Mộc Lăng ăn xong bát mình của mình rồi liền quay sang xử nốt luôn cả phần của Vọng Vọng nhà hắn, xẵng mồm nói, “Đương kim Hoàng thượng đó tài trí hơn người, yêu dân như con, lại còn thiết diện vô tư nữa.” Ngao Thịnh liếc mắt nhìn Mộc Lăng đầy xem thường. Lão thái thái thở dài, “Quan gia, ngài có biết vì sao mà cháu tôi vừa nhìn thấy mọi người liền trốn không?” Ngao Thịnh lắc đầu hỏi, “Vì sao?” “Lưu Bật Chi ra lệnh, bắt nhốt tất cả hài tử trong thành!” “Cái gì?” Tương Thanh cau chặt đôi mày, “Hắn bắt trẻ con để làm gì?” “Hắn nói, hài tử trong thành ở nhà không có thịt để ăn nên đưa vào phủ của hắn để được ăn no mặc ấm.” Lão thái thái cười khổ, “Đợi đến khi Hoàng thượng đi rồi thì mới trả lại, nếu có ai tùy tiện nói bậy thì sẽ giết sạch tất cả lũ trẻ.” “Vô liêm sỉ!” Ngao Thịnh lúc này mới hiểu ra. Hèn gì mà khi quân hắn vừa đến, nhìn hai bên đường, thấy ai nấy mặt mày đều ẩn nhẫn, giận mà không dám nói. Hóa ra tất cả đều là bởi tên bại hoại Lưu Bật Chi kia. “A.” Tương Thanh giận quá chỉ còn biết buông tiếng cười trừ, “Chủ ý này thật tốt a.... Ta nghĩ không chỉ có mỗi Lưu Bật Chi là có cao sách này, mà ngay cả quan viên ở những nơi ta đi qua cũng dùng đến.” “Muốn người lớn nghe lời thì cách tốt nhất chính là lấy hài nhi ra uy hiếp.” Mộc Lăng lúc này mới cảm thấy lưỡi vô vị đi, liền buông đũa thở dài, “Loại người như thế, nhất định phải lăng trì thì mới hả.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nhưng bụng lại nghĩ, chỉ đem ra lăng trì thôi thì còn nhân từ quá. Trong lúc mọi người nói chuyện thì chợt nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa quán. Có ai đang lớn tiếng kêu gào. “Ai nha!” Tiểu cô nương hoảng sợ lủi ra sau lưng bà mình, “Chết rồi! Là bọn man rợ đó!” Lão thái thái cũng khẩn trương nhìn tới nhìn lui, nói với nhóm người Ngao Thịnh, “Quan gia, các người ăn mặc quý giá như vậy, mau mau vào trong trốn đi. Hai bà cháu chúng tôi nghèo nàn bần tiện, chúng sẽ không gây khó dễ gì đâu!” Ngao Thịnh khoát tay  nói, “Đừng lo, lão bà bà, bà cứ vào trong tránh mặt đi, chuyện ngoài này cứ để bọn ta ứng phó được rồi!” “Ách... Như vậy có ổn không?” Tương Thanh gật gật đầu, “Không có gì đâu, có chúng tôi là được rồi!” Lão thái thái không biết nói gì nữa, chỉ còn biết ôm lấy cháu gái trốn vào trong nhà. Mộc Lăng lấy một dược bình từ tay áo ra, quay sang Tần Vọng Thiên mà rằng,  ”Vọng Vọng, chúng ta qua kia nấu mì đi!” Mọi người sửng sốt tròn mắt nhìn. Ngao Thịnh nhìn là biết, Mộc Lăng lại hảo tâm muốn mời đám người kia một bữa ra trò. Mộc Lăng vội kéo Tần Vọng Thiên vào bếp. Cùng lúc có bốn người bước vào, hai dị tộc và  hai tên người Hán. Ngao Thịnh và Tương Thanh nhíu mày nhìn. Dựa vào cách ăn mặc cho thấy chúng không phải là nha dịch mà là quân sĩ. Bốn tên kia lảo đảo đi vào, vì đã thấm men say nên cũng không để ý đến Ngao Thịnh và Tương Thanh. Một tên người Hán chép miệng nói, “Ở trong lâu, cô nào trông cũng xinh cũng đẹp!” “Hắc hắc.....Đúng đó!” Một tên khác hưởng ứng, “Ai, bà lão ở đây đâu rồi, mau mau ra nấu mì thịt bò cho ông!” Tần Vọng Thiên nhíu mày hỏi lão thái thái đừng cạnh, “Bọn chúng là ai?” Lão thái thái hạ giọng đáp, “Là quân sĩ địa phương. Trên con phố cạnh đây có một kỹ viện, tụ tập rất nhiều quan binh. Sau khi chơi bời xong, chúng thường tạt vào đây ăn mì, nhưng chưa lần nào trả tiền cả.” Tần Vọng Thiên gật gật đầu. Mộc Lăng bên kia đã liên tục rắc bột thuốc vào trong bắt mì, lầm bầm không ngừng, “Cho chúng bây chết!” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh ngồi bàn bên cạnh. Vừa nhìn thấy quân phục của chúng, Ngao Thịnh giận càng thêm giận, quan binh nơi đây không có lấy chút quân quy, ra ra vào vào kỹ viện, lại còn ăn mì không trả tiền. Tất cả đều đáng chém! Lúc này, một tên dị tộc đảo mắt nhìn sang, thấy hai bạn Thịnh Thanh, liền chớp chớp mặt cọ cọ những kẻ trong bàn. Hai tên người Hán man trá cười, quay sang hỏi han, “Ai u, nhìn hai vị không giống là người địa phương a.” Tương Thanh chỉ thấy Ngao Thịnh cong môi cười lạnh, thầm hiểu hôm nay, trong đám quân sĩ ấy, không thể không có người chết. Ngao Thịnh đã thật giận sôi gan lên rồi.