Thịnh Thế Sủng Phi
Chương 40
Lúc Khang vương nghe Lý Trắc phi nói mình cũng chỉ đi thăm Huyên phi nương nương thôi, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng, chán nản ngồi trên ghế dựa, nói, "Mặc dù thường ngày ta vẫn luôn cảm thấy sắc mặt ngươi chưa đủ, nhưng cũng là người hiểu biết, luôn lấy đại cục làm trọng, không nghĩ tới, ngươi lại ngu dốt như vậy!"
Lý Trắc phi cứng người yên lặng không nói.
Khang vương như không thấy sắc mặt Lý Trắc phi tái nhợt, giọng nói càng ngày càng vội vàng, giống như không nhịn được nữa, nói, "Vương phi bệnh nằm ở trên giường......, cần sâm núi tới bổ dưỡng vào, nhưng người Viện thái y mắt chó nhìn người thấp, hôm nay thoái thác không rảnh, ngày mai lại nói sâm núi dùng hết rồi hãy chờ đi, lúc đầu cũng chỉ từ chối mấy canh giờ mà thôi, hôm nay đã ba bốn ngày cũng không thấy cho một chỉ, thật là nhơ bẩn!" Khang vương nói tới chỗ này bỗng ngẩng đầu, tức giận nhìn Lý Trắc phi, giọng nói càng nói càng ác liệt, "Chẳng phải ngươi nên thừa dịp đi gặp Huyên phi nương nương nhờ nàng ta hảo hảo quản thúc người dược phòng Viện thái y hơn sao, ngược lại chỉ có chào hỏi đã trở lại? Nếu không phải là biết ngươi xưa nay cẩn thận, ta sẽ hoài nghi ngươi có phải muốn vương phi có mệnh hệ gì hay không!"
Thân thể Lý Trắc phi lung lay, ánh sáng trong mắt cũng hơi tản đi.
Khang vương nói hồi lâu cũng không thấy Lý Trắc phi đáp lại một câu, trong lòng càng tức giận, chỉ cảm thấy hiện nay không chỉ có người dược phòng nho nhỏ muốn làm nhục y, ngay cả người thường ngày đối với y ngàn y trăm thuận như Lý Trắc phi cũng bắt đầu chống đối mình, trải qua mấy ngày nay bị người khi dễ đủ loại, bệnh tình Khang vương phi lúc tốt lúc xấu, Thái hậu lạnh lùng xa cách, thậm chí còn chửi rủa y, cũng làm cho y cảm thấy thay đổi hôm nay thật khó mà chịu đựng nổi.
Y sắp chống đỡ nổi nữa rồi! Mà thái độ cam chịu tùy tiện đánh chửi của Lý Trắc phi làm tức giận và uất ức của y càng đẩy tới cực điểm, đốt lên lập tức.
"Nói chuyện đi!" Ánh mắt Khang vương dần dần có mấy phần dữ tợn, nhìn Lý Trắc phi ở phía dưới cứng ngắc như cọc gỗ một loại ức chế không trút được cơn giận càng phát ra dữ dội hơn.
"Sao ngươi không nói gì hả? Thế nào một câu nói cũng không nói? Bình thường lanh lợi đều đi nơi nào?" Khang vương từ trên ghế đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Lý Trắc phi, hung hăng nắm lấy bả vai Lý Trắc phi, hô, "Ta biết rồi, ngươi vốn chính là hi vọng vương phi cứ thế mà chết đi đúng không? Ta biết rõ ngươi ghen tỵ nàng! Ngươi hận lúc ấy ta vứt bỏ ngươi một mình trong cung mang theo nàng đi."
Một số cung nữ khác nhìn không nổi Khang vương nữa, chẳng lẽ Khang vương không nhận thấy ánh mắt Lý Trắc phi như tro tàn hay sao? Trắc phi nương nương cũng quá đáng thương!
"Vương Gia, người nắm quá chặt! Đây cũng đã bầm tím hết rồi." Cung nữ rưng rưng quỳ gối bên cạnh Khang vương, lôi kéo ống quần hắn, khổ não nói.
Khang vương lúc này mới phát hiện mình vừa mới dùng sức quá mạnh, bóp bả vai Lý Trắc phi xanh tím, vẻ mặt hắn lộ ra mấy phần ảo não, từ từ thu tay lại, có điều giọng nói vẫn không vui, "Ngươi vẫn như vậy, chẳng lẽ đau không biết nói một tiếng? Không nói lời dịu dàng chút nào."
Thấy sắc mặt Lý Trắc phi tái nhợt, Khang vương càng áy náy hơn, hứng thú đã rã rời đi trở lại chỗ ngồi, miệng lại nói, "Cũng không thể trách ta, ngươi xem ngươi làm những việc này, made by diễn đàn n, có cái nào làm người ta hài lòng? Nhìn đại cục một chút cũng không có, vào lúc thế này còn chỉ đi qua chào hỏi?"
Khang vương càng nói càng là kích động, tâm tình dần dần bình phục bỗng trở nên khó có thể khắc chế, giọng nói dần dần dồn dập.
Cung nữ đi tới bên cạnh Lý Trắc phi, an ủi đỡ nàng, có chút sợ mắt nhìn Khang vương, nhỏ giọng nói, "Trắc phi nương nương, Vương Gia hiện nay tâm tình không sảng khoái, ngài cứ nhận sai đi."
Cung nữ nghĩ rất đơn giản, mặc dù Khang vương làm có hơi quá, nhưng là dù sao vẫn là Vương Gia, là phu quân Trắc phi nương nương, luôn là một mảnh bầu trời của nàng, nữ nhân vẫn luôn hay lùi một bước, mặc dù có chút uất ức, nhưng nhận sai vẫn luôn không sai...... Cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt, dàn xếp ổn thỏa mới ổn.
Cung nữ nghĩ rất rõ ràng, nhưng nàng lại không biết Lý Trắc phi lúc này đã hoàn toàn không phải là dáng vẻ như trước kia nữa.
Từ bên Chu Thanh Nhược trở lại nàng đã không phải là nàng của thuở ban đầu nữa.
"Ta có lỗi gì?" Lý Trắc phi đột nhiên nói.
Trong ấn tượng Khang vương, Lý Trắc phi chính là nữ nhân bất kể ngươi nói cái gì cũng sẽ thuận theo vô điều kiện, cho nên hắn mới luôn luôn cất nhắc nàng, nhưng ai biết được......, lần này hắn lại bị phản bác.
Ánh mắt Lý Trắc phi kiên nghị, ngẩng đầu nhìn Khang vương.
Vẻ mặt thản nhiên như vậy khiến Khang vương sững sờ trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh một cỗ tức giận không hiểu liền xông lên đầu, hắn cực kỳ tức giận nói, "Ngươi còn học phản bác Bổn vương?"
Lý Trắc phi nhìn thấy Khang vương phản ứng như thế tâm càng như tro tàn, khô khốc mà nói, "Những người trong dược phòng thật đúng là chỉ nhìn sắc mặt Bệ hạ làm việc mà thôi, chuyện rõ ràng như vậy ngay cả ta cũng nhìn ra, chẳng lẽ Vương Gia vẫn không nhìn ra? Nếu không, chuyện lớn như vậy ai dám từ chối? Có ai có lá gan từ chối mệnh Vương phi? Lúc này ta đi cầu xin Huyên phi nương nương cũng không thể làm nên chuyện gì, hơn nữa ngay cả tình cảm cuối cùng cũng bị mất."
Sắc mặt Khang vương hết sức khó coi, có một loại khó chịu như bị người đánh một cái bạt tai.
"Ngươi thật là càn rỡ!"
Lý Trắc phi nhìn sắc mặt Khang vương trở nên tái nhợt trong nháy mắt, có loại cảm giác thẹn quá thành giận, nhớ tới Hoàng đế bất cứ lúc nào cũng đều trầm ổn giống như một tòa sừng sững không ngã, diễn đàn ,,, chỉ cảm thấy Khang vương so với y giống như một đứa bé không đáng so sánh.
Nhưng tại sao cố tình nàng lại thích hắn chứ?
"Có phải ngươi cho là tình huống ta hôm nay không lớn bằng lúc trước thì có thể để ngươi muốn làm gì thì làm hay không?" Sắc mặt Khang vương tái xanh quát.
Cung nữ đứng một bên trong lòng như sóng gió gào thét, chỉ cảm thấy hình như Lý Trắc phi hôm nay đã điên rồi cái gì cũng dám nói ra, quả thật giống như là...... Giống như là quyết tâm cùng Khang vương nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), nhưng tình huống hiện nay chính là Lý Trắc phi chết hay là Khang vương phi vong......, đây là chuyện không có cách nào thay đổi, tại sao nàng đột nhiên làm như vậy?
Chẳng lẽ là Huyên phi nương nương nhắc nhở nàng chuyện gì?
Tâm tư cung nữ dần dần bay xa, nếu quả thật là Huyên phi nương nương nhắc nhở Trắc phi nương nương cái gì......, có phải nói rõ rằng nếu nàng cũng đi theo Trắc phi nương nương sẽ thoát khỏi vũng nước đục này đi ra ngoài?
Đúng, nhất định là như vậy, nếu không từ trước đến giờ vẫn luôn theo khuôn phép cũ, biết phân rõ phải trái như Trắc phi nương nương làm sao sẽ làm ra hành động to gan như vậy?
Nghĩ như vậy không chỉ có một mình cung nữ, Khang vương đang rất tức giận cũng nghĩ đến, hắn càng tức giận không thôi, đã không để ý cái gì là thể diện, ánh mắt dữ tợn nhìn Lý Trắc phi, một bạt tai liền bay tới.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
17 chương
83 chương
34 chương
30 chương