“Vậy thì... phải làm sao?” Tay chân Khang vương luống cuống, cảm thấy cổ họng như bị Hoàng đế ghìm chặt, khó thở, thật không cách nào sống sót. Y cầu mong không cao, chỉ muốn sống an lành thôi vì sao Hoàng đế cũng không bỏ qua cho y? Khang vương phi thấy Khang vương từng bước một rơi vào cạm bẫy nàng sắp đặt, áp chế hưng phấn, nói, “Vương gia, chàng không thấy Bệ hạ đối chàng hơi quá đáng sao?” Khang vương nhớ tới thái độ của Hoàng đế lại cảm thấy buồn bực, bởi vì Hoàng đế thật sự từng bước từng bước ép sát, y cũng đều tỏ ra bộ dạng được ngày nào hay ngày ấy, tại sao huynh ấy còn đối vậy với y chứ? Hiện tại y hoàn toàn không có thực quyền, hai không có thế lực, bị huynh ấy nhốt trong Minh Hòa cung nho nhỏ này, vốn như một con chim nhỏ bị rút cánh, chính là cá chậu chim lồng mà thôi. Khang vương càng nghĩ càng thấy mình thật đáng thương, không nhịn được uất ức đỏ mắt, nhớ tới lúc Hoàng đế còn là Thái tử đối mình luôn dịu dàng quan tâm, càng cảm thấy mình như đang nằm mơ. Huynh ấy muốn ngôi vị hoàng đế, y đã trao trả huynh ấy rồi? Tại sao còn muốn như vậy? Khang vương phi thấy dáng vẻ Khang vương uất ức muốn khóc, trong lòng càng khinh bỉ, Khang vương này cũng không phải ngu xuẩn như thế, chẳng qua vì từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều, có một mẫu thân cường thế bên người, mọi chuyện Thái hậu đều tự thân tự lực làm mọi chuyện trôi qua luôn trôi chảy, vốn không muốn, càng không thích mình tự động não, một khi gặp chuyện đều muốn sống dựa vào người khác. Khang vương phi nhớ tới lời phụ thân mình từng nói, nuôi nhi tử chính là cần mài giũa nhiều một chút, về sau mới có thể trở thành người hữu dụng, nhưng Thái hậu lại thích một nhi tử ngây thơ, hiếu thuận nghe lời, chẳng lẽ là nghĩ... Ha ha, Khang vương phi nghĩ tới đây không nhịn được lộ ra suy đoán ác ý, sợ rằng Thái hậu thật đúng là yêu bản thân hơn yêu nhi tử, sợ dưỡng nhi tử thành Hoàng đế quả quyết thế thì sẽ nghe lời bà nói nữa sao? Lúc đầu khi Hoàng đế còn là Thái tử trước đến giờ vẫn thích làm theo ý mình, khiến Thái hậu muốn làm từ mẫu (mẹ hiền) mất không ít tâm tư? Cho nên bà cũng không muốn phí hết tâm tư đi nịnh nọt nhi tử thân sinh? Nên dưỡng nhi tử mình thành như vậy? “Vương gia, là ta hại chàng.” Khang vương phi thu hồi tâm tư, biết bây giờ là thời khắc mấu chốt, không được phép phân tâm, sau đó hung hăng nhéo người mình một cái dùng sức khóc ròng. Khang vương thấy Khang vương phi gào khóc thì sợ hết hồn, luống cuống ngồi dậy nói, “Nàng sao vậy? Đừng khóc, sao nàng lại hại ta...” Có điều lời nói này của Khang vương chỉ nói tới một nửa chợt dừng lại, trong lòng có một giọng nói đang vang lên, lại thêm lời nói vừa rồi của Khang vương phi, làm cho y không thể không hoài nghi sự thật chính là như vậy. Sắc mặt Khang vương đột nhiên biến sắc, cắn chặt môi, một lúc lâu mới run rẩy chỉ vào Khang vương phi nói, “Ý của nàng là, Hoàng đế huynh ấy..., đối nàng còn chưa chết tâm?” Khang vương còn nhớ rõ lúc đầu khi Hoàng đế mới vào cung chính là đi tìm Khang vương phi, lúc đó y rất bất đắc dĩ đẩy Chu Chiêu nghi ra. Cảnh tượng ban đầu vẫn còn sờ sờ trước mắt. Khang vương phi cái gì cũng không nói, bụm mặt khóc càng ngày càng thảm thiết. Bên trong phòng bỗng chốc thay đổi trở nên đè nén tối tăm, giống như trong không khí đang có đôi tay thắt chặt cổ Khang vương, làm cho y không thể thở được. Y đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, trong chốc lát cái trán đã đầy mồ hôi lạnh, dáng vẻ y lúc này rất lo âu, “Chuyện này là không thể nào! Không thể nào!” “Tên Hoàng đế đó vì sao đối đãi 0hai ta như vậy? Ngay cả xuất chinh cũng muốn chúng ta đi theo?” Khang vương phi thấy Khang vương bắt đầu dao động, không ngừng cố gắng thêm mắm dặm muối, “Hắn chính là hận, hận ta thích vương gia, hận ta không nên phản bội, mà là phải chờ hắn mới đúng, nhưng vương gia cũng biết..., lòng ta vốn hướng về vương gia, nếu không phải ngại thân phận Thái tử của hắn lúc đó, làm sao lại nhượng bộ? Vương gia, người ta thích chính là chàng!” Khang vương khi nghe được lời này trong lòng rất kiêu ngạo, lúc ấy Thái tử ưu tú như vậy, tài năng trác tuyệt như vậy thì có thể làm gì? Nữ nhân huynh ấy thích vốn là bị buộc, nàng thích mình! Nhưng nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, tâm tình y lại bắt đầu hỏng bét, thích mình thì thế nào? Bây giờ ngay cả bản thân y cũng khó bảo toàn!, Giọng nói ghét bỏ lúc trước của Thái hậu, ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, còn có tương lai mờ mịt! Hết thảy đều như tảng đá lớn đè lên đầu y. “Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, hắn sẽ không tha cho chàng, vương gia biết tính tình của hắn mà, từ trước giờ không đạt được mục đích quyết không bỏ qua!” Khang vương phi khóc lóc nói ra, giọng nói nàng vẫn dịu dàng dễ nghe như vậy, thế nhưng lúc này nó như con dao găm đâm vào lòng Khang vương, đâm lòng y đau như cắt! Khang vương uể oải ngồi lên ghế, ánh mắt ảm đạm nói, “Vậy thì phải làm sao?” Ánh mắt Khang vương phi lóe lên ánh sáng kỳ dị, nàng đi tới quỳ gối trước mặt Khang vương, ôm tay y nói, “Nếu như trước kia Thái hậu nương nương chịu..., tất cả còn nói được, Hoàng đế vì đế vị vững chắc của mình có thể buông tha chấp nhất với ta, nhưng hôm nay hiển nhiên Hoàng đế sẽ không có tha thêm một cơ hội nào nữa, nến tất cả mầm họa là trên người ta, vì thì để ta chết đi, chỉ cần ta chết, tất cả đều giải quyết xong.” Dĩ nhiên Khang vương phi sẽ không chủ động nói ra lời muốn đi phục vụ Hoàng đế, nàng muốn lấy lùi làm tiến, khiến Khang vương tự mình nói ra. Khang vương khiếp sợ nhìn Khang vương phi, nâng khuôn mặt gầy gò mềm yếu của nàng, cả kinh, “Không! Nàng không thể chết!” “Ta có tội!” Khang vương phi khổ sở lắc đầu, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, càng hiện rõ vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến Khang vương nhìn thấy lòng cũng nát ra. “Vương gia để cho ta chết đi, ân tình của vương gia đời sau ta làm trâu làm người báo đáp cho chàng!” “Không cần, không thể như vậy!” Có điều Khang vương còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Khang vương đứng dậy chạy tới cột trụ, tâm thần Khang vương nhảy dựng vội đi tới ngăn cản đường đi của nàng, ôm cả người nàng vào lòng khóc ròng nói, “Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy?” Khang vương phi thấy Khang vương khóc thảm thiết cũng khóc theo, có điều trong lòng không biết là vui mừng hay vui vẻ khi đạt được mục đích..., đúng như nàng suy đoán,,,,Khang vương đối với mình cũng tràn đầy chân tình, nếu quả thật là một người tư lợi, tất nhiên sẽ để nàng tự đi chết. “Vương gia, ta không thể hại chàng!” Hai người ôm nhau cùng khóc rống, một lúc lâu sau Khang vương cẩn thận đánh giá gương mặt Khang vương phi, ánh mắt thập phần dịu dàng ôn nhu, lau nước mắt, nhẹ nhàng nói, “Lúc huynh ấy đến ta đã biết ta không giữ được nàng.” “Vương gia chàng đang nói gì thế?” Khang vương đột nhiên ôm thật chặt Khang vương phi, nói, “Thật sự ta không bỏ được nàng, nhưng vì để nàng sống sót, ta chỉ có thể làm vậy, chỉ có thể để nàng ra ngoài!” Khang vương phi bỗng đờ đẫn, mặc dù sớm đoán trước, nghe được lời giao phó như di ngôn của Khang vương, dùng hết hơi sức nói ra từng chữ, bi thương khổ sở như thế, đau lòng muốn chết như vậy, nàng cũng rất khổ sở. Dù sao cũng đã yêu nhau một thời gian đúng không? Nếu như... Không có chuyện Hoàng đế đoạt vị, hai người bọn họ có phải sẽ ân ân ái ái sống qua một đời không? Khang vương phi hoảng hốt nghĩ ngợi. Đêm khuya bên ngoài một mảnh tĩnh lặng, nhưng bên trong phòng có hai người đang ôm nhau một lúc lâu lại không nói gì, hai người thấy ôm nhau thật gần như vậy, nhưng cũng xa xôi như vậy. Ngày hôm sau Khang vương liền bị bệnh, y thật tâm yêu thích Khang vương phi, đó là mối tình đầu thời thiếu niên của y, dù nói vừa gặp đã yêu cũng không quá đáng, còn vì nàng muốn gả cho Thái tử mà khóc thầm, ai biết một chiêu xoay vần, nàng là nữ nhân của mình? Lúc ấy y cảm thấy cả đời này không còn cầu mong gì nữa, trôi qua hết sưc sung sướng, nhưng chỉ trong chớp mắt y phải giao nữ nhân mình yêu cho người khác? Y vô năng bực nào? Mềm yếu bực nào? Vào giờ phút này y thật hận Thái hậu, hận bà vì danh dự của mình không đồng ý yêu cầu Hoàng đế, nếu không sao y phải mang nữ nhân mình yêu mến ra ngoài? Sau khi Thái hậu mắng Khang vương liền hối hận, bây giờ là lúc Hoàng đế muốn nghĩ biện pháp ly gián tình cảm giữa bà và Khang vương, tại sao bà lại mắng Khang vương trước mặt mọi người như vậy? Nếu là thường ngày tất nhiên không có việc gì, nhưng bây giờ tình cảnh tràn ngập hiểm nguy, cũng không phải lúc bà muốn làm gì thì làm, cho nên khi bà biết Khang vương bị bệnh, cố gắng đứng dậy, bảo người hầu đỡ bà đi thăm. Khang vương phát sốt cao, trong miệng luôn lẩm nhẩm tên Khang vương phi, dáng vẻ như đang bị kinh hách, Thái hậu nhìn thấy liền đau lòng không thôi, khóc chất vấn mấy người hầu phục vụ bên cạnh, lại hỏi Khang vương đi đâu? Sao Khang vương bị bệnh lại không ở bên cạnh phục vụ? Mọi người ấp úng, ai cũng không dám nói sáng sớm Khang vương phi trang điểm đẹp đẽ liền đi ra ngoài, vốn thủ vệ bên ngoài Minh Hòa cung sẽ không để nàng ra ngoài, nhưng cũng không biết nàng nói cái gì lại để nàng đi, làm những người hầu như bọn họ cũng không hiểu thế nào. Thái hậu nhìn bộ dạng những người hầu tỏ vẻ không biết lửa giận trong lòng càng lớn, đang muốn nói gì đó liền nhìn thấy có một cung nữ lại trực tiếp cầm bát thuốc nóng bón cho Khang vương, Khang vương nóng suýt chút nhảy dựng lên, Thái hậu tức giận muốn ngất đi, những người hầu này đều là sau này an bài vào lần nữa, trên mặt mặc dù kính cẩn nghe theo, nhưng trong lòng vẫn lỳ lượm bướng bỉnh, làm việc vốn hấp tấp nôn nôn nóng nóng căn bản không cách nào so sánh được với người được huấn luyện nghiêm chỉnh như lúc trước. Người hầu này nghe Thái hậu lên tiếng trách cứ, chép miệng nói, “Nô tỳ uống không bỏng mà, sao Khang vương yếu ớt như vậy?” “Phản, phản rồi!” Thái hậu nghe lời này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã trên đất, một lúc lâu sau uống một hớp trà nóng thần trí mới trở lại, bà ngước mắt nhìn nữ tử bón nước trà cho mình, lại là Đức phi. Đức phi đỡ Thái hậu đứng lên, nhẹ nhàng nói, “Vương gia đã uống thuốc rồi, cơn nóng đã vơi bớt, ngự y nói chỉ cần chịu đựng qua tối nay sẽ không có chuyện gì, Thái hậu nương ngọc thể người không khỏe, vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút đi, nơi này đã có nô tỳ rồi.” Lúc này Thái hậu đang nằm trên giường cạnh cửa sổ, bà quét mắt nhìn Khang vương đang nằm trên giường đối diện, thấy vẻ mặt y đã an ổn lại rồi, thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Đức phi an trí thỏa đáng, lòng được an ủi, nói, “Thật sự vất vả con rồi.” Đức phi nhìn gương mặt Thái hậu bỗng chốc như già đi hơn hai mươi tuổi trong lòng ê ẩm, nhưng lời nói lại không hiển lộ gì, nói, “Đây đều là chuyện nô tỳ phải làm.”