Thịnh thế sủng hậu
Chương 5 : Bí truyền
“Cái gì? Khóc ư?”
Tề Cảnh Hoán nghe được Cao Hòa nói Thẩm Ấu An khóc, sắc mặt thật không tốt.
“Bệ hạ, cô nương còn nhỏ tuổi như Ấu An cô nương chịu ủy khuất khóc là chuyện bình thường.”
“Chịu ủy khuất, là tên khốn kiếp nào dám để cho nàng chịu ủy khuất, mau nói, trẫm lột da hắn.”
Ách, tên khốn kia hình như là bệ hạ ngài thì phải.
Tề Cảnh Hoán thấy Cao Hòa cúi đầu không nói lời nào, nghi ngờ nói “Không phải là trẫm đấy chứ?”
Cao Hòa nắm hay tay lại giơ cao lên đầu, quỳ xuống đất lạy “Bệ hạ anh minh.”
“Đồ khốn, khi nào thì trẫm khiến nàng phải chịu ủy khuất chứ?”
Hoàng đế bệ hạ cực kì bị oan uổng, cái gì hắn cũng không có làm nha.
“Nô tài không biết, hình như là bệ hạ nói cái gì mà không muốn gặp nàng ấy, Ấu An cô nương đoán chừng là bị sợ khóc.”
Tính tình Thẩm Ấu An như thế nào Tề Cảnh Hoán là người rõ ràng nhất, sao sẽ vì chuyện như vậy bị dọa khóc, nhất định là bởi chuyện khác, Tề Cảnh Hoán suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thông suốt nàng khóc vì cái gì, nhất định là do mình đã nói nàng làm mất mặt An Bình Vương, kiếp trước cũng như vậy, cho dù nàng như thế nào cũng không sao cả, chỉ khi nào liên quan đến An Bình Vương, nàng sẽ giống như con nhím, toàn thân dựng lông.
Nói cho cùng cũng chính là mình chọc nàng khóc, giờ phút này tâm tình có chút bất đắc dĩ, Tề Cảnh Hoán nhíu mày nói “Tuyên Thẩm Ấu An lại đây.”
“Bệ hạ, Ấu An cô nương vừa khóc xong, ngài lại gọi nàng tới đây….”
Ông sợ hoàng đế bệ hạ lại không khống chế nổi cảm xúc của mình mà hù dọa Ấu An cô nương, đến lúc đó nói không chừng mọi chuyện sẽ rối tung cả lên, thân là một nô tài đạt tiêu chuẩn, không chỉ hầu hạ tốt chủ nhân mà còn phải chịu trách nhiệm dẫn dắt chủ nhân học được tuyệt chiêu dụ dỗ tiểu cô nương vui vẻ.
Quả nhiên hoàng đế bệ hạ hết sức nhượng bộ, nghiêng mắt liếc ông một cái nói “Vậy ngươi nói xem, nên làm cái gì bây giờ?”
“Bệ hạ, nô tài xin hỏi ngài, ngài là thật sự muốn Ấu An cô nương vui vẻ sao.”
“Đương nhiên.”
“Nhưng bệ hạ, theo như nô tài thấy, phương pháp của ngài không đúng, ngài luôn phát hỏa với Ấu An cô nương, vậy thì làm sao Ấu An cô nương không sợ ngài cho được.”
Tề Cảnh Hoán nhíu nhíu mi “Có chiêu nào thì nói luôn, nói nhảm nhiều vậy làm gì!”
Ha ha, Cao Hòa đột nhiên bật cười thành tiếng “Bệ hạ, nô tài hầu hạ ngài nhiều năm, thì làm sao có thể học được những chiêu này ạ.”
“Ngươi dám lấy trẫm ra làm trò cười?”
“Nô tài không dám, nô tài không biết cái gì gọi là thủ đoạn dụ dỗ cô nương, nhưng nô tài hiểu được, lúc bệ hạ ngài sầm mặt lại nô tài còn sợ huống chi là một tiểu cô nương.”
Tề Cảnh Hoán nghe lời ông nói, trầm mặc một lát, phất phất tay nói “Đi xuống đi.”
Sau khi Cao Hòa đi khỏi, Tề Cảnh Hoán một mình ngồi ngẩn người trước bàn tấu chương một hồi lâu, che trán thở dài “Trẫm lại làm chuyện sai!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Ấu An cùng mấy người Bích Đồng sớm tinh mơ liền ngồi ở trước cửa phòng chờ Tề Cảnh Hoán rời giường gọi người, bọn tiểu cung nữ rót cho các nàng mỗi người một chén trà nóng để ôm trong tay cho ấm áp, Cao Hòa ở bên cạnh vừa gọi người dậy, liền đồng loạt bưng đồ đi vào buồng lò sưởi.
Tề Cảnh Hoán đưa tay lên chờ người đến hầu hạ, sau cùng, nói với Thẩm Ấu An đang ngồi xổm ở phía dưới “Cổ áo.”
Thẩm Ấu An run rẩy một cái, thẳng người lên, chỉnh lại cổ áo cho hắn, vốn là thật tốt, nhưng ai biết bệ hạ đột nhiên bước về phía trước một bước nhỏ, nàng sắp sửa mười sáu, tuổi này đã trổ mã không sai biệt lắm, mà một bước nhỏ của Tề Cảnh Hoán như vậy vừa vặn chạm đến nắm mềm mại trước ngực nàng, nàng giật mình lui về phía sau, mặt thoắt cái đỏ au.
Tề Cảnh Hoán nhếch miệng nở nụ cười sung sướng, mọi người không rõ chuyện gì, chỉ có Cao tổng quản yên lặng đứng một bên không dời mắt khỏi bệ hạ nhà ông là thấy hết thảy, bệ hạ nhà ông vừa rồi, hình như là đang đùa giỡn Ấu An cô nương, là ông hoa mắt sao.
Hoàng đế bệ hạ chiếm được tiện nghi cho nên suốt cả thời gian lâm triều tâm tình đều luôn khoái trá, tâm tình hoàng đế bệ hạ tốt cụ thể là ở trên triều hôm nay vậy mà không phát giận, cũng không có sầm mặt như thường ngày, đời sau ghi lại mặc dù Tuyên đế cần chính yêu dân nhưng tính tình nóng nảy không phải một hay hai nét bút có thể xóa đi.
Nhưng đời sau Đại Dục Duệ tông, đoạn thời gian này của Tuyên đế được ghi lại cũng khá thú vị, nói về Tuyên đế khi thì tâm tình sung sướng, khi thì mặt mày ủ rũ, lúc lại giận dữ, nhưng nếu cảm thấy vị Tuyên đế hỉ nộ đều hiện lên mặt này là chủ nhân dễ hầu hạ thì mười phần sai, vì vị Tuyên đế ở Đại Dục thống trị mấy trăm năm đều là vị chủ nhân khó hầu hạ nhất.
Sau khi Tề Cảnh Hoán lâm triều Thẩm Ấu An liền canh giữ ở ngự thư phòng, ngồi ở chỗ kia, con mắt thỉnh thoảng đảo qua trước ngực, Y Xảo là nhỏ tuổi nhất ở đây, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán, hiện giờ cũng là Tư Tẩm ở Thánh Ninh cung, thấy Thẩm Ấu An không ngừng liếc chỗ đó, cũng liếc về của mình.
Nàng nhỏ tuổi hơn Thẩm Ấu An một ít, hơn nữa trước kia Thẩm Ấu An là quận chúa, áo cơm đều là tinh xảo nhất, đương nhiên so với nữ tử bình thường thì cũng trổ mã tốt hơn chút ít.
Đều là cô nương hầu hạ trong cung, đương nhiên sẽ không thật sự không biết gì, thậm chí ở phương diện này cũng mơ hồ sinh ra sự so sánh ganh tị, cong cong môi nói “Ấu An tỷ tỷ, tỷ không cần đả kích người như vậy nha.”
“Làm sao vậy?” Thẩm Ấu An nghi ngờ hỏi.
“Ấu An tỷ tỷ là từ nhỏ ăn cái gì mà phát triển tốt như vậy, nói cho muội biết một chút đi, muội cũng muốn học Ấu An tỷ tỷ.”
Lời này nói thật trực tiếp, mặt Thẩm Ấu An thoáng cái đỏ lên.
Thái Huyên từ phía sau cốc nhẹ vào đầu Y Xảo, cười nói “Lời này sao có thể nói lung tung.”
Y Xảo không phục nói “Sao chứ, tỷ nhìn Ấu An tỷ tỷ xem, lại nhìn muội.”
Y Xảo cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ đáng thương trước ngực mình, lại nhìn bánh bao lớn trước ngực Thẩm Ấu An, lòng tự trọng bị đả kích thật lớn.
Kéo cánh tay Thái Huyên nói “Thái Huyên tỷ tỷ, tỷ thấy chỗ đó của Ấu An tỷ tỷ phát triển tốt không, để nàng nói cho chúng ta một chút kinh nghiệm đi!”
Thái Huyên lườm nàng một cái, nói “Chuyện như vậy sao có thể nói lung tung, lại nói bậy tỷ sẽ để Cao công công phạt muội.”
Y Xảo uốn ba tấc lưỡi mà nói “Thái Huyên tỷ tỷ, chuyện như vậy sao lại nói với Cao tổng quản được, để cho ông ấy phạt muội sao?”
Nói xong cười hì hì dán sát vào Thẩm Ấu An nói “Tỷ tỷ đáng yêu, tỷ nói cho muội biết đi.”
“Nha đầu kia.” Thái Huyên bất đắc dĩ lắc đầu “Ấu An đừng để ý tới nàng ấy, nàng ấy chỉ nói hươu nói vượn thôi.”
Thẩm Ấu An mặt đều đỏ bừng, sợ Y Xảo nói thêm gì nữa, gấp rút nói ra “Mộc nhĩ táo đỏ.”
“Cái gì?”
Y Xao vốn là nửa đùa nửa thật, không nghĩ tới Ấu An thật sự sẽ nói.
“Mộc nhĩ nấu với táo đỏ, canh xương hầm với thảo dược, canh đậu đen nấy cá chép, đu đủ, hạt sen hầm chân giò.”
“Muội cũng biết là Ấu An tỷ tỷ có bí truyền, khó trách…”
Khó trách lại lớn như vậy.
“Ấu An tỷ tỷ, tỷ thật tốt, muội đi tìm giấy bút, đợi chút nữa tỷ nhớ nói lại lần nữa, muội viết lại.”
Thái Huyên cùng Bích Đồng đều đen măt, Thẩm Ấu An cười nhẹ, chỉ là vài thang thuốc bổ mà thôi, tiểu cô nương tuổi nhỏ ăn nhiều để lót dạ cũng tốt, nhưng về sau, khi mà mấy thứ thuốc bổ này xuất hiện trong sách dạy nấu ăn của nàng, nàng thấy cũng không cười được.
Từ sau khi Thẩm Ấu An vô tư chia sẻ bí truyền của mình cho Y Xảo, Y Xảo càng thêm dính nàng.
“Được rồi, được rồi mà.”
Y Xảo chau mày nhìn về phía Thái Huyên đang khuyên bảo nàng, gấp tờ giấy trong tay cất kỹ lại.
Mới vừa cẩn thận cất xong, liền nghe thấy thanh âm truyền đến từ bên ngoài, bệ hạ của các nàng trở về, các nàng phải bắt đầu làm việc.
Hầu hạ hoàng đế cũng không có, điều kiện tiên quyết là hắn không tức giận.
Hôm nay tâm tình hoàng đế tốt, cũng hầu hạ dễ hơn chút ít, chỉ là trong lúc dùng đồ ăn sáng, hoàng đế bệ hạ liên tục nhìn về nơi này, trong lòng Thẩm Ấu An nghi ngờ, nàng vô cùng xác định là bệ hạ nhìn nàng, trước kia, bệ hạ cũng luôn luôn nhìn nàng, chỉ là ánh mắt khi đó cùng ánh mắt hiện tại hoàn toàn khác nhau, khi đó ánh mắt lúc nào cũng là lạnh lùng khiến người khiếp sợ, mà ánh mắt bây giờ lại khiến người ta không thể xác định.
“Bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán dừng đũa, Thẩm Ấu An đưa lên một ly trà để hắn súc miệng.
Khi Tề Cảnh Hoán nhận lấy thì ngón tay vừa vặn đụng phải tay Thẩm Ấu An, bùm một tiếng, chén trà rơi xuống đất.
“Bệ hạ… Bệ hạ thứ tội.”
Thẩm Ấu An nhanh chóng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch kinh hãi, run lẩy bẩy quỳ ở đó, hiển nhiên bị hù dọa không nhẹ.
Tề Cảnh Hoán vuốt vuốt trán nói “Chỉ có chút chuyện cỏn con ngươi phải quỳ thỉnh tội sao, còn không mau rót một ly trà khác cho trẫm.”
“Vâng.”
Chỉ một chút như vậy nhưng trên lưng Thẩm Ấu An cũng toát một tầng mồ hôi, đứng lên không tự giác xoa xoa thái dương, xoay người một lần nữa đi châm trà cho Tề Cảnh Hoán.
Tề Cảnh Hoán thở dài, không phải chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi của nàng dâu sao? Sao lại khó như vậy nhỉ?
Đồ ăn sáng được dọn đi, tất cả mọi người cũng lui xuống, chỉ có Thẩm Ấu An ở lại mài mực, vốn dĩ đây không phải nhiệm vụ của nàng, nhưng bệ hạ lại yêu cầu nàng hầu hạ, nàng cũng chỉ có thể hầu hạ.
Tề Cảnh Hoán vừa xem tấu chương vừa nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Thẩm Ấu An, đột nhiên hỏi một câu dường như thâm ảo kì thực chả có ý nghĩa gì.
“Ngươi sợ trẫm sao?”
“Bệ hạ quân lâm thiên hạ, anh minh thần võ, long uy vĩnh viễn ở đây….”
“Nói thật.”
Thẩm Ấu An ngừng một chút nói “Sợ.”
Được lắm, nói láo một đống, nói thật chỉ có một chữ, Tề Cảnh Hoán ơi là Tề Cảnh Hoán, ngươi đây gọi là tự gây nghiệt không thể sống.
“Tại sao phải sợ trẫm?”
Thẩm Ấu An suy nghĩ một chút nói “Bệ hạ anh minh thần võ…”
“Ngươi không thể nói khác một chút sao.”
“Bệ hạ oai hùng hiên ngang, nắm thiên hạ trong tay.”
“Được rồi, mài mực đi.”
Tề Cảnh Hoán không thể không cắt đứt lời nàng một lần nữa, xem đi, tính tình này là không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
Thẩm Ấu An cúi đầu tập trung mài mực, không chút nào chú ý tới hoàng đế bệ hạ bộ dáng tâm sự nặng nề ở bên cạnh, bệ hạ hôm nay lại không tìm nàng gây phiền toái, nhưng nàng không coi đây là bệ hạ đối tốt với nàng, ngược lại, bệ hạ càng như vậy trong lòng nàng càng cảm thấy bất an, giống như bệ hạ đang âm mưu cái gì đó.
Tề Cảnh Hoán một lòng muốn thay đổi cách nhìn trong lòng của Thẩm Ấu An đối với hắn, nếu biết rõ Thẩm Ấu An đang suy nghĩ như vậy, có lẽ sẽ đập đầu vào tường mất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
15 chương
172 chương
203 chương
10 chương
10 chương