Thịnh thế sủng hậu
Chương 34 : Tượng đất.
Tề Cảnh Hoán ngồi bên ngoài trong đầu quanh quẩn câu Thẩm Ấu An vừa nói nàng cởi y phục, còn chưa mặc y phục, còn chưa mặc y phục, đó là cảnh tượng gì? Trong đầu Tề Cảnh Hoán bắt đầu nghĩ, sau đó hắn phát hiện, hình như hắn chảy máu mũi, hắn để tay lau mũi một cái, quả nhiên, hắn liệu sự như thần, hắn thật sự chảy máu mũi.
Đầu tiên hắn lạnh nhạt tiếp nhận sự thật này, sau đó một giọt máu mũi nhỏ lên mu bàn tay hắn, hắn mới bừng tỉnh, hắn chảy máu mũi, hắn thế nhưng lại tưởng tượng nàng dâu không mặc y phục nên chảy máu mũi, vội vã móc một cái khăn trong ngực ra, sau đó phát hiện đây là khăn nàng dâu thêu, trên mặt khắn còn mùi thơm của nàng dâu hắn, tay phải hắn bịt mũi, tay trái vội vàng mang khăn bảo bối cất kỹ, sau đó rống ra bên ngoài; “Ngừng xe.”
Thẩm Ấu An đang thay đồ bên trong tay run lên, bỗng nhiên thắt nút chết y phục, cởi như thế nào cũng không được.
Cao Hòa ngồi bên ngoài xe ngựa phía sau thấy xe ngựa của Tề Cảnh Hoán ở phía trước dừng lại, vội vàng xuống xe hỏi Tề Cảnh Hoán làm sao vậy, Tề Cảnh Hoán ngước đầu nói; “Đi lên.”
Cao Hòa vừa vào xe ngựa liền thấy bệ hạ tôn quý đang ngước đầu bịt mũi, trên tay còn dính mơ hồ chút máu, hắn hoảng hốt, vội vàng nói; “Bệ hạ làm sao vậy?”
Thẩm Ấu An ở bên trong nghe giọng nói Cao Hòa ở bên ngoài không thích hợp, bất chấp y phục bị thắt nút chết, muốn nhìn xem Tề Cảnh Hoán bị sao, nào ngờ nàng vừa mới đi được một bước, liền nghe Tề Cảnh Hoán nói; “Nàng đừng đi ra.”
Thẩm Ấu An dừng bước chân, khó xử nói; “Bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán nói; “Nàng đừng đi ra, Cao Hòa còn ở bên ngoài, y phục nàng mặc có vừa không? Trẫm không sao, nói với Cao Hòa hai câu, đợi lát nữa sẽ đi vào.”
Thẩm Ấu An nghe lời hắn nói hình như không giống xảy ra chuyện, liền an tâm ngồi trở lại trên ghế tiếp tục cởi dây lưng, Tề Cảnh Hoán cảm giác nàng đã trở về, mới yên lòng, cuối cùng bộ dáng mất mặt này không bị nàng nhìn thấy, sau đó xoay người không tiếng động nói với Cao Hòa; “Trẫm chảy máu mũi, mang y phục ngươi cho trẫm lau máu mũi.”
Bởi vì Tề Cảnh Hoán không nói ra, Cao Hòa không hiểu, vì vậy cúi người ngây ngốc, không hiểu ý tứ của bệ hạ.
Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt Cao Hòa mê mang đứng đó, hướng hắn vẫy vẫy tay, Cao Hòa đi tới, sau đó hắn thấy bệ hạ duỗi tay kéo tay áo hắn lau mũi.
Hắn cúi đầu nhìn bệ hạ lau máu vào tay áo hắn, khóe mắt giật giật.
Tề Cảnh Hoán thấy lau xong rồi, nhỏ giọng nói với Cao Hòa; “Còn chỗ nào không lau sạch không.”
Cao Hòa lắc đầu, Tề Cảnh Hoán khoát tay nói, “Được rồi, đi xuống đi.”
Vì vậy Cao Hòa dở khóc dở cười đi ra ngoài, quả nhiên bệ hạ coi Ấu An cô nương như bảo bối.
Tề Cảnh Hoán ngồi chỗ đó xác nhận máu mũi không chảy nữa, mới nói vào bên trong; “Xong chưa? Trẫm có thể tiến vào không?”
Thẩm Ấu An đứng lên sửa sang y phục nói; “Có thể.”
Tề Cảnh Hoán vừa tiến vào còn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An hơi xấu hổ tránh ánh mắt hắn; “Bệ hạ muốn mang nô tỳ đi đâu?”
Tề Cảnh Hoán ngồi bên cạnh nàng nói; “Nàng cứ kệ đi, đến nơi nàng sẽ biết.”
Còn thần thần bí bí, không biết vội vàng mang mình xuất cung làm gì, Thẩm Ấu An hơi sững sờ, cảm giác bệ hạ bên cạnh không có chút động tĩnh nào, xoay mặt lại nhìn, liền thấy mặt Tề Cảnh Hoán lại gần, sắp chạm vào môi mình.
Thẩm Ấu An có chút bất đắc dĩ, hiện tại sao bệ hạ càng ngày càng vô lại thế? Giữa ban ngày, không đúng, cho dù không là ban ngày cũng không thể như vậy, Thẩm Ấu An ảo não dùng tay đấm đầu mình, nhất thời quên mất môi mình đang gặp nguy hiểm, Tề Cảnh Hoán thấy nàng không né, cảm thấy cao hứng, đang muốn tiến lên, xe ngựa đột nhiên ngừng, sau đó hắn mất thăng bằng, cắm đầu ngã vào vách xe ngựa, xuyên thấu qua cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, môi hắn vừa vặn không chạm vào Thẩm Ấu An.
Chết tiệt, là ai cản xe ngựa, thiếu chút nữa đã hôn được.
Tề Cảnh Hoán che đầu, vùi đầu ở bên trong không chịu đứng lên, quả thực không còn mặt mũi, Thẩm Ấu An thấy hắn chôn mặt ở đó không động đậy, cho rằng hắn đụng rất nghiêm trọng, cuống quít cầm lấy tay hắn nói; “Bệ hạ làm sao vậy? Có nặng lắm không?”
Tề Cảnh Hoán khoát tay ý bảo hắn không có việc gì, buồn bực đứng lên sờ mũi, Thẩm Ấu An thấy sắc mặt hắn lúng túng, không biết sao, thổi phù một tiếng cười ra tiếng, Tề Cảnh Hoán cố làm ra vẻ trấn định lườm nàng một cái, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói.
“Phía trước là ai, vội vàng tránh gia cho tiểu gia, làm lỡ chuyện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Mặt Tề Cảnh Hoán đều đen, bên ngoài truyền đến giọng phu xe lạnh như băng; “Công tử thứ tội, thuộc hạ không khống chế tốt xe ngựa, thuộc hạ đi bắt người vô lý này trước, trở về sẽ chịu phạt.”
Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày nói; “Không sao, hỏi rõ xem phía trước là ai?”
“Ngươi là người phương nào, mau xưng tên ra.”
Phu xe hỏi đơn giản rõ ràng, người trẻ tuổi quen thói lớn lối, không ngờ hôm nay lại bị một phu xe làm mất mặt, giống như thẩm vấn bình thường, chỉ phu xe nói; “Chỉ là người đánh xe lại dám nói chuyện với tiểu gia như vậy, nhanh thừa dịp tâm tình thiếu gia không tệ, nhường tiểu gia đi qua, nếu không sẽ cắt đứt chân chó của ngươi.”
Thẩm Ấu An nghe lời này theo bản năng nhìn về phía Tề Cảnh Hoán, thấy hắn không nổi giận, hơi yên lòng một chút, người bên ngoài chính là có hành vi ác bá, hôm nay bọn họ xuất cung, tuy nói ngầm là vụng trộm nhưng cũng có không ít người đi theo bảo vệ, nhưng mà cãi nhau trên đường cũng không tốt, quấy rầy dân chúng.
Bên trong bệ hạ không nổi giận, phu xe ở bên ngoài hình như không nhịn được, nói với bên trong; “Công tử thứ tội, người này rất lớn lối, thỉnh công tử cho phép thuộc hạ đi trước xử lý, sau đó thuộc hạ sẽ tra rõ người này là ai.”
Người trẻ tuổi phía ngoài ở đối diện mắng lên, dài dòng như vậy còn không động thủ, có thể thấy được thường ngày dựa vào nhà tỏ ra uy phong, chỉ sợ hắn là người nhà của đại thần nào đó trong triều.
“Mang xa chút dạy dỗ, hôm nay là sinh nhật phu nhân, chớ để thấy máu.”
“Dạ.”
Thẩm Ấu An nghe hắn lại gọi phu nhân, bất giác xấu hổ đỏ mặt.
Tề Cảnh Hoán thấy, khẽ nhếch khóe miệng, trêu ghẹo nói; “Nơi này là ngoài cung, không nên bại lộ thân phận.”
Ngụ ý chính là ở ngoài cung, hắn là công tử, nàng là phu nhân.
Bên ngoài truyền đến tiếng gầm nhẹ; “Này này, người làm cái gì thế, có ai không, mau bắt nô tài này lại.”
Sau đó liền truyền đến một tiếng như giết heo rú lên, sau đó liền biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Công tử, đã giải quyết được rồi, công tử có gì phân phó không ạ.”
“Tiếp tục đi.”
“Dạ.”
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi được một lát liền ngừng lại, Thẩm Ấu An thấy Tề Cảnh Hoán không có ý đứng dậy, không hiểu nhìn hắn.
Tề Cảnh Hoán cười khẽ; “Còn chưa đến nơi đâu.”
Bên ngoài truyền đến một tiếng khẽ gọi; “Biểu ca.”
Sau đó lại truyền tới giọng nữ trong trẻo; “Ấu An tỷ tỷ của ta có ở bên trong không?”
Tề Cảnh Hoán không tự giác được nhíu mày, Thẩm Ấu An hơi tò mò, nữ nhân bên ngoài kia hình như hỏi mình, nhưng nghe giọng nói, nàng cũng không biết là ai.
Lý Hồng Mậu ở bên ngoài hạ thấp giọng nói với Lý Mộ An; “Ngươi đừng hồ nháo, nếu không không cho ngươi đi theo.”
Lý Mộ An lập tức an phận không dám nhìn loạn.
“Bệ hạ, cô nương phía ngoài hình như biết nô tỳ?”
Tề Cảnh Hoán bất mãn nói; “Đã nói với nàng ở ngoài cung đừng gọi ta là bệ hạ, cũng chớ xưng là nô tỳ, sao nàng còn kêu loạn vậy.”
“A, công tử.”
Thẩm Ấu An cúi đầu nhận sai.
“Ngoan, đợi tí nữa dẫn nàng đi mua đồ.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay sờ đầu nàng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, Tề Cảnh Hoán đột nhiên trách mắng; “Làm càn.”
Một chân Lý Hồng Mậu đặt trên xe ngựa, một chân khác còn để trên mặt đất, nghe được hắn trách cứ, lúng túng sờ mũi.
“Đến xe ngựa phía sau ngồi.”
Cuối cùng Lý Hồng Mậu cũng biết vì sao hôm nay nhiều hơn một chiếc xe ngựa, là vì mình chuẩn bị, trước kia bệ hạ cũng hay ra cung, ở ngoài cung mình và hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Cao Hòa đứng một bên dùng tay ra dấu mời, Lý Hồng Mậu thật sự không để ý, mỹ nhân ở bên trong, hắn hiểu, nhưng mà không có nghĩa là Lý Mộ An cũng hiểu, vì vậy lúc hắn xoay người rời đi ra sau xe ngựa, Lý Mộ An giữ chặt hắn, ủy khuất nói; “Không ngồi cùng Ấu An tỷ tỷ sao.”
Mắt to ngập nước, chớp chớp, Lý Hồng Mậu sững sờ, sau đó kịp phản ứng an ủi; “Ấu An tỷ tỷ của ngươi và công tử ngồi cùng, ngươi dám ngồi cùng công tử sao?”
“Nhưng mà… Được rồi.” Lý Mộ An lưu luyến không rời đi theo Lý Hồng Mậu ra sau xe ngựa, kỳ thật nàng muốn nói dám, từ trước đến nay Lý Mộ An nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng mà vừa nghe giọng nói bên trong xe ngựa, nàng thật sự hơi sợ hãi, nhất thời hơi lo lắng cho Thẩm Ấu An, bệ hạ hung dữ như vậy, Ấu An tỷ tỷ ôn nhu như thế, sao có thể chịu được ở bên cạnh hắn hầu hạ, giọng nói lạnh lùng như vậy, giống hệt Diêm Vương.
Mà lúc này trong cảm nhận của nàng Diêm Vương gia ôn nhu nói với Thẩm Ấu An mục đích xuất cung: Mua đồ.
Đối với quyết định của bệ hạ, Thẩm Ấu An bày tỏ không hiểu, lúc Thẩm Ấu An đang mê mang, theo thói quen bệ hạ vươn tay sờ đầu Thẩm Ấu An; “Ngoan, đợi tí nữa dẫn nàng đi nặn tượng đất.”
Thẩm Ấu An không tự chủ được xê dịch vị trí, Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt Thẩm Ấu An không có biểu tình thích thú, từ hôm nay lúc bắt đầu lâm triều liền kìm nén không được phân tâm cuối cùng cũng nhạt đi hai phần, liền ngạc nhiên hỏi; “Nàng không thích mua đồ sao? Nàng không thích tượng đất?”
“Không phải là không thích, nhưng mà…” Nhưng mà không quen hắn đột nhiên sờ đầu nàng.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng ấp a ấp úng, cho rằng nàng thật sự không thích, vội la lên; “Không sao, nếu như nàng không thích, có thể nói ra, nàng thích gì, ta lập tức an bài, hôm nay là sinh nhật nàng, chi cần nàng vui vẻ, làm cái gì cũng được.”
Thẩm Ấu An cảm thấy rung động, lại nói; “Thật sự ta muốn làm gì cũng được sao?”
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Tề Cảnh Hoán lập tức bày tỏ quyết tâm, sau đó xấu hổ liếc Thẩm Ấu An một cái, “Nàng muốn làm gì cũng được, cho dù muốn ta hiến thân, ta cũng không để ý.”
Thẩm Ấu An hít vào một hơi, lắc đầu nói; “Không cần, công tử thích ta đều thích.”
Công tử thích ta đều thích, những lời này làm Tề Cảnh Hoán ấm áp, mềm nhũn, hắn liếm môi dưới, từ từ dựa vào gần Thẩm Ấu An, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, một lần nữa Tề Cảnh Hoán lại không chạm được vào môi Thẩm Ấu An, đầu lại đụng vào trên vách.
Một chút nữa liền hôn được, Hách Ngũ chết tiệt, có biết đánh xe hay không, sớm biết như vậy để Hách Tam đánh xe.
“Công tử, đến rồi ạ.”
Thẩm Ấu An nghe bên ngoài có giọng nói rao hàng, hiếu kỳ vén rèm lên, chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều tiểu thương hét lớn, giống như lần xuất cung ở trên lầu Thuận An chứng kiến, nơi này rõ ràng tiểu thương càng nhiệt tình hơn, thậm chí còn cùng khách hàng vừa nói vừa cười, làm như quen biết đã lâu.
Thẩm Ấu An khẽ kinh ngạc, để rèm xuống, xoay người lại hỏi; “Công tử, nơi này là chỗ nào.”
“Dục Đô có tổng cộng ba mươi sáu phố lớn, chia làm hai chợ.”
Thẩm Ấu An gật đầu, những thứ này nàng biết rõ, nhưng chưa từng tới, mặc dù nàng ở Dục Đô, nhưng không đi đâu quá xa An Bình Vương phủ, chỉ ngẫu nhiên đi chùa dâng hương, hoặc có quý nữ mời, đường phố như này nàng chưa từng tới.
Đục Đô không có hạn chế điều lệ nữ tử xuất hành, nữ tử nhà bình thường có thể tùy ý hành tẩu trên đường, nữ nhi thế gia quý tộc cũng thường đến đây du ngoạn, mà Thẩm Ấu An chưa từng tới, An Bình Vương bảo vệ nàng rất tốt, dưỡng trong khuê phòng, khí chất trang nhã, hiện tại không màng thế tục, đối với điểm này Tề Cảnh Hoán cũng biết rõ, cho nên mới đồng ý với đề nghị của Lý Hồng Mậu mang nàng đi du ngoạn, non sông này của hắn, mà nàng sắp sửa ngắm non sông này cùng hắn, sao có thể cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, huống chi ở thế gian này đã một lần, nếu cứ cô đơn ở trong cung thì có ý nghĩa gì.
Từ trước lúc hoàng huynh làm thái tử, hắn nghĩ sau này nếu hoàng huynh đăng cơ, hắn bảo hoàng huynh phong hắn làm một Nhàn vương, sau đó mang theo cô nương mình thích đi ngao du khắp nơi, nhưng mà sau này có nhiều biến cố, hoàng huynh qua đời, thân thể phụ hoàng không tốt, hắn được phong làm thái tử, đứng lên nắm quyền, vẫn không thể nghĩ như thuở nhỏ, hắn đã từng thoải mái, tự cho rằng thân là hoàng tử, sẽ thoải mái nhiều hơn, phụ hoảng sủng mẫu hậu, hoàng huynh dạy bảo mình, hắn cho rằng mình may mắn, không biết hoàng huynh thay hắn đỡ những ám tiễn đâm sau lưng, hắn chưa từng nghĩ tới tiếp nhận giang sơn này, trong lòng hắn giang sơn này là của hoàng huynh.
Ba tuổi hắn mới học vỡ lòng, trên sách sử ghi lại ngoại trừ công lao vĩ đại của đế vương, càng viết nhiều hơn về huynh đệ tranh chấp, huynh đệ cùng mẹ, vì ngôi vị hoàng đế, không ngừng tranh chấp, hắn may mắn, may mắn hoàng huynh phúc hậu, may mắn hắn không có tâm tư đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng cuối cùng không thể không gánh gánh nặng giang sơn.
“Đại Dục ta từ thời khai quốc đến nay, mỗi thời đại Đế Vương đều vì mở mang bờ cõi, cố gắng làm Đại Dục hưng thịnh, đến thời tổ phụ đã rất hưng thịnh, đến thế hệ của ta, chỉ tiếp quản cơ nghiệp của tổ tông.”
“Đại Dục hưng thịnh, là phúc của dân chúng.”
Tề Cảnh Hoán khẽ cười; “Đó là nàng chưa thấy qua hoàng huynh ta, nếu để huynh ấy làm hoàng đế, đây mới thực sự là phúc của dân chúng.”
Nghe hắn nói về Chiêu Đức thái tử, Thẩm Ấu An hơi kinh ngạc, thái tử Chiêu Đức là cùng mẹ với bệ hạ, nếu hắn còn sống, ngôi vị hoàng đế tất nhiên không tới phiên bệ hạ làm.
“Bệ hạ cũng không nên tự coi nhẹ mình, ngài đã làm rất khá.”
“Chao ôi.” Tề Cảnh Hoán cắt đứt lời nàng, “Nàng lại nói sai rồi.”
Thẩm Ấu An sững sờ, lập tức kịp phản ứng, cúi đầu nhận sai, “Ta biết, công tử.”
“Ừm, ngoan lắm.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay sờ đầu nàng, hắn hình như cảm thấy thú vị, đối với hành động này làm không biết mệt.
Xe ngựa đã sớm dừng lại, vài người đợi ở phía ngoài cũng không dám thúc giục, làm không ít dân chúng ngắm nhìn.
Lý Mộ An hơi nóng lòng, lôi kéo ống tay áo Lý Hồng Mậu, Lý Hồng Mậu sợ tiểu tổ tông này nóng vội, liều mạng, mạo phạm hoàng đế biểu ca, đành phải mở miệng nhắc nhở, “Biểu ca, đến rồi, nếu huynh không sao có thể đi ra.”
Ngụ ý nếu như bên trong huynh không có việc, vậy chúng ta ở bên ngoài chờ một lát, dù sao huynh cũng là lão đại.
Vừa mới xuất hành Tề Cảnh Hoán đã nói thế tử Định Quốc Công phủ Lý Hồng Mậu cũng sẽ đi cùng, hiện tại người nói chuyện bên ngoài dĩ nhiên là thế tử Định Quốc Công phủ, Thẩm Ấu An nghĩ tới mình ngồi bên trong tán gẫu với bệ hạ, lại để thế tử Định Quốc Công đứng bên ngoài đợi lâu như vậy, nhất thời hơi xấu hổ, mở miệng nói; “Công tử, chúng ta đi xuống đi.”
Đối với từ chúng ta trong miệng nàng, Tề Cảnh Hoán rất hưởng thụ, gật đầu; “Đi, ta dẫn nàng đi xem một lát.”
Ánh mắt Lý Mộ An nhìn chằm chằm mành xe ngựa, vừa nhìn thấy rèm xe vén lên, vội vàng muốn nghênh đón, lại bị Lý Hồng Mậu kéo lại, thấp giọng cảnh cáo nói; “Chớ sốt ruột, đợi tí nữa sẽ gặp được, chọc biểu ca ta không vui, coi chừng đuổi ngươi về.”
Lý Hồng Mậu kinh ngạc là người đầu tiên đi ra không phải là Thẩm Ấu An, mà là bệ hạ.
Sau khi Tề Cảnh Hoán xuống xe, Cao Hòa vội vàng lên trước giúp vén rèm, Thẩm Ấu An từ bên trong đi ra, Tề Cảnh Hoán đưa tay cho nàng, nàng mất tự nhiên đưa tay cho hắn, tay trái nhẹ nhàng phủ lên làn váy, không ngờ một tay Tề Cảnh Hoán ôm nàng xuống, ban ngày ban mặt, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, Thẩm Ấu An hơi xấu hổ, Tề Cảnh Hoán đặt nàng xuống.
“Biểu ca.” Lý Hồng Mậu cười chào đón, nhìn Thẩm Ấu An nói; “Vị này chính là biểu tẩu.”
Tề Cảnh Hoán gật đầu, liền nhìn thấy Lý Mộ An sau lưng Lý Hồng Mậu.
Lý Mộ An là một nữ tử cảnh giác, thân là một nữ thổ phỉ, sao lại không có tính cảnh giác chứ? Tự nhiên phát hiện Tề Cảnh Hoán nhìn mình chằm chằm, cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt bệ hạ nhìn mình không thích hợp lắm.
Lý Hồng Mậu cũng phát hiện không đúng, hỏi; “Làm sao vậy?”
Tề Cảnh Hoán nói; “Sao lại dẫn theo người.”
Lý Hồng Mậu chỉ nói cho hắn hôm nay mang Thẩm Ấu An xuất cung du ngoạn, cũng không nói muốn mang người khác, Lý Hồng Mậu cho rằng hắn sợ nhiều người dễ dàng bại lộ thân phận, giải thích; “Biểu ca, không phải là biết biểu tẩu tới, đặc biệt tìm nha đầu đến hầu hạ sao?”
“Nha đầu.” Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng; “Chính đệ muốn lấy lòng cô nương tốt, liền lấy cớ biểu tẩu đệ.”
“Ách…” Lý Hồng Mậu quýnh lên, hắn cho rằng Tề Cảnh Hoán mất hứng hắn mang người đến, không nghĩ tới sẽ trêu ghẹo mình, nhưng mà, hắn nói không sai, mình quả thật mang Lý Mộ An đến đây, nhưng mà không phải vì nịnh nọt nàng, mà là bị nàng quấn lấy không có cách nào.
Nếu hôm nay Lý Hồng Mậu mang người khác, Tề Cảnh Hoán nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt rồi để hắn cút đi, lại dám dùng sinh nhật Ấu An ngụy trang đi dụ dỗ mỹ nhân vui vẻ, nhưng nữ tử hôm nay bất đồng, bất đồng không phải vì nữ tử này là người biểu đệ thích, bởi vì nàng từng thật lòng giúp Ấu An, đối với Ấu An không có bất cứ uy hiếp gì.
“Nếu là nha đầu kia, vậy ở bên cạnh hầu hạ phu nhân đi.”
Hắn mới lên tiếng, Lý Mộ An lập tức chạy tới bên cạnh Thẩm Ấu An, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An cảm thấy cô nương này thật kỳ lạ, đang yên đang lành liên tục chớp mắt với mình.
“Ấu An tỷ tỷ.”
“Cô nương quen ta sao?”
“Ấu An tỷ tỷ, muội là Lý Mộ An, chúng ta đều có chữ An đó.”
Lý Mộ An hơi kích động, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng gặp được Ấu An tỷ tỷ.
“Là ngươi, ta nhớ được ngươi, ngươi là tiểu cô nương bị rắn cắn kia sao?”
Thẩm Ấu An không chắc chắn nói, thời gian lâu dài, nàng không nhớ tướng mạo Lý Mộ An, nhưng mà nhớ những lời này, năm đó tiểu cô nương này bị rắn độc cắn bị thương, mình vừa vặn gặp, liền sai người đi mời đại phu cho nàng, câu đầu tiên cô nương này tỉnh lại hỏi là tên nàng, câu thứ hai chính là câu vừa rồi, tất nhiên nàng có ấn tượng.
“Trời ạ, Ấu An tỷ tỷ còn nhớ rõ muội.” Lý Mộ An vui vẻ nói, nàng còn tưởng rằng lâu như vậy, Ấu An tỷ tỷ đã quên mình.
Thẩm Ấu An chỉ cười, nàng không quen nói chuyện với người lạ, tuy cô nương trước mặt là người nàng từng cứu.
Chưa quen thuộc không cần vội, hàn huyên một chút là tốt rồi, Lý Mộ An không để ý chút nào phản ứng Thẩm Ấu An không quá nhiệt tình, dù sao người nàng quen thuộc không nhiều lắm.
Chợ phía đông rất phồn thịnh, cửa tiệm bán châu báu đồ trang sức đeo tay, phấn son ở khắp nơi, Tề Cảnh Hoán chính là muốn mang Thẩm Ấu An đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện cho nàng nhìn giang sơn của bọn họ, châu báu đồ trang sức đeo tay, phấn son là đồ nữ tử yêu thích, Thẩm Ấu An không thiếu những thứ này, huống chi sau lưng còn có bệ hạ và thế tử Định Quốc Công với “Phu xe” mặt lạnh và Cao tổng quản đi theo, một đoàn nam nhân đi tất nhiên không dạo những thứ này, còn Lý Mộ An, nàng là một nữ thổ phỉ, tất nhiên là sẽ không đi dạo những thứ này.
Thẩm Ấu An vốn muốn đi sau lưng Tề Cảnh Hoán, nhưng Tề Cảnh Hoán thả chậm bước chân đi ngang hàng với nàng, Lý Mộ An cầm cánh tay trái Thẩm Ấu An còn thân mật với Thẩm Ấu An, tiểu nha đầu này làm càn như vậy.
Đối với hành vi của Lý Mộ An, Lý Hồng Mậu cũng vì nàng mà toát mồ hôi, nhìn ánh mắt biểu ca hắn giống như muốn ăn thịt người, tuy hắn và biểu ca cùng nhau lớn lên, quan hệ thân mật, nhưng khó bảo toàn bình dấm chua này đổ lên người mình.
Nhưng mà dọc đường đi Lý Mộ An nói líu ríu không ngừng, chọc cười Thẩm Ấu An vài lần, Tề Cảnh Hoán mới thu hồi ánh mắt muốn ăn thịt người, tóm lại là nha đầu có bản lĩnh, có thể làm cho Ấu An vui vẻ.
Vài người trên ngã tư đường đi đến, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng gõ chiêng, Lý Mộ An vui vẻ nói; “Là diễn xiếc, chúng ta đi qua nhìn một lát.”
Từ trước đến nay Lý Mộ An không mất bình tĩnh, nàng tự nhận là đi như vậy một hồi mọi người đều đã quen thuộc, bởi vì lúc trước bệ hạ bên cạnh thỉnh thoảng nhìn mình u ám, nói thật ra, nàng hơi sợ hãi, nhưng hắn cũng chỉ nhìn mình, sau khi mình chọc Ấu An tỷ tỷ cười, ánh mắt ghen tỵ kia giảm bớt, cho nên hiện tại Lý Mộ An cũng không sợ Tề Cảnh Hoán lắm.
Nàng nghiêng đầu trưng cầu ý kiến của Thẩm Ấu An, nàng không ngu ngốc, chỉ cần Thẩm Ấu An đồng ý, bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý, còn những người khác, căn bản không có quyền lợi đồng ý hay không.
Thẩm Ấu An nhìn về phía Tề Cảnh Hoán, nhưng mà nàng không dám chủ trương.
Tề Cảnh Hoán cười cười; “Hôm nay tất cả đều do nàng làm chủ, nàng muốn xem sao?”
Thẩm Ấu An gật đầu, diễn xiếc, trước kia nàng đã từng xem, hàng năm bên trong vương phủ cũng mời gánh hát và đoàn xiếc, nhưng mà không náo nhiệt như vậy, mọi người đều hiếu kỳ, Thẩm Ấu An tất nhiên cũng không ngoại lệ, trước kia bên trong vương phủ không thấy thích lắm, nhìn phía trước có không ít người vây quanh, nàng muốn đi xem, nhưng mà nàng hơi bận tâm, chỗ đó nhiều người như vậy, bệ hạ đi qua, có phải không được tốt hay không.
Nàng gật đầu một cái, Lý Mộ An cũng không nhìn người khác, trực tiếp kéo nàng chạy về phía trước, Lý Hồng Mậu ở phía sau kêu; “Không được phép hồ nháo, chậm một chút.”
Lý Mộ An quay đầu hướng hắn làm mặt quỷ, Lý Mộ An nàng sinh ra ở hang ổ thổ phỉ, không sợ nhất chính là náo nhiệt.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng kéo cánh tay Thẩm Ấu An chạy, sợ nhiều người chen lấn, vội vàng bảo Hách Tam và Hách Ngũ theo sau các nàng mở đường, mình cũng bước nhanh hơn.
Có Hách Tam và Hách Ngũ là người sống chớ lại gần, hơn nữa nhóm người ăn mặc phú quý, dân chúng xung quanh tự động nhường đường cho các nàng, vừa sợ va chạm quý nhân, hơn nữa xem náo nhiệt phần lớn là nam tử, không nên đoạt với tiểu cô nương.
Lý Mộ An cười với dân chúng nhường đường nói lời cảm tạ, vừa vặn diễn xong một lần, có người đi lên gõ chiêng thu tiền, Lý Mộ An vỗ tay theo dân chúng xung quanh, người thu tiền cũng thông minh, thấy bọn họ ăn mặc không giống người bình thường, nói vài câu dễ nghe, loại chuyện trả thù lao như vậy tất nhiên Tề Cảnh Hoán không cần phân phó, Cao Hòa liền móc ra thỏi bạc đưa cho hắn, người kia vội cúi người cảm tạ, lại nói lời tốt hơn mới đi nơi khác.
Mấy người xem diễn xiếc một hồi, Thẩm Ấu An liền nhìn không được, tay vỗ đều hồng, lúc bắt đầu cảm thấy thú vị, thời gian dài cũng mất đi hào hứng, có lẽ nhìn ra nàng không cao hứng, Tề Cảnh Hoán nhân tiện nói; “Mệt mỏi sao? Có muốn ăn gì đó trước, buổi chiều đi chơi tiếp.”
Thẩm Ấu An gật đầu, Tề Cảnh Hoán chế nhạo nói; “Sao lại ngốc như vậy, nhìn nàng dùng lực vỗ tay như vậy, tay đều hồng rồi.”
Nói xong, hắn cầm tay nàng vuốt ve lòng bàn tay, Thẩm Ấu An hơi xấu hổ rút tay về nói; “Ta… Ta đói, muốn ăn gì đó.”
“Được rồi, đi ăn gì đó trước.”
Vài người tiến đến tửu lâu phía đông, bởi vì hôm nay là muốn Thẩm Ấu An vui vẻ, sau khi cơm nước xong, Tề Cảnh Hoán cũng hơi hối hận tại sao lại để Lý Hồng Mậu mang theo Lý Mộ An, thủ đoạn của nữ thổ phỉ kia không tầm thường, cứ như vậy một lúc liền lôi kéo Thẩm Ấu An đi qua, làm hại hắn muốn thân cận với Thẩm Ấu An một chút cũng không được, Ấu An cười vui vẻ, nàng rất ít khi cười như vậy, mình cũng không đành lòng đuổi nữ thổ phỉ kia, đành mặc kệ nữ thổ phỉ kia dính lấy Ấu An, vốn mình đặc biệt học nặn tượng đất, nghĩ trước mặt Thẩm Ấu An bộc lộ tài năng.
Lý Mộ An tự biết chọc Tề Cảnh Hoán không vui, buổi chiều lúc nặn tượng đất tự giác đem Thẩm Ấu An nhường cho hắn, cũng không đến đoạt, ngồi cùng bàn với Lý Hồng Mậu.
Nơi này là một tiểu viện, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, Tề Cảnh Hoán đặc biệt mời lão nhân lần trước, chỉ đạo bọn họ nặn tượng đất, nhưng mà lão nhân này rất nhàn nhã, ngồi ghế trong viện phơi nắng, Tề Cảnh Hoán sớm đã học nặn tượng, mặc dù nặn không được tốt, nhưng đủ để Thẩm Ấu An cảm thấy ngạc nhiên, tiếp nhận ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Thẩm Ấu An, trong lòng Tề Cảnh Hoán cảm giác được thỏa mãn bành trướng, bắt đầu dạy Thẩm Ấu An nặn tượng đất, còn bàn khác, một tướng quân ở trên chiến trường, một người khác sinh ra ở hang ổ thổ phỉ, nữ thổ phỉ sinh trưởng trong hang ổ thổ phỉ, hai người bọn họ có thể an phận nặn tượng sao, đáp án dĩ nhiên là không thể.
Trước mặt Lý Mộ An là chậu bùn, trong tay cũng cầm bùn, để trên lòng bàn tay nhào nặn nói với Lý Hồng Mậu; “Nhìn xem, ta làm bánh bao đẹp không?”
Lý Hồng Mậu rất khinh bỉ nhìn nắm bùn, sau đó nói trái với lương tâm; “Đẹp.”
Sau đó, hai người bọn họ liền đánh nhau, đại chiến quăng bùn, nhìn xem trên mặt đối phương bị quăng bẩn.
Đối với tình cảnh tàn bạo bên kia, bên này rõ ràng trang nhã hơn nhiều, Tề Cảnh Hoán giảng dạy từng chút cho Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An rất thông minh, nghe hắn nói một lần, liền bắt đầu tự mình động thủ nặn.
“Tượng đất thứ nhất nàng muốn nặn ai.”
Tề Cảnh Hoán hỏi.
“A, không phải muốn nặn oa nhi sao?”
“Tượng đất thứ nhất tất nhiên là nặn cái có ý nghĩa nhất.”
Thẩm Ấu An cảm thấy có lý, gật đầu, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu cười nói; “Vậy ta nặn công tử có được không.”
“Được, được.”
Tề Cảnh Hoán kích động nên lúc nói chuyện hơi nói lắp, thả bùn trong tay xuống, mím môi; “Vậy, vậy muốn ta bày tư thế gì, nàng nặn ta như thế nào?”
Thẩm Ấu An khẽ lắc đầu; “Bất động nhiều tư thế sẽ mệt, công tử nặn của công tử, ta nặn của mình, công tử không được nhìn lén.”
Tề Cảnh Hoán gật đầu; “Được, vậy ta cũng nặn, chúng ta xem ai nặn ra trước.”
“Không được.”
“Vì sao?”
Tề Cảnh Hoán nghi ngờ nói, hắn cho rằng Thẩm Ấu An không cho phép mình nặn nàng; “Không phải nàng sợ ta nặn nàng không đẹp đấy chứ?”
“Tất nhiên là không phải, ý ta không phải vậy, ta là do công tử dạy, ta vừa mới học được, không thể so với công tử, ta không muốn thua thiệt, khoan nói đến tinh tế, nếu so với công tử, ta sẽ nóng vội, không phải sẽ xấu sao.”
Tề Cảnh Hoán khẽ cười một tiếng; “Được rồi, vậy ta không so với nàng nữa, nàng tự nặn đi.”
Thấy hắn đồng ý, Thẩm Ấu An xoay người lại, không cho hắn xem tượng đất mình nặn.
Nàng quay lưng đi, ngửa đầu suy nghĩ một lát, liền cúi đầu nghiêm túc nặn, Tề Cảnh Hoán cũng động thủ nặn một cái tượng đất Thẩm Ấu An, đối với hắn mà nói một cái tượng đất như vậy cũng không khó, bởi vì hắn đã sớm nặn rất nhiều tượng đất.
Hắn nặn xong liền nhìn Thẩm Ấu An nghiêm túc nặn, bên kia Lý Mộ An và Lý Hồng Mậu đã sớm nháo lên, Thẩm Ấu An giống như không nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ, chuyên tâm nặn tượng đất.
Sau khi Thẩm Ấu An nặn xong, lắc đầu, Tề Cảnh Hoán hỏi; “Làm sao vậy.”
Thẩm Ấu An vội vàng giấu đi không cho hắn xem.
“Lấy ra cho ta nhìn một chút.”
Thẩm Ấu An lắc đầu; “Cái này nặn không đẹp, ta cảm thấy không giống, để ta nặn lại cái khác.”
“Nàng nặn lần nữa cũng không phải cái đầu tiên, chỉ cần nàng nặn, ta đều thích, mau lấy ra cho ta nhìn một chút.”
Thẩm Ấu An cắn môi, lấy ra cái tượng đất kia, sau đó ánh mắt tránh đi, Tề Cảnh Hoán nhìn tượng đất sững sờ, đây là nàng nặn, đây là hắn, đây là hắn ba năm trước ngồi ở hậu viện An Bình Vương phủ đem cây lược gỗ chế tác ra cho nàng.
Thế mà nàng có thể nặn được, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An mất tự nhiên đưa mắt sang chỗ khác, nàng cũng không biết, vì sao ma xui quỷ khiến nặn ra cái tượng đất này, vừa rồi trong đầu nàng hồi tưởng bộ dáng hắn, lại phát hiện trong đầu đều là hôm đó mình vui vẻ với phụ mẫu, hắn ngồi ở trong sân, dùng dao ở bên hông chế tác ra một cây lược gỗ.
Hắn nói muốn dùng cây lược gỗ mình tự tay chế tác để nàng chải tóc.
Tay Thẩm Ấu An luống cuống nắm mép váy, nàng không nghĩ, nàng cũng không biết làm sao vậy, nàng không dám nhìn mặt Tề Cảnh Hoán, nàng sợ, năm đó, nàng làm thương tổn hắn, hắn một lòng muốn đưa quà sinh nhật cho mình, nhưng mình lại tự tay đưa ngọc bội cho hắn, sau đó vu oan cho hắn trộm, nàng không quên được ánh mắt khiếp sợ của hắn khi đó, hắn không có phản kháng, cũng không có thanh minh, nhưng mà nàng biết, hắn đang hỏi nàng vì sao?
Năm mươi đại bản kia là nàng giải thích cho hắn, nàng nói cho hắn, nàng chán ghét hắn, hắn chỉ là hộ vệ ti tiện, là người mà bà vú từ ven đường nhặt được, lại không chút nào che dấu thích nàng, hắn làm cho nàng mất mặt ở trước mặt thứ tỷ di nương trong vương phủ, bị người hộ vệ thích, làm cho nàng cảm thấy nhục nhã, cho nên nàng muốn đuổi hắn ra khỏi vương phủ.
Thuở nhỏ nàng mất mẹ, ngoại trừ phụ vương và huynh đệ trong nhà, tiếp xúc nam tử chỉ có đầy tớ trong nhà và hộ vệ, phụ vương vì nàng mời sư phó cũng là nữ, đầy tớ hộ vệ trong nhà cũng không dám liếc nhìn nàng một cái, hôm đó, Lý di nương và thứ tỷ mỗi người đều nói một câu tiểu hộ vệ hình như thích Ấu An quận chúa nhà chúng ta, khi đó nàng không biết một câu nói đó có thể lấy đi mạng người.
Hôm đó, Mạn Xuân cười đùa trước mặt bà vú việc này, mặt bà vú bị hù dọa tái nhợt, nàng mới biết được ý tứ trong lời nói của Lý di nương, nàng là quận chúa An Bình Vương phủ, là bảo bối phụ vương sủng ái, sao có thể tùy tiện ở cùng một chỗ với hộ vệ, nàng cũng mới biết được trước kia không phải là không có hộ vệ nhìn qua nàng, nhưng mà chỉ thoáng nhìn trộm, liền biến mất, biến mất vì hàm nghĩa gì, nàng hiểu.
Hình như Lý di nương đã nói, phụ thân nàng sao có thể bỏ qua cho một hộ vệ ngấp nghé quận chúa chứ, đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì phụ vương không ở trong phủ, bà vú nói, nếu đã muốn cắt đứt, liền cắt đứt triệt để một chút, chớ để trong lòng hắn còn ảo tưởng.
Năm mươi đại bản là hành động điên rồ, mỗi ngày nàng đều mơ đến toàn thân hắn đầy máu, quận chúa vương phủ tự mình hạ lệnh, đám người kia không chút lưu tình, nàng nhìn hắn bị bắt ra khỏi Vương phủ, nàng biết năm mươi đại bản rất nghiêm trọng, có thể đánh người toàn thân đầy máu, mỗi ngày nàng đều suy nghĩ, hắn có chết đi hay không.
Cho đến khi gặp hắn lần nữa, nàng quỳ trước chân hắn, hắn hỏi mình có từng hối hận, nàng lắc đầu, nàng không hối hận, may mắn duy nhất của nàng là hắn còn sống.
Cảm nhận được bên này không thích hợp, Lý Hồng Mậu và Lý Mộ An dừng vui đùa ầm ĩ, nhìn về phía bên này, Tề Cảnh Hoán cười, cầm tượng đất kia hỏi; “Nếu là nặn ta, phải tặng cho ta.”
“Ừm.” Thẩm Ấu An gật đầu.
“Ấu An tỷ tỷ cảm thấy nặn không tốt nên không vui sao?”
Lý Mộ An đứng ở một bên chen vào nói, nàng cười xấu hổ; “Đúng vậy, nặn không tốt, công tử chê cười.”
“Ta cảm thấy rất tốt.”
“Lấy cho muội nhìn xem một chút.”
“Đi thôi, chúng ta đi rửa mặt thay đổi y phục, trên người đều bẩn.”
Lý Hồng Mậu vội vàng kéo tay Lý Mộ An, cô nãi nãi của ta ơi không biết sợ trời sợ đất sao, lá gan còn lớn hơn hắn.
“Hôm nay là sinh nhật nàng, ta cũng tặng nàng lễ vật.”
Tề Cảnh Hoán bảo Cao Hòa mang rương đến, nói; “Nàng đoán xem, ta muốn đưa nàng cái gì?”
Thẩm Ấu An suy nghĩ một chút nói; “Không phải công tử nặn tượng đất sao?”
Đầu Tề Cảnh Hoán đầy hắc tuyến; “Đoán không sai, chuẩn như vậy, nhưng mà nàng chỉ đoán đúng một nửa, nàng lại đoán xem, nặn cái gì?”
Thẩm Ấu An suy nghĩ một lát rồi nói; “Không phải là ta đấy chứ.”
“Không sai, chính là nàng.”
Tề Cảnh Hoán mở cái rương ra, bên trong có năm cái tượng đất, có Thẩm Ấu An vui vẻ, có lúc không vui, có lúc rơi vào mơ hồ, có lúc chuyên tâm làm việc, cuối cùng một cái, không phải mình nàng, hắn nặn hai người, là nàng hầu hạ hắn mặc y phục, hắn cố ý kề sát bên nàng.
Lỗ tai Thẩm Ấu An nóng lên nói; “Nếu công tử sớm mang những thứ này lấy ra, ta sẽ không mang tượng đất xấu kia ra.”
“Nàng vừa mới khuyên ta không nên coi nhẹ mình, sao nàng lại khiêm tốn cảm thấy nàng nặn không đẹp, ta rất thích.”
Cuối cùng hai chữ đặc biệt không nói.
Lão nhân bị Tề Cảnh Hoán liên tục gạt sang một bên ho nhẹ nói; “Lão già cổ hủ này uống trà xong rồi, xin hỏi quý nhân, lão già cổ hủ này có thể đi được chưa?”
Đây là bắt nạt lão nhân gia hắn không có bạn già ở bên sao, ông phải về nhà.
Tề Cảnh Hoán khoát tay bảo người đưa ông đi, mang tượng đất Thẩm Ấu An nặn cho vào trong rương hắn nặn; “Ta tạm đặt ở đây, đợi sau khi về nhà lấy ra, nàng không được dấu đi.”
Tề Cảnh Hoán trêu ghẹo nói, hắn biết rõ Thẩm Ấu An nhớ tới chuyện ba năm trước đây, hiện tại hắn không muốn làm nàng nhớ tới, hôm nay là sinh nhật nàng, tất cả không vui không thể phát sinh trên người nàng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
15 chương
172 chương
203 chương
10 chương
10 chương