Thịnh thế sủng hậu

Chương 31 : Uống dấm

“Vì sao vậy?” Vành mắt Lý Mộ An ửng hồng, sốt ruột hỏi, “Ấu An tỷ tỷ không phải ở trong cung làm nữ quan sao?” Nữ quan trog cung đến tuổi đều có thể được thả ra, tại sao Ấu An tỷ tỷ lại không được? Cũng do Lý Hồng Mậu nhất thời nhanh miệng, ý thức được mình nói sai, nuốt ngụm nước miếng che giấu lúng túng, thấy vẻ mặt nàng sốt ruột như sắp khóc, có chút ít đau lòng nói, “Đừng lo lắng, Ấu An tỷ tỷ của ngươi rất tốt, làm ngự tiền nữ quan, hằng ngày đều có một đám tiểu cung nhân đi sau, nghe nàng sai sử. Ngươi cũng biết, nàng làm ngự tiền nữ quan, không giống nữ qua bình thường, bệ hạ chỗ đó quen nàng hầu hạ, tất nhiên không bỏ được.” Lúc này Lý Mộ An mới yên tâm, lôi kéo hắn hỏi thăm cuộc sống hiện thời của Thấm Ấn An trong cung, vì vậy Lý Hồng Mậu dựa vào sức tưởng tượng phong phú cùng tài ăn nói cao siêu, tạo ra một nữ quan nữ nhân uy vũ oai phong, hô mưa gọi gió trong Thánh Ninh Cung, kể lại cho Lý Mộ An nghe, lúc này mới đem vị cô nãi nãi dỗ cho yên tĩnh trở lại. Tiểu tướng quân nói đến miệng đắng lưỡi khô, uống xong chén nước, chép chép miệng, thở dài nói, “Tự làm bậy, không thể sống.” Đối với Thái hậu và Lý Mộ An, hai người điên cuồng này ở sau lưng ủng hộ sự tình, Thẩm Ấu An hoàn toàn không biết chút nào, giờ phút này, nàng đang ở Thánh Ninh Cung, nghiêm mặt khuyên bảo mấy tiểu cung nhân mới tới. Đừng xem nàng hằng ngày ôn hòa, vẻ mặt cứng rắn khi dạy bảo mấy tiểu cung nhân lúc nàyn dọa sợ bọn họ, đến nổi không dám hó hé một lời. Xem thân thể tiểu cung nhân run rẩy, bộ dạng muốn khóc mà không dám, Thẩm Ấu An thở dài nói, “Mà thôi, ngươi lui xuống đi, sau này cẩn thận một chút là được.” “Vâng ạ.” Tiểu cung nhân khom người hành lễ, cáo lui ra ngoài. Bích Đồng đi tới cười nói, “Làm sao vậy, là do tiểu cung nhân phía dưới không được dạy dỗ đàng hoàng? Nếu thấy không tốt, liền đến nội vụ phủ chọn vài người tốt đi.” Thẩm Ấu An quay người, nhìn thấy Bích Đồng, cười cười nói, “Không phải không tốt, chung quy tuổi còn nhỏ, làm việc dễ xúc động, dạy dỗ nhiều thì sẽ tốt thôi. Tỷ không cần ở ngự thư phòng hầu hạ bệ hạ sao? Sao trở về nhanh thế này?” Con ngươi của Bích Đồng lóe lên một cái, nói, “Bệ hạ đang phê duyệt tấu chương, Cao tổng quản đang ở đấy, liền kêu ta trở về trước.” Bình thường hằng ngày, chuyện hầu hạ Tề Cảnh Hoán phê duyệt tấu chương là do Thẩm Ấu An làm. Hằng ngày để có thể bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Ấu An, hắn đều đem tấu chương về Tây Noãn Các để phê duyện. Mấy ngày nay, trừ khi dùng bữa, dù ở trong ngự thư phòng, Tề Cánh Hoán đều không triệu Thẩm Ấu An qua, Thẩm Ấu An liền ở lại Thánh Ninh Cung, dạy bảo mấy tiểu cung nhân mới tới. Bây giờ lại gặp tia sáng trong mắt Bích Đồng, trong lòng liền sinh ra nghi ngờ, không phải là điều gì mình không biết chứ. Bất quá nàng cũng không nói nhiều, biết nếu Bích Đồng không nói, chỉ sợ là có điều khó xử. Bích Đồng không phải người nói nhiều, dù sao cũng hầu hạ Tể Cánh Hoán nhiều năm như thế, cái gì nên nói, cái gì không nên nói nàng đều biết được. Hiện giờ bệ hạ trong thư phòng xử lý chính vụ, rõ ràng muốn tránh Thẩm Ấu An, không muốn cho Ấu An biết được, nhưng nàng cảm thấy bệ hạ đang giấu đầu lòi đuôi, Thẩm Ấu An thông minh như thế, làm sao lại không đoán ra bệ hạ đang cố ý trốn tránh nàng? Chỉ mong bệ hạ không chữa lợn lành thành lợn què, bất quá nhìn Ấu An trước mặt, giống như bệ hạ đã suy nghĩ nhiều rồi. Thẩm Ấu An thấy Bích Đồng đang nhìn trộm mình, cảm thấy có chút buồn cười, vui vẻ nói, “Làm sao vậy, chẳng lẽ trên mặt ta có vết bẩn nào sao?” Bích Đồng tiến lên, bóp bóp mặt nàng, “Làm gì có vết bẩn nào, chỉ cảm thấy muội ngày càng xin đẹp. Mau tới đây, để ta sờ một cái nào.” Bích Đồng đuổi theo Thẩm Ấu An, muốn bóp mặt nàng. Thẩm Ấu An lui về sau né tránh, bởi vì lui gấp, lui đến cạnh cửa lúc nào không biết. Bỗng chốc đụng phải bậc cửa, thân thể liền ngã về phía sau. Bích Đồng kinh hô, vừa muốn duỗi tay kéo nàng lại, liền thấy Tề Cảnh Hoán đứng phía sau, ôm lấy Thẩm Ấu An. Bích Đồng biết mình đã gây chuyện, ngượng ngùng thu tay lại, quỳ trên mặt đất thỉnh an Tề Cảnh Hoán. Mà Tề Cảnh Hoán không để ý đến nàng, chỉ lo lắng nói với Thẩm Ấu An trong lòng, “Như thế nào? Không bị thương chứ?” Thẩm Ấu An sững sờ một hồi, nhỏ tiếng kêu lên, khi ngẩng đầu lại thấy Tề Cánh Hoán, liền từ trong lòng hắn đứng dậy, khom người hướng hắn hành lễ. “Bệ hạ thánh an.” Trong lòng Tề Cánh Hoán có chút không vui, khuôn mặt khẽ động, mở miệng nói, “Miễn lễ.” Thẩm Ấu An đứng dậy, nhìn qua thấy Bích Đồng còn quỳ trên mặt đất. Tề Cánh Hoán nhăn mày nói, “Thân là nữ quan, cãi nhau ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?” “Nô tỳ biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.” Tề Cảnh Hoán vừa muốn mở miệng nói, Thẩm Ấu An liền quỳ xuống, “Bệ hạ, đều do nô tỳ sai, nô tỳ…” “Được rồi.” Tề Cảnh Hoán cắt đứt lời nàng, “Tất cả đứng lên đi, sau này cẩn thận một chút.” “Vâng ạ.” Bích Đồng đứng dậy, hướng Thẩm Ấu An nháy mắt, ý nói xem bệ hạ tốt với muội bao nhiêu kìa. Thẩm Ấu An bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu, theo sau Tề Cảnh Hoán, đi vào Noãn Các. Tiểu cung nhân đem thường phục tới, Thẩm Ấu An liền tiến lên, hầu hạ Tề Cảnh Hoán thay quần áo. Bởi vì sau khi lâm triều, Tề Cảnh Hoán trực tiếp đi ngự thư phòng, trên người hắn lúc này vẫn còn mặc long bào. Thẩm Ấu An đem long bào trên người hắn cởi xuống, từ chỗ tiểu cung nhân tiếp nhận thường phục. Tề Cảnh Hoán giang hai tay ra, để nàng thuận tiện giúp mình thay quần áo. Thẩm Ấu Au nghiêng đầu giúp hắn chỉnh lý y phục, Tề Cảnh Hóa lập tức nhìn Cao Hòa một cái, Cao Hòa lập tức hiểu, hướng mấy tiểu cung nhân ra dấu, họ liền phúc thân, lui xuống. Đến khi Thẩm Ấu An giúp Tề Cánh Hoán sửa sang xong y phục, vừa ngẩng đầu, phát hiện bây giờ trong phòng chỉ còn mình mình và bệ hạ, cũng không kinh ngạc, dù sao mấy ngày này, nàng cũng hiểu được tính tình của bệ hạ, hắn không thích nhiều người ở trong phòng hầu hạ, bình thường cũng chỉ lưu lại một người thân cận bên cạnh. Đối với chuyển biến của bệ hạ, Thẩm Ấu An cũng từng hoang mang rất nhiều, bất quá những ngày qua, bệ hạ đối với nàng quá tốt, làm cho những bất an cùng hoang mang trước kia đều biến mất. Nàng lui về sau hai bước, muốn đi châm chén trà cho Tề Cảnh Hoán, ai ngờ bị hắn nắm bàn tay nhỏ bé lại. Nàng hơi kinh ngạc, muốn rút mấy ngón tay ra, nhưng Tề Cảnh Hoán lại dùng ngón tay hắn, quấn lấy ngón tay nhỏ bé của nàng, chỉ dùng chút ít lực, nàng dù dùng hết sức, cũng không tránh khỏi cái nắm tay kia. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tề Cành Hoán cười mà không cười nhìn mình. Trong bụng nàng quýnh lên, tay lại không khỏi thêm vài phần sức lực muốn rút ra. Có thể hôm nay Tề Cảnh Hoán quyết tâm trêu chọc nàng, chính là không muốn nàng rút tay ra ngoài, cuối cùng nàng có chút nóng nảy, ngước mắt có chút ủy khúc nhìn hắn, “Bệ hạ.” Một tiếng này làm cho tâm Tề Cảnh Hoán mềm nhũn, buông lỏng bàn tay nhỏ bé của nàng, có hơi không đứng đắn ôm nàng vào lòng, “Gọi trẫm làm gì?” Thân thể Thẩm Ấu An căng thẳng, có chút không biết làm sao. Tuy nói thời gian này bệ hạ cũng thường xuyên làm thế với nàng, nhưng nàng cũng không thể tở nên quen thuộc với loại thân mật như thế này. Tề Cảnh Hoán ôm lấy Thẩm Ấu An, chóp mũi ngửi thấy mùi hương của nàng, Thẩm Ấu An trong lòng hắn không động chút nào, có lẽ cảm thấy thân thể nàng cứng ngắc, hắn cúi đầu, nắm bả vai nàng hỏi, “Làm sao vậy?” Thẩm Ấu An lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Thời gian này bệ hạ chính vụ bận rộn, rất mệt mỏi, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi không?” Đây chỉ là lời bình thường, nhưng trong lòng Tề Cảnh Hoán đang có quỷ, nghe Thẩm Ấu An nói thế, liền cho rằng lời nàng là có ẩn ý, Thẩm Ấu An cảm giác được lực đạo hắn ôm nàng có vẻ buông lỏng một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Cảnh Hoán hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Một hồi lâu Tề Cánh Hoán mới mở miệng, “Ủy khuất nàng rồi.” Thẩm Ấu An sững sờ, có chút không hiểu hỏi lại, “Bệ hạ có ý gì?” Sắc mặt Tề Cảnh Hoán thay đổi, lắc đầu nói, “Không có gì.” Sau đó liền nhấc chân đi đến bên nhuyễn tháp bên cạnh, quay đầu nhìn theo lưng Thẩm Ấu An, nghi ngờ hỏi, “Nàng thật không biết?” Thẩm Ấu An càng thêm khó lý giải, vẻ mặt mê màng nhìn hắn. Tề Cảnh Hoán lúng túng hít mũi, khoát tay nói, “Không gì, không gì.” Kỳ thật chuyện này vốn không có gì, bất quá thời gian này, tấu chương kêu hắn lập hậu càng ngày càng nhiều, cùng đống tấu chương khác hỗn loạn đặt cùng một chỗ. Tề Cảnh Hoán sợ Thẩm Ấu An nhìn thấy sẽ không thoải mái, mặc dù bản thân mình không có ý nghĩ kia, nhưng không chắc nàng không nghĩ nhiều, thành ra mỗi ngày liền ở ngự thư phòng xử lý chính sự, cái này giống như nam nhân giấu thê tử bên ngoài vụng trộm vậy. Thẩm Ấu An đứng một bên, nhìn Tề Cảnh Hoán bên kia nhích tới nhích lui, dáng vẻ ngồi không yên, có chút hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy tiếng hắn thở dài, sau đó cánh tay liền bị Tề Cảnh Hoán giữ chặt. Tề Cảnh Hóa một tay kéo tay nàng, một tay ở trên trán nàng sờ sờ, sau cùng lôi nàng đến bên nệm ngồi xuống. Đối mặt với nàng, giống như đã suy nghĩ lâu, mới mở miệng hỏi, “Trẫm có một việc muốn nói nàng biết.” “Dạ.”Thẩm Ấu An gật gật đầu. “Chính là thời gian này, không phải trẫm vội vàng xử lý chính vụ sao? Ở Thánh Ninh Cung cũng không được bao nhiêu thời gian, nàng cũng biết rõ.” “Dạ,” Thẩm Ấu An tiếp tục gật đầu. “Kỳ thật cũng không có gì,” Tề Cánh Hoán nói tiếp, “Chính là thời gian này, trên triều đều kêu gọi trẫm lập hậu. Đám triều thần đó hằng ngày đều dâng tấu muốn trẫm lập hậu, muốn sau khi hạ triều, gặp trẫm bàn chuyện này. Dù gì cũng toàn cựu thần, trẫm cũng không thể không gặp.” Tâm tình Tề Cảnh Hoán thấp thỏm, giống như vừa nói xong chuyện quan trọng gì đó, nhưng khi ngước mắt nhìn Thẩm Ấu An ngồi đối diện sắc mặt không thay đổi, hơi có chút tức giận hòi, “Sao nàng không có phản ứng gì thế?” Thẩm Ấu An ngẩn ra, hỏi ngược lại, “Nô tỳ nên có phản ứng như thế nào? Phải nói bệ hạ vất vả sao?” Lông mày Tề Cảnh Hoán khẽ nhướng lên, “Nàng lại không uống dấm chua.” Thấm Ấu An nghiêng đầu, bày tỏ nàng thật sự không hiểu ý tứ của Tề Cảnh Hoán. Tề Cảnh Hoán nhìn vẻ mặt nàng, đột nhiên đứng dậy, chỉa tay về phía nàng, cả giận nói, “Nàng không uống dấm chua. Nàng thật không uống dấm, nàng phải uống dấm a.” Thấm Ấu An ngước mắt, vẻ mặt không hiểu, nhìn chằm chằm vị hoàng đế đang cố tình gây sự trước mặt. Bỗng chốc Tề Cảnh Hoán như trút giận xong, đầu tựa trên đùi nàng, hơi có chút ủy khuất nói, “Nàng như thế nào lại không uống dấm chua a.”