Thịnh thế sủng hậu
Chương 28 : làm mai mối.
Edit: meowluoi.
Sau khi Lý Hồng Mậu rửa mặt xong đi ra, vừa vặn trông thấy “Thần điểu” hắn đưa cho thái hậu đang trơ mắt nhìn mình, đi tới đem ngón trỏ đưa vào bên trong lồng chim, điểu kia liền chủ động vươn móng vuốt đặt lên ngón trỏ hắn.
Lý Hồng Mậu nghiêm túc nói; “Cô mẫu, thần điểu này ngài có hài lòng không.”
Thái hậu không biết nên khóc hay nên cười nói; “Hài lòng hài lòng, con mang sang đây, có thể không hài lòng sao?”
“Cô mẫu hài lòng là tốt rồi, bệ hạ bận rộn chuyện triều chính, không thể liên tục bồi cô mẫu, hiện tại chất nhi cũng muốn làm gì đó có giá trị, cho nên mang đến cho cô mẫu.”
Thái hậu đánh giá thần sắc của hắn, nói ra; “A Mậu à, con lại đây, cô mẫu có chuyện muốn nói với con.”
Trong miệng Lý Hồng Mậu nhét khối bánh ngọt, nuốt xuống, cầm lấy chén trà uống một ngụm cho đỡ nghẹn nói; “Có chuyện gì thì cô mẫu cứ nói đi.”
Thái hậu nói; “Con đã gặp nữ nhi của trưởng công chúa Phúc Tuệ Nhược Huyên chưa?”
Lý Hồng Mậu lập tức cảnh giác nói; “Con gặp rồi ạ, làm sao vậy? Không phải hôm nay nàng theo trưởng công chúa Phúc Tuệ tiến cung sao? Cô mẫu muốn hỏi thăm nàng từ con.”
“Con cũng trưởng thành rồi, cũng đến lúc nên tìm thê tử.”
Lý Hồng Mậu vừa nghe quả nhiên không phải là chuyện gì tốt, lập tức cắt đứt lời thái hậu; “Cô mẫu à, ngài đừng nói nữa, van xin ngài, hiện tại con không muốn thành thân.”
Thái hậu tự nhiên nói; “Nữ nhi của trưởng công chúa Phúc Tuệ, ai gia đã gặp, là một cô nương tốt, con cũng gặp nàng rồi, thân phận và dung mạo đều xứng đôi với con.”
Lý Hồng Mậu hơi buồn bực, hôm nay đang yên đang lành sao thái hậu lại muốn làm mối, huống chi Nhược Huyên cô nương nhà trưởng công chúa Phúc Tuệ hắn lại không phải chưa thấy qua, cô nương kia, bộ dáng rất tốt, nhưng tính tình rất xấu, sao đột nhiên thái hậu lại muốn mình và nàng thành một đôi, nghĩ đến hôm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ mang theo Trương Nhược Huyên tiến cung, hắn thầm nghĩ không phải là Trương Nhược Huyên coi trọng mình đấy chứ, bảo trưởng công chúa Phúc Tuệ mang theo nàng đến thỉnh cầu thái hậu tứ hôn.
Thái hậu bị ánh mắt mê mang của Lý Hồng Mậu làm hơi chột dạ, thân phận và dung mạo của Trương Nhược Huyên kia cũng không tệ, bà nghĩ tới chuyện vừa rồi là bà đuối lý, chất tử mình không tồi, nếu Trương Nhược Huyên kia có thể gả cho chất tử của mình, cũng coi như không ủy khuất Trương Nhược Huyên.
Lý Hồng Mậu vừa thấy vẻ mặt này của thái hậu liền biết thái hậu muốn se tơ hồng, vội vàng la ầm lên; “Cô mẫu, ngài không thể đào hố chất tử mình như vậy, Nhược Huyên cô nương nhà trưởng công chúa Phúc Tuệ vốn nổi danh với tính tình xấu, nếu thật sự chất tử cưới cọp cái, ngài sẽ không còn được gặp lại chất tử hoạt bát đáng yêu này nữa, cô mẫu à, ngài không thể hãm hại chất tử.”
Lý Hồng Mậu gào thét kêu loạn, thái hậu ngượng ngùng nói; “Cô nương kia tính tình xấu như vậy sao? Ai gia thấy rất tốt mà.”
Lý Hồng Mậu sợ đầu óc cô mẫu hắn nóng lên trực tiếp tứ hôn, đến lúc đó muốn vãn hồi cũng không được nữa, chống nạnh hai tay, học giọng nói của Trương Nhược Huyên; “Bổn cô nương chính là nữ nhi của trưởng công chúa Phúc Tuệ, ngươi là cái thá gì, còn không mau dập đầu nhận tội với bổn cô nương.”
Một câu này học giống y như đúc, nhắc tới chuyện này rất khéo, hôm đó Lý Hồng Mậu vừa mới hồi kinh liền nhìn thấy Trương Nhược Huyên kia và một cô nương nháo mâu thuẫn, khi đó Trương Nhược Huyên kia lớn lối nói với cô nương đối diện kia, không để ý mặt mũi cô nương gia, chỉ muốn cô nương kia dập đầu mới bằng lòng bỏ qua.
Lý Hồng Mậu học xong, vẻ mặt như đưa đám nói; “Cô mẫu, chính là như vậy, cô nương kia tính tình rất xấu, tâm tư ác độc, chất nhi tuyệt tối không thể thú tức phụ như vậy về nhà.”
Thái hậu thấy hắn không giống nói dối, như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó khoát tay một cái nói; “Mà thôi, ai gia còn tưởng rằng nàng tốt, nếu như thế, ai gia cũng không thể khiến con thú tức phụ như vậy về.”
“Con biết cô mẫu thương con mà, không thể để con thú tức phụ như vậy về nhà.”
Thái hậu vốn yêu thương Lý Hồng Mậu, vốn nghĩ hợp tác đoạn nhân duyên này vì cảm thấy Trương Nhược Huyên cũng được, hiện tại biết được tính tình Trương Nhược Huyên không tốt, tất nhiên là sẽ không để cho Lý Hồng Mậu thú nàng.
“Vì sao hôm nay cô mẫu đột nhiên muốn chất nhi thú Trương Nhược Huyên vậy?”
Thái hậu thở dài nói; “Hôm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ tiến cung muốn Nhược Huyên gả cho bệ hạ, ai gia thấy tính tình nàng không thích hợp làm hoàng hậu, muốn thay nàng tìm một mối hôn sự.”
Chung quy chuyện này không tiện mở miệng, cho dù là chất tử mình cũng không nên nói, thái hậu liền tùy tiện viện cớ.
Lý Hồng Mậu nói; “Tính tình nàng như vậy tất nhiên không thể làm quốc mẫu, nhưng mà cô mẫu muốn gả nàng cho chất nhi, người ta chưa chắc đã coi trọng thân phận của chất nhi.”
Lời này không giả, trưởng công chúa Phúc Tuệ mắt cao hơn đầu, đã sớm để mắt tới vị trí hoàng hậu cho nữ nhi bà, làm sao có thể cam tâm để nữ nhi gả cho một thế tử công phủ, tuy thân phận thế tử công phủ cao quý, nhưng sao có thể so với bệ hạ.
Thái hậu cười nói; “A Mậu à, không phải từ trước đến nay con đều cảm thấy mình phong lưu phóng khoáng, ôn nhu săn sóc sao?”
Khóe mắt Lý Hồng Mậu giật giật, lập tức hơi dở khóc dở cười, thì ra cô mẫu muốn mình thực thi mỹ nam kế, nghĩ tới gương mặt Trương Nhược Huyên, Lý Hồng Mậu lạnh lùng, mình dù gì cũng là thế tử công phủ, không cần phải thực thi mỹ nam kế để lấy tức phụ.
Mắt thái hậu đột nhiên sáng lên, vỗ tay nói; “A Mậu, cô mẫu có thương con không?”
Lý Hồng Mậu cảnh giác nhìn thái hậu, sau đó gật đầu; “Thương.”
“Vậy con giúp cô mẫu chuyện này được không?”
“Không được, cô mẫu, không phải ngài thật sự muốn con thú người như vậy chứ, vừa rồi không phải là nói không cưới sao?”
Lý Hồng Mậu ai oán nói.
“Đứa nhỏ này, sao cô mẫu có thể hại con chứ?”
Thái hậu nhíu mi, con mắt lộ vẻ sủng ái, còn biết làm nũng, hài tử này không thích sao được?
Lý Hồng Mậu gãi đầu, cười hì hì nói; “Không phải là được rồi, dù sao chất nhi sẽ không thú loại người như vậy, cô mẫu muốn chất nhi giúp cái gì.”
“Hôm nay ai gia cự tuyệt trưởng công chúa Phúc Tuệ, chỉ sợ trưởng công chúa Phúc Tuệ không từ bỏ ý đồ, ai gia lo lắng bà ta sẽ tìm việc cho bệ hạ trên triều, dù sao nàng là con công chúa vợ cả, lại là trưởng bối của bệ hạ, con ở ngoài cung cũng biết thế tử nhà bà, ai gia bảo con nghi cách để thế tử Nhữ Dương Hầu Trương Bác Dung biết rõ, bệ hạ cố ý lập Hiền phi làm Hoàng hậu.”
“Được, chuyện này dễ xử lý.”
Lý Hồng Mậu nghe liền gật đầu đáp ứng, lập tức nói; “Nhưng mà vừa đến, chỉ sợ trưởng công chúa Phúc Tuệ sẽ gây sự với Hiền phi, chuyện này cần phải cho bệ hạ biết.”
Lý Hồng Mậu không ngu ngốc, là chuyện liên quan đến bệ hạ, liên quan đến chuyện hậu cung triều chính, thái hậu thân là người Lý gia bọn họ, làm việc phải cẩn thận hơn một chút, thân gia không dễ gắn bó, cô mẫu ở hậu cung cẩn thận bảo toàn tình mẫu tử với bệ hạ, Lý gia có được vinh quang như hôm nay, mọi người đều thấy đủ, Lý gia bọn họ được hoàng ân, vì bệ hạ làm việc, trung thành với bệ hạ.
“Ai gia sẽ báo cho bệ hạ chuyện này, bệ hạ là nhi tử của ai gia, tất nhiên ai gia muốn giúp hắn một phần, thuở nhỏ bệ hạ bị Đức phi bỏ thuốc, thân thể không tốt, hiện tại đứng đầu một quốc gia, hôm nay vì nước vất vả, ai gia không đành lòng nhìn hắn quá mệt mỏi.”
Lý Hồng Mậu xem như đã hiểu, cô mẫu hắn đang tự trách mình năm đó không bảo vệ tốt bệ hạ, kỳ thật, cô mẫu hắn đang nhớ đến thái tử quá cố đấy chứ?
Mỗi lần đề cập đến thân thể Tề Cảnh Hoán, trong lòng thái hậu đều đau nhức, trong lòng thái hậu, nhi tử bà thân thể yếu đuối, đều là di chứng vì bị hạ độc, cho nên hiện tại con nối dòng cũng không có.
Lý Hồng Mậu sợ chạm đến chuyện thương tâm của thái hậu, vội vàng nghĩ tới dời đi sự chú ý của thái hậu, mặc dù hắn thật sự không nhìn ra hoàng đế biểu ca sinh long hoạt hổ yếu chỗ nào, nhưng không chịu nổi cô mẫu cho là hắn thân thể yếu đuối, mỗi lần đề cập đến thân thể hoàng đế biểu ca, cô mẫu hắn đều tự trách mình, đau đớn mắng Đức phi hạ độc, Lý Hồng Mậu nghe đều ngượng ngùng, cho dù lúc trước Đức phi hạ độc, người kia đã sớm chết, hiện tại chôn dưới đất nhiều năm bị thái hậu chửi như vậy, không biết có hối hận vì lúc trước hồ đồ, mưu hại đích hoàng tử, cũng coi như xong, còn muốn nhắc tới nhiều năm như vậy, dưới lòng đất cũng không thể sống yên ổn.
“Cô mẫu, người đã bảo chất nhi giúp người làm một việc, chất nhi cũng xin người giúp một chuyện.”
Thái hậu đáp; “Tiểu tử con thỉnh cầu ai gia như vậy, dù ai gia đang vội cũng sẽ giúp con, con có yêu cầu gì.”
Lý Hồng Mậu đưa tay lấy bánh ngọt trong mâm nhét vào trong miệng, lóng ngóng nói; “Lời này của cô mẫu không đúng rồi, chất nhi muốn gây thêm phiền toái cho cô mẫu sao? Cho dù cô mẫu không nhờ chất nhi làm việc, chất nhi cũng tới tìm cô mẫu giúp.”
Lời này làm thái hậu cười, bộ dáng này rất giống bệ hạ trước đây.
Nhìn bộ dáng hắn đói bụng như hổ đói, thái hậu lại đau lòng, thế tử công phủ tốt như vậy, phải làm tướng quân bỏ đi, nắng gió thổi vào, nhìn liền đau lòng.
“Nói đi, con muốn cô mẫu làm gì.”
“Chỉ có cô mẫu hiểu con nhất.”
Lý Hồng Mậu khen thái hậu trước, sau đó gãi gãi đầu, dường như hơi xấu hổ, thái hậu thấy bộ dáng hắn như vậy cảm thấy hiếu kỳ, chất nhi lộ ra bộ dáng lần này, làm bà nhớ lại hồi bà còn làm hoàng hậu chất nhi ở thiên điện đái dầm.
Cuối cùng Lý Hồng Mậu che miệng nói; “Chất nhi muốn hỏi thăm cô mẫu một người.”
“Ai?” Thái hậu tò mò hỏi, chẳng lẽ là tình yêu đầu của chất nhi bà.
Trên mặt Lý Hồng Mậu xấu hổ, “Chất nhi muốn biết nữ nhi của An Bình Vương đang làm nữ quan Tư tẩm ở bên cạnh bệ hạ, Thẩm Ấu An.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
15 chương
172 chương
203 chương
10 chương
10 chương