Thịnh thế sủng hậu

Chương 19 : Phu nhân.

Hắn cười nhìn bộ dáng nàng không được tự nhiên ở trong lòng hắn, cả người không dám nhúc nhích, mắt to chớp chớp đáng thương, duỗi tay bóp eo nàng một cái, cả người nàng sợ hãi, thân thể càng căng thẳng. Mang theo nức nở nói: “Bệ hạ.” Giọng nói mềm nhũn, Tề Cảnh Hoán nghe tâm viên ý mã, làm bộ như không biết nói ra: “Làm sao vậy?” “Bệ hạ có thể để nô tỳ xuống được không.” Thẩm Ấu An cảm thấy không khí này rất kỳ lạ, mình và bệ hạ sao có thể… Sao có thể, chao ôi, việc này rất khó nói, sao mình lại nằm trong lòng bệ hạ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ, bản thân là một cô nương gia tốt, sao không biết liêm sỉ nằm trong lòng bệ hạ không cự tuyệt thế? Tề Cảnh Hoán thấy sắc mặt nàng từ từ biến hóa, đôi mắt ẩm ướt, hình như là muốn khóc, vội nói: “Có thể.” Ô, lần này dễ nói chuyện vậy, lúc trước nàng ở trong lòng hắn nói mãi hắn không đặt nàng xuống. Tề Cảnh Hoán đỡ nàng đứng dậy, sau khi nàng ngồi xong, lại cảm thấy xe ngựa dần dần dừng lại, nghi ngờ nhìn Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán khẽ cười nói: “Không còn sớm nữa, đi ăn một chút gì đó.” Cao Hòa ngồi phía trước vén rèm lên, Thẩm Ấu An giúp Thái Huyên xuống, Cao Hòa ở đằng sau cũng giúp Tề Cảnh Hoán. Nơi này là đường phồn hoa nhất Dục Đô, người trên đường tuy nhiều, nhưng cũng may đường phố rộng rãi, cũng không phải chen chúc, Cao Hòa đi phía trước dẫn đường đến tửu lâu, lập tức có tiểu nhị chạy tới, cũng không biết Cao Hòa nói gì đó, tiểu nhị lập tức dẫn mấy người lên lầu. Tửu lâu này tên là Thuận An Lâu, là một trong ba tửu lâu lớn nhất Đại Dục, món ăn tinh xảo, những người bình thường ăn không nổi món ăn ở đây, ra vào nơi này là quan lại quyền quý hoặc là thương nhân phú quý, chỉ cần có tiền, đều là đại gia, nhưng món ăn nơi này như thế nào thì Thẩm Ấu An cũng chưa từng ăn, trước đây nàng ở nhà không ăn đồ ăn bên ngoài, ngẫu nhiên ra ngoài tham gia yến hội cũng chủ yếu làm dáng, ăn không được mấy. Theo tiểu nhị đến một gian ở lầu hai, gian này cửa sổ vừa vặn nhìn xuống đường phố, xuyên qua cửa sổ có thể thấy cảnh tượng trên đường phố, gần cửa sổ đặt một cái bàn có khắc hình bông hoa, xung quanh bàn xếp vài cái ghế, trong phòng còn một cái giường gỗ quý phi, trên giường đặt hai cái gối mềm, dùng bức bình phong thêu hoa ngăn cách, khách nhân uống rượu xong có thể nghỉ ngơi. Tề Cảnh Hoán đi đến trước bàn ngồi, Thẩm Ấu An đi theo Thái Huyên và Cao Hòa đứng đằng sau, Tề Cảnh Hoán hừ khẽ một tiếng, đôi mắt nhuộm chút không vui, Cao Hòa vội vàng mời Thẩm Ấu An ngồi xuống, Thẩm Ấu An tất nhiên là không dám, vẫn là Tề Cảnh Hoán mở miệng nói nàng ngồi, nàng mới nơm nớp lo sợ ngồi đối diện Tề Cảnh Hoán. Vị trí gần cửa sổ này không chỉ nhìn rõ cảnh tượng phía dưới, âm thanh bên dưới cung nghe rõ rành mạch, người bình thường ăn cơm muốn hoàn cảnh yên tĩnh, sẽ không chọn vị trí này, như hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Tề Cảnh Hoán nói: “Ngẫu nhiên xuất cung, ở chỗ này ăn cơm, thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình, nàng biết không, vị trí này có thể trông thấy một số chuyện thú vị.” Thẩm Ấu An nghe hắn nói như vậy, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới cả nam nữ đi tới đi lui, hai bên đường phố tiểu thương hét lớn, bán đồ trang sức, bán vải, bán tượng đất cái gì cần đều có, còn có người khiêng mứt quả đi tới đi lui bán trên ngã tư đường. Thẩm Ấu An cảm thấy thú vị, mặc dù nàng đi ra ngoài, nhưng chưa có nhìn kỹ những thứ này, nhất thời cao hứng, hơn nữa ở ngoài cung, bị những vật này hấp dẫn, lập tức quên bệ hạ ngồi đối diện, dùng tay nâng cằm nhìn người bán hàng rong và người đi đường qua lại mua đồ, có vài vị phu nhân xách giỏ tìm vật cần mua, đứng ở đó nói một lúc lâu, sau đó bỏ đồ xuống, đi thật xa, người bán hàng rong cầm lấy đồ đuổi theo. Nàng không tự giác lộ ra tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má hiện ra. Nàng chống cằm nhìn xuống dưới, Tề Cảnh Hoán cũng nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng cao hứng, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, cuối cùng cũng có thể làm nàng lộ ra bản tính, nàng vốn là quý nữ danh môn, thuở nhỏ được nuông chiều, những vật này tất nhiên là không được nhìn thấy nhiều lắm, cho dù thấy qua cũng chưa từng quan sát lời nói cử chỉ dân chúng, chỉ là tuổi trẻ, tiểu nữ nhi nên dễ dàng bị những thứ này hấp dẫn. Ánh mắt Thẩm Ấu An lập tức bị một cái tượng đất lão nhân làm hấp dẫn, nàng thấy lão nhân kia cầm lấy bùn trong tay làm ra một cái tượng đất, cũng không nhìn rõ làm ra sao, nàng cảm thấy tay nghề so với cung nhân trong cung còn tinh xảo hơn. Tề Cảnh Hoán thấy ánh mắt nàng liếc loạn, giờ chỉ nhìn chằm chằm một chỗ bất động, thuận theo ánh mắt nàng nhìn tượng đất, quay đầu khẽ ra hiệu cho Cao Hòa, Cao Hòa lập tức hiểu ý, xoay người rời khỏi gian phòng. Thẩm Ấu An nhìn xem tượng đất ông nặn như thế nào, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quên thuộc, nhìn kỹ lại hóa ra là Cao Hòa, ngẩng đầu quả nhiên không thấy Cao Hòa trong phòng. “Bệ hạ, Cao tổng quản sao có thể rời đi thế?” Tề Cảnh Hoán cười thâm ý nói: “Tất nhiên là trẫm bảo hắn đi.” Thẩm Ấu An cười xấu hổ, xoay mặt nhìn xuống dưới Cao tổng quản bên cạnh bệ hạ mua tượng đất, thấy thế nào cũng tức cười. Tề Cảnh Hoán sủng ái nhìn nàng nói: “Ăn chút gì đó trước, bên dưới đến muộn mới dọn.” Chẳng biết lúc nào, trên mặt bàn đã đầy món ăn, Thái Huyên đi lên trước lấy món ăn cho Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán xua tay nói: “Đưa cho Ấu An cô nương, nàng xấu hổ.” Mặt Thẩm Ấu An lập tức đỏ bừng, cúi đầu, hận không thể dán sát mặt vào cái mâm trên bàn. “Công tử, tượng đất đến rồi.” Lúc Cao Hòa vào cửa trong miệng la hét, giơ hai cái tượng đất, cười giống như hoa. Không biết sao, Tề Cảnh Hoán theo bản năng nói tiếp: “Ngươi cầm lấy trước, đợi phu nhân ăn xong đưa cho nàng.” “Phu nhân.” Cao Hòa sững sờ, lập tức phản ứng kịp, chạy đến sau lưng Thẩm Ấu An, giơ hai con tượng đất, như hiến vật quý nói: “Phu nhân dùng cơm trước, nô tài cầm tượng đất hộ ngài.” Xưng hô như vậy làm Thẩm Ấu An sợ hãi, không tiếp nhận nổi, nơm nớp lo sợ đứng lên nói: “Bệ hạ.” “Xuỵt.” Tề Cảnh Hoán đưa ngón trỏ lên môi nói: “Ở bên ngoài gọi là công tử, phu nhân có thể gọi trực tiếp là phu quân.” Mặt Thẩm Ấu An cứng đờ: “Công… Công tử.” Lông mày Tề Cảnh Hoán nhíu lại, Thái Huyên cúi người cười với Thẩm Ấu An nói: “Mời phu nhân ngồi xuống dùng cơm, để nô tỳ gắp thức ăn cho ngài.” Thẩm Ấu An quay đầu lại kinh ngạc nhìn Thái Huyên, sau đó mím môi, ngồi xuống nói: “Không cần gắp, ta tự mình gắp là được rồi.” Trong mắt Tề Cảnh Hoán lóe qua một chút đắc ý. Sau khi ăn cơm xong, Cao Hòa gọi người vào dọn đồ, đổi thành điểm tâm và một bình trà, trong tay Thẩm Ấu An là tượng đất Cao Hòa đưa cho nàng, ánh mắt cảm kích với Tề Cảnh Hoán: “Đa tạ công tử.” Đối mặt với cô nương gia không chút nào che giấu sùng bái, Tề Cảnh Hoán không tự giác ngồi thẳng người, Cao Hòa đứng một bên sờ sờ mũi, thầm nghĩ, chuyện này liên quan gì đến bệ hạ, tượng đất do người bán nặn, chân chạy chính là hắn, người được tiện nghi cuối cùng là bệ hạ, chao ôi, tính tình bệ hạ, lần này bảo hắn chạy đi mua tượng đất, lần sau vì dụ dỗ mỹ nhân vui vẻ còn không biết muốn làm cái gì đâu. Đột nhiên phía dưới truyền đến âm thanh gõ trống, bốn người mặc y phục quan binh dọn đường, người đi đường dạt sang hai bên, sau đó có một đội nhân mã đi theo, ở giữa là một cái kiệu mười người khiêng, xem nghi thức, là đoàn người của Tống Thái phó. Tề Cảnh Hoán bưng chén trà, nhấp một ngụm. Đoàn người phía dưới vừa vặn đi qua nơi này, một người thư sinh trẻ tuổi mặc y phục màu xám đột nhiên lao ra ngăn cản kiệu. Thẩm Ấu An quay đầu nhìn Tề Cảnh Hoán nói: “Công tử, người này rất dũng cảm, xe của Thái phó mà cũng dám cản.” Tề Cảnh Hoán cười nói: “Từ trước đến nay Tống Thái phó rất thích danh dự, thư sinh này nếu có việc, ngăn cản kiệu Thái phó so với những quan viên khác tốt hơn gấp trăm lần.” Hắn mới nói hết, quả nhiên Tống Thái phó bảo người hạ kiệu, hỏi thư sinh kia có chuyện gì. Thư sinh kia quỳ trên mặt đất, giơ một xấp giấy trong tay lên cao nói: “Thái phó đại nhân, thảo dân tên là Cố Minh Triết, là học trò Tứ môn, cái này là thảo dân viết, mong Thái phó đưa ra lời bình.” “Ồ, ngươi là học trò Tứ môn, văn chương thì có lão sư Tứ môn bình luận, vì sao lại bảo Bổn quan bình luận.” “Khởi bẩm Thái phó, đến nay thảo dân đã rớt khoa cử năm lần, thảo dân không phục, đặc biệt đến đây mời Thái phó nhìn.” Thư sinh kia vừa nói dứt lời, dân chúng bốn phía ào ào nở nụ cười, thư sinh thi rớt đến đây ngăn kiệu Thái phó. Tống Thái phó ngồi trong kiệu dừng lại một chút nói: “Ngươi thi rớt thì nên trở về chăm chỉ đọc sách, ở đây ngăn cản kiệu của Bổn quan, gây trở ngại dân chúng là không nên.” Thái phó vừa nói xong, liền có thị vệ tiến lên muốn kéo thư sinh kia đi, thư sinh kia bảo vệ tờ giấy trong tay, hô lên: “Chỉ tiếc Thiên Lý Mã có mà không tìm được Bá Nhạc*.” *: Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, ‘Bá Nhạc’ không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể. Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh than thở, đều nghị luận về thư sinh kia. Thẩm Ấu An cũng sững sờ, khẩu khí của thư sinh này rất lớn. Bên trong kiệu truyền ra tiếng Tống Thái phó. “Trình lên.” Thư sinh kia vội vàng mang tờ giấy trong tay giơ cao lên đỉnh đầu. Đầy tớ nhận giấy trình Tống Thái phó, một lát sau, bên trong kiệu truyền đến tiếng Tống Thái phó cười: “Ngươi là Cố Minh Triết.” “Hồi thái phó, thảo dân là Cố Minh Triết.” “Có hứng thú qua phủ tán gẫu.” Thư sinh kia vui mừng quá đỗi, khóe miệng cong lên nói: “Đa tạ Thái phó.” Kiệu Tống Thái phó nâng lên, thư sinh kia đi theo kiệu rời đi.