Thịnh Thế Mưu Thần
Chương 67 : Công Tử Vô Kị
Che khuôn mặt sưng đỏ, Chu Minh Yên ngơ ngác sửng sờ ở nơi đó. Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Dung Dục động thủ đánh nàng, ở bên ngoài trước mặt người khác Cung Vương luôn là một người ôn văn nhĩ nhã thật ra cho tới tận bây giờ đều không phải là một người dịu dàng. Nhưng dường như mỗi một lần Mộ Dung Dục đối với nàng động thủ, cũng là bởi vì... Cố Vân Ca. Sau một lúc lâu, Chu Minh Yên rốt cục chỉ vào Mộ Dung Dục cười ha ha đứng lên, vừa cười, nước mắt lại điên cuồng từ hốc mắt trong xông ra: "Ha ha, mỗi lần nhắc tới Cố Vân Ca ngươi đều kích động như thế. Ngươi hối hận có phải hay không? Nàng chết... Ngươi liền hối hận có phải hay không? Vương gia, ngươi có hối hận đi nữa thì nàng cũng đã chết, bị chính tay ngươi hại chết. Thời điểm nàng bị hỏa thiêu đến chết, ngươi không phải ở tại chỗ đó sao? Là ngươi, trơ mắt nhìn nàng bị chết cháy! Ngươi như bây giờ... Làm cho ai xem?"
"Bổn vương nói, câm miệng." Mộ Dung Dục một tay nắm chặt lấy cổ mãnh khảnh của Chu Minh Yên, nhàn nhạt nói: "Ngươi không bao giờ để ý đến hoàn cảnh xung quanh nói những lời không nên nói, tự cho mình thông minh, người như ngươi tất cả cũng chỉ có bản tính ghen tỵ. Nếu như hiện tại bổn vương cưới một nữ tử không xuất sắc, ngươi sẽ không kích động đến như thế? Ngoan ngoãn làm trắc phi của ngươi đi, nếu không nhanh chóng về nhà mẹ đi."
Chu Minh Yên cắn răng: "Ngươi không sợ phụ vương ta..."
Mộ Dung Dục lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy hắn sẽ tin tưởng sao? Bổn vương đối với Bình Nam Quận Vương phủ còn ưu đãi chưa đủ sao? Thật ra thì bổn vương vẫn muốn nhắc nhở ngươi, Chu Biến rất coi trọng ngươi không sai, nhưng... Giữa ngươi và Bình Nam Quận vương phủ, ngươi cảm thấy hắn sẽ chọn cái nào?" Bình Nam Quận Vương phủ cũng sớm đã cột vào Cung Vương phủ, cho dù bây giờ Chu Biến muốn quay đầu dựa vào người khác hắn ta cũng không đủ trù mã, càng không có người sẽ tin tưởng hắn. Huống chi, chuyện lần này, Mộ Dung Dục có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù là Chu Biến cũng không nói được cái gì. Chu Biến cho dù thương yêu nữ nhi, nhưng dù sao hắn ta vẫn là một nam nhân. Từ xưa đến nay suy nghĩ cũng không giống Chu Minh Yên.
"Ngươi... Hèn hạ!" Chu Minh Yên cả giận nói.
Mộ Dung Dục buông nàng ra, nhàn nhạt nói: "Ngoan ngoãn làm trắc phi của ngươi đi, không được gây phiền toái cho bổn vương."
Chu Minh Yên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt vô tình của hắn, Chu Minh Yên chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh hoang vu. Nhưng nàng vẫn như cũ đối với người đàn ông này không thể nào phát sinh thống hận cùng quyết tuyệt. Nàng đã từng khinh miệt khinh bỉ những nữ tử bị trượng phu lấn áp lại không dám phản kháng, nhưng chuyện đến trên đầu mình mới biết, ban đầu nếu nói kiêu ngạo cũng không gì hơn cái này.
Vốn muốn tìm Mộ Dung Dục nháo một trận, cuối cùng Chu Minh Yên cũng chỉ có thể che mặt khóc rống trở về phòng. Thế đạo này, nữ tử cùng nam nhân tranh chấp vốn dĩ không có khả năng chiến thắng, cho dù có thắng, cũng không phải thắng bản thân nàng. Phần lớn là vì gia thế, vì quyền lực, vì tài phú mà thôi.
Vì ở trong kinh thành thường dễ dàng đi lại, Mộc Thanh Y tìm đến danh tác ở thành Đông mua phủ đệ hoa uyển. Trên phủ đệ quang minh chính đại treo tấm biển Trương phủ, tuyên bố với Doanh Châu bên ngoài là tiểu công tử Trương gia. Những địa phương bên cạnh Doanh Châu cũng bất đồng, mặc dù cũng lệ thuộc Hoa Quốc, nhưng lại là một hòn đảo đơn độc hải ngoại. Mặc dù triều đình cũng phái quan viên đi đến quản lý, nhưng hoàng đế xa, quan viên triều đình ở nơi này có thể tạo được ảnh hưởng cũng cực kỳ có hạn. Nhưng nếu muốn hưng binh chinh phạt Hoa Quốc bằng thủy quân thủy chiến cũng có khả năng, nhưng sống trên biển cũng sẽ thiếu lương thực, chinh phạt mà tiêu tốn quá nhiều vốn cũng không có lợi. Cho nên cho tới nay, đối với Doanh Châu sách lược của triều đình đều là nghiêng về trấn an. Mấy chục năm trước ở Doanh Châu còn có gia chủ Trang gia quyền thế nhất thống trị hiện tại có một Trấn Hải Quận Vương thừa kế. Như thế thứ nhất, Doanh Châu cũng giống như phân đất phong hầu thời xưa.
Khoảng cách đến Doanh Châu đường xá xa xôi, hơn nữa giao thông vô cùng bất tiện. Đầu tiên muốn đuổi theo nhanh nhất cũng phải ba hai tháng, hơn nữa dân số phồn đa, gia tộc thì mọc lên như rừng. Mộc Thanh Y thuận miệng mượn danh một Trương gia ở Doanh Châu cũng không sợ bị người phơi bày. Ngược lại Mộc Thanh Y mang dáng vẻ công tử trắng trẻo nõn nà được cưng chiều so với màu da của người trên hòn đảo hải ngoại đơn độc này có chút chênh lệch. Nhưng cũng chỉ có thể nói là mượn cớ mà thôi, có bao nhiêu người thật sự đi để ý thân phận của một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi là thật hay giả?
Không có mấy ngày, trong Trì Vương phủ đưa tới một tấm thiệp. Yến tiệc mừng thế tử Trì Vương phủ vừa tròn một tuổi, mời Trương Thanh công tử tham gia. Mộc Thanh Y thưởng thức thiệp mời cười nhạt, trong lòng hiểu đây là thái độ của Trì Vương. Xem ra mặc dù Trì Vương điện hạ lý trí vô cùng khôn khéo, nhưng cũng không chống cự nổi dục vọng muốn đánh bại Mộ Dung Dục. Hoặc là nói, Hoa Hoàng mới vừa hạ chỉ tứ hôn đã gây áp lực cho Mộ Dung Hiệp đi. Mới vừa phế bỏ thân phận quận chúa quý trọng của Bình Nam Vương, lại đưa tới một đích nữ con chính thế của một thế gia thư hương mà tất cả hoàng tử người người đều muốn mượn sức. Cũng khó trách mấy hoàng tử của Hoa Hoàng chỉ nhìn Mộ Dung Dục thôi cũng sinh đố kỵ. Phải biết, năm đó thân là thái tử Mộ Dung Hi nhưng thái tử phi cũng chỉ là đích nữ nhà Lễ bộ Thượng thư, còn gia tộc mẫu phi của Bát hoàng tử xuất thân cao quý mà vị hôn thê thậm chí cũng chỉ là Thị Lang tam phẩm. Những vương phi khác mặc dù mỗi người đều có ưu điểm riêng biệt, nhưng đều giống nhau một chuyện, đó là gia tộc của những vương phi này đều không được xem là có thế lực hùng hậu. Phần lớn cũng đều là gia tộc vừa mới quật khởi hoặc là gia tộc đã bắt đầu xuống dốc. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra được, Hoa Hoàng thật sự sợ hãi con trai của mình lớn lên.
Mộc Thanh Y thản nhiên vỗ tay lên trên tấm thiệp, quay đầu lại phân phó quản gia trong phủ đi chuẩn bị một phần hậu lễ. Nếu phải làm phụ tá của Trì Vương phủ, ít nhất cũng phải thể hiện đầy đủ thành ý đi?
Vốn dĩ không tới mấy ngày nữa chính là sinh thần của Hoa Hoàng, trước lúc này không nên có người mở tiệc mừng tuổi. Nhưng có lẽ do mới vừa lấy được Cửu Chuyển Linh Lung nên Hoa Hoàng Long tâm đại duyệt, cho nên tự mình hạ chỉ ban tên cho thế tử Trì Vương phủ Mộ Dung Tiêu, cũng để cho Trì Vương phủ vì tiểu thế tử mở yến hội. Như thế thứ nhất, người trong kinh thành bởi vì hôn sự giữa Cung Vương và Lý gia mà có chút do dự thì càng thêm nổi lên nghi ngờ. Trong lúc nhất thời cũng nhìn không hiểu hoàng thượng rốt cuộc là Cung Vương hợp ý hay Trì Vương thuận ý hơn. Cho nên, vẫn phải tiếp tục quan sát.
Có Hoa Hoàng tự mình hạ chỉ ban tên, Mộ Dung Hiệp đương nhiên không chút khách khí vì nhi tử tổ chức yến tiệc không chút kiêng nể. Mặc dù bởi vì thời gian gấp rút lại ngại vì thánh thọ của Hoa Hoàng cũng sắp đến nên cũng không hết sức xa hoa, nhưng cũng không làm kém phần phô trương cho thế tử Trì Vương phủ. Ở thời điểm thiệp mời, trong lòng Mộ Dung Hiệp vừa nghĩ liền cho người gửi một tấm thiệp đến Trương công tử ở Doanh Châu chỉ mới gặp mặt một lần.
Mộc Thanh Y đến không sớm cũng không muộn, được người dẫn vào cửa Trì Vương phủ đã sớm đông khách. Thân phận của nàng so với trong đám đại thần quyền quý phú thương danh sĩ, dĩ nhiên là cũng có chút tầm thường, cũng không có ai đặc biệt tiếp đãi, dứt khoát nhàn rỗi ở trong Trì Vương phủ đi dạo xung quanh nhìn một chút.
Trì Vương phủ diện tích khá lớn, Tiền viện dùng để yến khách kế tiếp là hậu viện một vườn hoa. Lúc Mộc Thanh Y đi vào trong hoa viên cũng sớm đã là một mảnh huyên náo. Ương Thủy Các trong hoa viên có một đoàn hát đang hát diễn vô cùng hấp dẫn, được vợ chồng Trì Vương mời tới để phụng bồi Phúc Vương phi, Bình Vương phi và các quý phụ khác nghe diễn tán gẫu. Đối với các tiểu thư khuê các không có hứng thú với các hí khúc y y nha nha kia liền rối rít ở trong vườn hoa tản bộ chơi đùa. Bên kia, vương tôn công tử, thư sinh tài giỏi tuấn tú trầm tĩnh ngồi trong lương đình rộng rãi thoải mái, uống trà tán gẫu đánh cờ phẩm họa. Chính là có mấy người không chịu ngồi yên muốn chung quanh đi một chút, nhưng cũng hết sức quy củ chỉ ở bên này hoa uyển đi lại, cũng không kinh sợ đến các nữ quyến bên kia.
Mộc Thanh Y tự nhiên chỉ có thể đứng ở bên tân khách nam tử, nàng cũng không có hứng thú đi theo những tài tử thanh cao tri thức cao đàm khoát luận, chẳng qua là chỉ chọn một góc thanh tịnh ngồi xuống uống trà.
Vừa uống trà, Mộc Thanh Y vừa nhìn về vườn hoa bên kia. Các thiếu nữ y phục rực rỡ kết bạn thành nhóm hoan ca cười nói, không buồn không lo. Nàng cũng đã từng là một thành viên trong các nàng, mà hôm nay nàng chỉ có thể ngồi cạnh một đống nam nhân, nghe bọn họ khoe khoang tài hoa của mình năng lực thổi phồng quyền thế địa vị của người khác. Thời gian đã từng vui vẻ không lo cảnh xuân tươi đẹp đã sớm một đi không trở lại.
"Ai, nghe nói sao, hôm nay vị Lý tiểu thư kia cũng tới a." Bàn bên cạnh cách đó không xa có người thần thần bí bí thấp giọng nói. Người ngồi cùng bàn với hắn chê cười nói: "Chuyện này còn phải nói sao, mấy vị nữ quyến Lý gia sáng sớm đã tới rồi. Thấy không, Tam tiểu thư Lý gia đang ngồi ở trong Ương Thủy Các bồi Phúc Vương phi và Bình Vương phi nghe diễn."
"Hôm nay Cung Vương điện hạ khẳng định cũng phải tới a." Có người nhìn có chút hả hê cười nói: "Vị.... Cung Vương, ách, trắc phi khẳng định cũng phải tới a. Coi như không phải là Cung Vương phi, người ta vẫn còn thân phận quận chúa Bình Nam Vương đấy."
Những người bên cạnh cũng không khỏi phải thấp giọng cười trộm nói: "Nếu thật sự là như thế, hôm nay có trò hay để nhìn rồi." Tiền nhậm Cung Vương phi, bây giờ là trắc phi của Cung Vương, đối với Cung Vương phi tương lai, dĩ nhiên là một vở kịch hay. Vị quận chúa Bình Nam Vương cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, mấy năm gần đây so với các vương phi trong kinh thành cũng được coi là xuất chúng hơn người, cũng không biết là đắc tội với ai mới bị người chỉnh đến thê thảm đến như vậy.
Người bên cạnh xì mũi coi thường: "Quận chúa Bình Nam Vương thì thế nào? Làm trắc phi ở trước mặt chính phi luôn thấp hơn một bậc. Ngươi cho rằng Tam tiểu thư Lý gia là người dễ trêu chọc sao?" Nếu thật sự là một người mềm yếu, thì cũng không chiếm được sự yêu thích của Thái hậu. Thái hậu bình sinh không thích nhất những nữ nhân yếu đuối biết câu người, có thể thấy được Lý tiểu thư cũng là người lợi hại: "Lần này quan trọng nhất chỉ sợ là thái độ của Cung Vương. Cung Vương điện hạ hướng người nào, thì người đó sẽ chiếm thế thượng phong."
Mọi người liên tục xưng lễ độ, ngay cả Mộc Thanh Y cũng không khỏi không đồng ý. Hai nữ nhân lợi hại như vậy đánh nhau, đánh cuộc chính là thái độ của nam nhân. Lý Tri Nghi nhỏ hơn Cố Vân Ca hai tuổi, trước kia nàng cũng đã gặp qua mấy lần. Bất quá cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, mà đã có thể tự nhiên hào phóng biết tiến biết lùi, vừa nhìn đã biết là một nữ tử thông minh. Một cô gái như vậy gả cho Mộ Dung Dục, thật đúng là lãng phí. Mộc Thanh Y ở trong lòng âm thầm tiếc hận.
"Cung Vương điện hạ đến!" Một giọng nói vang lên, trong đại sảnh nhất thời an tĩnh lại. Mới vừa rồi vẫn còn hăng hái bừng bừng bàn về người nọ người kia cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, đổi lại một bộ dáng rất cung kính. Nhưng trong lòng cũng không khỏi nói thầm: Cung Vương tại sao lại chạy tới chỗ này chứ. Nơi Trì Vương phủ đãi khách đương nhiên không phải chỉ có chỗ nay, thân phận chân chính tôn quý như vương gia hoàng tử hoàng thất đương nhiên có địa phương khác được đích thân vợ chồng Trì Vương tự mình tiếp đãi. Người ngồi ở chỗ này phần lớn chỉ là một vài quan lại có chút tước vị hoặc thế tử gia hoặc là phú thương cùng với người đọc sách có chút danh tiếng thôi.
Mộ Dung Dục vẫn một thân bào phục thân vương, thần sắc lạnh nhạt trầm ổn. Làm cho người ta kinh ngạc chính là Chu Minh Yên mặc một thân y phục trắc phi màu đỏ thắm như cũ cũng đi theo bên cạnh. Trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ, dường như không có chút khổ sở nào vì mấy lời đồn đãi gần đây.
"Tham kiến vương gia." Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ: "Tham kiến trắc phi."
Đứng ở bên cạnh Mộ Dung Dục, trên mặt Chu Minh Yên mặc dù mang theo vẻ tươi cười, nhưng nụ cười bên khóe môi vẫn không nhịn được cứng ngắc một chút. Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nàng chân chính cảm nhận được rõ ràng rằng mình không còn là Cung Vương phi. Cung Vương phi và Trắc Cung Vương phi, cho dù chỉ kém một chữ mà thôi, nhưng cũng chỉ vì một chữ này, cũng đã khác nhau một trời một vực. Nhưng nàng cũng không thể không đến, nàng không thể nào vĩnh viễn không gặp người, càng không thể nào vĩnh viễn không nhìn thấy Lý Tri Nghi. Nếu như nàng trốn tránh không đến, ngược lại người khác cho rằng nàng sợ nhận thua.
"Miễn lễ." Mộ Dung Dục gật đầu một cái ôn thanh nói, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.
"Vương gia, không biết vương gia có gì phân phó." Có người tiến lên cung kính hỏi. Cung Vương không cùng chúng vương gia ngồi chung một chỗ, ngược lại chạy đến nơi đây chắc là có chuyện gì đó?
Mộ Dung Dục lắc đầu một cái cười nói: "Không có gì chuyện, Bát đệ bọn họ đang theo Tứ ca đùa giỡn, bổn vương ra ngoài hóng mát một chút."
Chu Minh Yên nhìn Mộ Dung theo, mang theo nụ cười khéo léo: "Vương gia, nô tì đi qua đại tẩu các nàng bên kia."
Mộ Dung Dục gật đầu, ôn thanh nói: "Đi đi."
Chu Minh Yên hơi phúc thân, xoay người đi nhanh đến hướng ngược lại ƯơngThủy Các. Mọi người nhìn ở trong mắt cũng không khỏi phải âm thầm thán phục khí độ của Mộ Dung Dục, phải biết rằng bất kể Chu Minh Yên rốt cuộc có bị người phá hủy trong sạch hay không, nữ tử như vậy đại đa số nam tử ai cũng không có cách nào tiếp nhận.
Mộ Dung Dục nhìn bộ dáng mọi người có chút gò bó, mới nhàn nhạt nói: "Không cần cố kỵ bổn vương, mọi người tùy ý đi."
Người nào dám ở chỗ này tùy ý a, mới vừa rồi bọn họ còn đang thảo luận tin đồn của Cung Vương phủ đấy. Mọi người yên lặng ở trong lòng oán thầm. Mộ Dung Dục giống như không tính toán rời đi, nhìn lướt qua tất cả mọi người trong đại sảnh nhấc chân đi tới một góc ít người nhất. Lại vừa đúng bàn đang đối diện với Mộc Thanh Y ngồi xuống. Mộc Thanh Y không cảm thấy gì, nhưng ngược lại mấy người kia mới vừa nghị luận chuyện bát quái của Cung Vương phủ, thần sắc cứng ngắc không nói, ngay cả thân thể cũng có chút cứng đờ, muốn đi lại không dám đi, hiển nhiên là dáng vẻ chột dạ.
Mộc Thanh Y nhìn vẻ mặt mấy người kia buồn khổ, không khỏi cười thầm lắc đầu một cái.
"Vị công tử này xin hỏi đại danh?" Mộ Dung Dục quan sát thiếu niên mặc cẩm y ngồi trong góc đối diện mình trong. Bởi vì tới tham gia yến tiệc mừng đầy tháng của tiểu thế tử, Mộc Thanh Y cũng không có mặc bạch y ngày, mà đổi cẩm y dùng cỉ vàng đất thêu tường văn chìm, bên ngoài bảo bọc một kiện lụa trắng, nhìn qua càng nhiều mấy phần kim quý cùng tuấn tú. Nhìn qua giống tiểu công tử sống trong nhung lụa ít trải sự đời. Chỉ có điều công tử danh môn thế gia trong kinh thành Mộ Dung Dục phần lớn là biết một chút, nhưng nhìn thiếu niên trước mắt này lại phi thường xa lạ, hiển nhiên trước kia cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa, mới vừa rồi sắc mặt của những người trong đại sảnh Mộ Dung Dục làm sao không nhìn thấy? Vừa nhìn đã biết nguyên nhân tại sao bọn họ có dáng vẻ như vậy, mấy ngày nay chuyện của Cung Vương phủ truyền lại hắn đã sớm nghe đến chết lặng. Nhưng thiếu niên này lại không giống bọn họ khẩn trương cùng lúng túng, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo tia hài hước vui vẻ, giống như đang nhìn thấy một chuyện gì đó thú vị. Còn mang theo một chút xíu hàm xúc nghịch ngợm, làm cho người ta nhìn dù cho tâm trạng có chút ủ dột cũng không khỏi tốt hơn nhiều.
Mộc Thanh Y ngẩn ra, cười nhạt nói: "Tiểu đệ họ Trương, người Doanh Châu. Tham kiến Cung Vương."
"Trương công tử là người Doanh Châu, nhìn có chút không giống lắm." Mộ Dung Dục cười nói.
Mộc Thanh Y thong dong nói: "Gia mẫu là người Việt Châu, tại hạ quả thật hơi giống gia mẫu một chút." Giải thích còn có chút không vui bĩu môi. Giống như không cao hứng khi tán gẫu đề tài này. Mộ Dung Dục không khỏi cười nói: "Là lỗi của bổn vương, bổn vương còn nghĩ người tuấn nhã như Trương công tử, ngược lại không giống người ở vùng sông nước Giang Nam."
Mộc Thanh Y lắc đầu một cái không nói thêm gì nữa. Không phải không thừa nhận, nếu như không phải đã sớm biết bộ mặt thật của Mộ Dung Dục, thì quả thật dáng vẻ của Mộ Dung Dục đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm. Hắn cũng không nhu nhược như người hoàng thất bình thương giống như Trì Vương hoặc Bát hoàng tử, cũng không biết cố ý hay vô tình lại khiến cho người ta cảm giác một loại cao cao tại thượng. Nhưng cũng không hạ thấp thân phận của mình, chẳng qua là ở một vị trí thích hợp thể hiện phong độ của mình bình dị gần gũi rất đặc biệt. Tính tình như vậy, để cho rất nhiều người đọc sách có ngạo khí không khỏi vui lòng phục tùng, cũng khiến cho người đang ở tầng lớp thấp kém ngưỡng mộ, cũng làm cho đối thủ của hắn mất đi cảnh giác.
Nếu không phải người ôn hòa, thái độ theo khuôn phép như vậy, năm đó làm sao có thể lừa được biểu ca, trở thành huynh đệ được tín nhiệm nhất cũng như trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh thái tử. Hết lần này tới lần khác, nhưng huynh đệ được tín nhiệm nhất này một tay tiêu diệt thái tử biểu ca và Cố gia.
Giờ khắc này, Mộc Thanh Y không thể không cảm tạ những năm chịu khổ ở Tụy Hồng Các. Nếu như đổi lại thời điểm Cố gia mới vừa sụp đổ, ở tình huống gặp Mộ Dung Dục như thế này nàng tuyệt đối không có biện pháp tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn như thế.
"Trương công tử là người Doanh Châu? Làm sao lại tới kinh thành?" Mộ Dung Dục tựa hồ lơ đãng hỏi. Nhưng Mộc Thanh Y có thể lĩnh hội ý tứ của hắn, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, tại sao lại một thân một mình đến kinh thành, hơn nữa còn có thể nhận được thiệp mời của Trì Vương phủ. Mặc dù Trì Vương đại yến tân khách, nhưng thiệp mời của Trì Vương phủ cũng không phải là giấy vụn tùy ý nhặt được.
Mộc Thanh Y cười nói: "Cái này sao, tại hạ chỉ là ra cửa đi du ngoạn mà thôi. Ngẫu nhiên nghe nói thánh thọ của bệ hạ nên muốn tới tham gia náo nhiệt thuận tiện diện kiến thánh ân của bệ hạ. Gia môn có hai nhà cửa hàng có chút buôn bán lui tới với Trì Vương phủ, không nghĩ tới vương phi nhưng lại cho người mang thiệp tới cho ta." Hai nhà cửa hàng kia dù sao cũng là tính toán của Mộ Dung Hiệp, Mộc Thanh Y đương nhiên không do dự mang ra để làm bia đở đạn.
"Thì ra là như vậy." Mộ Dung Dục cười nhạt nói.
"Ngụy công tử tới." Không biết ai kêu một tiếng. Mộc Thanh Y hướng cửa nhìn lại, quả nhiên thấy Ngụy Vô Kỵ một thân y phục màu đỏ tía tay cầm chiết phiến từ bên ngoài bước chậm đi vào. Mặc dù là Ngụy Vô Kỵ là thủ phủ đệ nhất thiên hạ, nhưng bàn về thân phận so với hoàng thất vương gia vẫn còn kém hơn một chút. Mặc dù vợ chồng Mộ Dung Hiệp mời hắn đi phòng khách chính ngồi, nhưng hắn lại như cũ cự tuyệt trực tiếp hướng đại sảnh bên này đi tới.
Nhìn Ngụy Vô Kỵ đi tới, nhìn lại Mộ Dung Dục một lát lại hướng mắt nhìn về cửa, Mộc Thanh Y nhất thời hiểu ra. Nguyên lai đặc biệt tới chỗ này, thì ra là Mộ Dung Dục thậm chí ngay cả Ngụy Vô Kỵ cũng không muốn cùng những tôn thất hoàng thân quyền quý ngồi chung một chỗ quả thật đều có thể tính đến, quả nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Ngụy Vô Kỵ tới, cả đại sảnh lại náo nhiệt không ít. Vốn trong đại sảnh thương nhân cũng không ít, nhìn thấy Ngụy Vô Kỵ đệ nhất thủ phủ dĩ nhiên lập tức vây quanh hàn huyên. Hơn nữa Ngụy Vô Kỵ vừa tới liền phá tan áp lực và lúng túng do Mộ Dung Dục mang tới, Ngụy Vô Kỵ phú khả địch quốc như vậy vẫn như cũ là một nam tử độc thân đối với trong mắt mọi người như một khối thịt béo, bất kể có cần buôn bán hay không, tất cả mọi người đều tiến lên chào hỏi.
Ngụy Vô Kỵ mỉm cười cùng người khác hàn huyên một vòng, mới đưa mắt nhìn sang hai bàn trong góc. Mộ Dung Dục dựa vào thân phận của mình cho dù hắn cũng muốn tìm Ngụy Vô Kỵ nhưng cũng tuyệt đối không theo một đám người cùng tiến lên trước chào hỏi. Mà Mộc Thanh Y vì hai ngày trước ở trước mặt Trì Vương tiết lộ chuyện của người ta, nên hơi có chút chột dạ. Hơn nữa nàng và Ngụy Vô Kỵ cũng không có quan hệ lợi ích gì cả, tự nhiên cũng không đáng để tiến lên lấy lòng.
"Ngụy Vô Kỵ ra mắt Cung Vương điện hạ." Ngụy Vô Kỵ tiến lên, nhàn nhạt chắp tay nói. Cũng không coi là kính cẩn cũng không tính là khẩn thiết, thậm chí động tác của Ngụy Vô Kỵ có chút xa cách nhưng không khiến cho người ta cảm thấy thất lễ. Mộ Dung Dục hiển nhiên cũng không quan tâm, cười nhạt một tiếng nói: "Ngụy công tử khách khí, không bằng ngồi xuống cùng uống một chén như thế nào?"
Cảnh tượng như vậy, Ngụy Vô Kỵ hiển nhiên đã thành thói quen. Hắn phú giáp thiên hạ, thắt lưng dây dưa bạc vạn. Cho dù là hoàng tử vương gia khắp các nước đều khách khí liên tục lôi kéo hắn. Tuy nói thế đạo này thân phận thương nhân không cao, nhưng ai có thể chống lại được hấp dẫn của kim tiền? Mộ Dung Dục muốn nói với mình cái gì, Ngụy Vô Kỵ không cần suy nghĩ cũng có thể đủ đoán được. Nhưng hắn cũng biết hiện tại Mộ Dung Dục chắc chắn sẽ không nói, bởi vì nơi này cũng không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện. Cho nên hắn cũng không thèm để ý, cười nhạt nói: "Như thế cúng kính không bằng tuân mệnh."
Ngụy Vô Kỵ cũng không có ngồi xuống đối diện Mộ Dung Dục, mà ngồi bên tay phải Mộ Dung Dục dựa vào tường. Như thế thứ nhất, không chỉ có thể nhìn thấy tình hình cả đại sảnh, cũng có thể thấy Mộc Thanh Y ngồi trong góc. Rất hiển nhiên, Ngụy công tử cũng không phải người thích sau lưng mình có người. Mộc Thanh Y hơi nghiêng đầu, thoải mái quan sát hai nam tử trước mắt.
Bị người quan sát như thế, Ngụy công tử cũng không nóng nảy, ngược lại hướng về phía Mộc Thanh Y cười nhạt gật đầu một cái. Sau đó thuận tiện tán gẫu với Mộ Dung Dục, hai người cũng không có nói chuyện gì quan trọng. Ngụy Vô Kỵ chỉ nói mấy câu về chuyện đường đi bên ngoài và phong thổ các nước khác, cùng Mộ Dung Dục hàn huyên một chút tình hình chính trị đương thời, nhưng đều là từ không biểu đạt ý tán gẫu. Ngừng một lát, Mộc Thanh Y không có hứng thú bỏ qua.
"Trương công tử là người Doanh Châu người?" Đang xuất thần, âm thanh của Ngụy Vô Kỵ bỗng nhiên từ từ bên cạnh truyền đến. Mộc Thanh Y ngẩn ra rất nhanh liền phục hồi tinh thần, giương mắt nhìn về phía Ngụy Vô Kỵ gật đầu một cái nói: "Đúng vậy."
Ngụy Vô Kỵ cười nói: "Ba năm trước tại hạ cũng có đi qua Doanh Châu một chuyến, nơi đó quả thật là một địa phương tốt. Tại hạ nhớ ở dưới Phương Thốn Sơn Doanh Châu có một biệt viện do Trấn Hải Quận Vương xây dựng, tên gọi Bồng Lai tiên cảnh. Cảnh đẹp như tiên cảnh không thể kìm lòng, thật là làm cho người ta lưu luyến quên lối về."
Mộc Thanh Y rũ mắt, có chút nghi ngờ nhướng mày nói: "Ngụy công tử có nhớ nhầm không? Bồng Lai tiên cảnh là ở Phương Trượng Sơn mới đúng." Phương Trượng Sơn và Phương Thốn Sơn tên gần như giống nhau những cách nhau cũng không xa. Nếu không phải người địa phương ở Doanh Châu quả thật có thể nhầm lẫn. Nhưng Mộc Thanh Y lại nghĩ Ngụy Vô Kỵ là đang thử dò xét nàng. Rốt cuộc có bao nhiêu cẩn thận, nên Ngụy Vô Kỵ mới có thể đi thăm dò một thiếu niên mới vừa gặp mặt ngay cả một câu nói cũng không có nói a. Mộc Thanh Y ở trong lòng âm thầm tự định giá, cẩn thận một chút, xem ra Ngụy công tử quả thật không đơn giản như thương nhân bình thường.
Ngụy Vô Kỵ thần sắc khẽ biến, cười nhạt một tiếng nói: "Vậy sao? Xem ra là tại hạ nhớ nhầm rồi, thật là xấu hổ."
Mộc Thanh Y cười nói: "Ngay cả người Doanh Châu cũng có lúc nhầm lẫn, huống chi là Ngụy công tử. Công tử kiến thức rộng rãi, tại hạ rất là bội phục."
Ngụy Vô Kỵ cười nói: "Trương công tử khách khí, Trương công tử còn nhỏ tuổi đã tự thân đi xa, tại hạ mới phải bội phục không thôi." Mộc Thanh Y nụ cười vừa phải nói: "Tại hạ trong nhà cũng buôn bán, từ xưa đến nay đều lấy công tử là đối tượng để noi theo."
Người khác lấy hắn làm đối tượng noi theo, mục tiêu của cuộc sống. Trên tinh thần xã giao Ngụy công tử cũng cảm thấy đối phương không có cách nào khác tâng bốc. Chỉ đành phải cười nói: "Bất quá chỉ kiếm phần cơm ăn nghỉ, Trương công tử nói quá lời."
Hai người nhất thời an tĩnh, song song đều cảm thấy ca tụng như vậy nhàm chán cực kỳ.
Mộ Dung Dục ở một bên quan sát, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt cách nhau một cái bàn ngươi một câu ta một câu. Dĩ nhiên lực chú ý lực nhiều nhất vẫn ở trên người Ngụy Vô Kỵ. Biểu hiện của Ngụy Vô Kỵ đã rất rõ ràng, hắn không có ý tham dự vào phân tranh giữa các hoàng tử, cũng không có tính toán lấy tài phú của mình tới kiếm long ân. Hoặc là nói trù mã của Mộ Dung Dục hắn phần thắng còn chưa đủ, còn chưa đủ để lôi kéo một thương nhân khôn khéo như Ngụy Vô Kỵ.
Vốn dĩ Ngụy Vô Kỵ không đến kinh thành thì cũng thôi. Nhưng hắn nếu đã tới kinh thành làm sao có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến. Coi như Mộ Dung Dục đã sớm không chú ý tới Ngụy Vô Kỵ, nhưng huynh đệ của hắn cũng giống như hắn bây giờ. Cho nên, Mộ Dung Dục không chút để ý tiên hạ thủ vi cường. Tài lực Ngụy Vô Kỵ to lớn như vậy, nếu hắn không thể sử dụng, ít nhất cũng không để đối thủ của hắn dùng được. Nếu không, hắn tình nguyện phá hủy hắn ta.
Mộc Thanh Y nhìn Ngụy Vô Kỵ một chút, nhìn Mộ Dung Dục thần sắc bình thản, trong lòng âm thầm vì Ngụy Vô Kỵ thở dài. Thân phận Ngụy Vô Kỵ như vậy, ở trong mắt đám hoàng tử đơn giản chỉ là một khối thịt màu mỡ cũng giống như một tòa kim sơn dùng không bao giờ hết. Cũng khó trách hắn vừa mới vào kinh thành đã bị Mộ Dung Dục theo dõi. Người như Mộ Dung Dục, nếu như ngươi đứng ở bên cạnh hắn hoàn hảo, còn nếu như không phải Ngụy Vô Kỵ hiển nhiên muốn hung hăng đắc tội Mộ Dung Dục. Mộc Thanh Y vừa suy nghĩ không biết tại sao Dung Cẩn và Ngụy Vô Kỵ kết thù, vừa âm thầm mắng Dung Cẩn bỉ ổi vô sỉ mưu đồ đây tính kế với nàng. Mộc Thanh Y lần đầu tiên cảm thấy Ngụy Vô Kỵ thủ phủ đệ nhất thiên hạ, có khi thật sự có chút không dễ dàng.
"Trương công tử đang suy nghĩ gì?" Ngụy Vô Kỵ thú vị nhìn trong ánh mắt thiếu niên mơ hồ mang theo mấy phần thương hại mình, có chút buồn cười hỏi.
Mộc Thanh Y nháy mắt rũ mắt xuống, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa một lần nữa vang lên thanh âm có chút bén nhọn: "Minh Tuệ công chúa đến! Hoài Dương công chúa đến! Vĩnh Gia quận chúa đến!"
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
67 chương
20 chương
1 chương
292 chương
40 chương
24 chương
18 chương