Thịnh Thế Mưu Thần
Chương 61 : Chu Minh Yên túng quẫn
Editor: LaOngDao142
Bờ sông Dương Liễu, biệt viện của Cung Vương.
Tế điển Long Vương Đản mới vừa kết thúc, Mộ Dung Dục thật nhanh chạy về biệt viện. Nhưng vừa trở lại biệt viện đã thấy một mảnh hỗn độn, xung quanh dường như mới vừa trải qua một trận đánh trên chiến trường. Trên đất trên tường trong hoa viên khắp nơi đều là thi thể và vết máu. Càng khiến cho Mộ Dung Dục kinh sợ nhất chính là những thi thể này ngoại trừ thị vệ của hắn ở lại biệt viện ra, còn có thị vệ của Ninh Vương phủ. Mặc dù đối phương không mặc quần áo của phủ Ninh Vương, nhưng Mộ Dung Dục thường ra vào phủ Ninh Vương, cũng thường gặp qua thị vệ nên vẫn nhận ra.
"Hỗn trướng!" Mộ Dung Dục giận đến suýt nữa phun ra một búng máu tươi. Hắn ở trên thuyền rồng tìm cách thay đệ đệ ỏ trước mặt phụ hoàng chu toàn, nhưng đệ ấy lại vì một nam nhân ở sau lưng đâm cho hắn một dao! Đây là thân đệ đệ của hắn. Lần đầu tiên trong đời, Mộ Dung Dục rốt cục cảm nhận được tư vị bị người phản bội.
Một cước đá văng cửa phòng đang giam giữ Cố Tú Đình, quả nhiên bên trong đã sớm miểu không có người, chỉ còn lại một cuộn giây thừng nhuộm vết máu trên đất, giống như đang cười nhạo hắn.
"Có ai còn sống hay không?" Mộ Dung Dục trầm giọng hỏi.
"Khởi bẩm vương gia, ở phía trước viện tìm được một người còn sống, nhưng bị trọng thương, chỉ sợ là..." Cũng sống không lâu.
"Dẫn tới."
Một lát sau, một thị vệ cả người nhuốm máu được dẫn tới, tròng mắt Mộ Dung Dục tối sầm lại, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thị vệ đang hấp hối nhìn Mộ Dung Dục, nói giọng khàn khàn: "Ninh Vương... Ninh Vương điện hạ...."
"Ninh Vương dẫn người xông vào?" Mộ Dung Dục hỏi.
Thị vệ kia có chút khó khăn gật đầu một cái, Mộ Dung Dục hỏi tiếp: "Ninh Vương đi đâu rồi?" Thị vệ khẽ lắc đầu, mắt thấy hơi thở trở nên yếu ớt, ngay cả khí lực mở miệng trả lời cũng không có. Mộ Dung Dục cũng biết hỏi cũng không được gì, phất tay một cái để cho người ta mang hắn đi.
"Vương gia, có vương phi tin tức." Mộc Trường Minh vội vã đi vào, trầm giọng nói.
Thần sắc Mộ Dung Dục biến đổi, cau mày nói: "Túc Thành Hầu tại sao lại tới đây? Chuyện gì xảy ra, vương phi ở đâu?" Sắc mặt của Mộc Trường Minh có chút khó coi, hơi thở hào hển nói: "Mới vừa rồi... Vương phi bị người ném vào một thân cây dưới bờ sông. Vương gia, vương gia vẫn nên mau đi xem một chút đi." Mới vừa một đường đi vào, Mộc Trường Minh liền biết trong biệt viện này chỉ sợ có đại sự xảy ra, cũng không dám dài dòng, thật nhanh nói.
"Vương phi thế nào?" Mộ Dung Dục ngồi ngay thẳng vẫn không nhúc nhích, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Mộc Trường Minh một trận thanh một trận tử, nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Vừa nhìn thần sắc của hắn, Mộ Dung Dục biết chỉ sợ cũng không phải chuyện gì tốt, vuốt vuốt mi tâm chỉ cảm thấy mơ hồ đau đớn. Hắn dự cảm quả nhiên đúng, lần này tuyệt đối là có người âm mưu nhằm vào Cung Vương Phủ. Thật sự là thật trùng hợp, tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong cùng một ngày. Nhắm mắt, bình tĩnh suy nghĩ, Mộ Dung Dục đứng lên nói: "Phái người đi ra ngoài, vô luận như thế nào cũng phải tìm được Ninh Vương! Bổn vương đi xem vương phi đi xem một chút!"
Mộc Trường Minh nhìn bóng lưng Mộ Dung Dục sãi bước rời đi, cau mày như có điều suy nghĩ, trong lúc nhất thời có chút do dự rốt cuộc có nên đi theo sau hay không. Tuyệt đối có người âm thầm đối phó Cung Vương Phủ! Trong lòng Mộc Trường Minh âm thầm tính toán rốt cuộc là ai lợi hại như thế, vừa sắc mặt không thay đổi, mang theo vẻ mặt lo lắng vội vàng đi theo.
Chu Minh Yên bị vứt bỏ cách biệt viện của Mộ Dung Dục cũng không xa. Nhưng lúc này nàng không có một chút dũng khí chạy đến tìm kiếm phu quân của mình nhờ giúp đỡ. Trên người nàng chỉ mặc một bộ áo lót màu sắc tươi đẹp có chút lộ liễu, khoản trên da thịt bị lộ ở bên ngoài đều là dấu vết xanh xanh tím tím. Càng không cần phải nói đến dáng vẻ tóc tai tán loạn, sắc mặt triều hồng, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây là tiểu thiếp trong hậu viện của công tử nhà nào. Hơn nữa bộ dáng của tiểu thiếp xuân ý chưa phai đó rõ ràng mới vừa cùng người phiên vân phúc vũ. Dáng vẻ như thế, nam tử bình thường nhìn thấy dĩ nhiên là không nhịn được thần trí lơ đãng, còn nữ tử nhìn lại rối rít thẹn thùng đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Chung quanh đã tụ tập không ít người, ánh mắt tà mị thỉnh thoảng từ trên người nàng quét qua. Nếu như đổi thành một người khác, chỉ sợ lúc này tìm đã có người tiến lên giở trò. Nhưng mà dung mạo xinh đẹp hé ra rặng may đỏ chưa phai, đại đa số mọi người ở đây đều biết. Đó là vương phi của Lục hoàng tử Cung Vương điện hạ đương triều, ái nữ của Bình Nam Quận Vương Chu Biến.
"Cút! Đều cút hết cho ta!" Chu Minh Yên lớn tiếng kêu lên, muốn hù dọa mọi người đang vây xem chung quanh mình. Nhưng dáng vẻ của nàng lúc này thật sự quá mức làm cho người ta kinh ngạc, không giống đích phi duy nhất của Cung Vương trong ngày thường chút nào. Có người thậm chí hoài nghi nữ tử mới ngã xuống đất có phải Cung Vương phi có phải hay không, đường đường là Cung Vương phi, làm sao có thể ăn mặc đồi phong bại tục như thế xuất hiện ở nơi này?
Chu Minh Yên hoảng sợ cuộn tròn người dưới gốc cây đại thụ, trong miệng phát ra âm thanh luống cuống nức nở.
Nàng không nghĩ tới, Cố Lưu Vân thế nhưng sẽ đối xử nàng như vậy. Nàng cũng không có bị dùng hình tra tấn, nhưng Chu Minh Yên giờ phút này vô cùng hi vọng mình bị người đánh ngất xỉu ném đến nơi này. Chỉ tiếc, từ đầu tới cuối nàng đều là vô cùng thanh tĩnh rồi nhưng lại không thể làm gì khi bị người giả dạng thành bộ dáng như vậy, sau đó ném đến nơi này. Thậm chí ngay cả những dấu vết xanh xanh tím tím mập mờ, tất cả nàng đều trơ mắt nhìn người khác làm ra. Giờ khắc này, Chu Minh Yên mới rõ ràng biết, Cố Lưu Vân không phải muốn giết nàng, mà muốn phá hủy nàng, hoặc là nói muốn phá hủy Mộ Dung Dục.
"Ô ô... Vương gia..."
"Có chuyện gì?" Một giọng nói mang theo chút quen thuộc mỉm cười từ bên ngoài truyền vào. Trong đám người không khỏi tách ra một con đường, một đôi nam nữ y phục cao quý bất phàm đi vào. Nữ tử trong đó nhìn Chu Minh Yên tránh dưới tàng cây một chút rồi kinh hô: "Đây không phải là Lục đệ muội sao?"
Đám người nhất thời xôn xao, thật sự là Lục vương phi?
Người tới đều là vương gia và vương phi dưới gối Hoa Hoàng. Từ vợ chồng Đại hoàng tử Phúc Vương đến vợ chồng Ngũ hoàng tử Khánh Vương còn có Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu chưa đám cưới đi theo cùng nhau tham gia náo nhiệt. Người nhận ra Chu Minh Yên lên tiếng nói chuyện chính là vương phi của Tứ hoàng tử Trì Vương Mộ Dung Hiệp. Xưa nay Trì vương phi và Chu Minh Yên không hợp, lúc này trong thanh âm cả kinh kêu lên thế nào cũng nghe ra mấy phần có chút hả hê và ý khinh bỉ. Chu Minh Yên càng thêm cúi đầu, không muốn ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của mọi người nữa.
Cuối cùng vẫn là Phúc Vương phi phúc hậu một chút, nhíu mày một cái nói: "Tốt lắm, tất cả giải tán đi."
Dân chúng chung quanh vây xem lúc này mới rối rít tản đi, lúc trước không thể xác định thân phận của Cung Vương phi vây xem cũng không có gì. Vào lúc này Trì vương phi đã nói ra thân phận nếu như còn muốn xem náo nhiệt, chính là khiêu khích Cung Vương Phủ. Nhưng chuyện ngày hôm nay, tháng này trong kinh thành không lo không có chuyện tán gẫu. Mọi người rời đi trong mắt cũng mang theo vẻ hưng phấn kỳ dị.
"Lục đệ muội, muội không sao chứ?" Phúc Vương phi nhìn vương gia nhà mình một chút, mới cẩn thận tiến lên. Phúc Vương có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, đối với những huynh đệ khác nói: "Các vị huynh đệ, chúng ta trước đi một chút đi, nơi này vẫn nên để đệ muội lưu lại." Mặc dù Mộ Dung Dục xui xẻo hắn cũng cao hứng, nhưng một đám đại nam nhân nhìn về dáng vẻ không chỉnh tề của đệ muội như thế dù sao vẫn còn có chút lúng túng.
Mộ Dung Hi như có điều suy nghĩ nhìn Chu Minh Yên một cái, lạnh nhạt gật đầu nói: "Đại ca nói rất đúng, trước mặt dường như có một quán trà, chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi." Hai vị huynh trưởng cũng lên tiếng, những hoàng tử khác tự nhiên cũng không tiện phản đối. Huống chi bọn họ mặc dù muốn xem Mộ Dung Dục mất thể diện, lại tạm thời không muốn cùng Mộ Dung Dục ngay mặt xé rách mặt mũi.
Đợi đến chúng hoàng tử rời đi, Bình vương phi mới nhận lấy ngoại sam do thị nữ sau lưng vừa cỡi ra cho Chu Minh Yên phủ thêm. Hôm nay chính là đã khí trời vào hạ, vương phi ra cửa cũng không có mang theo áo choàng hay áo khoác gì. Những vương phi khác đương nhiên sẽ không cởi y phục của mình cho Chu Minh Yên, vì vậy cũng chỉ có thể tạm thời khoác quần áo của nha đầu.
Phúc Vương phi nhìn dáng vẻ Chu Minh Yên một thân hỗn loạn, ánh mắt cũng có chút thay đổi. Dáng vẻ này của Chu Minh Yên rõ ràng mới vừa cùng người khác ân ái. Nhưng các nàng cũng biết lúc nãy Mộ Dung Dục ở trên thuyền rồng tham gia tế điển Long Vương đản, mà thân là vương phi Chu Minh Yên lại không tham kiến. Vì vậy một thân dấu vết mập mờ tự nhiên không thể nào là Mộ Dung Dục lưu lại. Huống chi, nếu thật là Mộ Dung Dục thì cũng không thể để thê tử cũng mình mang bộ dáng như vậy xuất hiện ở chỗ này?
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt của những vương phi cũng thay đổi. Không tự chủ được cách xa Chu Minh Yên một chút, Phúc Vương phi nhàn nhạt hỏi: "Lục đệ muội, muội làm sao?"
"Ta... Ta không biết!" Chu Minh Yên có miệng khó trả lời, chỉ có thể nắm váy nức nở khóc. Chẳng qua là nàng vừa khóc, trong đầu các vương phi đã sớm suy nghĩ đến những tình huống bản cũ soạn lại. Thí dụ như gặp phải hái hoa tặc a, cùng người cẩu thả..., càng nghĩ càng đặc sắc, càng chân thật hơn.
Trên mặt Trì vương phi trực tiếp mang theo tia khinh bỉ: "Lục đệ muội, muội thật là... Muội làm như vậy thì thể diện của Lục đệ và Vân phi nương nương đặt ở chỗ nào chứ?"
"Ngươi..." Chu Minh Yên từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua uất ức, nhưng tình hình như vậy nàng quả thật nói gì cũng vô ích.
Trì vương phi thiêu mi nói: "Ta cái gì? Đừng nói là Lục đệ và Vân phi nương nương, thậm chí vương phi như bọn tỷ thể diện cũng vứt sạch sẽ. Lục đệ muội thật sự rất can đảm a, từ hôm nay dân chúng trong kinh thành dân chúng không chuyện để đàm tiếu rồi."
Bình vương phi thở dài, nói: "Thôi, các muội nói ít mấy câu đi. Lục đệ tới." Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Mộ Dung Dục một thân bạch y ngân long đang dẫn người bước nhanh tới bên này. Ở cách bọn họ còn vài chục trượng Mộ Dung Dục giơ tay lên ngăn cản thị vệ đi theo phía sau mình, một thân một mình đi tới: "Minh Yên."
"Vương gia...." Ánh mắt Chu Minh Yên đỏlên, hận không được lập tức nhào vào trong ngực Mộ Dung Dục khóc rống một trận. Mộ Dung Dục nhìn lướt qua y phục trên người Chu Minh Yên và những dấu vết mập mờ lộ ra bên ngoài căn bản không giấu được, ánh mắt trầm xuống, nghiêng người đối với vương phi nói: "Lục đệ đa tạ các vị tẩu tử." Phúc Vương phi thở dài nói: "Thôi, Lục đệ đệ đã đến là tốt rồi. Trước hết đệ đưa đệ muội trở về đi, đại ca đệ bọn họ còn ở phái trước chờ, chúng ta liền đi trước."
Mộ Dung Dục cung kính gật đầu nói: "Thần đệ không tiễn. Mấy vị tẩu tử đi thong thả."
Các vương phi gật đầu một cái, liền xoay người rời đi. Đi ở cuối cùng Trì vương phi quay đầu lại nhìn Chu Minh Yên và Mộ Dung Dục một chút, che miệng cười nói: "Lục đệ vẫn nên nhanh chóng mang muội ấy trở về đổi thân xiêm áo đi, đây thật là..." Lắc đầu một cái, Trì vương phi cũng phẩy tay áo bỏ đi.
Bờ sông Dương Liễu, Mộ Dung Dục và Chu Minh Yên trầm mặc đứng đó. Nhìn dáng vẻ Chu Minh Yên ửng đỏ chưa lui, Mộ Dung Dục chán ghét nhíu mày một cái, vốn muốn đưa tay ra xem như không có chuyện gì nhưng lại thu về, lạnh nhạt nói: "Trước trở về rồi hãy nói đi."
Chán ghét rõ ràng như thế, Chu Minh Yên làm sao không nhìn ra. Có chút bối rối kéo vạt áo Mộ Dung Dục, lo lắng nói: "Ta không có... Ta không có làm chuyện có lỗi với chàng, chàng tin tưởng ta..."
Mộ Dung Dục trầm mặc một chút, cuối cùng thở dài đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Minh Yên nói: "Đi về trước đi. Thất đệ đã xảy ra chuyện, ta còn có chuyện phải làm."
Chu Minh Yên có chút tuyệt vọng nhìn Mộ Dung Dục, khóc thút thít nói: "Ta thật không có... Là có người muốn hại ta! Là người của Cố gia! Vương gia, chàng hãy tin tưởng ta..." Cố gia? Mộ Dung Dục thiêu mi, hỏi: "Người nào của Cố gia?" Người của Cố gia hiện tại còn sống trên đời, trừ Cố Tú Đình cũng chỉ có Mộ Dung Hi. Cố Tú Đình trước luôn luôn nằm trong lòng bàn tay của mình, vừa mới bị Thất đệ mang đi. Chẳng lẽ là Mộ Dung Hi? Ở trong lòng Mộ Dung Dục lắc đầu bác bỏ suy đoán, nhất cử nhất động của Mộ Dung Hi bị phụ hoàng giám thị, hắn không thể nào làm được những chuyện này.
"Là... Là Cố Lưu Vân."
Mộ Dung Dục ngẩn ra, Cố Lưu Vân cái tên này đối với hắn mà nói quá mức xa lạ. Hình như một đoạn trí nhớ ngắn xuất hiện trong đầu hắn.
"Nếu như Vân nhi còn sống, nhất định thông minh hơn so với ta và đại ca. Lúc đệ ấy sáu tuổi ta đã xác định là không bằng đệ ấy."
"Tổ phụ nói, đại ca chữ Thanh Hiên, Vân nhi liền lấy chữ Tử Thanh."
Cố Lưu Vân, con trai thứ hai của Cố gia, nhỏ hơn Cố Vân Ca hai tuổi và nhỏ hơn Cố Tú Đình sáu tuổi. Tám tuổi chết non, vốn được cho là nam tử sau khi trưởng thành sẽ làm quan, nhưng tiểu nhi tử của Cố gia lại chết năm tám tuổi, cũng được ghi vào tộc phổ. Mộ Dung Dục cũng chưa từng thấy qua Cố Lưu Vân, nhưng cũng đã nghe nói qua tiểu nhi tử sinh ra khi chưa đủ tháng, từ nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh nhưng lại thông minh dị thường. Ba tuổi vỡ lòng đã được xưng là thiên tài, hơn nữa cùng người Cố gia quen biết, Cố Vân Ca cũng hay nhắc tới đệ đệ chết non này, trong lời nói đối với đệ đệ cực kỳ thương yêu.
Chẳng lẽ Cố Lưu Vân căn bản cũng không có chết? Mộ Dung Dục lắc đầu, chuyện này không thể nào! Lúc đó Cố gia không có bất kỳ lý do nói dối lừa gạt một hài tử tám tuổi đã chết, mà qua nhiều năm như vậy, người Cố gia cũng chưa từng có lộ ra một chút sơ hở nào. Mỗi lần Cố Vân Ca và Cố Tú Đình thậm chí là Mộ Dung Hi nhắc tới Cố Lưu Vân đều thương cảm hoài niệm cảm xúc cũng không phải là giả. Như vậy có người mượn danh tiếng Cố gia sinh sự.
"Ta biết, nàng đi về nghỉ trước. Ta sẽ tra rõ." Mộ Dung Dục cúi đầu nhìn Chu Minh Yên, thần sắc ôn hòa nói. Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt của Chu Minh Yên, trực tiếp giơ tay lên gọi hai thị vệ phân phó nói: "Đưa vương phi trở về phủ."
Nói xong, Mộ Dung Dục liền xoay người đi về phía trước, ngay cả ánh mắt cũng không có cho Chu Minh Yên. Chu Minh Yên giật giật khóe môi muốn nói điều gì, nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng được chỉ có thể chán nản ngậm miệng lại. Chẳng qua là nhìn về bóng lưng Mộ Dung Dục trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ khổ sở cùng tuyệt vọng. Người đàn ông này không thương nàng, Chu Minh Yên chưa bao giờ khẳng định chuyện này. Bởi vì không thương nàng, cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía nàng chỉ có không vui, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có. Hắn khhiến ông vui vì hoàn cảnh của nàng như thế cho Cung Vương Phủ và hắn mất mặt, mà không phải tức giận vì thê tử của mình gặp phải chuyện không thể chịu nổi. Mộ Dung Dục... Cho tới bây giờ đều không yêu nàng.
Bỏ rơi Chu Minh Yên, sắc mặt Mộ Dung Dục không biểu cảm chắp tay đi về phía trước, ngay cả Mộc Trường Minh chạy theo ở phía sau cũng không để ý đến. Hắn cũng không phải không biết Chu Minh Yên còn có điều muốn nói, thậm chí cần mình an ủi. Nhưng Mộ Dung Dục lúc này lại không có tâm tình cùng Chu Minh Yên lá mặt lá trái, chuyện đã xảy ra hôm nay quá nhiều, hơn nữa mỗi một chuyện đều đối với Cung Vương Phủ hết sức bất lợi. Có người âm thầm tính toán Cung Vương Phủ, hắn nhất định phải xử lý tốt những chuyện này, mà những chuyện này mỗi một chuyện so với tâm tình cảm nghĩ của Chu Minh Yên quan trọng hơn ngàn lần vạn lần.
Mộc Trường Minh nhìn từ bên cạnh mặt Mộ Dung Dục không chút biểu cảm. Quay đầu lại đưa mắt nhìn Chu Minh Yên khoác áo choàng của nha hoàn một cách lộn xộn, có chút lúng túng cũng không tiếp tục đi theo. Chỉ là nghĩ đến sắc mặt xanh mét của Mộ Dung Dục, sâu trong đáy lòng Mộc Trường Minh đột nhiên dâng lên một tia bí ẩn mà sảng khóa một cách quỷ dị.
"Vương gia, mấy vị điện hạ ở Phong Vân đình phía trước, mời vương gia qua đó tụ họp một chút." Một thị vệ bộ dáng nam tử vội vã mà đến, cung kính bẩm báo nói.
Trong lòng Mộ Dung Dục bỗng dưng dâng lên một cỗ phiền não, rất nhanh hắn cố nhẫn nhịn xuống, nhìn thị vệ nhìn trước mắt lạnh nhạt nói: "Hồi bẩm mấy vị huynh trưởng, trong phủ bổn vương còn có một chút chuyện, trước mắt không qua được."
Thị vệ kia do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám vi phạm Cung Vương Mộ Dung Dục, đáp một tiếng xoay người cáo lui.
Bên trong Phong Vân đình, mấy vị vương gia đang ngồi trong lương đình thưởng thức trà, vừa nói vừa cười. Cách đó không xa, mấy vị vương phi giống nhau kết bạn ở bên hồ bước chậm mà đi, tiếng cười tiếng nói không ngừng.
Các vị vương gia nhìn các vị vương phi tư thái khác nhau cách đó không, hoặc đoan trang trầm ổn, hoặc tươi sáng đẹp động lòng người hoặc trầm tĩnh thanh tao lịch sự, trong lòng cũng không khỏi dâng lên mấy phần may mắn và thích đối với thê tử của mình. Vô luận như thế nào... Coi như vương phi của bọn họ không thông minh không xinh đẹp mỹ lệ thân thế không xuất chúng, ít nhất, các nàng cũng là một vương phi hợp cách, sẽ không khiến bọn hắn mất thể diện a.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Mộ Dung Dục có thể sẽ có sắc mặt, các vương gia hoàng tử ở đây đã cảm thấy trong ngày thường trong lòng oán trách vương phi mình không xinh đẹp, không thông minh và gia thế không bằng Cung Vương phi, thật là quá không nên. Ít nhất vương phi của bọn họ cũng không có gây họa như Chu Minh Yên. Chỉ nhìn dáng vẻ của Chu Minh Yên thì biết, tuyệt đối là đắc tội với người không nên đắc tội nên bị người chỉnh ác.
"Các ngươi nói, Lục ca bây giờ có biểu tình gì?" Mộ Dung Chiêu lười biếng nằm dựa vào lan can bên cạnh hóng mát, nhìn có chút hả hê cười nói.
Ngũ hoàng tử Mộ Dung Thuần tương đối hiền lành, lắc lắc đầu nói: "Chắc Lục tẩu đắc tội người nào đi."
Tam hoàng tử Mộ Dung Tề cau mày nói: "Ở trong kinh thành, người dám ác chỉnh Lục đệ muội cũng không nhiều." Không nói đến Cung Vương Phủ và Ninh Vương phủ, chỉ cần nhắc đến nhà mẹ của Chu Minh Yên Bình Nam Quận Vương phủ thế lực cũng đủ để cho đại đa số người đối với Chu Minh Yên phải nhẫn nhịn ba phần. Thần sắc mọi người đều có chút quỷ dị, người nào cũng không có nói ra, hôm nay trong kinh thành người có năng lực lại có lý do xuống tay với Chu Minh Yên, thật ra thì chỉ có huynh đệ bọn họ. Chẳng qua là rốt cuộc là huynh đệ nào đã hạ thủ, cũng không đoán ra được là ai. Bất quá ánh mắt mọi người đều như có như không nhìn về phía Trì Vương Mộ Dung Hiệp.
Hôm nay Hoa Hoàng coi trọng nhất lại có năng lực nhất trong mấy hoàng tử chính là Tứ hoàng tử Mộ Dung Hiệp, Lục hoàng tử Mộ Dung Dục và Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu. Bất quá so với ý khí tung bay tùy ý mà tuổi còn nhỏ như Mộ Dung Chiêu mà nói, đương nhiên Mộ Dung Hiệp tính tình hoài nghi mà trầm ổn thâm trầm nhiều hơn.
Nhận ra được tầm mắt của mọi người, Mộ Dung Hiệp khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: "Ai biết Chu Minh Yên đắc tội thần tiên nơi nào. Trong khoảng thời gian này, người trong kinh thành có năng lực này cũng không ít." Nếu thật sự để cho Mộ Dung Dục hoài nghi lên mình, chính là đại phiền toái. Huống chi nếu thật là hắn ra tay thì cũng thôi, hắn cũng không có sở thích chịu tiếng xấu thay người khác.
Mọi người sửng sốt, suy nghĩ cũng phải. Hôm nay trong kinh thành có thể nói là đầm rồng hang hổ, Chu Minh Yên kia tính tình phô trương không vui vẻ, ai biết đắc tội thần tiên nào. Coi như bọn họ thật sẽ đối phó Mộ Dung Dục, cũng không dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, dù sao Chu Minh Yên cũng là người hoàng thất, danh tiếng hoàng thất không tốt thì mặt mũi của bọn họ cũng không dễ nhìn.
Mộ Dung Hi vẫn không nói gì bình tĩnh rũ mắt uống trà xanh trong chén, kể từ khi bị phế ngôi vị thái tử, Mộ Dung Hi cũng rất ít xuất hiện ở trong buổi gặp gỡ giữa chúng huynh đệ, coi như xuất hiện cũng rất ít mở miệng nói chuyện, vì vậy lúc này hành động của hắn cũng không có khiến bất kỳ ai hoài nghi. Mộ Dung Hi nhìn trà xanh trong chén, nửa thùy tròng mắt che giấu trong mắt nụ cười thản nhiên. Trước kia không có chú ý tới, tiểu biểu muội này của Ca nhi, thật đúng là có chút ý tứ, năng lực cũng phải không yếu, nói vậy có thể bình yên cứu Thanh Hiên ra.
Những chuyện xảy ra ở bờ sông, tự nhiên cũng không có trốn thoát ánh mắt của Hoa Hoàng. Thuyền rồng khổng lồ trên mặt sông, Hoa Hoàng mới vừa lấy được bản đồ giấu bảo vật và Cửu Chuyển Linh Lung đang nghe thị vệ vội vã đi lên bẩm báo tin tức, nụ cười trên mặt thoáng thối lui, hơn nữa thêm vào mấy phần âm hàn. Biến hóa như thế, khiến cho hoàng hậu còn có Nhu phi và Vân phi bồi ngồi ở một bên giật nảy mình. Cuối cùng vẫn là hoàng hậu lấy lại bình tĩnh nghẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, chuyện thế nào?"
Ánh mắt Hoa Hoàng như đao quét về phía Chu Vân phi, cả giận nói: "Thế nào? Ngươi nuôi nhi tử thật là tốt? Vợ tốt!" Nói xong chưa hết giận, đồng thời lấy chén trà trên bàn ném về phía Vân phi.
Hôm nay mặc dù Chu Vân phi không còn được sủng ái, nhưng lúc còn trẻ cũng vẫn sống qua cuộc sống được cưng chìu, nếu không cũng sẽ không sinh hai hoàng tử. Hay bởi vì có hai hoàng tử bàng sinh, Chu Vân phi ở trong cung vô luận như thế nào cũng rất có mấy phần địa vị và thể diện, chưa từng bị đối xử như vậy? Mặc dù chén trà cũng không có đập đến trên người nàng, nhưng một chén nước trà đầy toàn bộ văng lên người. Y phục hậu phi nhị phẩm màu vàng nhạt nhất thời liền ướt đẫm một tảng lớn, cũng có không ít lá trà dính lên trên.
Chu Vân phi cũng không dám tránh né, cũng không dám thu thập y phục, chỉ có thể kinh hoàng té quỵ dưới đất ai oán nói: "Hoàng thượng thứ tội, nô tì dạy vô phương..." Thật ra thì trong lòng Chu Vân phi chỉ cảm thấy vạn phần oan uổng cùng ủy khuất, từ lúc mới bắt đầu nàng đi theo Hoa Hoàng ở trên thuyền rồng, ngay cả cơ hội nói với nhi tử vài câu cũng không có, căn bản cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mặc dù cuối cùng Mộ Dung An cùng Chu Minh Yên cũng không có tham gia tế điển khiến cho Hoa Hoàng có mấy phần không vui, nhưng Hoa Hoàng thật ra thì cũng không có nhiều thời gian nhớ thương một nhi tử không được coi trọng và một con dâu. Như vậy lúc này hoàng thượng giận dử khẳng định không phải vì chuyện này. Nhưng Chu Vân phi cũng không dám mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải đem ánh mắt cầu khẩn nhìn về hoàng hậu.
Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ thở dài, nàng dưới gối không con, cho nên luôn luôn không muốn làm khó nhi tử tần phi. Nhìn Hoa Hoàng tức giận và bộ dáng Nhu phi bị kinh sợ ngồi ở một bên, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận, đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Hoàng lạnh giọng một tiếng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Còn không phải là hai nghiệt tử! Lão Thất lại dám mang người đại náo biệt viện trẫm ban cho An Tây Quận Vương, còn chạy đến biệt viện hạ quan đại khai sát giới. Còn có Chu Minh Yên... Trẫm thật xấu hổ để mở miệng, đây chính là vợ tốt mà ngươi ngàn chọn trăm chọn đó!"
Hoa Hoàng vừa mở miệng chu Vân phi đã cảm thấy có chút không ổn, càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, đợi đến Hoa Hoàng nói xong cả người cũng đã vô lực mềm nhũng trên mặt đất. Hoa Hoàng đối với mình xem thường mười mấy năm, nữ nhân sinh hai đứa con trai cũng không có được chút hảo cảm nào. Chỉ ở trong lòng thật nhanh tính toán xem tại sao Mộ Dung An lại dẫn người đến biệt viện của An Tây Quận Vương để làm gì? Còn chạy đến một biệt viện khác giết nhiều người như vậy. Hắn còn nhớ rõ biệt viện kia nguyên vốn phải là sản nghiệp Cố gia, mà kể từ khi ban cho An Tây Quận Vương, ngôi biệt viện căn bản cũng không có người qua ở, Mộ Dung An chạy đến đó để làm gì? Hơn nữa, một biệt viện nho nhỏ của quan viên tam phẩm viên trong triều, tại sao có nhiều người như vậy? Về phần Chu Minh Yên làm mất hết mặt mũi hoàng thất, Hoa Hoàng căn bản nghĩ cũng không có nghĩ tới, trở lại để cho Lão Lục bỏ nàng, cưới một vương phi khác là được.
Nghe Hoa Hoàng nói, hoàng hậu và Mộc Phi Loan cũng cả kinh. Mộc Phi Loan dĩ nhiên biết phụ thân mình bây giờ vẫn đứng về phía Cung Vương, lập tức ở trong lòng tính toán chuyện này sẽ không liên lụy tới phủ Túc Thành Hầu. Bất quá nhìn dáng vẻ của Hoa Hoàng, dường như phủ Túc Thành Hầu cũng không có dính líu gì, như thế mình đang có mang vô luận như thế nào bệ hạ cũng có thể sẽ đối với mình nhiều hơn mấy phần thương tiếc. Nghĩ đến đây, Mộc Phi Loan cúi đầu khẽ vuốt ve bụng vẫn như cũ bằng phẳng, làm ra một bộ dáng mềm mại có sợ hãi có.
Quả nhiên, Hoa Hoàng thấy nàng như thế, dằn lại tức giận ôn thanh nói: "Cực khổ hơn nửa ngày, Nhu phi cũng mệt mỏi. Đi xuống trước nghỉ ngơi đi, nếu như nhàm chán, cho mời nữ quến trong nhà nàng hàn huyên một chút."
Mộc Phi Loan trong lòng căng thẳng, chỉ sợ Hoa Hoàng lại nhắc tới muốn triệu kiến Mộc Thanh Y. Dừng lại một chút Hoa Hoàng giống như cũng không có ý tứ gì khác, lúc này mới âm thầm ở trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, mềm mại đứng lên nói: "Đa tạ bệ hạ, nô tì cáo lui."
Hoa Hoàng hài lòng gật đầu nói: "Đi đi, cẩn thận tiểu hoàng tử của trẫm một chút." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Phi Loan hiện lên một rặng mây đỏ, thân thể uyển chuyển cúi chào, thẹn thùng xoay người lui xuống. Còn chưa đi đến cửa, bên trong lại truyền đến âm thanh tức giận la mắng của Hoa Hoàng một lần nữa, hiển nhiên, Hoa Hoàng cũng không tính dễ dàng như vậy bỏ qua cho Chu Vân phi. Đứng ở cửa, khóe môi Mộc Phi Loan câu ra nụ cười lạnh nhạt vui vẻ.
"Lập tức mang hai nghiệt tử kia qua cho trẫm!" Hoa Hoàng giận dữ hét.
Hôm nay các nước tới chúc mừng vui, lại làm ra chuyện như vậy, cũng khó trách Hoa Hoàng nổi giận.
"Thần tuân chỉ." Thống lĩnh cấm vệ quân Niếp Vân đứng ở cửa cung kính lĩnh mệnh, xoay người đi.
"Bệ hạ..." Chu Vân phi kinh hoàng luống cuống kêu lên. Thế lực nhà mẫu thân nàng cũng không được coi là cường đại, mấy năm gần đây có thể có tôn vinh như thế đều dựa vào con lớn tranh đoạt, còn có nàng luôn cẩn thận một chút, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cho dù là nữ nhân ở trong thâm cung đánh giết mấy chục năm cũng có chút không biết phải làm sao. Hoa Hoàng lạnh giọng một tiếng, trầm giọng nói: "Vân phi dạy con vô phương, ngự tiền thất nghi, cách chức làm Vân tần."
Nghe vậy, rốt cục Vân phi hoàn toàn mềm ngã xuống đất, không nói được nửa câu. Tân tân khổ khổ hai mươi năm, hôm nay chỉ vì một câu nói của đế vương, cái gì cũng không còn.
Trên thuyền hoa của Phủ Túc Thành Hầu, lúc này lại là một mảnh vui sướng. Nhu phi nương nương tự mình giá lâm dĩ nhiên là vinh quang của phủ Túc Thành Hầu, mặc dù Nhu phi vốn dĩ xuất thân từ phủ Túc Thành Hầu, nhưng vừa vào cửa cung chính là người hoàng gia thất, ngay cả Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh gặp được Mộc Phi Loan đều phải hạ lạy hành lễ, càng không cần phải nói đến khác người. Hôm nay Nhu phi mang long thai đương nhiên thân phận càng thêm quý trọng, có thể được người có thân phận cao quý tự hạ thấp địa vị giá lâm tới, trên trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của Mộc lão phu nhân cũng không khỏi phải cười như nở hoa.
Hoàng phi giá lâm, người đi theo tự nhiên không ít. Mộc lão phu nhân vội vàng để cho quản sự mời cung nhân đi theo Nhu phi đến đi nghỉ ngơi, lúc này mới tự mình phụng bồi Mộc Phi Loan vào trong thuyền hoa nghỉ ngơi.
"Lão thân cùng gia quyến phủ Túc Thành Hầu, bái kiến Nhu phi nương nương." Mộc lão phu nhân cúi người một xá nói.
Mộc Phi Loan vội vàng đở Mộc lão phu nhân, cười nói: "Đều là thân nhân, tổ mẫu cần gì giữ lễ tiết như thế. Mẫu thân, Nhị đệ Tam muội, còn có Vũ Phỉ, Thủy Liên, mau đứng lên đi."
Nghe Mộc Phi Loan nói, mọi người mới tạ ơn đứng lên. Nhìn Mộc Phi Loan trận thế tiền hô hậu ủng, trong mắt ba người Mộc Vân Dung còn có Mộc Thủy Liên, Mộc Vũ Phỉ không hẹn mà lóe lên ánh sáng hâm mộ. Mộc Vân Dung cười nói: "Đại tỷ, nghe nói tỷ có tiểu hoàng tử, chúc mừng Đại tỷ." Mộc Phi Loan cười nhạt, cúi đầu nhìn bụng vẫn bằng phẳng như cũ, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Tam muội. Đại gia ngồi xuống nói chuyện đi."
Mọi người vừa ngồi xuống, ánh mắt Mộc Phi Loan quét qua trên người từng người một, cười yếu ớt nói: "Sao không thấy Tứ muội?"
Mộc lão phu nhân cười nói: "Nha đầu Thanh Y không cẩn thận, hai ngày trước không cẩn thận ăn trúng phấn hoa gì đó, trên mặt phát bệnh sởi, không thể gặp gió. Vì vậy lão thân làm chủ không để cho nàng tới, kính xin nương nương tha lỗi."
Ánh mắt Mộc Phi Loan lóe lên, lại cười nói: "Tổ mẫu nói quá lời, nếu Tứ muội bị bệnh dĩ nhiên phải hảo hảo ở nhà dưỡng bệnh. Người nhà chúng ta sau này còn có cơ hội gặp mặt." Mộc lão phu nhân nhìn Mộc Phi Loan một thân y phục hoàng phi màu tím nhạt thuê loan điểu, ung dung cao quý cười nói nhẹ nhàng, dáng vẻ và khí độ như vậy nhưng lúc tế điển đứng cạnh hoàng đế và hoàng hậu lại kém nửa phần. Chỉ đành phải ở trong lòng âm thầm tiếc hận cháu gái ưu tú như vậy lại là thứ xuất, nếu không thêm vài tuổi nữa, chỉ sợ vị trí hoàng hậu cũng không có tới Trương Hoàng Hậu.
Cháu gái ưu tú như thế, Mộc lão phu nhân dĩ nhiên là hết sức đắc ý. Huống chi đợi đến Mộc Phi Loan sinh hạ long tử là có thể tấn vị quý phi dưới hoàng hậu, tương lai Mộc gia không chừng phải dựa vào cháu gái này không thể nói. Nghĩ đến đây, Mộc lão phu nhân ở trong lòng đã hoàn toàn vứt bỏ đích nữ Mộc Thanh Y, hoàn toàn nghiêng về Mộc Phi Loan.
Thần sắc Mộc lão phu nhân biến ảo, như thế nào giấu giếm được ánh mắt Mộc Phi Loan. Nhìn ánh mắt Mộc lão phu nhân càng thêm hiền hậu, Mộc Phi Loan cười nhạt, chuyển ánh mắt sang Mộc Linh, ôn thanh hỏi: "Nhị đệ, gần đây tốt chứ?"
Ánh mắt Mộc Linh lóe lóe, trầm giọng nói: "Đa tạ đại tỷ quan tâm, Linh nhi rất tốt."
Mộc Phi Loan gật gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ngày thường phải nghe phụ thân và tổ mẫu dạy, không thể bướng bỉnh."
"Đệ đệ cẩn tuân đại tỷ dạy." Mộc Linh gật đầu nói. Mộc Phi Loan dạy đệ đệ như vậy, càng làm cho Mộc lão phu nhân hài lòng, gật đầu liên tục ánh mắt nhìn Mộc Linh cũng không còn vẻ không vui và xa lánh.
Hàn huyên một lát, Mộc lão phu nhân liền nói hơi mệt chút, mang theo Mộc Thủy Liên và Mộc Vũ Phỉ vào nghỉ ngơi, Mộc Phi Loan cũng biết Mộc lão phu nhân giữ lại thời gian để mẹ con tỷ đệ bọn họ nói chuyện, tự mình đứng dậy tiễn Mộc lão phu nhân đi nghỉ ngơi, mới quay lại tới tiếp tục cùng Tôn thị nói chuyện.
Tôn thị nhìn dáng vẻ Mộc Phi Loan cẩn thận như thế, có chút xem thường nói: "Nương nương hôm nay đã là hoàng phi, cần gì phải cẩn thận như thế?" Mộc Phi Loan nhàn nhạt lắc đầu, mỉm cười nhìn Tôn thị không đồng ý nói: "Mẫu thân lời nói này không đúng, tổ mẫu rốt cuộc là lão nhân gia trong phủ, vô luận như thế nào cũng không nên chậm trễ. Huống chi, Loan nhi mặc dù đã là hoàng trong cung, mẫu thân và Nhị đệ Tam muội vẫn phải ở trong phủ sinh hoạt. Hơn nữa, mẫu thân ở trước mặt phụ thân chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, nếu như hiện tại thất bại trong gang tấc, chẳng phải là đáng tiếc?"
Thật ra thì những đạo lý này Tôn thị làm sao không biết, chẳng qua là nàng nhẫn nại thật sự là quá cực khổ. Chỉ vì nàng ra đời thấp kém, nhiều năm như vậy ở trước mặt Mộc lão phu nhân cũng chỉ là thiếp thất thấp kém, năm đó vì lấy lòng Mộc lão phu nhân nàng có cái gì chưa từng làm, nhưng Mộc lão phu nhân cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Nhưng vì ở trước mặt Mộc Trường Minh duy trì hình tượng dịu dàng lương thiện, nàng thậm chí không thể cùng Mộc Trường Minh oán trách Mộc lão phu nhân đối với mình gây khó khăn. Hôm nay thật vất vả hết khổ, giết chết Trương thị, đại nữ nhi làm hoàng phi, tiểu nữ cũng sắp trở thành vương phi, nàng tự nhiên cũng có chút không nhẫn nại được.
Nếu nói người nào hiểu rõ Tôn thị nhất, ước chừng trừ Mộc Phi Loan ra cũng không còn ai khác. Mộc Phi Loan từ nhỏ là hài tử thông tuệ nhất phủ Túc Thành Hầu, tự nhiên nhìn thấy rõ mẫu thân làm như thế nào từng bước một từ một nha đầu thông phụ thân yêu thích về sau cơ hồ có thể cùng Đại phu nhân Trương thị ngồi ngang hàng. Cũng vì nhìn mẫu thân trải qua ngần ấy năm, cũng khiến cho Mộc Phi Loan ở trong cung hơn giỏi về ẩn nhẫn cùng tính toán, chỉ có mấy năm, cũng đã trở thành Nhu phi được Hoa Hoàng độc sủng, thậm chí lấy được hứa hẹn từ chính miệng Hoa Hoàng, sinh con phong làm quý phi.
Tôn thị cắn răng, nàng cũng biết mình mấy ngày nay có chút đắc ý vênh váo. Lôi khăn tay cắn răng nói: "Loan nhi nhắc nhở đúng, mẫu thân nhớ. Nhưng Mộc Thanh Y tiện nha đầu đó! Phụ thân con lại vẫn che chở cho ả ta... Nàng ta ba lần bốn lượt hại Vân Dung, hại Linh nhi, nhưng phụ thân con còn..."
Mộc Phi Loan khẽ thở dài, nói: "Tứ muội cuối cùng cũng là nữ nhi của phụ thân, nếu như phụ thân dễ dàng đáp ứng xuống tay với Tứ muội chỉ sợ..." Nếu như ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không có chút suy tính nào mà có thể vứt bỏ, như vậy còn có cái gì không thể vứt đi? Lòng phụ thân có thể vứt Mộc Thanh Y, ngày mai sẽ có thể không cần Mộc Phi Loan. Thân ở trong cung, Mộc Phi Loan hiểu rất rõ tầm quan trọng của phủ Túc Thành Hầu ủng hộ đối với mình.
Cúi đầu khẽ vuốt ve bụng, Mộc Phi Loan nhẹ giọng cười nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, đợi đến Bổn cung hạ sinh Lân nhi, phụ thân tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào. Về phần Mộc Thanh Y... Nếu như không có gương mặt đó..."
Ánh mắt sáng lên Tôn thị sáng lên, rất nhanh lại có chút nản lòng hừ một tiếng, nhìn về phía Mộc Vân Dung nói: "Con phái người làm phấn hoa có chuyện gì xảy ra? Tại sao đại phu sẽ nói quá mấy ngày sẽ khỏe?"
Mộc Vân Dung cũng có chút không hiểu nổi, áo não nói: "Hai món ăn mang qua viện của Mộc Thanh Y chắc chắn có vấn đề, nếu không tại sao có thể như vậy!"
Ánh mắt Mộc Phi Loan lóe lên, nhàn nhạt nói: "Có thể bị nàng ta nhìn ra sơ hở hay không?"
Mộc Vân Dung cau mày, có chút khinh thường nói: "Chỉ bằng ả ta? Bên người nàng ta chỉ có hai tiểu nha đầu chuyện gì cũng không biết, làm sao có thể biết những thứ này?" Những thủ đoạn này, đều là những thủ đoạn nham hiểm từ nội trạch thế gia như mẫu thân nàng trà trộn hơn nửa đời người mới biết được, Mộc Vân Dung không tin có thể bị tiểu nha đầu không hiểu gì có thể nhìn thấu.
Mộc Phi Loan nhàn nhạt nói: "Cẩn thận khiến cho vạn năm thuyền, Bổn cung vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, còn có chuyện lần trước ở Báo Quốc Tự..." Vừa nhắc tới Báo Quốc Tự, sắc mặt Mộc Linh liền khó coi. Cho tới bây giờ, ba chữ này Báo Quốc Tự này đã trở thành cấm kỵ và là vết sẹo trong lòng Mộc Linh. Nhưng Mộc Phi Loan nói, Mộc Linh cũng không dám tức giận, chỉ đành phải mặt không biểu cảm ngồi nghe.
Mộc Phi Loan liếc Mộc Linh một cái, nhàn nhạt nói: "Đệ cũng đừng mất hứng, chuyện này đừng nói là phụ thân, chính Bổn cung cũng muốn tát đệ một cái. Đệ nghĩ như thế nào? Dùng biện pháp bỉ ổi như vậy đi đối phó Tứ muội, coi như thật thành công, đệ cảm thấy thanh danh của Tam muội sau này sẽ dễ nghe? Thể diện của Bổn cung như thế nào? Càng không cần phải nói, đệ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngược lại bị người khác tính toán!"
"Là Mộc Thanh Y! Đệ sẽ không bỏ qua cho nàng!" Mộc Linh cắn răng nói.
Mộc Phi Loan hơi cau mày, tổng cảm thấy đệ đệ và mình ở trong nhà thay đổi âm trầm rất nhiều. Hoặc là nói từ chuyện Báo Quốc Tự sau mới thay đổi. Nhưng Mộc Phi Loan lại luôn vì thay đổi như vậy có chút bất an.
"Không được khinh cử vọng động!" Mộc Phi Loan trầm giọng nói, "Bất kể chuyện lần trước cùng Tứ muội có quan hệ hay không, đệ tạm thời cũng không nên đi chọc nàng."
Ánh mắt Mộc Linh lộ ra tức giận và bất mãn. Mộc Phi Loan hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: "Nếu như chuyện lần trước không có quan hệ gì với nàng, vậy thì bày tỏ còn có người âm thầm nhìn chằm chằm đệ, tùy thời chuẩn bị đối với đệ động thủ. Không tìm được kẻ thù lại đi đối phó với những người không quan trọng có ý nghĩa sao? Nếu như thật là nàng làm, đệ cho rằng chuyện lần trước đệ không phó được nàng, hiện tại đệ là đối thủ của nàng sao?"
Mộc Linh cắn răng: "Chẳng lẽ bỏ qua như thế?"
Mộc Phi Loan mạn bất kinh tâm quan sát ngón tay tinh tế như ngọc của mình, nhàn nhạt nói: "Vẫn là câu nói kia, Tứ muội, giao cho phụ thân xử trí." Phủ Túc Thành Hầu, có thể danh chánh ngôn thuận hiểu được Mộc Thanh Y, chỉ có Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh. Mà Mộc Phi Loan dĩ nhiên hi vọng từ Mộc Trường Minh giải quyết.
"Hầu gia trở lại." Ngoài cửa trên boong thuyền vang lên giọng của hạ nhân. Mộc Trường Minh từ bên ngoài bước nhanh đến. Sắc mặt Mộc Phi Loan biến đổi, sắc mặt trở nên nhu hòa mà hơi mừng rỡ, đứng dậy mỉm cười đi ra ngoài đón: "Phụ thân trở lại."
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Thân ái đát môn, mọi người khỏe giống như cũng vội vả đem những người này mảnh vụn xxx, nhưng làm phượng cầu xin thời gian a, trực tiếp người thanh lâu, hoặc là giết chết thần mã giọt kịch tình sưng sao làm? Sẽ biến thành màu đỏ tím:
Một ngày, Thanh Y cùng Cửu công tử bắt được Mộ Dung An, giết. Bắt được Chu Minh Yên hủy dung ném thanh lâu. Bắt được Mộ Dung Dục, đổi phiên. Bình Nam vương bị hãm hại, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội điểu, Mộc Trường Minh cửa nát nhà tan điểu.
Thanh Thanh cùng Cửu công tử biến thành hạnh phúc một nhà điểu.
Toàn bộ tan hát
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
67 chương
20 chương
1 chương
292 chương
40 chương
24 chương
18 chương