Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 59 : E sợ thiên hạ không loạn

Editor: LaOngDao142 Sông Dương Liễu bên ngoài kinh thành, khac hẳn với sự tĩnh lặng và an bình ngày thường, đám đông bắt đầu đánh trống khua chiêng tiếng động ngày càng lớn vô cùng náo nhiệt. Hai bên bờ vùng ven sông đều là người đến người đi, trước kia những căn nhà nhỏ bé ở kinh thành mọi người dốc toàn bộ lực lượng, các loại quán xa người bán hàng rong đã sớm bày xong gian hàng, ven đường tùy ý có thể thấy được các loại biểu diễn mãi nghệ, còn có nhiều người lui tới tham gia đặc biệt náo nhiệt. Lúc này, nhìn thấy nhất dĩ nhiên là những vương tôn công tử và thiên kim khuê các danh môn quyền quý ngày thường dân chúng khó mà gặp được. Một ngày ở chỗ này, dường như mọi người đều giống nhau. Từng vương tôn công tử quần áo đắt tiền, danh môn khuê tú châu hoàn thúy lượn quanh và người dân mặc bố ý tầm thường trăm họ giống nhau rong chơi náo nhiệt trong bể người, cùng hưởng thức thịnh hội lớn nhất kinh thành mỗi năm một lần. Trên mặt sông rộng rãi, tất cả lâu thuyền lớn nhỏ dừng mấy trăm chiếc. Trong đó bắt mắt nhất dĩ nhiên là thuyền rồng Kim Hoàng Sắc khổng lồ dừng ở trên sông. Thuyền rồng toàn thân xanh vàng rực rỡ, đầu rồng to lớn cùng đuôi rồng ở trên sông giống như một Kim Long nằm ngang. Trên thuyền rồng Hoa Hoàng một thân long bào hoàng minh nhẹ nhàng, đại nội thị vệ mặc cẩm y màu đen nghiêm nghị, còn có vô số cung nữ mặc hoa phục lui tới. Trong mắt dân chúng bình thường đang nhìn giống như tiên cảnh không thể với tới. Hàng năm bọn họ cũng chỉ có một cơ hội có thể chân chính nhìn thấy hoàng gia uy nghi cùng ung dung. Trong thuyền rồng rộng lớn, Hoa Hoàng mang theo Mộc Phi Loan ngồi ở ghế trên chủ vị. Ngay cả hoàng hậu cũng phải thoái lùi một bậc, ngồi vào bên phải dưới Hoa Hoàng. Trong hậu phi, đi theo Hoa Hoàng còn có mẫu thân Mộ Dung Dục và Mộ Dung An là Vân phi Chu thị, ngồi ở bên trái dưới Hoa Hoàng, tình hình như vậy mọi người vừa xem đã hiểu, hôm nay độc chiếm sự sủng ái cung chiều của thánh thượng trong hậu cungquả nhiên là Mộc Phi Loan phủ Túc Thành Hầu Mộc Phi Loan Mộc Nhu phi. Xuống chút nữa, dĩ nhiên là sứ thần các quốc gia cùng với các vị các hoàng tử Hoa Hoàng. Bên tay phải chia ra chính là Tây Việt Tứ hoàng tử Đoan Vương Dung Diễm, Cửu hoàng tử Dung Cẩn, Lục công chúa Hoài Dương, sau đó là Bắc Hán Liệt Vương Ca Thư Hàn, Bắc Hán quận chúa Vĩnh Gia. Sau chính là một chút sứ thần nước nhỏ. Bên tay trái ngồi bắt đầu từ Đại hoàng tử Phúc Vương rồi tới các vị hoàng tử vương phi và công chúa. Bởi vì không có thái tử, vị trí lần này dĩ nhiên là theo xếp thứ tự, cũng phân không thân sơ. Ánh mắt Hoa Hoàng nhìn giữa Mộ Dung Dục và Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu, cau mày hỏi: "Ninh Vương đâu?" Ngồi xuống, Chu Vân phi nhìn vị trí của Mộ Dung An nhíu mày một cái, cũng nhìn về phía Mộ Dung Dục. Mộ Dung Dục thần sắc thong dong, đứng lên nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, Thất đệ xưa nay hay gây chuyện, chắc là có chuyện gì trì hoãn, kính xin phụ hoàng tha lỗi." Hoa Hoàng hừ một tiếng, nói: "Năm nào tuổi cũng không nhỏ, còn hồ nháo như thế, hôm nay là ngày gì nó không biết sao?" Chu Vân phi cũng vội vàng đứng dậy nói: "Nô tì dạy con vô phương, xin hoàng thượng giáng tội." Ngồi ở bên kia hoàng hậu nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đại tế, kính xin bệ hạ bớt giận. Nói vậy Ninh Vương là có chuyện quan trọng trì hoãn, vẫn nên phái người đi tìm, tránh làm trễ nãi Tế Tự mới phải." Vị này hoàng hậu họ Chu, xuất thân thế gia nhưng gia tộc cũng đã dần dần suy yếu ở trong triều nên cũng không có quyền thế. Hơn nữa cũng bởi vì dưới gối chỉ có duy nhất nữ nhi bảy tuổi, trong ngày thường cũng không thể quản chuyện phân tranh trên triều, xử sự công minh, ngược lại rất được Hoa Hoàng kính trọng. Hoàng hậu mở miệng, Hoa Hoàng cũng không truy cứu chuyện Mộ Dung An đế trễ, chẳng qua là nhìn Mộ Dung Dục nói: "Còn không phái người đi tìm." Mộ Dung Dục âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cung kính nói: "Nhi thần lĩnh mệnh, tạ ơn phụ hoàng không trách tội." Trên điện, Dung Diễm nhìn không khí có chút đông lạnh cười nói: "Dù sao cách tế điển còn sớm, bệ hạ cũng không cần gấp gáp. Ninh Vương nói vậy cũng có chừng mực, sẽ không bỏ lỡ đại sự." Mặc dù trong lòng Hoa Hoàng không vui, nhưng cũng không tiện nổi giận với sứ giả, chỉ đành phải cười nói: "An nhi xưa nay ngang bướng, để cho chư vị chê cười. Tới, trẫm kính chư vị một chén." Mọi người rối rít bưng ly rượu lên, đáp lễ Hoa Hoàng. Nhưng Dung Cẩn ngồi bên cạnh Dung Diễm dường như không có nghe thấy, dựa nửa người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Mặc dù sợi tóc đen nhánh che lại nửa bên dung nhan, nửa dung nhan tuấn mỹ bên ngoài trong lúc ngủ mê vẫn khiến cho không ít vương phi và công chúa đối diện trong lòng gợn sóng. Đều nói Tây Việt Cửu công tử có danh xưng đệ nhất mỹ nam tử Tây Việt, hôm nay vừa thấy không nói dung mạo trong lúc lơ đảng lộ ra ngoài còn có thần thái biếng nhác gầy yếu khiến cho người không nhịn được nhịp tim không dứt. Phong thái như thế nếu bàn về dung mạo, chỉ sợ cũng chỉ có đệ nhất mỹ nam tử kinh thành Tú Đình công tử cũng không kham nổi. Chẳng qua là Tú Đình công tử đoan phương như ngọc, khiến cho người ta thấy lòng sinh ngưỡng mộ cũng không dám vượt qua. Còn Tây Việt Cửu hoàng tử lại khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi trầm mê, trái tim loạn nhịp. "Cửu hoàng tử đây là?" Hoa Hoàng rũ mắt trầm xuống, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc nhưng ánh mắt lại nhiều thêm mấy phần âm trầm. Làm hoàng đế đã lâu khó tránh khỏi có mấy phần cao cao tại thượng không thể cho người làm nghịch ý. Mặc dù Dung Cẩn người tới là khách, nhưng không nể mặt như vậy khiến cho Hoa Hoàng không cao hứng nổi. Sắc mặt Dung Diễm và Hoài Dương công chúa cũng khó nhìn, Dung Diễm nặn ra vẻ tươi cười giải thích: "Cửu đệ thuở nhỏ thân thể bệnh tật, không thể uống rượu. Kính xin bệ hạ tha lỗi." Hắn giải thích nguyên nhân Dung Cẩn không uống rượu, nhưng không cách nào giải thích nguyên nhân Dung Cẩn lúc này nhắm mắt dưỡng thần, cũng không thể nói Dung Cẩn mệt mỏi? Như vậy rõ ràng người khác không tin còn không bằng không giải thích. Dù sao Hoa Hoàng cũng nhìn mặt mũi Tây Việt cũng không có thể làm gì với Dung Cẩn. Quả nhiên, Hoa Hoàng cười nhạt một tiếng nói: "Ngược lại trẫm sơ sót. Vậy hãy để cho Cửu hoàng tử hảo hảo nghỉ ngơi đi, một lát ra ngoài quan lễ cũng được. Trẫm kính chư vị." "Bệ hạ mời." Mọi người đứng lên nói. Cộng uống một chén, mọi người ngồi xuống vị trí của mình. Ca Thư Hàn có nhiều hứng thú nhìn Dung Cẩn nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa. Võ công của hắn cao cường, tự nhiên có thể nhìn ra được vị Cửu hoàng tử nếu đúng như ngoại nhân đồn thổi nói thân thể yếu ớt nhiều bệnh, nhưng vị hoàng tử này hơi thở vững vàng, vẫn không đến nổi thất lễ ở trường hợp này. Đã như vậy, Dung Cẩn là cố ý. Ca Thư Hàn đối với người kỳ quái tự nhiên tò mò, đối với Tây Việt Cửu hoàng tử mà mọi người đều đồn đãi thân thể yếu ớt nhiều bệnh nhưng dung mạo xuất chúng tự nhiên cũng rất tò mò. Một loại trực giác đặc biệt của người Bắc Hán vạm vỡ, hắn cảm thấy Cửu hoàng tử cũng không có vô hại như vẻ bề ngoài. "Thập Nhất Ca, huynh đang nhìn cái gì?" Bên cạnh, Vĩnh Gia quận chúa tò mò hỏi. Ca Thư Hàn chỉ chỉ Dung Cẩn cách đó không xa, Vĩnh Gia quận chúa nghiêng đầu nhìn sang, trong lòng không khỏi giật mình. Vĩnh Gia quận chúa trong lúc nhất thời có chút xuất thần. Nàng cũng không phải chưa từng thấy qua nam tử tuấn mỹ, tuy nói lúc này trên thuyền rồng Hoa Hoàng và các vị hoàng tử cùng sứ thần các nước, không có ai mà không phải là nhân vật nổi tiếng. Cho dù so với Dung Cẩn có hơi thua kém, nhưng cũng đều là nam tử tuấn mỹ bất phàm. Nhưng chẳng biết tại sao, tầm mắt Vĩnh Gia quận chúa cũng không cách nào từ trên mặt nam tử tựa hồ ngủ say dời đi. Thật ra thì bề ngoài Dung Cẩn như vậy cũng không phải vẻ mà Vĩnh Gia quận thích, xuất thân nữ nhi Bắc Hán cũng khác so với Hoa Quốc và Tây Việt, càng thêm thẳng thắn và nhanh nhẹ nên Vĩnh Gia quận chúa vẫn cho rằng mình thích người cao lớn giống như thập nhất ca, tuấn lãng lại có khí khái nam nhân. So sánh như vậy, Tây Việt Cửu hoàng tử có vẻ quá mức tuấn mỹ và gầy yếu. Thậm chí gương mặt đó... Vĩnh Gia quận chúa sờ sờ dung nhan chính mình được cho la xinh đẹp, có chút hoài nghi mình có phải còn không bằng tuấn nhan của hắn hay không. "Đây là thế nào?" Ca Thư Hàn thiêu mi nhìn đường muội bên cạnh si ngốc xuất thần. Vĩnh Gia quận chúa chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, cuống quít lắc đầu bày tỏ không có gì. Ca Thư Hàn như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bên cạnh, thấp giọng cười nói: "Đây là coi trọng nam nhân xinh đẹp. Bất quá, nam nhân như vậy Bắc Hán chúng ta cũng không thể nuôi tốt được." "Thập Nhất Ca!" Trên mặt Vĩnh Gia quận chúa như lửa đốt, thật nhanh trợn mắt nhìn Ca Thư Hàn mặt thấp đi xuống, thấp giọng nói: "Ta... Ta mới không có..." Ca Thư Hàn cười nhạt không nói. Cách đó không xa, nam tử áo đen dường như ngủ mê mắt thường hay nâng lên một cái, trong con ngươi bắn ra một tia u lạnh hàn mang. Khoảng cách tế điện còn có một canh giờ, mọi người tự nhiên sẽ không phụng bồi Hoa Hoàng ngồi trong thuyền rồng. Hoa Hoàng cũng không có ý định ngồi ngay thẳng chờ thêm một canh giờ, huống chi tế điển trước còn phải tắm rửa huân hương thay quần áo vân vân, uống thêm một ly rượu, hàn huyên một lát Hoa Hoàng liền để cho mọi người rời đi. Các hoàng tử và vương gia đều có thuyền hoa riêng, đồng thời cũng có chuẩn bị thuyền hoa cho sứ gia các nước, mọi người cũng không muốn ở lại thuyền rồng phụng bồi Hoa Hoàng bị mất tự nhiên, Hoa Hoàng vừa mở miệng tự nhiên cũng rối rít đứng dậy cáo lui. Trong ngày thường Mộ Dung Dục biểu hiện bình tĩnh thong dong trước sau như một lúc này cũng không có nhàn nhã như vậy. Cung vương phi mất tích đến bây giờ còn không có tin tức, Mộ Dung An từ ngày hôm qua đi biệt viện An Tây Quận Vương, đến bây giờ còn chưa có đi ra. Bất kể Mộ Dung An muốn làm gì, muốn bị người phát hiện hắn tư xông biệt viện An Tây Quận Vương, tất cả đều là tai họa. Xuống thuyền rồng, lên thuyền hoa phủ Cung Vương, Mộ Dung Dục mày kiếm khóa chặc, trong lòng mơ hồ dâng lên điềm xấu. "Ra mắt vương gia." Trên thuyên hoa, Túc Thành Hầu và Bình Nam Quận Vương đã sớm chờ. Bình Nam Quận Vương vương phi vốn là cháu gái ruột của Mộc lão phu nhân, biểu tỷ ruột thịt của Mộc Trường Minh, vì vậy, Mộc Trường Minh cùng Bình Nam Quận Vương thay đổi quan hệ cũng hết sức không tệ. Lại thêm hai người hôm nay cũng coi như là trợ thủ đắc lực của Cung vương, dĩ nhiên thân thiết hơn một chút. Chẳng qua bất đồng là Bình Nam Quận Vương bởi vì nữ nhi, đưa tất cả lợi thế đến trên người Mộ Dung Dục, mà Mộc Trường Minh cũng bởi vì nữ nhi, sâu trong nội tâm còn có một chút chút tính toán nho nhỏ. Mộ Dung Dục vung tay lên, nói: "Miễn, vương phi có tin tức gì không có?" Chu Biến cũng mày kiếm khóa chặc, bởi vì nữ nhi hết sức ưu tâm, trầm giọng nói: "Khởi bẩm vương gia, mới vừa rồi người phía dưới báo lại, có người ở Nam Sơn phụ cận thấy qua tung tích khả nghi. Dường như đi vào trong núi, còn tìm được trang sức đeo tay của Yên nhi, cũng là hướng nam...." Mộ Dung Dục cau mày, có chút phiền não xen lời hắn: "Nam Sơn rời kinh thành có chừng hơn hai trăm dặm, bọn cướp trói Minh Yên đi nơi nào làm gì?" Chu Biến có chút làm khó lắc đầu nói: "Cái này... Bổn vương cũng không biết. Nhưng cuối cùng cũng có đầu mối, vương gia, an nguy Yên nhi...." Ánh mắt Mộ Dung Dục hơi trầm xuống, trầm giọng nói: "Phái người đi qua bên đó tìm kiếm. Nhất định phải bảo đảm an nguy vương phi." Chu Biến mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ vương gia, lão phu xin được cáo lui trước." Mặc dù tay Chu Biến cầm binh quyền, nhưng lòng Hoa Hoàng nghi ngờ rất nặng, bọn họ những võ tướng ở kinh thành không thể không thận trọng, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không vận dụng binh lực trong tay. Như thế, cho dù Bình Nam Quận Vương phủ có thể vận dụng nhân mã cũng chỉ có trăm người. Nhưng có Mộ Dung Dục ra lệnh thì tốt hơn nhiều, thứ nhất phủ Cung Vương có không ít thân vệ, mà hắn điều dụng binh mã cũng có Cung vương ở trước mặt cản trở. Nhìn Chu Biến lui ra ngoài, Mộc Trường Minh ngưng mi có chút hoài nghi nói: "Vương gia, lúc này bọn cướp trói vương phi đi về phía nam sơn, trong này... Có thể có bẫy hay không?" Mộ Dung Dục liếc mắt nhìn Mộc Trường Minh, kể từ khi Mộc Phi Loan mang thai tín nhiệm Mộ Dung Dục đối với Mộc Trường Minh trở nên có hạn. Nhưng nghe được Mộc Trường Minh nói cũng có mấy phần tán đồng, nhưng trucows khi trở mặt với Chu Biến, vô luận như thế nào hắn đều phải làm ra vẻ quan tâm đến an nguy vương phi. Vì trợ lực của Bình Nam vương phủ, Chu Minh Yên hiện tại không thể chết. "Coi như có, cũng phải đi nhìn một chút, an nguy vương phi quan trọng hơn." Mộ Dung Dục vung tay lên, trầm giọng nói: "Túc Thành Hầu ngồi đi." Mộc Trường Minh cẩn thận cám ơn, ngồi xuống bên dưới Mộ Dung Dục. Hắn tự nhiên không phải không biết hiện tại Mộ Dung Dục đối với hắn sinh ra cảnh giác, nhưng hắn cũng không thể làm gì. Hoàng thượng quang vinh cưng chìu Nhu phi, coi như Mộc Trường Minh không có dị tâm, lấy Mộ Dung Dục cẩn thận cũng nhất định muốn hoài nghi hắn. Chuyện này vốn không thể tránh khỏi. Chẳng qua hài tử của Nhu phi hiện tại là nam hay nữ cũng còn chưa biết, coi như nhi tử muốn lớn lên cũng còn cần không ít thời gian. Tương lai rốt cuộc như thế nào cũng không ai biết, cho nên Mộc Trường Minh hiện tại đúng là không có tâm phản bội Mộ Dung Dục. Hai người ngồi xuống, thị nữ đưa nước trà cung kính lui ra ngoài. Mộ Dung Dục cúi đầu nhìn nước trà trong chén trong suốt dâng lên quyển quyển rung động, thật lâu mới lạnh nhạt cười nói: "Nhu phi nương nương người mang long tử, bổn vương còn chưa chúc mừng Túc Thành Hầu đây." Mộc Trường Minh trong lòng giật mình, cung kính cười nói: "Đa tạ vương gia. Đây là phúc khí Nhu phi nương nương, cũng là ân điển của bệ hạ." Mộ Dung Dục gật gật đầu nói: "Túc Thành Hầu nói không sai, đợi đến Nhu phi nương nương vì bệ hạ sinh hạ long tử, bổn vương nên xưng một tiếng quý phi nương nương." Mộc Trường Minh cười nói: "Mượn lời chúc lành của vương gia, nói đến... Vậy cũng là song hỷ lâm môn. Đợi đến khi Vân Dung và Ninh Vương điện hạ đám cưới, phủ Túc Thành Hầu và Vân phi nương nương chẳng lẽ không phải cũng coi là người thân. Nhu phi nương nương còn tấm bé, mong rằng Vân phi nương nương quan tâm nhiều hơn mới phải." Lời này, Mộc Trường Minh rõ ràng âm thầm bày tỏ, cho dù Mộc Phi Loan trở thành quý phi, vẫn như cũ nguyện ý lấy Chu Vân phi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Phủ Túc Thành Hầu vẫn là thần phục Cung vương. Mộ Dung Dục hiện tại mặc dù hoài nghi dụng tâm Mộc Trường Minh, nhưng vẫn biết Mộc Trường Minh cho dù có dụng ý khác, cũng sẽ không vào lúc này làm ra được chuyện gì. Nhu phi mặc dù được sủng ái, suy cho cùng mới vào cung không mấy năm, căn cơ quá mỏng. Mộc Trường Minh cũng được coi là lão hồ ly tu luyện nửa đời người coi triều đình, tuyệt đối sẽ không vào lúc này lật mặt với phủ Cung Vương. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Dục nhướng mày cười một tiếng nói: "Hầu gia nói quá lời, bổn vương bất quá thuận miệng nói một chút thôi. Hôm nay trong phủ nội quyến cũng đều tới, hôm nay Minh Yên tung tích không rõ, bổn vương cũng không thể chiêu đãi nội quyến phủ Túc Thành Hầu được." Mộc Trường Minh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Đa tạ vương gia quan tâm, ngoại trừ Thanh Y hai ngày trước trúng thực phấn hoa phát bệnh sởi, ở nhà nghỉ ngơi, những người khác đều tới." Phát bệnh sởi? Mộ Dung Dục nhíu mày, cũng không có hỏi nhiều. "Vương gia." Tổng quản phủ Cung Vương vội vã đi vào, liếc mắt nhìn Mộc Trường Minh không nói gì. Mộc Trường Minh thông minh đặt chén trà xuống đứng dậy: "Vương gia, vi thần xin được cáo lui trước." Mộ Dung Dục khoát tay nói: "Không cần, có thể là chuyện của Thất đệ. Nói thẳng đi." Tổng quản lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Bên bờ đột nhiên mở ra một lôi đài, nói là tỷ võ. Giải nhất phần thưởng là.. bảo tàng của Cố gia và Cửu Chuyển Linh Lung!" Đùng! Mộ Dung Dục chợt đứng dậy một chưởng nặng nề đánh lên mặt bàn, chén trà trên bàn chấn động lắc lư, ngã nhào ở trên mặt bàn nước trà chảy đầy đất. Thần sắc Mộ Dung Dục âm trầm, trầm giọng nói: "Lập tức phái người phong tỏa người cử hành lôi đài, bổn vương lập tức đi bẩm báo phụ hoàng!" Tổng quản vẻ mặt đau khổ nói: "Chỉ sợ không còn kịp rồi. Tây Việt Đoan Vương và Cửu hoàng tử, Bắc Hán Liệt Vương cùng Vĩnh Gia công chúa, còn có Cao Li, Nam An... còn có Nhu Nhiên sứ thần các nước cũng đã qua." Mặc dù những nước nhỏ trời xa chưa chắc biết Cửu Chuyển Linh Lung có ý nghĩa gì, đơn thuần đi tham gia náo nhiệt, nhưng chỉ cần có Tây Việt cùng Bắc Hán hai nước đều ở trong đó, chuyện này hoàn toàn có thể mất đi khống chế. Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn là chuyện của Hoa Quốc muốn hô ngừng là có thể ngừng lại. "Hơn nữa... Người bài biện lôi đài để lại phần thưởng rồi rời đi. Chỉ để lại hai hạ nhân coi chừng..." Tổng quản vẻ mặt đau khổ nói. Mộ Dung Dục hí mắt, trầm giọng nói: "Nếu như vật kia là giả thì như thế nào?" Tổng quản trầm mặc không nói, ai cũng chưa từng thấy Cửu Chuyển Linh Lung, đồng thời cũng chưa ai thấy qua bảo đồ của Cố gia hình dáng ra sao, nếu như giả thì như thế nào? Mộ Dung Dục không khỏi hồi tưởng lại Cố Tú Đình cười nói: "Long Vương đản năm nay, bảo tàng Cố gia sẽ không còn tồn tại nữa!" Không còn tồn tại nữa... Lấy phương thức như thế sao? Sinh thần của phụ hoàng, các nước tới chúc mừng. Ném ra  bảo tàng kinh thế khiến cho tứ phương mây mù giăng kín kinh thành rung chuyển. Cố Mục Ngôn, ngươi rất tốt! "Phái người đi, bẩm báo phụ hoàng, xin chỉ thị phụ hoàng." Mộ Dung Dục trầm giọng nói. "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Mộ Dung Dục lấy lại bình tĩnh, trong ánh mắt đã là một mảnh lạnh như băng. Nhìn về phía Túc Thành Hầu nói: "Hầu gia, chúng ta cũng đi xem một chút đi." Mộc Trường Minh nào dám cự tuyệt, vội vàng nói: "Vương gia mời." Lôi đài cách thuyền rồng cũng không xa, trên một mảnh đất trống trải bên bờ sông. Nơi này lúc trước có đài bệ cũng không có ai chú ý tới, bởi vì vùng ven sông như vậy những đài bệ thật ra cũng không phải số ít. Có so tài nghệ thơ từ thư họa, cũng có thanh lâu danh kỹ hát hay múa giỏi, dĩ nhiên mải nghệ cũng không ít. Cho nên, ở cuối cùng chủ nhân lôi đài nói ra chân tướng, nơi này cũng không có đưa tới bất luận người nào chú ý. Mà đợi đến những quyền quý chạy tới, trên lôi đài đã sớm đánh nhau, chẳng biết chủ nhân lôi đài đi đâu, nhưng lưu lại hai nam tử võ công cao cường trông coi phía hai hộp gấm. Một người trong đó mở ra một nửa hộp gấm, bên trong phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời tỏa ra cửu sắc lưu quang, bảo quang bốn phía. Cùng với Cửu Chuyển Linh Lung trong truyền thuyết thập phần tương tự. Chủ nhân lôi đài tính toán rất tốt, nếu như những hoàng tử vương gia sớm một khắc nhận được tin tức chạy tới, hắn đương nhiên không thể đi. Nếu như những người này tới trễ một khắc, chỉ lưu lại hai nam tử thân thủ coi như lợi hại hơn nữa cũng bị người đoạt đồ đi. Phán đoán thời gian tốt như vậy, hoàng tử cùng sứ thần các nước không sai biệt lắm đồng thời chạy tới, ai cũng đừng nghĩ vụng trộm có hành động gì. Trong lúc nhất thời, lôi đài vốn bình thường nhưng lại trở thành nơi náo nhiệt nhất cả bờ sông, đợi đến khi Mộ Dung Dục chạy tới đã sớm trong ba tầng bên ngoài ba tầng đầy ấp người. "Ơ? Lục đệ, ngươi đã tới chậm một chút." Tứ hoàng tử Mộ Dung Hiệp ngồi ở phía trước cùng chư vị các hoàng tử và sứ thần các quốc gia, thấy Mộ Dung Dục mang người đi tới, tự tiếu phi tiếu nói. Mộ Dung Dục cũng không tức giận, cười nhạt nói: "Thần đệ đương nhiên không có tin tức nhanh như Tứ ca. Mới vừa nghe được tin tức phải phái người đi theo bẩm báo phụ hoàng một tiếng, lúc này mới tới chậm một chút." Hắn lời vừa nói ra, sắc mặt những hoàng tử khác cũng có chút không xong. Bất kể bởi vì tư tâm có thật nghĩ tới hay không, bọn họ quả thật cũng không có phái người đi bẩm báo phụ hoàng, lần này không ngờ bị Mộ Dung Dục đoạt trước. Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu cười nói: "Tứ ca, Lục ca trong ngày thường hiếu thuận với phụ hoàng nhất, lại lo lắng an ủi Lục tẩu, cho nên mới tới chậm thôi." Bát hoàng tử năm nay mới mười tám tuổi cũng không phải người dễ bắt bạt, ngoại tổ phụ của hắn là hộ quốc Đại tướng quân, tay cầm binh quyền thiên hạ. Mặc dù hắn so với đám người Mộ Dung Dục nhỏ hơn không ít, nhưng là một người có tư cách tranh đoạt vị trí nhất. Mọi người nghe Mộ Dung Chiêu nói liền nhìn sắc mặt Mộ Dung Dục có chút kỳ quái. Vương phi mất tích, Cung vương còn ngồi ở chỗ nầy nhìn lôi đài tỷ võ. Quả nhiên... Bảo tàng Cố gia so với vương phi quan trọng hơn. Hơn nữa có tin đồn Cung vương vì Cố gia Đại tiểu thư từng có quan hệ nên cùng với vương phi nghe nói tương kính như tân, tại sao nhìn thế nào cũng cảm thấy dung nhan Cung vương ôn văn nhĩ nhã lộ ra mấy phần giả dối. Mộ Dung Hiệp xuy cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu nói: "Bát đệ nói đúng, bổn vương hiểu lầm Lục đệ." Ngồi ở đầu tiên Đại hoàng tử phúc vương Mộ Dung Khác có chút nhức đầu liếc mắt nhìn huynh đệ phía dưới, trầm giọng nói: "Tứ đệ, Bát đệ, ngay trước mặt người ngoài, bớt tranh cãi một tí." Mộ Dung Hiệp coi như cho Mộ Dung Khác mặt mũi, nhàn nhạt gật đầu một cái, Mộ Dung Chiêu lại khẽ hừ một tiếng trực tiếp nghiêng đầu qua chỗ khác. Mẫu phi của hắn là chi nữ hộ quốc Đại tướng quân, mà mẫu phi của Mộ Dung Khác chỉ là một cung nữ nho nhỏ, hắn tự nhiên có tư cách xem thường Mộ Dung Khác người đại ca này. Mộ Dung Khác thân là con trai lớn, lại bị đệ đệ của mình xem thường mặt mũi như vậy, sắc mặt cũng khó coi. "Đại ca, Bát đệ còn nhỏ, chớ có chấp nhặt với hắn." Bên cạnh, Mộ Dung Hi nhàn nhạt nói. Mộ Dung Khác nhìn Mộ Dung Hi một mặt trầm tĩnh, lại nhìn phía dưới thần sắc khác nhau của huynh đệ thở dài cũng không nói thêm gì nữa. Nhị đệ xuất thân tôn quý, mới vừa vừa sanh ra đã được sắc phong làm thái tử, hôm nay cũng có thể nhẫn được. Hắn lại có cái gì không chịu được? Hắn cũng muốn nhìn một chút mấy đệ đệ rốt cuộc muốn làm ầm ĩ thế nào. Bên này mấy hoàng tử minh tranh ám đấu, bên kia sứ thần các nước ngược lại như xem hí kịch. Trên đài đao quang kiếm ảnh, dưới đài miệng lưỡi sắc bén, quả thật là một vở kịch hay. Dung Diễm như có điều suy nghĩ nhìn mấy hoàng tử Hoa Quốc đối diện. Suy nghĩ một chút, mới quay đầu nhìn về Dung Cẩn bên cạnh hỏi: "Cửu đệ, hoàng tử Hoa Quốc, Cửu đệ cảm thấy vị nào mới lương xứng với Lục muội?" Công chúa mang tới, tự nhiên sẽ không chỉ vì chúc thọ Hoa Hoàng, đương nhiên muốn liên hôn, nên muốn chọn ra người thích hợp nhất. Nếu như công chúa Tây Việt có thể trở thành vương hậu tương lai của Hoa Quốc dĩ nhiên là tốt nhất, coi như không thể... trong hoàng thất Hoa Quốc có thể lưu lại huyết mạch Tây Việt cũng rất tốt. Dung Cẩn lười biếng ngáp một cái, nhàn nhạt nói: "Tứ ca làm chủ cũng được, thần đệ nào có hiểu được mấy chuyện này? Có điều thần đệ ngược lại cảm thấy, Tứ ca thay vì suy nghĩ hoàng tử nào có thể thắng trữ vị, còn không bằng trực tiếp suy tính ngôi vị hoàng đế kia. Hoàng đế Hoa Quốc từ trước đến nay thọ cao, Hoa Hoàng năm nay bất quá năm mươi tuổi, nhìn bộ dáng kia sống thêm hai mươi năm cũng không phải là không thể nào. Nói không chừng... Hoàng đế Hoa Quốc kế nhiệm tiếp chính là huyết mạch của công chúa Tây Việt chúng ta rồi đó." "Cửu đệ thận trọng." Dung Diễm trầm giọng nói, đối với Cửu đệ xưa nay ngôn hành vô kỵ có chút bất đắc dĩ. Bên cạnh Hoài Dương công chúa có chút không nhịn được, "Cửu ca, ngươi có ý gì?" Đồng dạng là hòa thân, gả cho vương gia đang lúc thịnh niên tuấn lãng và gả cho lão đầu tử năm mươi tuổi khác nhau cũng không nhỏ. Cho dù lão đầu tử kia là vua của một nước, thân là công chúa Tây Việt công chúa, Hoài Dương công chúa cũng không muốn ủy khuất mình. Nàng nếu như gả cho hoàng tử, vô luận thế nào hoàng tử cũng sẽ không chậm trễ mình, nhưng nếu như vào cung làm phi, Hoa Hoàng nhiều nhất phong nàng một phi vị, còn phải cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm. Cho dù Hoa Hoàng nhìn qua cũng không giống như lão đầu tử năm mươi tuổi, nhưng Hoài Dương công chúa cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi xuân xanh. Dung Cẩn mạn bất kinh tâm nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng để cho ngươi tới hòa thân, ngươi cho rằng kén phò mã sao?" "Ngươi!" "Hoài Dương." Dung Diễm trầm giọng ngăn cản Hoài Dương công chúa, như có điều suy nghĩ, hiển nhiên lời nói của Dung Cẩn cũng làm cho hắn có một tia dao động. Hắn phụng hoàng mệnh tới vì Hoa Hoàng chúc thọ, thuận tiện đưa công chúa liên hôn, tự nhiên nên vì Tây Việt tranh thủ lợi ích lớn nhất. Chỉ cần làm xong chuyện này, trở về nước phụ hoàng tất nhiên sẽ Long tâm vui vẻ... "Tứ ca..." Hoài Dương công chúa biến sắc, rưng rưng nhìn Dung Diễm. Dung nhan bất đắc dĩ thở dài, nói: "Hôm nay ở bên ngoài, trở về bàn lại đi." Dung Cẩn nhàn nhạt liếc hai người một cái, đứng dậy. "Cửu đệ, ngươi đây là..." Dung Cẩn không nhịn được liếc mắt nhìn trên lôi đài đánh nhau, khinh thường nói: "Có cái gì tốt mà nhìn? Giống như một đám ngốc tranh một món đồ thối cực kỳ nhàm chán. Tứ ca có đi hay không?" Dung Diễm tự nhiên không thể đi, Dung Cẩn xưa nay bất kể quốc sự, tùy hứng làm bậy. Dung Diễm lại không thể như thế, vô luận là bảo tàng Cố gia hay là Cửu Chuyển Linh Lung cũng làm cho hắn động tâm. Mặc dù Cửu Chuyển Linh Lung coi như lấy được mình cũng không giữ được, nhưng nếu như ngay cả tranh thủ một cái cũng không có, trở về cũng không tiện hướng phụ hoàng giao phó. "Vậy... Cửu đệ trước chung quanh đi dạo đi, chú ý an toàn." Dung Diễm giống như ca ca tốt dặn dò. Dung Cẩn khinh thường hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi. Một thuyền hoa khác trên sông, vị trí cửa sổ lầu hai một thiếu niên bạch y tuấn tú bất phàm đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn đám đông bờ sông đối diện bắt đầu đánh nhau mặt mày mỉm cười. "Thanh Thanh, ngươi thật sự an bài một tiết mục nhàm chán." Giọng nam thong thả ở trên lầu truyền tới, thiếu niên quay đầu lại liền thấy mỹ nam tử áo đen đứng ở cửa thang. Dung Cẩn nhìn người nữ giả nam trang bộ dáng giống như kim đồng tuấn tú, nhìn lại một chút lầu hai lớn như thế nhưng không gian lại yên lặng liên tục thở dài nói: "Thanh Thanh thật tốt, khó trách cũng không thiếu tiền." Chiếc lâu thuyền này dĩ nhiên là Phùng Chỉ Thủy chuẩn bị, Cố gia ở kinh thành có một gia trà lâu thuyền. Lầu dưới như cũ khách thuyền chi dùng, cung phẩm chất trà ngắm cảnh nghe khúc, trên lầu lại đơn độc giữ lại. Mộc Thanh Y nhìn nơi xa, cười nói: "Nhàm chán sao? Ta thấy thế nào tất cả mọi người rất hưng phấn đây?" Dung Cẩn thở dài nói: "Bởi vì tài tử điểu vì thực vong a. Nếu không phải biết trước tính toán của Thanh Thanh, nói không chừng ngay cả bổn công tử cũng nhịn không được chen vào một tay." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Cõi đời này người nào thiếu tiền, Cửu công tử cũng sẽ không thiếu tiền." Có Mai gia đệ nhất phú thương ở Tây Việt âm thầm ủng hộ, Dung Cẩn làm sao có thể thiếu tiền? "Thanh Thanh có nghĩ tới làm sao kết thúc chưa? Cửu Chuyển Linh Lung..." Không cần nhìn Dung Cẩn cũng biết, nếu nói Cửu Chuyển Linh Lung tuyệt đối là giả. Mộc Thanh Y vô tội nháy mắt, hỏi: "Tại sao muốn ta kết thúc? Ở trong đó... Hiện tại có ai hay vật gì có liên quan tới ta sao?" Ngay cả lưu lại hai người trông chừng bảo vật cũng không có bất cứ quan hệ gì với Cố gia. Về phần tất cả người tham dự chuyện này, ngay từ lúc lôi đài bắt đầu cũng đã rời khỏi kinh thành rất xa rồi. Nếu như những hoàng tử vương gia vui lòng bốn phương tám hướng từng bước từng bước bắt trở lại, nàng cũng thờ ơ. Bởi vì những người này biết cũng rất có hạn. Từ đầu tới đuôi, vô luận là nàng hay Phùng Chỉ Thủy, cũng không có lộ diện. Dung Cẩn nhìn thiếu nữ trước mắt bởi vì nam trang mà có vẻ mặt càng thêm non nớt, mỉm cười một tiếng nói: "Thanh Thanh dùng thủ đoạn này, bổn công tử bội phục." Mộc Thanh Y lạnh nhạt nói: "Cửu công tử có bản lãnh vụng trộm thêm dầu vào lửa, Thanh Y cũng sâu sắc bội phục." Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn nhau cười một tiếng. Ai cũng không phải là người tốt lành gì, ai cũng không cần coi nhẹ ai. Dung Cẩn ngồi xuống đối diện Mộc Thanh Y, giơ tay lên rót cho mình một chén trà rồi dựa vào ghế tự nhiên uống trà. Vừa nói: "Chu Biến điều đi một nửa nhân mã phủ Cung Vương đi Nam Sơn tìm Chu Minh Yên, những người còn lại, coi như cộng thêm người phủ Ninh Vương thì người trong tay ta cũng có thể đủ để ứng phó. Nhưng Thanh Thanh có nghĩ tới, Thúy Vi Sơn và biệt viện Mộ Dung Dục cách nơi này đều không xa, nếu như kinh động Hoa Hoàng..." Nếu như kinh động Hoa Hoàng, điều động cấm quân. Như vậy vô luận là hắn hay Mộc Thanh Y cũng không thể ứng phó nổi với cấm vệ quân. Có câu nói, cường long không áp địa đầu xà, mà ở trong đô thành Hoa Quốc, không chỉ có địa đầu xà là Hoa Hoàng, cường long cũng là hắn. Luận võ lực, không có người có thể ở chỗ này cùng hắn chống lại. Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Mộ Dung Dục sẽ không để cho hoàng đế biết hắn giấu Cố Tú Đình ở biệt viện. Nếu như ta đoán không sai, hắn nhất định đã nói cho Hoa Hoàng Cố Tú Đình đã chết. Nếu để cho Hoa Hoàng biết Cố Tú Đình còn sống, tội khi quân... Mộ Dung Dục không kham nổi."  "Xem ra Thanh Thanh đã tính toán tốt lắm."Dung Cẩn thở dài nói. Có nhiều hăng hái quan sát thiếu niên bạch y trước mắt dường như cũng ngây thơ không lo, rốt cuộc phải nhanh nhẹn và tài trí mưu lược thế nào, mới để cho thiếu nữ mười sáu tuổi dám đùa giỡn cả hoàng thất Hoa Quốc và sứ thần các nước sứ thần trong lòng bàn tay? Cố Tú Đình... Dung Cẩn cau mày, hắn sớm nên phát hiện tất cả mọi chủ đề cũng là vì cứu Cố Tú Đình. Vô luận nếu nói Cửu Chuyển Linh Lung, bảo tàng Cố thị hay bắt cóc Cung vương phi thậm chí tính toán Mộ Dung An, tất cả cũng vì cứu Cố Tú Đình mà ra. Cố Tú Đình đối với Thanh Thanh mà nói có quan trọng như vậy sao? Biểu ca biểu muội cái gì, ghét nhất! Mộc Thanh Y im lặng nhìn nam tử dung nhan tuấn mỹ một lát nghi ngờ một lát tức giận một lát như hiểu rõ một lát lại cắn răng nghiến lợi, bây giờ lười phải đi suy đoán vào lúc này trong lòng Dung Cẩn rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì. Đáng tiếc nàng không hiếu kỳ, Dung Cẩn cũng không dễ dàng như vậy bỏ qua. Dung Cửu công tử gục xuống bàn, buồn bả nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện: " Thanh Thanh, bổn công tử phát hiện cuộc trao đổi này thua thiệt." "nguyện nghe rõ ràng."Mộc Thanh Y liếc mắt, nhàn nhạt nói. Dung Cẩn mặt nghiêm túc nhìn nàng: "Bổn công tử... Sẽ không giúp mình cứu một tình địch chứ?" Mộc Thanh Y ngẩn ra, suýt nữa bị nước trà sặc chết. Ho nhẹ hai tiếng mới lạnh nhạt nói: "Cửu công tử ngươi suy nghĩ nhiều quá, thứ nhất, ta cùng biểu ca chỉ có tình huynh muội. Thứ hai, coi như chúng ta có những thứ khác, biểu ca cũng không phải tình địch của Cửu công tử ngươi."Bởi vì chúng ta căn bản là không quan hệ a, khốn kiếp. Diễn trò quá nhiều một ngày nào đó sẽ lượn chính mình vào, ta chờ xem ngươi bị báo ứng! Dung Cẩn mở to hai mắt, vô tội nhìn Mộc Thanh Y. Bộ dáng kia dường như đang nói, coi như bổn công tử có báo ứng, cũng muốn lôi kéo Thanh Thanh theo. Mộc Thanh Y tự dưng rùng mình. "Tiểu thư, công tử."Vô Tâm đi lên lâu, liếc mắt nhìn Dung Cẩn ngồi ở đối diện, mới đi tới bên cạnh Mộc Thanh Y cung kính nói. Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý Vô Tâm rốt cuộc là thần phục Dung Cẩn nhiều hơn hay là đối với mình trung thành hơn một chút. Nhìn dáng dấp cũng biết Vô Tâm đi theo Dung Cẩn không phải một ngày hai ngày, muốn để cho hắn nhanh như vậy liền thần phục với mình, Mộc Thanh Y tự nhận không có sức quyến rũ lớn như vậy. Nếu thật thành công, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Vô Tâm đối với Dung Cẩn vốn cũng không trung thành, mà một người bất trung Mộc Thanh Y cũng không dám dùng. "Chuyện gì?"Mộc Thanh Y lạnh nhạt hỏi. Vô Tâm cung kính nói: "Bên sông Đoan Vương điện hạ và Bắc Hán Việt Vương còn có mấy vị hoàng tử Hoa Quốc cũng xuất thủ." Mộc Thanh Y lơ đễnh, vốn đã ước oán trước chuyện tình: " Bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được, Cửu công tử, mới vừa rồi ngươi hỏi cuối cùng đồ sẽ rơi vào trong tay ai?"Dung Cẩn cười nói: "Xem ra Thanh Thanh có đáp án." Ánh mắt Mộc Thanh Y hướng ra ngoài, trên mặt sông một chiếc thuyền hoa không tính lớn đang từ từ chạy tới bờ sông. Thuyền hoa màu vàng tinh kỳ rõ ràng tỏ rõ ra thân phậnchủ nhân thuyền hoa. "Hoa Hoàng."Dung Cẩn trầm giọng nói. Mộc Thanh Y lại cười nói: "Cửu công tử tin tức linh thông, phải biết đệ nhất cao thủ Hoa Quốc... Niếp Vân là thiếp thân thị vệ kiêm đại nội thống lĩnh bên cạnh Hoa Hoàng đi?"Dung Cẩn mày kiếm nhíu lại, càng muốn cùng Mộc Thanh Y tranh cãi: "Coi như Niếp Vân là đệ nhất cao thủ Hoa Quốc, cũng chưa chắc là đối thủ Ca Thư Hàn a."Ca Thư Hàn được xưng đệ nhất cao thủ Bắc Hán, quan trọng nhất là Ca Thư Hàn hàng năm chinh chiến, chiến trường chém giết vô số, bàn về kinh nghiệm đối địch chỉ sợ Niếp Vân ngay cả kinh thành cũng không có ra khỏi..." Mộc Thanh Y Du Nhiên(tự nhiên) đung đưa chén trà trong tay, cười nhạt nói: "Thanh Y từng nghe người ta nói quá, đương kim thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ có năm người. Đệ nhất cao thủ Hoa Quốc bạch y hàn thương Niếp Vân, đệ nhất cao thủ Bắc Hán  Mạc Bắc Sát Thần Ca Thư Hàn, còn có Đại tướng quân Tây Việt uy phong Nam Cung Tuyệt. Còn có đệ nhất cao thủ không biết từ nước nào thiên hạ phú hào Ngụy công tử và Vân Ẩn công tử càng thêm thần bí khó lường. Mà nghe nói... Thứ hạng của năm vị cao thủ, Niếp Vân và Ca Thư Hàn chia nhóm thứ hai cùng thứ tư, nói thế nào, cũng là Niếp Vân có cơ hội nhiều hơn một chút thôi?" Lần này, Dung Cẩn thở dài thật không biết nên nói cái gì: "Ngay cả Vân Ẩn cũng có thể biết, Thanh Thanh tin tức linh thông đích thật làm cho bổn công tử kinh ngạc a." Cõi đời này thật ra thì cũng không có ai nói xưng hô  năm đại cao thủ thiên hạ, mà cao thủ nổi danh nhất tự nhiên là Ca Thư Hàn, Niếp Vân cùng Nam Cung tuyệt. Về phần Vân Ẩn, ngay cả trên giang hồ người biết cũng không nhiều. Mà Ngụy công tử mặc dù danh dương thiên hạ, nhưng mọi người cũng cho rằng hắn là một thương nhân phú khả địch quốc, mà không phải một võ lâm cao thủ. Nhưng Mộc Thanh Y không chỉ có biết, thậm chí ngay cả thực lực năm người này đều có hiểu biết, mặc dù chưa chắc hoàn toàn chính xác, dù sao năm người này trừ Nam Cung Tuyệt và Ca Thư Hàn đã từng đã giao thủ ra, căn bản cũng không có gặp qua. Nhưng từ kinh nghiệm của bọn họ và chiến tích tới phân tích, cũng không coi là không có đạo lý. Mộc Thanh Y nhìn bộ dáng lười phải rối rắm của Dung Cửu, nàng cười mà không nói. Nàng tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết nàng hiểu rõ những cao thủ này thật ra thì cũng đến từ một người. Một người được giang hồ xưng là Bách Hiểu Sanh, năm đó đã từng ở Tụy Hồng Các một tháng—— Văn Hoa công tử Thái Sử Hành. Dung Cẩn nhìn Mộc Thanh Y bình tĩnh, thở dài nói: "Xem ra ta tính toán Tứ ca không thành." Mộc Thanh Y không có gì thành ý an ủi: "Coi như Cửu Chuyển Linh Lung là thật, Đoan vương chỉ sợ cũng không mang nó trở về Tây Việt được. Cũng không cần quá mức thất vọng." Hiện tại đồ là giả, cướp được sẽ càng thêm thất vọng, cho nên Đoan vương cũng không phải là người thảm nhất. Dung Cẩn cười híp mắt nói: "Nếu là thật, nói không chừng bổn công tử đã đi đoạt." Mộc Thanh Y mỉm cười cười nói: "Nếu là thật, ta có thể đưa cho ngươi." "Nói như vậy, Cố gia là thật không có Cửu Chuyển Linh Lung?" Dung Cẩn cười hỏi. Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Cõi đời này... Có mấy người từng thấy Cửu Chuyển Linh Lung? Hoặc nói hoàng đế tiền triều khai quốc thật sự có Cửu Chuyển Linh Lung. Nhưng Thái tổ hoàng đế Hoa Quốc tuyệt đối không có." "Nói thế nào?" "Ngay từ lúc tiền triều, Cửu Chuyển Linh Lung được tuyên dương giống như thánh vật, chi giả được thiên hạ. Bản thân Thái tổ Hoa Quốc chính là người bất chánh, nếu như hắn có Cửu Chuyển Linh Lung sớm đã lấy ra để chứng minh mình chính là thiên mệnh. Nhưng Thái tổ tại vị hơn hai mươi năm, cũng không có người thấy Cửu Chuyển Linh Lung. Hôm nay nếu nói sách sử ghi lại, chỉ là Thái tổ sau khi qua đời sử quan biên soạn thêm để điểm tô cho hình tượng của Thái tổ. Trở lại bổn triều Thái tổ bắt đầu cuộc sống thường ngày, cũng không có nhắc Cửu Chuyển Linh Lung." Mộc Thanh Y dựa vào ghế, chậm rãi mà nói. Dung Cẩn than thở: "Thanh Thanh thật là tinh thông sử sách, bổn công tử bội phục không thôi." Mộc Thanh Y đối với tâng bốc của hắn cũng không quan tâm, chỉ nhìn thái độ xem thường của Dung Cẩn nàng cũng không tin Dung Cẩn sẽ không biết những thứ này. "Khởi bẩm tiểu thư, lôi đài bên kia... Đã phân thắng bại." Một tiểu nhị bộ dáng nam tử đi lên cung kính bẩm báo nói. "Cuối cùng người nào thắng?" "Là Niếp thống lĩnh." Nam tử nói. Mộc Thanh Y cũng không ngoài ý muốn, đứng dậy đối với Dung Cẩn cười nói: "Tế điện muốn bắt đầu, Cửu công tử phải đi thuyền rồng, còn ở đây với ta xem náo nhiệt?" Dung Cẩn miễn cưỡng duỗi hạ lười thắt lưng, nói: "Thuyền rồng có cái gì tốt để nhìn? Dĩ nhiên là đi theo Thanh Thanh đi. Bất quá, ngươi rốt cuộc giấu bảo đồ chỗ nào rồi? Cẩn thận nếu không đụng phải người của Hoa Hoàng." Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Yên tâm, muốn tìm ra nơi giấu bảo đồ, còn phải cần thời gian. Hơn nữa, còn có nửa khắc tế điển nên bắt đầu, bản đồ đã tới tay, Hoa Hoàng sẽ không gấp. Về phần Cửu Chuyển Linh Lung... Ít nhất phải mấy ngày nữa hắn mới có thể nhìn ra thiệt giả đi." "Bổn công tử quả nhiên không nên hoài nghi bố trí của Thanh Thanh, đi thôi, đi xem náo nhiệt." Dung Cửu công tử áy náy nói, chẳng qua là trong đôi mắt tà mị kia tràn đầy ánh sáng e sợ thiên hạ không loạn.