Thịnh Thế Mưu Thần
Chương 4 : Minh trào ám phúng
Thấy mẫu thân đến, trên mặt Mộc Vân Dung và Mộc Linh thoáng vui vẻ, Mộc Vân Dung càng thêm đắc ý hất càm lên, liếc Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y lạnh nhạt mà nhìn, phảng phất như hoàn toàn không có một chút để ý nào.
Mộc Trường Minh thấy Tôn thị vội vàng đi đến, nhíu mày một cái: "Phu nhân, sao nàng lại tới đây?"
Tôn thị liếc mắt nhìn khuôn mặt ngọc đỏ ửng của nữ nhi, có chút oán hận nói: "Hầu gia, coi như Vân nhi có làm sai chuyện gì, ngài trách phạt là được, tại sao lại có thể đánh mặt con. Thể diện cô nương gia quan trọng cỡ nào, nếu để cho người ngoài thấy được....."
Mộc Vân Dung cũng đi tới nhào vào ngực Tôn thị, nức nở khóc: "Nương, nữ nhi rất ủy khuất...."
Thấy thê tử đỏ mắt muốn nói gì đó, còn có bộ dáng khóc nức nở của nữ nhi, trên mặt Mộc Trường Minh thoáng qua một tia khó xử không thôi, nhưng ông mới vừa phạt Mộc Vân Dung, cũng không tiện rút lại lời đã nói ra.
Đứng bên cạnh, Mộc Thanh Y bước lên từng bước, thản nhiên nói: "Di dương, không phải phụ thân đánh Tam tỷ, là ta ra tay."
Một tiếng di nương, làm cho Tôn thị sửng sốt một chút. Kể từ sau khi mẹ ruột Trương thị của Mộc Thanh Y qua đời, quan hệ giữa Mộc Thanh Y và Hầu phủ vẫn có chút lạnh nhạt. Nhưng Mộc Thanh Y trời sinh tính tình nhu nhược, Tôn thị cũng không có để nàng vào mắt. Ngày thường gặp nhau, mặc dù Mộc Thanh Y không chịu gọi nàng là mẫu thân, nhưng thỉnh thoảng sẽ kêu nàng một tiếng phu nhân. Mà không nghĩ tới hiện tại, tại sao lại thành di nương rồi, hơn nữa....Mộc Thanh Y lại dám đánh Vân Dung?
Đối với ánh mắt quan sát của Tôn thị, Mộc Thanh Y cũng không né tránh, chẳng qua là lạnh nhạt nói tiếp: "Xin di nương không nên trách cứ phụ thân, Tam tỷ là do ta đánh. Hơn nữa, Thanh Y thân là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, cũng có tư cách quản giáo thứ nữ không phải con mẹ cả. Tôn di nương, bà nói có đúng hay không?"
Trên mặt Tôn thị thoáng qua một tia khó chịu, nếu như nói một câu trước đó Mộc Thanh Y kêu một tiếng di nương đã coi như còn có một tia tôn trọng, mà một câu sau lại trực tiếp phơi bày thân phận của Tôn di nương. Đối với đích nữ mà nói, quả thật thiếp thất chính là một nửa người làm. Nàng lại còn hỏi bà ta có phải hay không? Bà ta còn có thể nói gì? Nói không phải sao?
Thật lâu sau, rốt cuộc Tôn thị mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Mộc Thanh Y, mạnh mẽ cười nói: "Y nhi nói đúng....Nếu như Dung nhi có chỗ nào làm cho Y nhi tức giận, di nương xin thay mặt nàng xin lỗi với con. Con hãy nhìn trên phần đều là người thân ruột thịt mà tha cho nàng lần này đi. Dung nhi, còn không mau bồi tội với Tứ muội con?"
Mộc Thanh Y cười lạnh trong lòng, nhàn nhạt nói: "Tôn di nương nói quá lời rồi, mẫu thân không có ở đây, tuổi tác của tổ mẫu lại cao, vì tổ mẫu và phụ thân, Thanh Y chia sẻ một phần cũng không có gì."
Nghe nàng nói, trong lòng Tôn thị căng thẳng, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y: Đừng nói là nha đầu này muốn đoạt quyền đi?
Tôn ti ở Hoa Quốc rất rõ ràng, nếu như Mộc lão phu nhân không cầm quyền, thì quả thật Mộc Thanh Y có thể lấy danh nghĩa đích nữ chưa xuất giá của phủ Túc Thành Hầu mà chấp chưởng sự vụ. Chẳng qua, tính tình của Mộc Thanh Y vốn yếu đuối nhu nhược, trầm mặc ít nói, Tôn thị cũng chưa từng đặt nàng vào lòng. Đừng nói là Mộc Thanh Y không thể nào đi tranh, coi như đem Mộc gia đặt vào tay nàng, nàng cũng chưa chắc xử lý được. Nhưng mà hiện tại, theo bản năng, Tôn thị lại thấy một tia nguy hiểm. Trong lòng không khỏi oán thầm nữ nhi trong cung và Mộc Trường Minh, nếu như không phải bà không có phong hào chính thức, lúc này như thế nào mà bị nha đầu này nói đến mức tiến thoái lưỡng nan (*đi tới hoặc lui đều khó khăn - Nuy)? Vô luận bà có tính toán nhiều hơn nữa, chỉ cần Mộc Thanh Y lôi thân phận đích nữ ra là bà sẽ lập tức rơi xuống hạ phong.
Nhìn nữ nhi và thê tử giằng co, Mộc Trường Minh có chút không nhịn được nhíu mày, phất tay, nói: "Tốt rồi, Vân Dung không tôn trọng mẹ cả, phạt đến Từ Đường quỳ ba ngày. Người nào cũng không thể cầu xin tha! Thanh Y, con bệnh nặng mới khỏi, trở về viện mình nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn cái gì thì cho người nói với....di nương của con một tiếng là được." Vốn Mộc Trường Minh muốn nói là mẫu thân, nhưng vừa rồi nữ nhi này cố ý cường điệu thân phận đích thứ, Mộc Trường Minh cũng chỉ có thể nói theo là di nương, dù sao Mộc Thanh Y cũng chưa từng gọi Tôn thị một tiếng mẫu thân, Mộc Trường Minh cũng lơ đễnh. Sắc mặt Tôn thị đứng bên cạnh cũng thay đổi, vốn là dung nhan xinh đẹp dịu dàng cũng hơi có chút dữ tợn.
Mộc Thanh Y rũ mắt, gật đầu thuận theo: "Dạ, nữ nhi đa tạ phụ thân quan tâm." Mộc Thanh Y rất rõ ràng cái gì gọi là có chừng có mực, đánh Mộc Vân Dung một bạt tay, lại để cho Mộc Trường Minh phạt nàng ta quỳ ở Từ Đường là đủ rồi.
Nếu như ép buộc quá mức, rất dễ dàng làm cho Mộc Trường Minh bất mãn.
Thấy Mộc Thanh Y biến tiến lui, lúc này Mộc Trường Minh mới hài lòng gật đầu một cái, rồi nhìn Mộc Vân Dung, chậm rãi nói: "Mấy ngày nay tốt nhất là con nên tự kiểm điểm lại mình, nếu sau này còn để phụ thân nghe được con có lời bất kính với mẹ cả, thì không chỉ phạt quỳ ở Từ Đường ba ngày như vậy đâu."
Mộc Vân Dung có chút không cam lòng, Tôn thị vội vàng nháy mắt cảnh cáo nàng. Mộc Vân Dung cắn cắn môi, oán hận trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y, lúc này mới thấp giọng đáp: "Nữ nhi đã biết."
Mộc Trường Minh hài lòng gật đầu, nói: "Biết là tốt rồi, Linh nhi, Sâm nhi, đi thôi."
"Dạ, phụ thân." Mộc Linh và Mộc Sâm cùng nhau lên tiếng.
"Phụ thân, đại ca, nhị ca đi thong thả." Mộc Thanh Y nhẹ nhàng thi lễ, nhỏ giọng nói.
Mộc Sâm đi ở cuối cùng quay đầu lại nhìn thiếu nữ áo trắng đứng cúi đầu không xa. Đầu hơi cúi xuống nên không thấy rõ thần sắc của nàng, chẳng qua bộ dạng cung kính đứng đó lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác ưu nhã và vui tai vui mắt khó diễn tả, khác một trời một vực với bộ dáng nhút nhát rụt rè thường ngày. Mộc Sâm nhíu mày, xoay người đi theo.
Đợi đến khi đoàn người Mộc Trường Minh đã đi xa, Mộc Thanh Y mới xoay người lại, cười nhạt: "Tôn di nương, ta đi về trước."
Tôn thị vội vàng cắn răng, nói: "Tứ tiểu thư đi thong thả!" Kể từ sau khi phu nhân tiền nhiệm (*trước kia - Nuy) Túc Thành Hầu qua đời, bà ta cũng chưa nghe lại xưng hô Tôn di nương, hôm nay Mộc Thanh y một lần nữa đánh vào mặt bà, tại sao lại không thể làm cho bà ta tức giận được?
Mộc Thanh Y không có ý định để ý tới tâm tình của Tôn di nương, xoay người mang theo Chân Nhi tự nhiên rời đi. Nàng là đích nữ duy nhất của phủ Túc Thành Hầu, nàng là nữ nhi của Tần quốc phu nhân, trong phủ này ngoại trừ Mộc lão phu nhân và Túc Thành Hầu, nàng không cần cố kỵ bất luận kẻ nào. Hơn nữa....Cho dù là hai người kia, cũng chỉ là tạm thời thôi.
"Nương! Ngài xem một chút....Ngài xem con tiện nhân kia một chút!" Nhìn bóng lưng đi xa của Mộc Thanh Y, Mộc Vân Dung nổi giận đùng đùng, kêu lên: "Con tiện nhân kia lại dám giễu cợt con như thế, tại sao phụ thân lại giúp nó? Còn phạt con quỳ ở Từ Đường ba ngày! Nương....Con không muốn, con không muốn! Con muốn vào cung gặp đại tỷ xin phân xử!"
"Đủ rồi!" Tôn thị cau mày, có chút bất mãn nói với nữ nhi: "Con xem một chút con có giống như thiên kim Hầu phủ không? Đừng quên con sẽ lập tức gả vào phủ Ninh Vương. Cái ghế Ninh vương phi như thế nào mà có, con không biết sao? Trước khi xuất giá con bớt đi trêu chọc Mộc Thanh Y, coi như bây giờ con vào cung, đại tỷ của con cũng sẽ không đứng về phía con đâu." Vốn người có hôn ước với Ninh vương chính là Mộc Thanh Y, mặc dù bị phủ Túc Thành Hầu lấy lý do tính tình nhu nhược yếu đuối của Mộc Thanh Y sẽ không cách nào đảm nhiệm được trọng trách của Ninh vương phi nên mới đổi qua cho Mộc Vân Dung. Nhưng mà nếu chưa xuất gả đã bắt đầu chèn ép vị hôn thê trước kia, truyền đi thì danh tiếng của Mộc Vân Dung cũng không phải tốt lành gì.
Mộc Vân Dung cau mày, ánh mắt giận dữ tới đỏ ửng: "Rõ ràng là nàng! Là nàng nguyền rủa Ninh vương...Con mới....."
"Được rồi, tạm thời không cần để ý tới mấy thứ này." Tôn thị cau mày, nói: "Ninh vương bị trọng thương, con là hôn thê cũng nên bày tỏ một chút, đừng có day dưa với mấy chuyện vặt này nữa. Đợi con thành Ninh vương phi, con nhìn thử nàng còn có tư cách gì tự cao tự đại trước mặt con nữa."
Nghe nương nói vậy, lúc này sắc mặt cũng Mộc Vân Dung mới dễ nhìn một chút, dung mạo Ninh vương tuấn mỹ vô song, lại là một trong những vị hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Chờ nàng trở thành Ninh vương phi, con tiện nhân Mộc Thanh Y kia còn không phải mặc cho nàng chà đạp sao. Nàng nhất định sẽ đem nàng ta phối hôn cho một nam nhân xấu xí nhất, vô năng nhất!
"Nương, Mộc Thanh Y vũ nhục người như vậy, người, người cũng không có tức giận sao?" Mộc Vân Dung chớp chớp mắt, kéo tay Tôn thị, dịu dàng nói.
Tôn thị cắn răng, thấp giọng nói: "Nương còn có thể làm gì? Nàng là đích nữ, mà ta ngay cả phong hào cũng không có!"
Mộc Vân Dung nở nụ cười bên môi, biết trong lòng nương nhất định là vô cùng hận Mộc Thanh Y. Kéo tay Tôn thị, dịu dàng nói: "Nương, chờ nữ nhi làm Ninh vương phi, nhất định sẽ nhờ Ninh Vương cầu xin hoàng thượng ban cho ngài phong hào."
Tôn thị từ ái nhìn nữ nhi, nói: "Đứa bé ngoan, nương biết là con là đứa hiếu thuận nhất."
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
67 chương
20 chương
1 chương
292 chương
40 chương
24 chương
18 chương