Thịnh Thế Mưu Thần
Chương 17 : Tây Việt Cửu hoàng tử
Chuyển ngữ: Nuy
****
“Công tử!”
Trong hậu viện Lãnh Hương Các, nữ tử tử y Ngọc Nương đang điều chế hương, thì một bóng dáng hắc y lảo đảo từ bên ngoài xông vào, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất. Thấy người tới là ai, Ngọc Nương sợ hết hồn, lập tức vội vã bước tới, lo lắng hỏi: “Công tử, ngài thế nào?”
“Không có sao?” Dung Cẩn đẩy Ngọc Nương muốn đỡ mình, mày kiếm hơi nhíu, khoát tay một cái.
Ngọc Nương cẩn thận quan sát Dung Cẩn một lát, mới nói: “Công tử lại phát bệnh, nhưng quên uống thuốc sao?”
Dung Cẩn hừ nhẹ, đi đến một cái ghế, ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói: “Không có việc gì. Bọn người tứ ca đến?”
Ngọc Nương gật đầu: “Bẩm công tử, buổi sáng hôm nay, tứ công tử và lục tiểu thư đã đến kinh thành. Nếu như công tử không xuất hiện….Chỉ sợ sẽ làm cho tứ công tử hoài nghi.”
Dung Cẩn khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Hắn có thể hoài nghi gì? Phái người truyền tin cho hắn, nói bản công tử bị bệnh.” Vốn Tây Việt đế phái huynh đệ bọn họ cùng nhau tới trước chúc thọ cho Hoa Hoàng, bất quá mới vừa rời khỏi cảnh nội Tây Việt thì hai người mỗi người một ngả. Dung Diễm có tính toán không muốn cho Dung Cẩn biết, mà Dung Cẩn tự nhiên cũng có chuyện mình muốn làm. Vừa rời khỏi tầm mắt của Dung Diễm, Dung Cẩn lập tức ra rôi thúc ngựa chạy tới kinh thành Hoa Quốc, ngược lại lại sớm hơn mấy ngày so với Dung Diễm.
Thấy Dung Cẩn đã hạ quyết tâm, Ngọc Nương cũng đành nhận lệnh.
Dung Cẩn ngồi trên ghế, một tay chống trán trầm tư. Hắn không nói lời nào, tự nhiên Ngọc Nương cũng không dám có hành động khác, chỉ đành đứng nghiêm một bên chờ. Một lúc lâu, mới thấy Dung Cẩn ngẩng đầu lên hỏi: “Theo như ngươi, Mộc Thanh Y là người thế nào?”
Trong lòng Ngọc Nương cả kinh, giương mắt nhìn Dung Cẩn một cái, thấy hắn cũng không có nhìn mình mới hơi thở phào nhẹ nhỏm, rồi thấp giọng nói: “Làm sao mà công tử lại có hứng thú với Mộc tứ tiểu thư? Lời đồn về Mộc tứ tiểu thư trong kinh thành cũng không nhiều lắm, nghe nói hình như tính tình có chút yếu đuối, xa không bằng biểu tỷ Cố gia tiểu thư của nàng thông tuệ đại khí. Bất quá…Nhìn tình huống hai ngày trước ở Lãnh Hương Các, lời đồn có thể không đúng lắm.”
Lãnh Hương Các ở kinh thành cũng chỉ có ba bốn năm, mà Mộc Thanh Y cũng hơn ba năm không có bước ra khỏi cửa, lời đồn đãi có sai thì cũng không phải không thể.
“Phải người cẩn thận đi điều tra về Mộc Thanh Y một chút, cẩn thận đừng làm cho nàng phát hiện.” Bên môi Dung Cẩn nhếch lên tia tiếu ý như có điều suy nghĩ. Thiếu nữ kia…Mặc dù chỉ thấy qua một mặt, nhưng Dung Cẩn lại cảm giác rõ ràng được bên ngoài sự mỹ lệ (*xinh đẹp) mà nhã nhặn lịch sự ẩn núp lãnh ý được chôn sâu. Mộc Thanh Y tuyệt đối không phải vô hại như ngoại nhân thấy, bởi vì trong lòng nàng có hận. Tâm tình như vậy, có thể che mắt người khác, nhưng lại không thể giấu được ánh mắt của Dung Cẩn. Bởi vì…Hắn cũng có…
Ngọc Nương hơi cau mày, nhẹ giọng nói: “Công tử, đặc biệt phái người đi thăm dò tin tức của Mộc tứ tiểu thư, có phải hơi…chuyện bé xé to?” Thế lực bọn họ ở Hoa Quốc cũng không lớn, không chỉ phải đề phòng người Hoa Quốc, còn phải cẩn thận không để hoàng thất Tây Việt phát hiện.
Mắt phượng Dung Cẩn trầm xuống: “Dựa theo lời ta nói mà làm, toàn diện không bỏ sót. Ngươi cảm thấy Mộc Thanh Y chỉ là một tiểu thư Hầu phủ đơn giản như vậy sao? Đừng quên….Bình vương và Cố Tú Đình vẫn còn sống đó. Ai dám nói bọn họ cũng không có ngày có thể xoay người một lần nữa?” Dù thế nào thì xuất thân của Cố Tú Đình cũng là tướng môn, mà Bình vương….Đã từng là thái tử Mộ Dung Hi của Hoa Quốc, sinh mẫu tảo thệ (*mất sớm) là nguyên hậu của Hoa Hoàng, cũng là nữ nhi Cố gia.
Chống lại ánh mắt của Dung Cẩn, tâm Ngọc Nương run lên, vội vã nói: “Ngọc Nương hiểu, Ngọc Nương lập tức phái người đi thăm dò.
Nhìn Ngọc Nương đi ra ngoài, Dung Cẩn dựa vào ghế, có chút mệt mỏi nhíu mày. Đầu tiên là mạnh mẽ đè xuống trận ho khan điên cuồng dâng lên, trong phòng nhất thời vang lên một trận ho khan dồn dập. Ho khan kịch liệt qua đi, Dung Cẩn lấy tay đè ngực cơ hồ bị đâu vì ho, đáy mắt thoáng qua một tia tức giận. Vô luận muốn làm gì, không có một cơ thể khỏe mạnh chính là trở ngại lớn nhất của hắn.
“Khụ, khụ…Coi như không có Cố Tú Đình và Mộ Dung Hi, bổn hoàng tử vẫn như cũ cảm thấy được Mộc Thanh Y không đơn giản….” Trong gian phòng trống, âm thanh yếu ớt của Dung Cẩn vang lên.
****
Trong nháy mắt đã tới ngày Cung vương phi cử hành yến hội. Lúc này mặc dù chỉ cách một tháng Hoa Hoàng tổ chức thọ thần, nhưng trung tuần tháng năm hàng năm của Hoa Quốc đều cử hành lễ Long Vương Đản đồng thời có danh tiếng trong các nước. Trong các đương kim hoàng đế các nước, Hoa Quốc có giang hà (*sống lớn) bát ngát nhất, nước mưa đầy đủ, vì vậy người Hoa Quốc sùng kính Long Vương không phải nước nào có thể so sánh. Hàng năm, Long Vương Đản có thể nói là một trong những ngày lễ long trọng nhất của Hoa Quốc. Lần này các nước đến tham gia thọ thần của Hoa Hoàng, vừa may mắn đúng dịp Long Vương Đản tới, tự nhiên sẽ đến kinh thành sớm hơn. Cho nên, Cung vương phi mới có thể cử hành yến hội cách thọ thần Hoa Hoàng hơn một tháng.
Sáng sớm, Mộc Thanh Y đã bị Mộc lão phu nhân phái người tới thúc giục bắt đầu chuẩn bị. Mộc Thanh Y đã nhiều năm không có tham gia bất kỳ yến hội nào, dĩ nhiên là Mộc lão phu nhân sợ nàng ở trên yến hội làm điều gì đó gây mất thể diện của bà. Hơn nữa, yến hội lần này còn chiêu đãi đặc phái viên ngoại bang, Tôn thị cũng không có tư cách tham gia, cho nên Mộc lão phu nhân chỉ đành tự mình dẫn theo mấy tôn nữ đi trước.
Mộc Thanh Y thay một bộ quần áo mới do Mộc lão phu nhân phái người đưa tới. Y sam mỏng màu tím thêu hoa lan màu hồng nhạt, bên hông là đai lưng tím treo một khối ngọc ấm đè lên làn váy. Dung mạo Mộc Thanh Y vốn là rất mỹ lệ, hôm nay chỉ hơi trang điểm một chút, mái tóc đen trên đầu vấn tiểu kế đơn giản, cài mấy trâm hoa Ngọc Lan, một chu sai Lưu Tô nghiêng nghiêng cài vào tóc nàng, hai viên trân châu trong suốt nhấp nhô đung đưa càng tôn lên vẻ đẹp không thể tả xiết.
Ngay cả nha đầu Mộc lão phu nhân phái tới cũng không nhịn được mà âm thầm than thở trong lòng, ai nói bộ dạng tốt nhất trong phủ Túc Thành Hầu là đại tiểu thư? Rốt cuộc thì tứ tiểu thư mới là do đại phu nhân sở sinh, cũng không biết tại sao lúc trước lại cảm thấy tướng mạo của tứ tiểu thư thường thường chứ.
Thật ra thì dáng dấp mấy cô nương phủ Túc Thành Hầu cũng vô cùng xuất chúng, mà mẫu thân Trương thị của Mộc Thanh Y lại là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành năm đó, dung mạo nữ nhi do bà sở sinh làm sao lại không tốt? Chẳng qua từ trước đến giờ Mộc Thanh Y luôn trầm mặc ít nói, không thích trang điểm cho chính mình, đại đa số thời gian đều trốn trong tiểu viện của mình, coi như có đi ra cũng là cúi thấp đầu, căn bản không nhìn người, tự nhiên cũng bị người ta không để mắt tới.
Chỉnh chu tốt xong, Mộc Thanh Y mới dẫn theo Châu Nhi đi cùng nha đầu Mộc lão phu nhân phái tới hướng ra đại môn. Trước cửa, Mộc lão phu nhân đã ngồi vào xe ngựa trước, ngược lại Mộc Vân Dung cùng Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên mới vừa ra tới, còn đứng trước cửa xe không có đi vào.
Thấy Mộc Thanh Y đi ra, Mộc Vân Dung đầu tiên là sửng sốt, rồi cười lạnh: “Khó trách đến trễ như thế, còn bắt chúng ta chờ, nguyên lai là trốn trong viện ăn diện đi, trưng diện khá hơn nữa thì có ích lợi gì, còn không phải là….”
Mộc Thanh Y nhợt nhạt cười, nói: “Thì ra tam tỷ cũng cảm thấy muội đẹp nha, vậy đa tạ tam tỷ đã khen. Vốn muội đã chuẩn bị xong, bất quá tổ mẫu lại phái người tới tặng quần áo và trang sức đeo tay mới, Thanh Y cũng không muốn từ chối ý tốt tổ mẫu, nên mới trì hoãn một thời gian. Để cho tam tỷ chờ lâu rồi.” Chỉ cần nhìn một thân trang phục tinh sảo của Mộc Vân Dung cũng biết nàng ta đã tốn không ít thời gian chuẩn bị, ngược lại Mộc Thanh Y lại là một thân thanh nhã tùy ý, làm cho mọi người cảm thấy Mộc Vân Dung có chút vô cớ gây chuyện. Huống chi, nàng ta cũng mới vừa tới, cũng không thể nói là ai chờ ai đi.
Mộc Thủy Liên đứng bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tam tỷ, tứ muội, tổ mẫu đã lên xe, hay là chúng ta nên lên xe trước rồi nói sau, vạn nhất tới trễ cũng không tốt.” Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên đều là nữ nhi của đệ đệ Mộc Trường Thanh của Mộc Trường Minh, vốn theo sắp xếp thứ tự của đại hộ là tính cùng một lượt, thứ tự của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên là đứng sau Mộc Vân Dung và đứng trước Mộc Thanh Y. Nhưng cũng không biết phủ Túc Thành Hầu xảy ra chuyện gì mà hai nhà tách ra. Mộc Vũ Phỉ gọi Mộc Vân Dung và Mộc Thanh Y là tam tỷ tứ muội, mọi người trong phủ Túc Thành Hầu cũng gọi thẳng kỳ danh, chỉ có Mộc Thanh Y thỉnh thoảng còn kêu một tiếng đường tỷ.
Mộc Vân Dung nhíu mày, có chút không vui chỉ vào chiếc xe ngựa thứ hai sau xe Mộc lão phu nhân: “Các ngươi ngồi phía sau.”
Mộc Thanh Y căn bản mặc kệ nàng, trực tiếp đi tới xe ngựa thứ hai, hờ hững nói: “Vũ Phỉ tới đây ngồi cùng muội đi, Thủy Liên ngồi chiếc sau.” Tổng cộng có ba chiếc, Mộc lão phu nhân ngồi một chiếc, Mộc Thanh Y thân là đích nữ tự nhiên không thể nào hạ mình chen một chỗ với hai thứ nữ.
Nghe vậy, Mộc Vân Dung tức giận đến mức muốn kéo Mộc Thanh Y lại, Mộc Thanh Y quay đầu, đẩy tay nàng ra, nói: “Nếu tam tỷ không chịu ngồi phía sau, thì sao không đi chen chen trước mặt với tổ mẫu đi. Nếu không thì nói với phụ thân, thứ nữ phủ Túc Thành Hầu chúng ta muốn một người một xe.”
Nói xong, cũng không thèm để ý tới thần sắc kinh ngạc và dữ tợn của Mộc Vân Dung, trực tiếp đạp tú đẳng (*ghế thêu) lên xe ngựa. Mộc Vũ Phỉ nhìn Mộc Vân Dung tức giận, cũng lập tức lên xe.
____Lời nói với người ngoài____
Mỗ Phượng: Cửu công tử, xin hỏi tại sao ngươi muốn ngủ trên giường Y Y?
Dung Dung: Mệt mỏi, thì ngủ.
Mỗ Phượng: Xin hỏi ngươi là muốn đùa giỡn lưu manh sao?
Dung Dung: Oan uổng nha….Lúc ta thật sự chỉ muốn ngủ thôi, Y Y coi ta như lưu manh. Còn lúc ta muốn đùa giỡn lưu manh, thì nàng lại không cho ta lên giường.
Tiểu N: (⊙∀⊙)
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
67 chương
20 chương
1 chương
292 chương
40 chương
24 chương
18 chương