Thịnh Thế Kiều Y

Chương 412 : Thật ra ta yêu muội

Tám năm trước, hắn đến Giang Nam, trong căn nhà nhỏ bé đó, Cố Thanh Hoàn đối diện với ánh mắt cười cợt của hắn, gằn từng chữ: "Ta muốn vương gia nhổ cỏ tận gốc Cố phủ của Giang Nam." Bảy năm trước, ở phủ của lão Tề vương, cô nghiêng đầu, nói một cách rất rõ ràng: "Ta có một cách hợp tác khác, ngài có muốn nghe hay không. Ta không chỉ có thể giúp ngài kiếm tiền, còn có thể giúp ngài trị bệnh cứu người. Nhưng ngài phải giúp ta điều tra rõ một chuyện, điều tra rõ vụ cháy của Tiền gia là do ai gây ra." Sáu năm trước... Năm năm trước... Bốn năm trước... tất cả những gì cô làm đều vì báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh. Khớp hàm của Triệu Cảnh Diễm không kìm được mà run lên, hắn đột nhiên nghĩ, nếu như mũi tên đó trúng ngay vào tim cô thì ai sẽ cùng hắn đi hết cuộc đời dài đăng đẵng sau này. Sức lực của Triệu Cảnh Diễm như bị hút sạch trong chớp mắt, hai mắt hắn rũ xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Một lát sau, hắn ngước mắt lên lại rồi lớn tiếng hét: "Người đâu, giương cung lên, nhắm chuẩn vào cho ta." Soạt soạt. Tất cả các cung thủ đều nhắm chuẩn vào người trên tường thành cao; các cung thủ ở dưới nhắm chuẩn vào người ở dưới thành. Triệu Cảnh Diễm giơ hai cánh tay lên, kéo căng cung. Nghe thấy động tĩnh dưới tường thành, Cố Thanh Hoàn cố mở mắt ra, đưa ánh mắt xuyên qua ngàn vạn người, nhìn đến một người thì khẽ mỉm cười. Nụ cười này là lời xin lỗi chân thành nhất của cô dành cho hắn. Xin lỗi, Đình Lâm, ta thất hứa rồi. Ta sẽ đợi huynh ở bên cầu Nại Hà, xin Mạnh Bà khoan hãy cho ta uống canh, đợi đến khi huynh đến mới thôi. Triệu Cảnh Diễm rơi nước mắt nhưng không nói gì. Hắn chỉ hối hận, sáng sớm hôm đó khi rời đi, tại sao không hôn lên môi cô một cái, tại sao không nói bên tai cô rằng, Hoàn Hoàn, ta yêu nàng! Vèo… Tên bay ra khỏi cung, vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt trong không trung, tiếp theo đó, là hàng vạn mũi tên thi nhau bắn ra. Trên khuôn mặt ôn hòa, đẹp như tranh vẽ của Cố Thanh Hoàn là ý cười đầy nhẹ nhõm, cô từ từ nhắm mắt lại. Tám năm rồi, cuối cùng cô cũng đã được giải thoát. Những người thân của cô, cô đến rồi! Lão Túc vương chưa từng nghĩ rằng Triệu Cảnh Diễm lại thật sự bắn ra mũi tên đó. Ông ta vội kéo Cố Thanh Hoàn ra chắn trước mặt mình, giận dữ hét to: "Giết cho ta." Chính vào lúc mũi tên cách Cố Thanh Hoàn chưa đến mười trượng thì Tô Tử Ngữ hành động. Hắn giương cao kiếm rồi nhảy người lên, xông đến sau lưng lão Túc vương với tốc độ sấm sét, đâm sâu thanh kiếm dài vào lưng ông ta. Lão Túc vương bị đau, trong mắt là vẻ điên cuồng. Ông ta dùng tay chém xuống đỉnh đầu Cố Thanh Hoàn. Tô Tử Ngữ đưa cánh tay trái ra đỡ. Cú đánh trong cơn thịnh nộ đó đã dùng hết sức, Tô Tử Ngữ chỉ nghe thấy xương của mình vang lên một tiếng "rắc". Không kịp cảm nhận sự đau đớn, hắn vội đưa tay phải ra, nhanh tay kéo Thanh Hoàn vào lòng. Vừa liếc mắt một cái thì mưa tên đã bay đến. Tô Tử Ngữ lập tức vội vã quay người, dùng lưng đỡ hết toàn bộ những mũi tên đó. Hắn cúi đầu cười dịu dàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất thế gian, khẽ nói một câu: "Tử Kỳ, đừng sợ." Cố Thanh Hoàn mở to mắt, sự kinh hãi ngập tràn trong ánh mắt, máu khắp người dường như đều sôi sục lên. Tử Kỳ! Ký ức xa xôi đến thế, xa đến mức cô tưởng như mình đã nghiền nát nó, chôn sâu nó cùng với hận thù tận đáy lòng rồi. Tim Thanh Hoàn nhói đau, cứ như có thứ gì đó đã vỡ nát. Cô đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, nói với giọng run run: "Huynh... Huynh đang nói gì?" Cơ thể Tô Tử Ngữ run rẩy từng đợt, mỗi một lần run lên thì máu lại trào ra từ khóe miệng. Hai đầu gối của hắn không còn đủ sức, cả người ngã quỵ xuống đất, đầu gục lên vai cô. "Ta muốn kể một câu chuyện. Trước đây... có một người đàn ông... tận tay bắn chết người con gái của hắn… Thật ra... Thật ra..." Cố Thanh Hoàn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú như ngày nào của hắn, nước mắt tràn ra. "Tô Tử Ngữ... Thật ra thế nào? Huynh mau nói cho ta biết!" Tô Tử Ngữ ngẩng đầu lên một cách khó khăn, ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt cho cô. Cô vẫn cứ thích khóc như vậy, mỗi lần khóc là nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Những lúc như thế, hắn sẽ cầm lấy tay cô, đi trên con đường nhỏ lát gạch đá xanh, đi đến một nơi không có ai, nhưng lại có ánh mặt trời. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, đôi mi dài ướt đẫm cứ run rẩy không ngừng, làm nổi bật đôi mắt sáng, đen láy của cô. Hắn cúi người, dùng môi hôn đi từng giọt nước mắt trên đuôi mắt cô. Cô thầm xấu hổ, tay không biết phải để ở đâu, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của hắn: "Tô Tử Ngữ, huynh đang làm chuyện xấu." "Ai nói chứ." Hắn cười lưu manh: "Ta đang chữa trị cho nước mắt của muội." Tim cô đập loạn, cô đỏ mặt cong khóe miệng, tựa vào lòng hắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nói: "Ai thèm nhờ huynh chữa trị chứ." "Thật sao?" Hắn ngân cao giọng. "Vốn dĩ là huynh chọc ta khóc." "Đồ ngốc, muội không khóc, ta làm sao mà trị." Thật ra, ta yêu muội! Tô Tử Ngữ khẽ thở dài, chầm chậm khép mắt lại. Nhưng mà từ đây về sau sẽ có một người đàn ông khác chọc cô khóc, hắn cũng sẽ dùng nụ hôn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô, hắn sẽ cùng cô đi trên con đường đá xanh, tắm mình dưới ánh mặt trời và sinh những đứa trẻ... Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, phải chung sống cùng người yêu mình thì mới không uổng phí. Tử Kỳ, ta nguyện dùng sự oán hận của muội đối với ta, đổi lấy một kết cục viên mãn cho muội. Chỉ vậy là đủ rồi. Tô Tử Ngữ thở dài một tiếng như có lại như không, tia sáng cuối cùng trong ánh mắt hắn tắt đi, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt hắn. Thật ra Tô Tử Ngữ là một kẻ nhu nhược, hắn chỉ muốn chết cùng cô, cùng nắm tay nhau trên đường xuống suối vàng, nhìn từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô. Nhưng lúc này nói ra thì đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Tử Kỳ, hãy sống thật hạnh phúc, từ giờ hãy quên đi người tên là Tô Tử Ngữ. Kiếp sau, ta hy vọng có thể gặp lại muội, bởi vì người có thể sưởi ấm ta trong đêm lạnh cô đơn chỉ có mỗi mình muội. Mùi vị của sự cô đơn, hắn ta đã từng nếm trải... Quá khổ sở! Cố Thanh Hoàn bất giác giàn giụa nước mắt. Tử Ngữ, Tử Ngữ... Cô ôm chặt lấy hắn, gọi ra cái tên đã chôn sâu trong lòng. Huynh đã nhận ra ta, huynh sớm đã nhận ra ta? Không có ai trả lời, người trong vòng tay đã im lặng không còn hơi thở, như thể đã ngủ say. Nước mắt của Cố Thanh Hoàn rơi lã chã. Tử Ngữ, sao huynh lại phải cứu ta? Rõ ràng huynh là kẻ thù của ta, ta sống lại là vì báo thù, bây giờ huynh bảo ta phải hận ai? Cố Thanh Hoàn nhắm mắt lại. Trong tiếng chém giết vô tận, cô nghe thấy rất rõ nỗi hận suốt tám năm của mình, nó đang ầm ầm vỡ vụn nơi đáy lòng. Tô Tử Ngữ, huynh mau ngồi dậy trả lời ta, tại sao huynh không nói gì, huynh mau nói đi chứ! Hừng đông, ánh sáng yếu ớt chiếu vào mắt, Thanh Hoàn dường như lại thấy được ngày mùa Thu mưa bay đó, thiếu nữ nhìn những hạt mưa không ngừng rơi dưới mái hiên, chân mày khẽ nhíu lại, nhấc váy nhón gót chân lên, muốn nhào ra giữa cơn mưa. Thiếu niên anh tuấn mặc áo xanh, tóc buộc cao, mắt đen sâu thẳm, cầm cây dù giấy dầu chạy nhanh đến đón. Hắn bước đến trước mặt cô, cười dịu dàng rồi nói: "Tử Kỳ, để ta cõng muội." "Hoàn Hoàn!" Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn khẽ vang lên bên tai cô. Là ai đang gọi cô? Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, mờ mịt nhìn về phía âm thanh phát ra, ánh mắt vô hồn làm Triệu Cảnh Diễm không đành lòng nhìn thẳng. Hắn chạy ào đến với ánh mắt đau xót, ôm chầm lấy cô. Không có cái ôm chặt và nụ hôn làm người ta không thể thở, cũng không có lời nói thỏ thẻ nào, hắn chỉ ôm cô thật chặt, áp sát mặt mình vào mặt cô. Suýt chút nữa thôi, chỉ suýt chút nữa thôi là hắn đã đánh mất cô rồi. Nước mắt của Cố Thanh Hoàn vẫn không ngừng rơi, dù cho vòng tay của người đàn ông có ấm áp đến thế nào thì cũng không thể sưởi ấm được cô. Trong lòng cô có một chỗ đau như thể da thịt bị khoét mất, cô thu người lại. "Hoàn Hoàn, nàng làm sao thế?" Răng của Cố Thanh Hoàn cứ va vào nhau, cô thì thào: "Đình Lâm, huynh ấy đã cứu ta, thay ta hậu táng cho huynh ấy." Triệu Cảnh Diễm lưu luyến tựa trán mình lên trán cô, khàn giọng đáp: "Hoàn Hoàn, trước giờ ta chưa từng cảm kích ai như vậy, nàng yên tâm, ta sẽ chôn cất huynh ấy với lễ nghĩa của chư hầu."  Lúc này, đôi mắt Cố Thanh Hoàn đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa. Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên, đôi môi đã bị cắn đến chảy máu: "Ta muốn về nhà." "Được, chúng ta về nhà." Triệu Cảnh Diễm cười an ủi cô, sau đó lập tức đi xuống dưới thành. "Cố Thanh Hoàn!" Trong đêm lạnh, giọng phụ nữ sắc nhọn như đâm vào tai: "Huynh ấy đâu, Tô Tử Ngữ đâu, Tô Tử Ngữ ở đâu?" Ân Đại Mi mặc đồ đỏ, đứng chắn giữa đường như một kẻ điên, sự hung tợn trong ánh mắt làm người ta thấy mà sợ hãi. Triệu Cảnh Diễm vừa tỏ ra khó chịu, A Ly đã lập tức vẫy tay. Hai hộ vệ chạy lên, người bên trái, người bên phải, giữ chặt lấy cô ta. Ân Đại Mi như tỉnh lại như điên: "Tô Tử Ngữ, Tô Tử Ngữ, huynh ở đâu... Huynh ở đâu? Cố Thanh Hoàn, có phải cô đã giết huynh ấy, có phải là cô... Cô là đồ tiện nhân, sao cô không đi chết đi!" Cố Thanh Hoàn không còn sức để mở mắt ra nhìn, cô đã bị thương, trong lòng mệt mỏi đến không gượng nổi nữa. Đột nhiên, ánh mắt của Ân Đại Mi nhìn chằm chằm vào một chỗ cách đó mấy trượng. Dương Nhuệ ôm ngang một người, từ từ bước lại gần, trong ánh mắt là sự đau khổ không thể nào diễn tả. "Tô phu nhân, huynh ấy... đã chết rồi." "Chết rồi?" Ân Đại Mi khẽ lẩm bẩm, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, không nói thêm được lời nào nữa. Một lúc lâu sau, ánh mắt Ân Đại Mi trở nên ghê rợn, cô ta đột nhiên cười to. "Ha ha ha ha... Chết rồi... Chết hay lắm... Cuối cùng cũng chết rồi..." Giọng nói của cô ta như khóc lóc lại như kể lể, thần sắc bấn loạn. "Chẳng phải huynh luôn muốn chết sao, muốn đi theo cô ta sao... Ha ha ha ha... Huynh muốn chết vì tình yêu với cô ta. Ha ha ha, đi đi, huynh đi đi!" Giọng nói của Ân Đại Mi bất chợt trở nên cay nghiệt: "Huynh bắn chết cô ta, cô ta sẽ không tin huynh đâu... Cô ta hận huynh... Cô ta hận huynh rất nhiều... Tô Tử Ngữ... huynh chính là đồ hèn!" Lòng Cố Thanh Hoàn nhói lên, cô cựa quậy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông. "Hoàn Hoàn?" Triệu Cảnh Diễm ngạc nhiên, vội đưa tay ra kéo cô lại, nhưng lại bị cô hất ra. Cô khập khiễng bước đến trước mặt Ân Đại Mi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô từ từ ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu như có thể chảy ra máu. "Cô nói gì, nói lại một lần nữa." "Ha ha ha ha..." Ân Đại Mi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Thanh Hoàn với ánh mắt vô hồn. Đột nhiên, cô ta giơ chân đá qua rồi hét lớn lên: "Huynh muốn chết vì tình yêu với cô ta, muốn chết cùng cô ta, ta cứ không để cho huynh thỏa ước nguyện. Huynh là của ta... không ai có thể cướp đi... Huynh trả thù ta, ta cũng trả thù huynh, chúng ta trả thù lẫn nhau, níu kéo cả một đời... Huynh sẽ yêu ta, huynh nhất định sẽ yêu ta!" Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khóe môi của Cố Thanh Hoàn, như mỉa mai lại như hiểu ra. Hắn nói hắn là con chó hoang hoảng loạn trên thế gian. Hắn tặng cô một chiếc đèn hoa đăng. Hắn chết thay cô. Hắn gọi cô là Tử Kỳ. Hắn nói hắn muốn kể một câu chuyện. Hắn nói thật ra... Thật ra là huynh yêu ta? Mũi tên đó là do bất đắc dĩ nên huynh mới phải bắn ra, đúng không? Sau mũi tên đó, huynh sẽ cùng chết với ta, làm một đôi quỷ uyên ương tiêu dao tự tại? Cố Thanh Hoàn cảm thấy bản thân như một con diều đứt dây, không thể nào tìm thấy đường quay lại nữa. Đời này, cô chỉ có thể bay lơ lửng trên không trung. Sẽ không bao giờ tìm thấy Tô Tử Ngữ của cô nữa. "Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, cô ngã xuống. "Hoàn Hoàn..." Triệu Cảnh Diễm hốt hoảng hét lên.