Thịnh Thế Kiều Y

Chương 402 : Nàng đừng sợ, có ta đây

Triệu Cảnh Diễm tin rằng vạn sự vạn vật trong trời đấy đều có ý trời, huống hồ dù giấc mộng này chỉ là giả, hắn cũng không hối hận với quyết định của mình. Phụ hoàng là máu mủ của hắn, mà Cố Thanh Hoàn là người hắn không thể để mất được. A Ly nhìn Triệu Cảnh Diễm thật kĩ, lập tức xoay người đi thu xếp. Triệu Cảnh Diễm mặc áo mỏng đi ra sân. Lúc này, đêm đã khuya, một áng mây đen che khuất vầng trăng, đất trời tăm tối. Hắn đứng yên bất động, đón lấy gió đêm, nhìn về hướng Kinh thành, chẳng biết tại sao, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi. Triệu Cảnh Diễm rùng mình, trái tim chìm xuống đáy cốc. Trăng sao vời vợi, mây tản mưa ngừng. Đường chân trời đã lờ mờ sáng lên. Dương Nhuệ mặc quân phục, giục ngựa phóng nhanh. Lúc này, cửa Bắc vừa mở, thị vệ giữ cửa còn đang ngái ngủ, mắt nhập nhòe, bỗng cảm thấy trước mắt hoa lên, một con ngựa phóng qua. Thị vệ mắng vài câu, cũng không quá để ý. Dương Nhuệ phóng qua cửa thành, chạy thẳng đến Tô phủ, một lát sau đã đứng ở trước mặt Tô Tử Ngữ. "Tử Ngữ, xảy ra chuyện lớn rồi." Tô Tử Ngữ mặc áo xanh, tay áo rộng bồng bềnh như mây, nhưng dáng vẻ lại chẳng có chút khoan thai như thư sinh trước đây nữa, "Nói mau." "Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh có hành động bất thường." Thân hình Tô Tử Ngữ lảo đảo, ánh mắt chết lặng. Quân lực của Kinh kì được phân làm ba doanh lớn, Ngũ Quân Doanh đứng đầu, tổng cộng có ba vạn quân, Thần Cơ Doanh đứng thứ nhì, Tam Thiên Doanh đứng cuối. Thần Cơ Doanh là người của Thái tử, như vậy hiện giờ Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh có hành động khác thường, phải chăng đại biểu bọn họ đứng ở phía đối lập với Thái tử? "Uy Ninh hầu Chân Minh, Khang vương Triệu Cảnh Đan... vì sao phải phản? Sao bọn họ biết Hoàng đế đã chết bất đắc kỳ tử?" Dương Nhuệ cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu nói: "Ta cũng không thể hiểu được, cứ như không hẹn mà đến vậy, lần này không giống giậu đổ bìm leo, mà giống như đã có âm mưu từ trước." "Có âm mưu từ trước?" Tô Tử Ngữ lẩm bẩm, một lát sau, hắn ta nói nhỏ: "Ta phải tiến cung một chuyến." "Hiện giờ ư?" Dương Nhuệ giật mình, "Tiến cung làm gì?" Tô Tử Ngữ thành thật trả lời, "Đi gặp Cố Thanh Hoàn. Cô ấy biết rõ nhất vì sao Hoàng đế chết, chỉ có rửa sạch oan khuất cho cô ấy, vậy thì dù bọn họ có làm phản cũng sẽ thành loạn thần tặc tử." Chính nghĩa thì được ủng hộ, bất nghĩa thì gặp khó khăn. Mặc dù trữ quân do Hoàng đế khâm định hiện giờ đã rơi vào thế yếu, nhưng nắm bắt được thời cơ rồi, chỉ cần giơ tay lên là sẽ có thể có được sự hưởng ứng của thiên hạ. "Tử Ngữ, cô ấy hận ngươi như vậy..." Dương Nhuệ không thể tin nổi mà nhìn hắn ta. "Cô ấy không có sự lựa chọn." Tô Tử Ngữ lạnh lùng cắt ngang lời Dương Nhuệ. Cố Thanh Hoàn tính trăm nghìn lần vẫn không tính được người đầu tiên xuất hiện bên ngoài nhà lao lại là Tô Tử Ngữ. Gã đàn ông mà cô căm hận thấu xương. Hắn ta đến làm gì, mỉa mai cô hay hắn ta chính là người đứng xem màn kịch hay của cô? Trong lòng Cố Thanh Hoàn chợt bùng lên lửa giận. Tô Tử Ngữ có thế nào cũng không nghĩ đến, cô vẫn còn nguyên vẹn mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh tựa như đang hòa mình trong nắng ấm ngày Xuân. Hắn ta cúi đầu thấp xuống, che lại vẻ không đành trong mắt. Tử Kỳ của hắn ta có thể dạo bước trên con đường mòn rậm rạp cây cối, có thể chơi đùa trước bàn sách gỗ trầm kiểu cổ, cũng có thể nghịch ngợm ở trên cành cây cao, chỉ không thể ngồi ở nơi lạnh lẽo, dơ bẩn này. Trái tim hắn ta như bị bóp nghẹt, bàn tay để trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm, "Lục tiểu thư, ta được người nhờ vả, muốn rửa oan cho cô." Cố Thanh Hoàn kinh ngạc, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn ta, trong lòng hơi cảnh giác, "Được người nào nhờ vả?" "Chuyện này... giờ chưa đến lúc nói ra, sẽ có ngày mọi chuyện rõ ràng." Tô Tử Ngữ lấp lửng. Cố Thanh Hoàn cười khẩy, "Không phiền Tô Tam gia nhọc lòng, ai biết trong đầu Tô Tam gia suy nghĩ gì, liệu có quay lưng là lại bán đứng ta không." Trong lòng Tô Tử Ngữ đau như dao cắt, lại lạnh lùng nói: "Nói thật cho cô biết, Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh có biến động, tình huống khẩn cấp, không thể để lỡ phút giây nào. Cố Thanh Hoàn, cô không có sự lựa chọn." Cố Thanh Hoàn cực kì kinh hãi. Trong ba quân doanh lớn của kinh kì, hai quân doanh này đều không phải người của Thái tử, như vậy... "Ta không tin ngươi, ngươi đi đi." Đôi mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn nhíu chặt, cô không có chút thiện cảm nào với gã đàn ông trước mặt, cho dù có chết cô cũng không cần sự giúp đỡ của hắn ta. "Hiện tại chỉ có điều tra rõ nguyên nhân Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử mới có thể giúp Thái tử thuận lợi đăng cơ. Một Phế Thái tử mang tội danh giết cha chỉ có một con đường chết, dù là chân trời góc biển cũng không có chỗ ẩn náu, cô cam lòng để hắn chết?" Giọng nói Tô Tử Ngữ bỗng trở nên nghiêm nghị. Trước mắt Cố Thanh Hoàn tối sầm lại, sắc mặt lập tức tái nhợt. Tô Tử Ngữ nhìn dáng vẻ của cô, đau đớn vô cùng, không khỏi hạ giọng: "Xưa nay cô vốn to gan, sao giờ không chịu đặt cược một phen?" Đặt cược hắn ta thật lòng muốn giúp cô sao? Cố Thanh Hoàn cảm thấy hơi chóng mặt đau đầu, người run rẩy không thôi. Cũng được, trước không có đường đi, lui lại cũng chỉ có đường chết, dù là địch hay bạn, cô cũng không thể nào lựa chọn, chỉ có thể đánh cuộc một lần. Nghĩ đến đây, cô nhướng mày nói: "Nguyên nhân cái chết của Hoàng thượng không rõ, chỉ có thể xác định là không phải trúng độc. Nếu thật sự muốn giúp ta, vậy giúp ta tìm một người, xác định sống chết của hắn ta." "Người nào?" "Thái y Lưu Triệu Ngọc." "Tại sao là hắn?" Cố Thanh Hoàn trầm mặc trong thoáng chốc, "Bởi vì ngày hôm qua người thật sự thay đổi phương thuốc cho Hoàng thượng là hắn ta. Cũng chỉ có hắn ta mới có thể chứng minh trong sạch của ta. E rằng..." "E rằng cái gì?" Trong lòng Cố Thanh Hoàn đau xót, cô rủ mắt xuống, tiếp đó lập tức ngẩng đầu lên, cười đau xót: "E rằng... hắn ta đã không còn trên đời nữa rồi." Lưu Triệu Ngọc quả thật đã không còn trên đời nữa.  Lúc trời sáng, hắn ta được nha hoàn thân cận phát hiện đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà, thân thể đã lạnh lẽo từ lâu. Chẳng để lại mấy lời, nguyên nhân cái chết cũng thành một câu đố, là nhìn rõ hồng trần, tự kết liễu sinh mệnh, hay là sợ tội tự sát, bảo vệ người nhà, không ai biết được. Nhưng Cố Thanh Hoàn hiểu rõ, Lưu Triệu Ngọc không phải tự sát mà chết, hắn ta bị cô liên lụy mà chết. Cố Thanh Hoàn nhận được tin này, có cảm giác đau đớn như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô cắn chặt đôi môi cho đến khi miệng tràn đầy mùi máu tanh. Sau khi sống lại, cô liền tự hứa với mình, kiếp này nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có đầy đủ năng lực để bảo vệ người cô muốn bảo vệ. Vậy mà giờ đây, chỉ mới một ngày, mười hai canh giờ, một Lưu Triệu Ngọc luôn hí hửng cười đùa trước mặt cô, miệng liến thoắng như tép nhảy, thậm chí còn hơi điên khùng, đã không còn trên đời này nữa. Trái tim Cố Thanh Hoàn đau như dao cắt. Da thịt trắng nõn, vết máu đỏ tươi đồng thời xuất hiện trên mặt một người, trông cực kỳ đáng sợ. Tô Tử Ngữ cảm thấy tức ngực, không tự chủ được, muốn lau vết máu đi cho cô. Vươn tay ra mới chợt phát hiện, cánh cửa ngục nặng nề đã ngăn cách cả hai. Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không phát hiện, cô tự nhủ với lòng, không thể chìm mãi trong đau đớn, phải tìm ra điểm đột phá, bằng không, người chết sẽ không chỉ có Lưu Triệu Ngọc, còn có Nguyệt nương, Phúc bá, Trần Bình... Cô nuốt máu trong miệng xuống, bình thản cười nói: "Giúp ta làm một việc nữa." Ánh mắt Tô Tử Ngữ dịu dàng, "Mời Lục tiểu thư nói." "Giúp ta điều tra một người." "Người nào?" "Lý công công." Tô Tử Ngữ thầm cả kinh, hoảng sợ nói: "Lục tiểu thư, Lý công công theo Hoàng thượng đã vài chục năm, cô nghi ngờ ông ta ra tay?" Cố Thanh Hoàn nói: "Tất cả đều có khả năng, người cuối cùng Hoàng thượng gặp lúc sinh tiền chính là ông ta." Tô Tử Ngữ trầm mặc một lát, chỉ đáp: "Ta sẽ cố hết sức. Cô... đừng nóng vội." Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, nhìn gã đàn ông đang rời đi, bỗng chốc hơi thẫn thờ. Kiếp trước cô làm gì cũng hấp tấp, luôn làm hư cái này, hỏng cái kia. Khi ấy, Tô Tử Ngữ sẽ luôn dịu dàng nói với cô: Đừng nóng vội, có ta đây. Ngữ điệu giống ban nãy y như đúc. Nhà giam yên tĩnh lại. Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, rơi xuống bên chân Cố Thanh Hoàn, cô dịch qua bên cạnh nửa tấc, đắm mình dưới ánh nắng, Rất ấm áp. Lo lắng, mờ mịt, bất an trong lòng Cố Thanh Hoàn lập tức tan thành mây khói, cô ngửi thấy mùi cỏ xanh và bùn đất còn sót lại trong không khí sau trận mưa rào. Cố Thanh Hoàn xoay người, nhìn cửa sổ cao trên đỉnh đầu, hai mắt sáng ngời. Một người vốn còn sống bỗng dưng chết bất đắc kì tử, không trúng độc, cũng không ngoại thương. Trên đời này có cách nào có thể yên lặng không tiếng động đưa người vào chỗ chết? Có câu gió thổi nghe tiếng, nhạn đi thấy dấu chân, chẳng lẽ không thể tìm được một chút manh mối nào sao? Tuyệt đối không thể! Cố Thanh Hoàn cười khẩy, lặng lẽ cúi đầu, nhất định cô đã bỏ quên gì đó. … Trên đường lớn cách Kinh thành năm mươi dặm có một cái đình rách nát. Trong đình có một người đang đứng, chính là Trần Bình. Vẻ mặt Trần Bình đầy lo lắng, mắt nhìn về nơi xa, trong lòng cực kì sốt ruột. Bỗng nhiên, một trận bụi mờ tung bay, tiếng vó ngựa đến gần. Thất gia đã trở về! Trần Bình mừng thầm, vung tay lên, ba chiếc xe ngựa xa hoa phía sau chạy ra nghênh đón. Dáng vẻ Tưởng Hoằng Văn phong trần mệt mỏi, thấy Trần Bình ra đón, trên mặt hơi mỉm cười, ghìm ngựa dừng lại, chỉ vào xe ngựa sau lưng nói: "Trong này là đồ lấy hộ cho tiểu thư nhà ngươi, ngươi nhanh chóng mang về đi." Trần Bình vừa nghe hai chữ tiểu thư, nhỏ giọng nức nở nói: "Thất gia, tiểu thư nhà tôi bị..." Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn lạnh lẽo, hắn ta đè giọng nói nhỏ: "Không cần sợ, ta đã nhận được tin, hắn đang trên đường trở về rồi, không quá hai ngày, nhất định có thể về đến Kinh." Thái tử gia về kinh, nói vậy, tiểu thư được cứu rồi. Trần Bình mừng khôn kể, vội thưa: "Sư gia nói phải đề phòng bọn họ chặn đường ra tay, tiểu nhân có cần mang người ngựa đi nghênh đón Thái tử không?" "Không cần! Ta đã an bài xong xuôi." Tưởng Hoằng Văn cười khẩy nói: "Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một khắc, Đình Lâm có bao nhiêu cận vệ, giờ cũng nên lộ diện rồi. Hiện nay tình hình trong Kinh thế nào?" Trần Bình nói nhỏ: "Bẩm Thất gia, hôm nay hưu mộc không lâm triều, vậy nên chuyện Hoàng thượng băng hà còn chưa chiêu cáo thiên hạ. Trong cung Quý phi độc quyền, khống chế toàn bộ hoàng cung, ngoài ra còn triệu lão Túc vương vào cung." Lão Túc vương? Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, cười gằn nói: "Lão già này cũng dám nhúng chàm? Thật đúng là không nhìn ra đấy." "Cao gia truyền tin đến, Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh có biến. Lúc này bọn họ đều đang chờ ở phủ Thái tử, đợi Thất gia ngài quay về tọa trấn." Cái gì, Tưởng Hoằng Văn nổi giận, giận đến mức khí huyết công tâm. Rất tốt! Quỉ quái gì trong Kinh đều chui ra cả rồi, kẻ nào cũng muốn ăn thịt thiên nga, nhưng cũng phải xem mình có bản lĩnh ấy không đi đã. Tưởng Hoằng Văn nghiêm nghị nói: "Ngươi mang đồ về trước, ta lập tức đến phủ Thái tử." Trần Bình hiểu ý, lập tức tung người, ngồi lên xe ngựa siết chặt dây cương