Lần xuôi nam này vì lấy tâm tư vui đùa, đoàn người Mặc Tu Nghiêu cũng là một trong số các quốc gia tới tham dự hôn lễ sớm nhất. Nhưng trong vương thành Nam Chiếu trừ các tộc nhân kết giao liên tiếp cũng không có gì vui đùa , Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy hôn kỳ của công chúa An Khê còn có mấy ngày, liền lôi kéo Diệp Ly đi về phía chỗ khác cảnh nội Nam Chiếu đi du ngoạn rồi. Bởi vì Mặc Tu Nghiêu đã sớm có tâm tư ném những người chướng mắt khác đi chỉ mang Diệp Ly du ngoạn, vì vậy vẫn chưa tới canh ba liền thức dậy mang theo Diệp Ly ra khỏi dịch quán, đi ra khỏi thành. Lấy võ công tu vi của Mặc Tu Nghiêu, hắn muốn tránh người nào đương nhiên cũng không có người có thể phát hiện được hắn. Cho nên đợi đến sáng sớm thời điểm những người khác trong dịch quán phát hiện Vương gia, Vương Phi cũng không ở, chỉ thấy trên bàn giữ lại một tờ giấy viết”Mấy ngày sẽ trở về, chớ nhớ”. Giờ mới hiểu được Vương gia mang theo Vương phi đi du lịch, mọi người không tìm được tung tích hai người cũng đành ở lại trong thành an tâm đợi chờ. Lấy bản lãnh của Vương gia và Vương phi thì ở Nam Cương cũng không có người nào có thể làm khó bọn họ. Lại nói Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đi xa vương thành Nam Chiếu, vốn cũng không có mục đích gì chỉ tùy ý du tẩu. Nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp liền lưu lại ngắm cảnh một phen, nhàn nhã đi chơi tự tại mà trong mấy năm nay khó có được. Ngày hôm đó, hai người ở một chỗ trong rừng rậm bắt được hai con ngựa hoang, nhất thời cao hứng liền trực tiếp làm một cuộc đua ngựa. Ngựa hoang vừa mới bắt được cũng không nghe lời như vậy, Diệp Ly cỡi ngựa hoang ở trong rừng rậm một hồi lung tung chạy như điên, Mặc Tu Nghiêu khả năng chế ngự ngựa mạnh hơn một chút, liền cỡi ngựa của mình cũng đi theo. Khó khăn đợi con ngựa hoang chạy tận hứng mới nghe theo ý của Diệp Ly thả chậm cước bộ, Mặc Tu Nghiêu cũng giục ngựa từ phía sau đuổi theo. Một đôi mắt ngó chừng con ngựa của Diệp Ly hận không thể bầm thây vạn đoạn nó. Mặc dù tính tình con ngựa hoang dã nhưng cũng có mấy phần linh tính, nhận thấy được sát khí của Mặc Tu Nghiêu lập tức bất an đạp chân tại chỗ, cũng rốt cuộc không dám chạy loạn nữa. Diệp Ly nhảy xuống lưng ngựa cười nói: “Chàng cũng không cần tức giận, con ngựa này còn chưa hoàn toàn thuần phục, nếu nó chịu nghe lời như vậy ngược lại tầm thường quá rồi.” Làm sao Mặc Tu Nghiêu không biết bảo mã hơn phân nửa tính tình kiệt ngạo, chẳng qua liên quan đến A Ly thì xoa diụ một bảo mã cũng không tính là gì. Nếu không phải lo lắng A Ly bị thương, mới vừa rồi ở phía sau hắn liền trực tiếp một kiếm bổ vào cái chân chạy nhanh như điên của con ngựa hoang kia. Thấy thần sắc tối tăm của Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm con ngựa hoang kia, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng. Kéo Mặc Tu Nghiêu một cái không để cho hắn nhìn con ngựa đáng thương đang bất an bị nhìn đứng lên lại muốn chạy như điên nhưng không dám chạy mất. Xem rừng cây cùng bãi cỏ xanh um tươi tốt xung quanh một chút, trên mặt đất còn nở đầy những đóa hoa dại đóa phấn hồng lam nhạt màu trắng vàng nhạt, nhìn một cái tựa hồ không thấy điểm cuối phảng phất là một thảm hoa tươi xanh mướt khổng lồ vô cùng. “Thật xinh đẹp, Tu Nghiêu đây là chỗ nào?” Bất kể Tây Bắc hay đang Sở kinh Diệp Ly cũng không có thấy qua cảnh đẹp tự nhiên như vậy. Mặc Tu Nghiêu nhìn chung quanh một chút, khẽ cau mày nói: “Con ngựa hoang kia một đường chạy như điên gần hai canh giờ, cộng thêm chúng ta lúc trước một đường du ngoạn, nơi này hẳn là chỗ ngoài vương thành Nam Chiếu năm sáu trăm dặm. Nơi này. . . chắc ở gần Thánh Địa Nam Cương.” “A?” Diệp Ly có chút giật mình, Thánh Địa Nam Cương ngay cả đối với rất nhiều người Nam Cương mà nói cũng là chỗ thần bí, nhưng mà mấy năm trước Định Vương Phủ có ý bình định Nam Cương đương nhiên sẽ đi điều tra, cho nên không quá mức kinh ngạc. Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đi về phía trước, vừa nói: “Nếu tới, chúng ta phải đi nhìn một cái xem sao.” Diệp Ly cau mày nói: “Tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương, có phải không tốt lắm hay không?” Nếu để cho người Nam Chiếu biết Định Vương và Định Vương Phi tư xông vào Thánh Địa Nam Cương, chẳng những ảnh hưởng không tốt tới bọn họ, mặt mũi công chúa An Khê cũng khó xử. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không bị phát hiện sẽ không coi là tự tiện xông vào, ta đáp ứng Trầm Dương mang vài cọng U La minh hoa về cho hắn.” Diệp Ly cũng rất cảm kích Trầm Dương. Không chỉ có bởi vì ông bỏ qua danh tiếng thần y mười mấy năm như một ngày ở lại Định Vương phủ vất vả vì Mặc Tu Nghiêu, hơn bởi vì lúc Mặc Tiểu Bảo sinh hạ thật ra thì hơi yếu. Có thể có bộ dáng khỏe mạnh được như hôm nay cũng nhờ có Trầm Dương. Nếu là đồ Trầm Dương muốn thì Diệp Ly nghĩa bất dung từ, huống chi nàng cũng có hứng thú với cái gọi là Thánh Địa Nam Cương kia. Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu rất có tiềm chất làm bộ đội đặc chủng, cảm giác phương hướng ngay cả Diệp Ly cũng nhịn không được muốn ghen tỵ. Lôi kéo Diệp Ly không chút do dự ở giữa núi rừng nhanh như con thoi, chỉ dùng không tới hai canh giờ đã đến bên ngoài Thánh Địa Nam Cương. Hai người bén nhạy tránh khỏi thủ vệ bên ngoài, rất nhanh liền tiến đến lối vào Thánh Địa. Có lẽ mấy trăm năm chưa từng có người ngoài xâm nhập, thủ vệ trong thánh địa này cũng không làm nghiêm túc, hai người cũng chỉ hơi mất một chút thời gian liền bí mật đi vào. Vừa tiến vào bên trong, xuất hiện trước mặt chính là một biển lớn hoa màu đỏ. Màu đỏ thuần túy không có chút tạp chất nào, cơ hồ biến cả cái sơn cốc thành một mảnh đỏ lòm, lộ ra vẻ quỷ dị mà máu tanh. “Đây là. . . .” Diệp Ly nhìn một mảnh đỏ rực như lửa trước mắt này cau mày. Mặc Tu Nghiêu bình thản, trầm giọng nói: “Đây chính là U La Minh Hoa.” Diệp Ly thở dài, nhẹ giọng nói: “Ban đầu ta nghe nói U La Minh Hoa là thánh vật Nam Cương, còn có ý định mang một chút trở về xem có tác dụng với chàng hay không, may là không có lãng phí thời gian.” “Ừ?” Mặc Tu Nghiêu không giải thích được, “A Ly biết cái này?” Diệp Ly nói: “Một mảng lớn thế này cũng không thể coi là thánh vật quý hiếm đi? Ta còn biết rõ một cái tên khác của nó, tên là Mạn Châu Sa Hoa, hoặc là Bỉ Ngạn Hoa.” Còn có tên gọi hồng hoa thạch toán. Nếu như ban đầu không phải bởi vì có Bích Lạc Hoa dời đi lực chú ý của nàng, nói không chừng Diệp Ly thật xông tới Thánh Địa Nam Cương tìm U La Minh Hoa. Nếu như khi đó làm cho nàng thấy cái gọi là U La Minh Hoa chính là hồng hoa thạch toán cũng không quý hiếm gì, nàng thật sẽ nhớ khóc đi. “Mạn Châu Sa Hoa, Phật Môn danh tự, Thiên Giới Tứ Hoa.” Mặc Tu Nghiêu nói, Diệp Ly thoải mái mà ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía màu đỏ phô thiên cái địa phía sau, nhìn qua cũng rất dễ nhìn . Nhẹ giọng cười nói: “thật sự là tên Phật Môn. Truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa là sinh trưởng ở bờ sông Vong Xuyên Hoàng Tuyền Chi Hoa, phong cảnh duy nhất trên đường hoàng tuyền.” Mặc Tu Nghiêu cũng không nghiên cứu kinh phật, không hiểu nói: “Vì sao còn gọi là Bỉ Ngạn Hoa?” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Có hoa không có lá, lá xanh chẳng thể có hoa. Hoa bỉ ngạn, ngàn năm nở rộ, ngàn năm úa tàn. Tận kiếp hoa chẳng thể cùng lá. Nhân duyên chú định tình không thể ở bên nhau” Mặc Tu Nghiêu nghe được cau mày, trầm giọng nói: “Ta không thích lời như thế.” Diệp Ly mím môi nhìn hắn cười yếu ớt nói: “Ta cũng không thích. Hoa này quả thật có chút công hiệu giải độc, nhưng bản thân nó cũng có độc. Nhưng lại cũng không tính là hiếm có, chẳng qua hiện tại trừ nơi này chắc không có ai nuôi trồng diện tích lớn như vậy. Vùng Giang Nam cũng không nhiều lắm, cẩn thận tìm chắc cũng có thể tìm được không ít. Chúng ta muốn từ nơi này hái trở về cho Trầm tiên sinh sao?” Mặc Tu Nghiêu liếc mắt một cái một mảng lớn màu đỏ như máu phía dưới, nói: “Nếu tới, liền mang một chút trở về đi thôi. Trở về lại để cho người đi Giang Nam hái một chút xem có cái gì không giống.” Diệp Ly không sao cả gật đầu, cái này trong Thánh Địa Nam Cương nhiều như vậy, đừng nói bọn họ hái vài cọng, cho dù nhổ đầy một túi mang đi cũng không nhất định có người có thể phát hiện. Hái vài cọng Bỉ Ngạn Hoa cất xong, hai người tiếp tục đi vào chỗ sâu. Nhưng kỳ quái chính là tựa hồ càng đi chỗ sâu thì thị vệ càng ít. Đi vào trong, đóa hoa màu đỏ đầy trời kia dần dần ít đi, đập vào mắt hai người chính là một loại hoa khác, đóa hoa hoa lệ như hình cầu, màu đỏ, phấn hồng, màu trắng, màu lam màu vàng, huyến lệ chói mắt, làm cho người ta thấy lãng quên. Diệp Ly căng thẳng , chăm chú nhìn chằm chằm biển hoa trước mắt. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “A Ly, sao vậy?” Diệp Ly ngẩng đầu lên, lấy ra Bỉ Ngạn Hoa mới vừa hái nhìn một chút, chỉ chỉ biển hoa trước mắt nói: “Tu Nghiêu, chúng ta nghĩ sai rồi. Chắc cái kia mới là U La Minh Hoa.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, “Nói như thế nào?” Diệp Ly trầm giọng nói: “Tốt nhất là ta đoán sai lầm rồi, nếu như người Nam Chiếu trồng loại hoa này chỉ vì nhìn đẹp thì tốt. Nếu vì tác dụng khác. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Hoa này có cái gì không đúng?” Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Cái này nhìn qua cực đẹp, nhưng nếu dùng sai thì hậu quả cũng không người nào có thể thừa nhận . Loại hoa này có thể chế thành thuốc giảm đau tốt nhất.” Mặc Tu Nghiêu không hiểu nói: “Đây không phải là rất tốt sao?” Hiện nay các quốc gia sử dụng thuốc giảm đau đơn giản là Ma Phí Tán. Nhưng cách điều chế phiền toái không nói, dược liệu cũng không phải là dược liệu thường gặp. Trên chiến trường đều chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có thể sử dụng, binh lính bình thường chỉ có thể sống nhịn đau, không nhịn được liền tươi sống đau chết. Diệp Ly lắc đầu nói: “Bởi vì không cẩn thận sẽ nghiện, trên căn bản rất khó bỏ hẳn. Một khi sử dụng lâu dài, người sẽ trở nên héo rút vô lực, một khi đứt rời sẽ có một loại thống khổ đến nổi điên. Có thể nói là thuốc khống chế Khôi Lỗi tốt nhất, có tác dụng hơn bất kỳ độc dược gì. Loại vật này một khi lan tràn ra, cho dù phá hủy một cái quốc gia cũng không có gì là lạ.” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm biển hoa trước mắt như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Diệp Ly cười nhạt nói: “Mặc dù ta không biết A Ly biết điều này như thế nào, nhưng mà ta luôn tin tưởng A Ly . Chúng ta đi bên trong xem một chút.” Nhìn nam tử tóc trắng nắm tay của mình đi về phía trước, Diệp Ly chột dạ. Nàng ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn không đề phòng. Nếu như nói vừa bắt đầu là vì thử dò xét, như vậy sau lại dần dần thói quen. Thói quen Mặc Tu Nghiêu phảng phất luôn bao dung hết mực, nàng biểu hiện ra rất nhiều chuyện vốn nàng không nên biết, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại chưa từng hỏi quá nàng, thậm chí có thời điểm còn có thể giúp nàng nói chu toàn. Có lẽ. . . Nàng hơi hiểu Mặc Tu Nghiêu cho tới nay luôn bất an chính là vì cái gì. Đi qua sơn cốc, tràn ngập trong mắt vẫn là biển hoa tưởng chừng như vô hạn. Đi hồi lâu, rốt cục ở cuối sơn cốc thấy một tòa cung điện rộng lớn. “Có người.” Mặc Tu Nghiêu một tay kéo Diệp Ly vào trong ngực nhanh chóng nhập vào phía sau đống đá, quả nhiên không lâu lắm liền truyền đến âm thanh nói chuyện với nhau từ xa đến gần. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly hết sức quen thuộc tiếng nói kia , “Đồ bản vương muốn, các ngươi chuẩn bị xong sao?” Giọng nam tử lạnh lùng từ nơi không xa truyền đến, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly liếc nhau một cái, nhìn về phía nam tử đi theo mấy cô gái mặc trang phục Nam Cương bước chậm mà đến —— Mặc Cảnh Lê. Đúng bên cạnh Mặc Cảnh Lê chính là người Nam Cương kiều diễm động lòng – công chúa Tê Hà. Mấy năm này hiển nhiên Mặc Cảnh Lê vô cùng tốt với nàng, rõ ràng lớn hơn Diệp Oánh mấy tuổi, nhìn vẫn xinh đẹp kiều mỵ. Đứng ở đối diện bọn họ chính là một lão phu nhân hơn năm mươi tuổi, trong tay dùng một cây thủ trượng đầu rắn ngoại hình dữ tợn. Nhìn Mặc Cảnh Lê cười nói: “Lê Vương cứ việc yên tâm, tất cả thầy thuốc Thánh Địa chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhiều năm như vậy, rốt cục nghiên cứu chế tạo ra thần dược Lê Vương muốn. Ta bảo đảm hiệu quả tuyệt đối tốt hơn Lê Vương mong muốn .” Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Phải không? Như vậy Bản vương mỏi mắt mong chờ. Hi vọng trưởng lão không làm cho Bản vương thất vọng.” Trưởng lão kia tràn đầy tự tin cười nói: “Đương nhiên, nếu là hợp tác chúng ta đều muốn đôi bên đều thỏa mãn mới được. Chỉ cần Lê Vương tuân thủ hứa hẹn là tốt rồi. Người đâu, mang dược nhân lên .” Không lâu lắm, mấy thân hình lộn xộn bị người dắt đi tới. Từ vị trí Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nhìn qua cũng không hết sức rõ ràng, nhưng lại cũng thấy thân hình và bộ dáng của một người trong đó là người Trung Nguyên. Chỉ thấy người nọ ánh mắt khàn khàn tan rả, bộ dạng xanh xao vàng vọt phảng phất cả người vô lực. Cả người vẻ mặt dại ra, khóe miệng có nước bọt càng giống là một kẻ ngu trời sinh. Chỉ nghe trưởng lão kia cười nói: “Lê Vương thấy thế nào? Vì bảo đảm dược hiệu, chúng ta còn đặc biệt tìm mấy người Đại Sở các ngươi làm dược nhân.” Mặc Cảnh Lê cẩn thận quan sát những dược nhân kia một phen, dường như rất vừa lòng hỏi: “Không tệ, những người này đút thuốc bao lâu?” Trưởng lão cười nói: “Không tới một tháng.” Mặc Cảnh Lê càng thêm hài lòng, “Rất tốt. Bản vương đồng ý chuyện của các ngươi.” Trưởng lão kia cũng rất hài lòng, cười nói: “Lê Vương quả nhiên sảng khoái. Thánh nữ nhất định sẽ hết sức cảm kích Lê Vương điện hạ .” Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Theo như nhu cầu thôi. Đưa cho Bản vương đi, Bản vương còn muốn chạy tới vương thành Nam Chiếu.” Trưởng lão kia cũng không hàm hồ, lấy ra hai bình sứ đưa cho Mặc Cảnh Lê nói: “Đây là lượng thuốc ba tháng, đầy đủ cho Lê Vương làm rồi. Luyện thành thuốc uống cực kỳ không dễ. Thầy thuốc trong cốc chúng ta lâu như vậy cũng chỉ luyện chế được những thứ này.” Mặc Cảnh Lê thu vào, nói: “Đa tạ trưởng lão, Bản vương cáo từ.” Trưởng lão cười nói: “Ta để cho người đưa Lê Vương xuất cốc.” Đợi đến Mặc Cảnh Lê mang theo công chúa Tê Hà rời đi, cô gái đi theo bên cạnh trưởng lão mới hỏi nói: “Trưởng lão, Lê Vương xin thuốc này là muốn cho ai dùng?” Trưởng lão cười lạnh một tiếng nói: “Còn có thể cho ai dùng? Những người Trung Nguyên này tâm địa đều ác độc vô cùng, ngay cả người thân của mình cũng không chịu bỏ qua. Cũng không biết rốt cuộc hoàng đế Đại Sở kia vàLê Vương có thâm cừu đại hận gì, hắn muốn hành hạ huynh trưởng của mình như thế. Các ngươi những nha đầu này cũng không nên cùng người Trung Nguyên dính dấp quá sâu, ngày nào đó bị bọn họ hại cũng không khóc được.” Mấy nữ nhân cười khanh khách lên, “Chúng ta mới không sợ những người Trung Nguyên kia. Chúng ta dùng độc rắn cắn chết bọn họ, bằng không cũng học Lê Vương cho bọn hắn dùng một chút Vô ưu tán, xem bọn hắn có muốn biết điều nghe lời một chút hay không.” Trưởng lão vừa mỉm cười khiển trách mấy nữ nhân, vừa mang người đi vào trong cung điện. Ngoài cửa điện, tiếng nói dần dần đi xa. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đứng ở phía sau núi đá đưa mắt nhìn sang một mảnh biển hoa mĩ lệ kia, “Vô ưu tán? Mặc Cảnh Lê lấy ra là cho Mặc Cảnh Kỳ dùng?” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Một chiêu này của Mặc Cảnh Lê cũng đủ độc. Nếu Mặc Cảnh Kỳ thật trúng kế, đời này xem như phá hủy. Chàng nhìn những người vừa rồi một chút, một tháng trước bọn họ tuyệt đối cũng là người bình thường khỏe mạnh.” “A Ly có tính toán gì không?” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi. Diệp Ly nhìn cung điện to lớn trước mắt một chút, thấp giọng nói: “Chúng ta đi vào nhìn một cái.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, ôm lấy Diệp Ly dưới chân điểm một chút liền lướt bay lên nóc phòng cung điện. Lúc rơi xuống không có mang theo nửa điểm tiếng vang, ngay cả thủ vệ ngoài điện cũng chưa từng nghe được chút động tĩnh nào. Hai người lặng lẽ rơi xuống đất, Diệp Ly cau mày có chút không giải thích được nói: ” Thánh Địa Nam Cương hẳn là địa phương nghiêm mật, tại sao chúng ta cùng nhau đi tới thủ vệ lại lơ lỏng như thế?” Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Chỗ này, chỉ sợ cao thủ hiện tại cũng đi ra ngoài.” Diệp Ly trong lòng vừa động, “Chàng nói, vương thành Nam chiếu?” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Nếu như cái gọi là bí mật của Thánh Địa Nam Cương chính là chỗ U La Minh Hoa này mà nói…, thật ra thì có cao thủ thủ vệ hay không cũng không quan trọng. Chỉ sợ thật sự có người xông vào trong cốc cũng chưa chắc sẽ tìm được rốt cuộc cái nào là U La Minh Hoa.” U La Minh Hoa, thánh vật trong truyền thuyết của Nam Cương. Tuyệt sẽ không có người cho là thánh vật Nam Cương trồng đầy đất. Hơn nữa cho dù bị nhổ ra vài cọng, đối với Thánh Địa Nam Cương cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. “Xem ra Thư Mạn Lâm và Đàm Kế Chi ở vương thành Nam chiếu toan tính không nhỏ, chúng ta vẫn sớm đi trở về, tránh cho đại ca bọn họ lo lắng.” Tựa ở trong ngực Mặc Tu Nghiêu sau khi chờ một đám thị vệ tuần tra đi tới, Diệp Ly mới thấp giọng nói. Ái thê quan tâm Từ Thanh Trần như vậy, cho dù biết bọn họ chỉ là tình huynh muội nhưngMặc Tu Nghiêu cũng không nhịn được ăn dấm một chút, bĩu môi nói: ” Công tử Thanh Trần tài trí vô song, có cái gì cần lo lắng ?” Diệp Ly đưa tay bấm hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Đại ca trêu chọc chàng lúc nào? Chàng đừng cho rằng ta không biết chàng cố ý nói dối ta là đại ca của ta thích nam tử .” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, vậy mà A Ly nàng cũng muốn trách ta. A Ly nàng quả nhiên thiên vị. . . . . .” Khi một người đàn ông bắt đầu ngây thơ thì không có điểm mấu chốt, đây là kinh nghiệm mấy năm này Mặc Tu Nghiêu cho nàng. Diệp Ly liếc mắt dứt khoát mặc kệ hắn, cẩn thận đi về phía trước. “Cao nhân phương nào, nếu tới sao không hiện thân gặp mặt? !” Bỗng dưng trong cung điện truyền tới một tiếng nói già nua. Trong lòng Diệp Ly kêu một tiếng không ổn, nhưng thân thể không có nửa phần di động, ngay cả hô hấp đều lặng lẽ thả chậm rất nhiều. Mặc Tu Nghiêu lặng yên không một tiếng động theo đến bên người nàng, hướng về phía nàng lắc đầu. Diệp Ly nhướng mày, nhìn chung quanh các nàng một đường giấu diếm vô cùng tốt, theo lý thuyết người ở trong điện cho dù ở trong cung phía sau cũng không thể phát hiện bọn họ mới đúng. Trong đại điện an tĩnh một lát, thanh âm già nua kia lần nữa vang lên cũng là thêm mấy phần tức giận, “Các hạ tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương ta, còn không ra là muốn bổn tọa tự mình đến mời sao?” Trên nóc nhà đối diện, một bóng đen phi thân xuống, cười vang nói: “Tại hạ Tây Lăng Lôi Đằng Phong, mạo muội quấy rầy tiền bối kính xin thứ tội.” Người trong điện hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra là Thế tử Trấn Nam Vương, ta tưởng là ai sao mà to gan như vậy dám xông vào Nam Cương Thánh Địa ta.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Tại hạ tự tiện xông vào nơi này, thật sự là vạn bất đắc dĩ, kính xin tiền bối thứ tội. Tại hạ thật sự là có việc muốn nhờ, kính xin tiền bối cho gặp.” Mấy năm không thấy, Lôi Đằng Phong cũng càng thêm thành thục chững chạc hơn năm năm trước rất nhiều, chỉ vài câu nói cũng khiến cho người trong điện tức giận giảm đi không ít, “Thế tử Trấn Nam Vương lại có thể thỉnh cầu bổn tọa, quả nhiên là hiếm có. Vào đi, để cho bổn tọa nghe một chút xem. . .” Lôi Đằng Phong cười nói: “Tự nhiên là chuyện cùng hai bên cùng có lợi, vãn bối tuyệt không dám để cho tiền bối chịu thiệt.” Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, lén lút chỉ chỉ cung điện đối diện cùng Lôi Đằng Phong ở trong viện. Mặc Tu Nghiêu gật đầu, thấy Lôi Đằng Phong sau khi đi vào liền buông Diệp Ly ra, nhẹ điểm một chút, nhanh nhẹn như một con hồng nhạn không tiếng động rơi xuống trên nóc nhà tòa chủ điện này.