Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 57
Edit: Thu Lệ
"Đại ca, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì vậy hả?" Một giọng nam thô kệt bất mãn oán trách, trong đống tuyết, một nhóm hơn hai mươi người đi tới, cầm đầu là ba nam nhân: một cường tráng như trâu, bắp thịt tráng kiện kinh người, một vóc dáng vững chắc, hơi thở trầm ổn, mà người còn lại thì nham hiểm, sắc mặt trắng sáng không bình thường, nổi lên chút sáng bóng thật nhỏ trong mắt làm người ta không thoải mái. Người mới vừa nói chuyện chính là nam nhân cường tráng đó, trên cánh tay của hắn bị Băng Lăng tách rời ra vô số vết thương, máu tươi đã đông cứng lại, thế nhưng hắn vẫn hoàn toàn không thèm để ý.
"Đây là chi nhánh của sông Ngũ Hành —— Huyền Băng trận! Nơi này lấy Huyền Băng ngàn năm bày ra một hung trận, muốn đi ra ngoài có chút khó khăn!" Nam tử trầm ổn ở giữa trả lời, bởi vì hắn đứng ở giữa nên mấy người khác gần như đều nhìn về phía hắn, rất dễ nhận thấy hắn chính là người tâm phúc trong đội ngũ này.
"Đại ca, trong đời băng đất tuyết này không có chút thức ăn nào, chẳng lẽ chúng ta phải chết rét ở đây?"
"Không biết, chắc chắn sẽ có phương pháp đi ra!" Nam tử khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, khiến cho người ta cảm thấy cơ trí nói đúng trọng tâm, lúc hắn nói chuyện giống như có ma lực vậy, làm cho người ta không nhịn được mà tin tưởng và nghe theo.
"Đại ca, nơi đó có người!" Nam tử âm trầm tiến tới bên cạnh nam tử ở giữa mở miệng, mà nơi hắn chỉ chính là chỗ Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc đang đứng.
"Đại ca, là kẻ địch, có muốn giết bọn họ không?" Không biết từ chỗ nào, nam nhân cường tráng lấy ra một lưỡi búa to, mười mấy cân búa sắt trong tay hắn mà giống như không có gì, tùy ý phất một cái, dáng vẻ như muốn xông lên.
"Để xem đã!" Nam tử mở miệng ngăn cản, hắn không biết hai người đối diện đang làm gì, nhưng dáng vẻ nam nhân kia vô cùng tôn quý và khí phách, tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn không muốn gây phiền toái cho bản thân mình.
"Đại ca, không bằng chúng ta giết bọn họ, đến lúc tranh đoạt bảo vật không phải ít đi một người sao?" Nam tử nham hiểm nói, tên của hắn gọi là Diêm Lang, có vẻ giảo hoạt và tàn nhẫn như sói, mà nam nhân ở giữa tên là Diêm Long, còn nam nhân cường tráng gọi là Diêm Hổ, ba người không phải huynh đệ ruột, nhưng vẫn luôn sống cùng nhau nên kết làm huynh đệ, đổi lại họ tên!
Diêm Long lắc đầu một cái: "Đệ đừng luôn nghĩ cách bài xích người khác, ta thấy người nam nhân kia có thân phận rất tôn quý, nếu trêu chọc phải người không nên trêu chọc, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền toái!"
"Hừ, nơi này trời băng đất tuyết, chúng ta giết bọn họ thần không biết quỷ không hay, hơn nữa chẳng lẽ đại ca không phát hiện một người trong đó đã bị Băng Lăng đả thương sao? Coi như võ công của hắn cao cường hơn nữa mà ôm một người cản trở, đều sẽ bó tay bó chân, nếu như thân phận của hắn thật sự rất lợi hại, chúng ta giết bọn họ, đây chính là một cơ hội tốt để nổi danh!" Diêm Lang tiếp tục nói, ánh mắt đó giống như đã nhìn thấy chuyện mình nói vậy!
Diêm Long còn muốn ngăn cản, nhưng Diêm Hổ đã không muốn nghe, xách theo lưỡi búa to nhảy vọt tới: "Mặc kệ như thế nào, giết trước rồi hãy nói!"
Chỗ của bọn hắn đứng không xa, với công lực của Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc, dĩ nhiên đã nghe rõ bọn họ nói không sót một chữ, Mộ Hoàng Tịch khẽ cau mày: "Ba người này là Tam đại đương gia của Diêm La môn!"
Diêm La môn tên nổi tiếng xấu, người nào nghe cũng không có thiện cảm, lúc tiến vào Ngọc Phi Tình đã nói kỹ càng về điểm đặc biệt của ba người này, nàng muốn không nhớ cũng khó khăn.
Quân Mặc đặt Mộ Hoàng Tịch xuống, thế nhưng lúc này trong đôi mắt lạnh lẽo nặng nề lại hiện ra sáng bóng làm cho người ta an tâm, giọng nói cũng trầm thấp lạnh lùng như thường ngày: "Chờ!"
Mộ Hoàng Tịch biết hiện giờ thân thể của mình không tốt chút nào, lui về phía sau mấy bước, rút lui khỏi cuộc chiến, mà ở phía sau lưng Mộ Hoàng Tịch chưa từng chú ý tới có một ánh mắt tràn đầy lo lắng và hận ý nhìn nàng chăm chú.
"Giết!" Diêm Hổ mang theo mười thủ hạ khí thế hung hăng vọt tới, Diêm Long, Diêm Lang cũng theo phía trước trợ uy.
Quân Mặc lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, không thèm để ý đến nhóm người đang vọt đến chút nào, bóng lưng của hắn kiên đĩnh mà cao quý, quả thực không cách nào so sánh với với nhóm người có vẻ mặt dữ tợn kia. Diêm Hổ là người đầu tiên xông tới trước mặt Quân Mặc, lưỡi búa to của hắn còn chưa rơi xuống đã bị luồng nội lực hùng hậu đánh bay ra ngoài, lập tức đập trúng mấy người đang xông lên phía sau.
"Lên!" Chưởng phong của Diêm Long đã không chịu đựng được thế đầu, nên sóng vai cùng Diêm Lang xông tới.
Quân Mặc giơ tay lên, một chưởng phong bén nhọn ngưng tụ thật nhanh, sau đó nâng lên chống lại bàn tay của hai người, không tốn chút sức nào đã đánh bay hai người đối diện ra ngoài.
"Giết!" Biết mình gặp phải cao thủ, mọi người cũng không còn giấu diếm nữa mà dùng hết bản lĩnh toàn thân dây dưa với hắn. Quân Mặc cũng không keo kiệt chút nào, ai đến cũng không từ chối, từ chưởng phong biến thành Đao Phong bén nhọn xẹt qua d/đ;l;q;d cổ người khác thật nhanh, trong chớp mắt từ hai mươi người chỉ còn sót lại mười người đứng tại chỗ, đao trong tay không ngừng lay động không dám tiến lên, hiển nhiên là sợ kẻ sát nhân không tốn chút sức lực này.
Mộ Hoàng Tịch lẳng lặng nhìn một màn này, lần đầu tiên khi gặp Quân Mặc bị hắn tàn nhẫn rung động thật sâu, khi đó bị sợ đến máu cũng cứng ngắc, nhưng bây giờ nàng lại không có chút cảm giác nào chỉ coi đó như chuyện hiển nhiên. Ngược lại, nàng cũng không lo lắng Quân Mặc sẽ như thế nào, tuy những người trên giang hồ này lợi hại, nhưng nếu so với những sát thủ huấn luyện nghiêm ngặc hôm đó thì vẫn còn kém xa lắm!
Trong nháy mắt Mộ Hoàng Tịch buông lỏng, một luồng sát khí dữ dội nổi lên, chờ Mộ Hoàng Tịch phát hiện muốn né tránh thì đã không kịp rồi, ngón tay thon dài đỏ tươi xuyên qua bả vai Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch nhịn đau nhanh chóng thoát đi, móng tay rút ra khỏi da thịt mang theo máu thịt, tiếp theo là giọng nói âm hiểm y hệt như oan hồn của Ngạn Tu vang lên: "Mộ Hoàng Tịch, không ngờ chứ! Ta vẫn còn sống, hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi!"
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nhìn yêu nhân hồng y Ngạn Tu, trong tay cầm chặt chủy thủ: "Hôm đó không giết chết ngươi là vận may của ngươi, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
"Ha ha...! Khoác lác vô sỉ, ta ngược lại muốn biết ngươi lấy cái gì tới giết ta đây?" Gương mặt Ngạn Tu lộ vẻ hài lòng, dù bận vẫn ung dung muốn nhìn thấy bộ dạng mất hết võ công của Mộ Hoàng Tịch, trên ngón tay của hắn thoa đầy các loại kịch độc, d/đ"l;q;d nhưng mà hôm nay hắn không muốn giết Mộ Hoàng Tịch nhanh như vậy, hắn muốn nhìn võ công của nàng hoàn toàn biến mất, sau đó từ từ hành hạ nàng đến chết báo mối thù diệt môn!
"Vậy sao?" Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười lạnh, dùng lụa trắng trói chặt vai trái lại, trong mắt chứa đầy vẻ khát máu, thừa lúc Ngạn Tu tính toán tình thế, thân thể nàng xông tới thật nhanh, huơ chủy thủ mang theo sát khí bén nhọn ra, hung hăng đâm tới với một phương thức xảo trá!
"Không thể nào, làm sao ngươi còn có nội lực?" Ngạn Tu kinh hãi, dáng vẻ này của Mộ Hoàng Tịch quả thực là không chịu ảnh hưởng chút nào, chỉ có điều bây giờ không cho phép hắn ngẫm nghĩ, Mộ Hoàng Tịch đột nhiên bộc phát, lực lượng kia càng ngày càng lớn mạnh, tỏ rõ càng ngày càng bén nhọn, khiến cho hắn ứng phó không xuể, trải qua mấy hiệp hắn đã bị trúng mấy đao, hoàn toàn nằm ở thế yếu!
"Ầm!" Một chưởng bén nhọn mà hùng hậu đánh vào ngực Ngạn Tu, Ngạn Tu không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, co quắp ngã trên mặt đất, hiển nhiên đã bị cắt nát tâm mạch.
"Bịch!" Mộ Hoàng Tịch lập tức quỳ gối trong tuyết, hiện giờ ngay cả một đầu ngón tay nàng cũng không muốn động, nàng bị Ngạn Tu tổn thương sâu như vậy, độc kia đã sớm ngấm vào thân thể của nàng, chẳng qua là nàng đã dùng khí lạnh nơi này để đông máu lại, dùng chút thời gian tranh thủ này, sau đó nàng cố gắng d/đ/l;q"d chống đỡ đến cuối cùng bộc phát nội lực, muốn giết chết Ngạn Tu trong một lần hành động, nhưng nàng đã đánh giá bản thân mình quá cao, trong khoảnh khắc cuối cùng, nếu không phải Quân Mặc kịp thời vỗ một chưởng thì nàng nhất định sẽ bị lộ tẩy!
Bàn tay ấm áp lần nữa phủ lên đầu vai Mộ Hoàng Tịch, cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không trực tiếp bế nàng lên, bây giờ Mộ Hoàng Tịch không còn chút sức lực nào, ngay cả lời từ chối cũng không còn hơi sức để nói ra, ôm thì ôm đi, dù sao cũng không ít đi một miếng thịt. Đảo mắt nhìn bên kia, trên đất đầy thi thể, nhưng lại không có ba người của Diêm La môn, hiển nhiên đã nhân cơ hội lúc Quân Mặc cứu nàng mà trốn thoát.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
81 chương
47 chương
11 chương
58 chương