Thịnh Sủng
Chương 37
Editor: Holilinhk
Hạ Trọng Phương không chịu thổi tiếp, Trầm Tử Trai đành phải nhận lại cây tiêu, tự mình thổi một khúc.
Hạ Trọng Phương nghe tiếng tiêu du dương, cực kỳ êm tai của Trầm Tử
Trai, sau khi nghe hắn thổi xong, tất nhiên là cô vỗ tay: "Vương gia thật là đa tài đa nghệ!"
Trầm Tử Trai hất đầu một cái: "Đó là đương nhiên. Nếu bổn vương gặp chuyện không may, ta còn có thể thổi tiêu làm xiếc để nuôi sống gia đình đấy!" Hắn nói xong, dường như ý thức được mình vừa nói gì, gương mặt tuấn tú đỏ lên, chỉnh lại lời nói: "Bổn vương đa tài đa nghệ, nếu gặp chuyện không may, chỉ cần lấy đại một cái tài ra, gia đình cũng có thể sống tạm rồi."
Hạ Trọng Phương tiếp lời: "Tôi sẽ may vá kiếm sống, gặp phải chuyện không may, lúc ấy tôi sẽ sống tạm bằng nghề này. Bây giờ thấy được hoa văn tinh xảo ở Vương phủ và Giản phủ, nếu tôi lại gặp chuyện rủi ro, trong đầu đã có sẵn cả rồi, đến lúc đó chỉ cần thêu ra, cũng có thể sống tạm được, không lo đói chết."
"Nói như vậy, hai người chúng ta gặp chuyện rủi ro, đều có thể sống sót?" Trong lòng Trầm Tử Trai khẽ động, hắn cười: "Phương nương, nếu như bổn vương gặp chuyện không hay, thậm chí bị cho vào nhà lao, cô có nhớ bổn vương không?"
"Vương gia là hoàng tôn, sao lại vào nhà lao được?" Hạ Trọng Phương cười,"Dù chúng tôi vào nhà ngục, vương gia cũng sẽ không vào đâu."
Thần sắc Trầm Tử Trai bất chợt nghiêm túc, hắn nói: "Bây giờ Bổn vương là hoàng tôn, nhưng khi thái tử kế vị, lúc đó bổn vương là hoàng chất, chứ không phải là hoàng tôn. Cách nhau một chi, đối xử cách nhau vạn dặm. Vào tiền triều, còn có hoàng chất bị giam vào nhà lao đến chết.
Cũng khó nói lắm, có thể bản vương không bị cho vào ngục, mà là bệnh tình tái phát mà chết!"
Đầu tiên Hạ Trọng Phương kinh ngạc lắng nghe, cô nghe đến câu cuối cùng lại giật mình kinh sợ, thoáng đứng dậy, dùng tay che miệng Trầm Tử Trai: "Vương gia sẽ không bệnh chết đâu!"
Trầm Tử Trai không nói nữa, đưa mắt nhìn Hạ Trọng Phương, bắt lấy tay cô đặt bên khóe môi, hôn nhẹ lên bàn tay mềm, hắn khẽ cười: "Chỉ là giả thiết, Phương nương đừng hoảng."
Hạ Trọng Phương nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, bật thốt: "Tôi khổ khổ sở sở mới dùng sữa cứu được người nam nhân này, sẽ không để hắn bệnh tử lần thứ hai đâu!" Vừa nói xong, đột nhiên mặt đỏ lên, đứng tại chỗ.
Trong lòng Trầm Tử Trai ấm áp, cầm tay Hạ Trọng Phương thì thầm: "Đúng vậy, Phương nương là nhũ nương của bổn vương, cũng xem như là một nửa mẹ bổn vương, làm sao nhìn được bổn vương bệnh chết đúng không?"
Hạ Trọng Phương nghe giọng điệu ôn nhu lưu luyến của Trầm Tử Trai, trong ngực có một góc đau ê ẩm, chính cô cũng không biết là cảm giác gì, đột nhiên ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, ôm hắn vào ngực, thấp giọng nói: "Mặc kệ về sau như thế nào, tôi cho vương gia uống sữa một thời gian, vẫn mong vương gia có thể sống thật tốt."
"Được, bổn vương phải ra sức sống thật tốt mới được!" Trầm Tử Trai ngửi hương thơm trong ngực Hạ Trọng Phương, nhất thời tâm can nhột nhạt, cách lớp xiêm y ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng khẽ động, hắn nói nhỏ: "Nhũ nương, ta muốn uống sữa!"
Hạ Trọng Phương vốn thương cảm nghiêm túc, bị Trầm Tử Trai nháo loạn như vậy, thương cảm nho nhỏ đã nhanh chóng biến mất, đẩy hắn ra: "Phương ngự y sắp tới rồi, tôi uống thuốc vào mới có sữa được." Trong giọng nói không khỏi mang theo sự sủng nịch.
Nói chuyện vừa dứt câu, quả nhiên Phương ngự y đến.
Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, lại bắt mạch cho Trầm Tử
Trai, Phương ngự y cười: "Dạo này Vương gia thường xuyên chuyển động, ra mồ hôi nhiều, khử độc cũng nhanh, khí huyết càng ngày càng vững, ha ha."
Trầm Tử Trai cũng cười: "Ngươi cũng không cần đứng đây xem hiệu quả sau khi bổn vương uống sữa đâu, đi trước đi!"
Phương ngự y vừa lúc muốn đi đổi phương thuốc cho Vương Du, nghe vậy thì nói: "Sau khi uống sữa dược, nếu không khoẻ, phải lập tức cho người gọi ta đến đây."
Trầm Tử Trai cười đồng ý, nhìn Phương ngự y lui xuống, hắn liền dặn dò đám người Lục Mộng thối lui ra ngoài cửa phòng, không cho gọi thì không được tùy tiện bước vào.
Tuy Hạ Trọng Phương biết hiện nay Trầm Tử Trai sẽ không làm gì được cô, chỉ là thấy hắn bảo mọi người đi hết nên cô hơi lo lắng, cô hỏi: "Vương gia muốn làm gì thế?"
"Muốn yên tịnh bú sữa!" Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương, đẩy cô ngồi trên ghế, hắn cười khẽ: "Mỗi ngày đều uống sữa trên giường, uống chán rồi, hôm nay uống ngay trên ghế đi!"
"Ở đâu chẳng giống nhau chứ?" Hạ Trọng Phương nhẹ giọng nói, thấy Trầm
Tử Trai ngồi nhè nhẹ lên đùi cô, đã bắt đầu vén xiêm y, cô không khỏi khẽ gọi: "Vẫn chưa trướng sữa mà!"
"Mút trước, mút một hồi cũng sẽ có sữa thôi!" Trầm Tử Trai xốc xiêm y Hạ Trọng Phương lên, thấy hôm nay cô mặt áo lót trong màu đỏ mạt hung, chiếc áo bó sát lấy hai bên tròn trịa, theo hô hấp của nàng, chỗ rất tròn ấy hơi rung động, dường như muốn thoát ra, hắn nhìn rồi nhanh chóng cúi đầu vào một bên ngực đẫy đà, dùng răng nanh cắn áo lót trong, bắt nó mở ra, lại ‘a ô’ một tiếng, hắn vừa ngậm lấy chỗ đẫy đà, mút mạnh một cái, vừa cảm thán: "Lớn thật!"
Hạ Trọng Phương biết hiện nay bên ngoài bình phong không có ai đang nghe, nên cũng buông lỏng một chút, để mặc cho Trầm Tử Trai mút, nhất thời gương mặt thấm nhuận màu hoa anh đào, rên rỉ. Rên ra tiếng, vừa tự dùng tay xoa chỗ đẫy đà bên kia vừa nói: "Vương gia, vương gia, có sữa kìa."
"Cô cho bổn vương uống!" Trầm Tử Trai ngẩng đầu, tiến vào trong vòng tay của Hạ Trọng Phương, hắn dùng tay đỡ lấy lưng ghế dựa, lấy thế chống đỡ thân người, làm ra bộ dáng gào khóc đòi ăn.
Hạ Trọng Phương rủ mắt xuống phân nửa, không dám đối diện với Trầm Tử
Trai, khi trướng sữa, không thể nhịn được nữa, cô nâng một bên chỗ đẫy đà lên đưa đến bên miệng Trầm Tử Trai, nói nhỏ: "Uống đi!"
Trầm Tử Trai ra sức uống sữa, nghe tiếng Hạ Trọng Phương rên. Lại rên ra tiếng, thân mình cô run rẩy, mùi thơm trên người lại như muốn tắt đèn chuyển cảnh, nhất thời mút mạnh thêm cái nữa, hắn lấy hơi hỏi: “Có muốn bổn vương uống sữa của cô nữa không?"
Hạ Trọng Phương cắn môi đỏ mọng gật đầu: "Vương gia, vương gia, trướng sữa khó chịu lắm, mau uống đi!"
Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương, chỉ dẫn cô xuống bụng của mình, nhỏ giọng nói: "Cô giúp bổn vương sờ sờ, bổn vương sẽ uống sữa giúp cô."
"Bộ dáng Vương gia như vậy, đúng là ức hiếp người ta mà!" Hạ Trọng
Phương không chịu, cô giãy dụa nói: "Thật không được đâu, thôi thì tôi vắt sữa ra, vương gia không uống thì thôi."
"Được được, bổn vương uống còn chưa được sao? Hay là vì bổn vương ngoan ngoãn uống sữa, Phương nương thưởng cho bổn vương bằng cách sờ sờ tí nhé?" Trầm Tử Trai lại bắt được tay của Hạ Trọng Phương, hắn nói nhỏ:
"Bổn vương tuấn tú như vậy, cô kiểm tra một chút cũng không mệt gì đâu mà."
Hạ Trọng Phương nhất thời bất lực, bị Trầm Tử Trai dẫn dắt, tay ngọc đã chạm đến vật nóng cứng, phút chốc mặt cô đỏ lên, lầm bầm: "Vương gia, đừng như vậy!"
Trầm Tử Trai vừa đè tay Hạ Trọng Phương lại, vừa cúi thấp đầu uống sữa, phát ra tiếng vang ‘Tặc tặc’, lòng hắn xuân tình nhộn nhạo vô cùng.
Chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương bị mút, toàn thân tê dại, không tự chủ được cô nắm chặt chỗ nhiệt năng của Trầm Tử Trai hơn, thân mình để sát vào Trầm Tử Trai, vừa vặn một tay Trầm Tử Trai không thể chống đỡ được thân người, đã thật sự ngồi trên đùi cô, hai bên nhất đối, thành ra xuất hiện hình ảnh Hạ Trọng Phương cầm nhiệt năng của Trầm Tử Trai tự đâm vào nơi ôn nhuyễn của mình.
Hai người cùng rên rỉ. Rên ra tiếng, chính mình bất lực.
Trong lòng Trầm Tử Trai thầm biết, nếu cứ như vậy đi vào, bản thân hắn chắc chắn là không có cách nào khác cầm giữ, nên hắn nói nhỏ bên tai Hạ
Trọng Phương, giọng khàn khàn đục đục nói: "Tiểu yêu tinh, còn không buông bổn vương ra?"
Toàn thân Hạ Trọng Phương sắp rũ thành hoa héo hoa tàn rồi, sự ham muốn cũng bắt đầu tăng nhanh, âm thanh kiều mị nhỏ nhẹ: "Là do vương gia mà, đâu phải là tôi..."
"Như vậy phải làm sao đây?" Trầm Tử Trai nhịn không được hơi động, thấy gương mặt đỏ bừng của Hạ Trọng Phương kiều diễm như hoa, mê người khiến hắn muốn đưa tay ngắt lấy, lại gắng gượng chống vào lưng ghế, cách thân thể của cô ra, xoay người ngồi lên giường, hắn thở gấp: "Cô dụ dỗ bổn vương nhiều lần như vậy, phải bị tội gì?"
"Vương gia đổ oan cho tôi!" Hạ Trọng Phương vỗ ngực, cô cũng thở phì phò, dùng xiêm y che lại, giương mắt nói: "Còn chưa uống sữa đó!"
"Lại đây cho bổn vương uống!" Trầm Tử Trai nằm nghiêng bên giường, ý bảo Hạ Trọng Phương đi qua nằm trên cánh tay hắn.
Hạ Trọng Phương do dự một chút, vẫn là chìu theo ý hắn, bước lên giường, nằm bên người Trầm Tử Trai, xốc xiêm y lên, lấy chỗ đẫy đà đặt bên miệng Trầm Tử Trai, không tự chủ nhắm mắt lại, yêu kiều lên tiếng.
Trầm Tử Trai uống xong, không dám lại lộn xộn nữa, chỉ đứng dậy đi uống trà Phương ngự y đặc chế, uống một ly xong, quay đầu lại thấy Hạ Trọng
Phương ngồi dậy, đang chỉnh lý lại xiêm y, hắn liền ngậm trà vào miệng rồi đi đến bên cô.
Hạ Trọng Phương vốn muốn kháng cự, lại bị Trầm Tử Trai đè lại, đúng lúc miệng khô lưỡi khốc, một miệng trà đi xuống cổ, không tự chủ được duyện đầu lưỡi Trầm Tử Trai, cùng Trầm Tử Trai dây dưa.
Trầm Tử Trai biết Hạ Trọng Phương động tình, hắn cũng ôm sát cô, áp cô quay cuồng trên giường, vừa thở vừa nói: "Tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh này, bổn vương..."
"Vương gia, vương gia!" Phương ngự y lo lắng, hắn canh thời gian để đến đây xem xét, nghe Lục Mộng nói Trầm Tử Trai không cho các nàng đi vào, không khỏi âm thầm sốt ruột, chỉ đứng ngoài gõ cửa.
Trầm Tử Trai nghe giọng nói của Phương ngự y, vội vàng buông Hạ Trọng
Phương ra, gấp gáp sửa lại xiêm y, lên tiếng đáp lại: "Đến đây!"
Hạ Trọng Phương cũng thanh tỉnh một ít, ngồi xuống kéo lại xiêm y vừa xộc xệch, ở lại vuốt vuốt tóc, đợi Trầm Tử Trai mở cửa cho Phương ngự y đi vào, cô mới vội vàng đi nhanh ra ngoài, không dám dừng lại.
Giản Mộc Huyền đứng chờ ngoài cửa Vương phủ, thấy Hạ Trọng Phương đi ra , cậu liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Gian ngoài đồn rằng, Phương ngự y viết ra phương thuốc dưỡng nhan, mỗi ngày tỷ đến đây uống thuốc, lúc uống xong đi ra ngoài, quả thật rất kiều diễm."
Hạ Trọng Phương nghe Giản Mộc Huyền nói, cô hơi đỏ mặt, nên giả bộ tức giận: "Đừng học người ta nói lung tung." Nói xong đã theo tay dìu của nha hoàn lên xe ngựa.
Giản Mộc Huyền cảm thán: y thuật Phương ngự y quả thật không tệ, lần trước khóe miệng bị nổi mụn, đau chết người, hắn chỉ tiện tay đưa một thang thuốc, cậu uống một lần trong đêm, sang sáng hôm sau, cái mụn đã biến mất một cái thần kỳ. Nếu là trước kia, đại phu cho đến ba thang thuốc, bắt người ta phải uống tận ba ngày mà còn chưa chắc khỏi bệnh.
Nói chứ, gia thế tướng mạo Phương ngự y này không tệ, lại còn chưa kết hôn, nếu có thể bắt hắn làm tỷ phu của mình, về sau có bệnh có đau, chẳng phải là không cần tìm đại phu, chẳng phải cứ đến bảo hắn đưa thuốc là được à? Gia có ngự y, như có bảo vật.
Phương ngự y không biết Giản Mộc Huyền đang nhớ thương hắn, hắn đang nói chuyện với Trầm Tử Trai: "Nếu Vương gia không thể cưới Hạ cô nương, thì đừng trêu ghẹo cô ấy, để nàng khỏi phải động tâm động tình, về sau khó buông tay."
Trầm Tử Trai liếc mắt nhìn Phương ngự y một cái. Hắn nói: "Lão phương à, ngươi vì Hạ cô nương mà suy nghĩ, là vì lý do gì?”
"Lương y như từ mẫu, tất nhiên là suy nghĩ cho các ngươi." Phương ngự y bình tĩnh đáp: "Đương nhiên là ta hy vọng vương gia nhanh chóng khỏi bệnh, Hạ cô nương cũng có thể thoát khỏi thân phận nhũ nương, đường đường chính chính mà sống."
Trầm Tử Trai nói: "Lão phương, hiện thời trước mặt bổn vương, Hạ cô nương là nhũ nương, Giản phủ cho rằng nàng có giá trị nên mới coi trọng nàng, hẳn sẽ không bạc đãi nàng."
"Nhưng Hạ cô nương không thể làm nhũ nương cả đời, nàng còn phải lập gia đình." Phương ngự y nhìn Trầm Tử Trai: "Vương gia muốn làm việc đại sự, lại không thể cưới Hạ cô nương, người hãy tôn trọng nàng một chút!"
"Lão phương thích Hạ cô nương à?" Trầm Tử Trai nhìn chằm chằm Phương ngự y, cười nhạt: "Không ngại nàng là nhũ nương của bổn vương chứ?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
174 chương
13 chương
43 chương
56 chương
39 chương
54 chương