Thịnh Sủng

Chương 35

Edit: Holilinhk Hí kịch không phải chỉ có một phiên bản, nhưng chủ đề thì chỉ có một, đó là bé gái Hạ Trọng Phương, bị mồ côi, thân thế khúc chiết bi thảm, hiện nay khổ tận cam lai, chờ làm vương phi. Khi Trầm Ngọc Tiên nghe được tin tức, cô đang nói chuyện cùng Vương Du, nhất thời cực kỳ tức giận: "Càng truyền càng loạn, sao không nói Hạ cô nương chờ làm hoàng phi đi? Làm vương phi làm gì? Với cô ta à?" Vương Du nghe được tin này, cũng cực kỳ không thoải mái, nhất thời nhíu mày nói: "Lấy việc này làm sóng gió, tất nhiên là người hữu tâm viết lại chuyện xưa. Ta còn nghe cha mẹ nhắc tới chuyện, năm đó hai người đi về Triều Châu, dừng lại trên đường , tại một trấn nhỏ ở Giang Nam, trên đường đi gặp phải đạo tặc, nửa đêm phải chạy đi, lúc đó mẹ đang hoài thai ta, sắp lâm bồn rồi, liền sinh ta trong một căn miếu đổ nát! Sao lại không giỏi viết ta vào đi? Sao không nói đơn giản là ta và Hạ cô nương bị đánh tráo? Như vậy không phải càng thêm kịch tính, càng có sức lôi cuốn sao?" Trầm Ngọc Tiên nói: "Nếu không phải Hạ cô nương có tướng mạo giống thái phó phu nhân, rõ ràng là nữ nhi của Giản Phi Văn, rất có thể bên ngoài sẽ biên như thế đó!" Nha hoàn bên người Trầm Ngọc Tiên, Trầm Hương xen mồm vào nói: "Quận chúa với Du cô nương tưởng bọn họ không dám biên à? Vừa vặn có một bản cũ biên như thế này, người viết nói rằng, Du cô nương và Phương cô nương là hoán đổi cho nhau!" "Cái gì, buồn cười? Qúa sức vô sỉ !" Từ lúc Vương Du biết được Hạ Trọng Phương cho Trầm Tử Trai uống sữa, liền cực không thích Hạ Trọng Phương, hiện nay nghe lời đồn đãi như thế này, lại càng không vui, nhất thời nói: "Ta tìm cha mẹ ta hỏi một chút, nói họ phái người đi trừng trị cái bọn viết loạn này mới được." Vi Thanh Mi cũng nghe lời đồn, lại nhẹ nhàng nói với Vương Tinh Huy: "Năm đó thiếp sinh hạ Du nhi trong căn miếu đổ nát, vừa lúc bị đạo tặc đuổi theo, bà vú bế Du nhi chạy trốn, chúng ta chạy đi đường khác. Chúng ta bị thất lạc bà vú hơn mười ngày, sau này dù hội họp, nhưng mà…" Vương Tinh Huy kinh ngạc: "Nàng cũng tin lời đồn ngoài kia ư? Đó chỉ là do mấy người dụng tâm bịa đặt từ việc không đâu, viết bậy bạ thôi. Mà cho dù bà vú bị điên đi chăng nữa, ôm con chúng ta đi đổi, thì, tướng mạo Phương nương nên giống nàng với ta mới đúng, sao lại giống cô cô như thế? Còn nữa, Du nhi là chúng ta nuôi lớn, ngoại trừ thân thể suy yếu, tướng mạo phẩm tính không phải là xuất sắc nhất à? Sao lại không phải con gái ruột chúng ta được?" Vi Thanh Mi suy nghĩ thật kỹ, mặc dù tướng mạo Vương Du không phải thập phần giống vợ chồng mình, nhưng mặt mày, cũng có vài phần bóng dáng người của Vương gia, muốn nói con bé không phải thân nữ của mình, chắc chắn là mắc bệnh đa nghi quá mức. Vương Tinh Huy lại nói: "Hiện nay chúng ta ở trong vương phủ, chỉ sợ có người hận không thể khuấy nước cho nước bớt trong, khiến cho chúng ta nghi ngờ nhưng nếu lòng chúng ta cứ nghi ngờ nhau thì không thể bình an đâu! Còn nữa, một khi chúng ta đi điều tra, nếu người ta đã sắp xếp hết cả thì làm sao chúng ta tìm ra cái gọi là ‘chân tướng’, khi đó chúng ta còn có tâm tư làm chuyện khác sao? Chẳng phải là đã đúng như tâm nguyện của một số người rồi à?" Vi Thanh Mi nghe, bà gật đầu, đang định nói thì chợt nghe bên ngoài có giọng nói, nha hoàn tiến vào bẩm: "Du cô nương đến!" Vương Du đi vào trong phòng, tất nhiên là tức giận với lời đồn bên ngoài, nói với Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi: "Bên ngoài dám viết xằng bậy, nói như có mắt có mũi, thật khiến người khác tức giận mà." Vi Thanh Mi vỗ vỗ tay Vương Du, bà nói: "Chỉ là viết chuyện xưa thôi, không đáng để tức giận." Nói xong bà lại hỏi: "Hôm nay con đã uống thuốc chưa?" Vương Du bị dời sự chú ý, cô liền đáp: "Phương ngự y đã viết phương thuốc rồi, nói một ngày uống ba lần thuốc, không thể ngừng, đương nhiên con không dám ngừng, hôm nay đã uống xong lượt thuốc thứ hai rồi." Vi Thanh Mi liền hỏi: "Uống thuốc của Phương ngự y, con thấy sao rồi?" Vương Du nói: "Ngực không còn tức như bình thường, buổi sáng khi thức dậy cũng không còn choáng váng, đã khỏe nhiều rồi ạ." Vi Thanh Mi vừa nghe, giữ mặt Vương Du nhìn kỹ, bà cười nói: "Ở Vương phủ một thời gian, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn một ít. Mẹ đã nói, Phương ngự y là một thầy thuốc cực kỳ giỏi, viết đơn thuốc chắc chắn là đúng bệnh." Nhất thời Vương Du ngả đầu tì lên vai Vi Thanh Mi, làm nũng: "Mỗi ngày uống thuốc, miệng tất cả đều là cay đắng, mẹ làm bánh ngọt Bát Bảo cho con ăn đi!" “Bánh ngọt khó tiêu hóa, tràng vị con không tốt, không nên ăn!" Vi Thanh Mi cười nói: "Đến khi con khỏe hẳn, muốn ăn gì mẹ cũng nấu." Vương Du nhất thời ghé vào tai Vi Thanh Mi mà nói: "Vương gia cũng uống thuốc, uống đến hư tràng vị nên mới nuôi nhũ nương, Sữa dược có lợi lắm. Mẹ tìm cho con một nhũ nương đi, con cũng muốn uống sữa dược." Vi Thanh Mi không khỏi cười chỉ thái dương Vương Du: "Học cái gì không học, lại học vương gia uống sữa?" Vương Tông lúc này tan học trở về, cũng vào phòng nói chuyện, lôi kéo Vương Du: "Tỷ tỷ muốn uống sữa sao? Mùi vị tanh lắm, sợ tỷ nôn ra thôi. Nhưng vú trâu mới đẻ, ăn cũng được lắm." "Chỉ có biết ăn thôi à?" Vương Du chỉ chỉ Vương Tông, cô cười: "Dạo này ăn ngon, hình như cao hơn rồi!" Vương Tông nghe thế, lặng lẽ nhón mũi chân, khoa tay múa chân nói: "Cao thêm một cái đầu." Vương Du không khỏi cười, ấn đầu của cậu xuống, chân thành nói: "Đệ đây là cao giả, không chính xác. Làm người thì phải làm đến nơi đến chốn mới tốt.” Thấy con trai con gái nói giỡn, Vi Thanh Mi cũng dứt bỏ tâm sự, cùng bọn họ nói qua nói lại. Nhất thời nói: "Bá phụ tụi con cho người đến đây truyền lời, muốn các con sáng sớm ngày mai đi qua đó chơi, hôm nay tụi con đều đi học, sáng ngày mai mới rảnh được." Vương Du nghe thế: "Khi chúng ta lên kinh, không phải chờ cả nửa ngày cũng không thấy bá phụ đến nghênh đón à? Chờ chúng ta đến Vương phủ ở, lại phái người đến đây truyền lời, đây là ý tứ gì thế?" Vương Tông tiếp lời nói: "Đây là ý tứ muốn trèo cao đó tỷ." Vương Du bật cười: "Con nít đừng nói lung tung." Vi Thanh Mi cũng nói: "Nói ra thì, lúc chúng ta trở về, vốn là nên đi bái kiến bọn họ. Hiện bọn họ đến mời, chúng ta cũng không thể lên mặt, phải đi thôi." Nơi này các cô nói chuyện, Tô Ngọc Diệp cũng vào cung, đang nói chuyện phiếm cùng Tô thục phi. Tô Ngọc Diệp chỉ nói gần đây bên ngoài tung tin vịt, cô nhẹ giọng nói: "Lời đồn hung ác, cái gì cũng nói được, hình như nói Hạ cô nương định làm vương phi." Tô thục phi cười lạnh: "Dù sao Tề vương cũng là hoàng tôn, là tôn tử hoàng thượng sủng ái nhất, hôn sự của nó, sao có thể tự mình làm chủ? Đương nhiên hoàng thượng phải tứ hôn. Mà hoàng thượng tứ hôn sao lại đi tứ cho một người bị chồng ruồng bỏ làm vương phi? Mà trong cung đã có ta, hôn sự của hoàng tôn, hoàng thượng phải thương nghị với ta. Ta muốn ai làm vương phi, chỉ cần nói vài câu thôi." Tô Ngọc Diệp nghe lời này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Tô thục phi giáo huấn cô: "Mọi việc nghe nhiều hơn xem, không thể nóng vội. Bên ngoài truyền những lời này, rõ ràng là muốn các ngươi bị nhiễu loạn, mượn cơ hội sinh sự, nếu con thiếu kiên nhẫn, là đúng ý bọn họ rồi. Nghĩ lại sẽ biết, tuy là tẩy danh Hạ cô nương không phải con gái riêng, mà là con gái của Vương trạng nguyên, thay đổi thân phận của cô ta, nhưng chuyện cô ta bị chồng ruồng bỏ, làm sao có thể xóa sạch? Ai trong Vương phủ lại muốn kết hôn với một người bị chồng ruồng bỏ, rồi đưa lên làm vương phi?" Tô Ngọc Diệp đã hạ quyết tâm, cúi đầu nói: "Là con suy nghĩ không chu toàn, mới nghe tin đồn đã hoảng thần." "Con còn trẻ, từ từ học hỏi!" Tô thục phi nói xong, lại nói: "Thân phận Tề vương như vậy, sau này không có khả năng chỉ kết hôn với một vương phi, có lẽ sẽ nạp thêm trắc phi và thiếp thị. Cho dù con làm vương phi, cũng khổng thể một mình độc bá nó được. Thay vì để nó nạp người khác, thì bây giờ con hãy tìm sẵn người chọn làm trắc phi, tương lai như thế nào, không phải đều do con nắm à?" Tô Ngọc Diệp cắn môi nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Vâng." Trong bụng cân nhắc, nếu Trầm Tử Trai muốn mượn lực lượng Vương trạng nguyên, như vậy để hắn nạp Vương Du làm trắc phi, cũng không phải là không thể. Mà thân thể Vương Du suy nhược, sau này khó có thể sinh con, nếu một cô gái không thể sinh con, ắt sẽ không uy hiếp mình. Về phần Hạ Trọng Phương, cô ta cho Vương gia uống sữa, chỉ sợ vương gia không buông cô được. Tương lai giúp vương gia nạp cô ta làm thiếp, thành mình cũng có hiền danh, không tệ. Mà xuất thân của cô ta như thế, tất nhiên không thể tranh cái gì với mình được. Từ trong cung đi ra, Tô Ngọc Diệp an tâm hơn rất nhiều, đã lâu không đến Vương phủ, ngày trước về Tô phủ ở hai ngày, đợi đến Trầm Ngọc Tiên phái người tới đón cô, lúc ấy cô mới quay lại Vương phủ. Khi Tô Ngọc Diệp quay lại Vương phủ, thấy một chiếc xe ngựa khác đi về hướng Giản phủ, ngồi trong xe là Trầm Thanh Toàn. Trầm Thanh Toàn tới Giản phủ, sau khi thấy Giản Mộc Thanh, cô liền cười nói: "Gần đây có gì xem không?" Giản Mộc Thanh nghe lời này của Trầm Thanh Toàn , liền biết ý của cô ta, nên nói: "Có gì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo." "Nói thẳng thì nói thẳng!" Trầm Thanh Toàn cười gian hoạt, "Gian ngoài đồn rằng vị nhũ nương nhà cô là con gái Vương trạng nguyên, mà con gái Vương trạng nguyên, mới là con gái riêng của cô đó! Cô thấy sao?" "Gian ngoài đồn trời sẽ sụp, ta cũng phải tin sao?" Giản Mộc Thanh hừ nói: "Cha ta đã cho người đi điều tra, đến lúc đó tra ra xem là ai cả gan tung tin, xem ta có lột da bọn họ không?" Trầm Thanh Toàn cười hì hì nói: "Nghe nói, nhũ nương nhà cô ngày nào cũng đến Vương phủ cho sữa, không những nhan sắc không tiều tụy mà ngày càng kiều diễm, không phải là giả chứ?" Giản Mộc Thanh tức giận nói: "Sao, cô muốn tới lấy mỹ nhan bí truyền?" "Ta tò mò thôi!" Trầm Thanh Toàn kéo Giản Mộc Thanh, "Đi, đi nhỳin nhũ nương nhà cô thử xem, nếu chính xác là xinh đẹp hơn so với khi gặp trong cung, chắc chắn ta phải hỏi cô ta xem, có phải cho sữa giúp đẹp ra hay không?" Đương nhiên Giản Mộc Thanh không chịu dẫn Trầm Thanh Toàn đi gặp Hạ Trọng Phương, chỉ dẫn cô đi dạo sân, vừa nói: "Người ngoài giễu cợt chúng ta cũng được, cô mà cũng tới đây cười, có muốn cho người ta sống hay không?" Trầm Thanh Toàn che miệng cười: "Ai bảo nhũ nương nhà các ngươi chứ? Không chịu là tiểu thư Giản phủ cho thật tốt, lại chạy đi cho sữa, cho sữa nghiện luôn rồi sao?" Hai người nói chuyện, vừa ngẩng đầu, đã thấy Hạ Trọng Phương dẫn theo hai nha hoàn từ bên kia qua đây. Giản Mộc Thanh muốn tránh đi, Trầm Thanh Toàn làm sao lại thả cô đi? Sớm kéo lại, vừa gọi Hạ Trọng Phương: "Hạ cô nương, Hạ cô nương!" Hạ Trọng Phương nghe được tiếng gọi, dừng bước lại, nhìn về phía xa xa, thấy Trầm Thanh Toàn, liền cúi đầu hành lễ, thế này mới mang theo nha hoàn chuẩn bị đi. Trầm Thanh Toàn cất giọng gọi: "Hạ cô nương, ta có việc tìm cô, đừng đi!" Mặt Giản Mộc Thanh đỏ bừng, muốn xé Trầm Thanh Toàn ra, tiếc rằng khí lực của Trầm Thanh Toàn lớn hơn cô, bị Trầm Thanh Toàn dắt đến trước mặt Hạ Trọng Phương. "Toàn quận chúa có gì chỉ bảo?" Hạ Trọng Phương thấy Trầm Thanh Toàn cười như có ý xấu, toàn thân cảnh giác. Trước mặt mọi người, Trầm Thanh Toàn mặt trực tiếp hỏi: "Hạ cô nương, nghe nói mỗi ngày cô đều đi qua Vương phủ cho sữa. Lại muốn hỏi một chút, cô thấy tư vị cho sữa như thế nào?"