🌟 edit: Phương Moe. 🌟 Tiệc mừng cũng gần như kết thúc, có điều các tân khách còn chưa tan đi. Vệ Bảo Linh ngồi ở trên ghế, liếc mắt thấy Giang Diệu đi vào, vì chuyện vừa rồi mà ánh mắt Vệ Bảo Linh nhìn Giang Diệu nóng hừng hực không hề che giấu, giống như là cực kì căm hận Giang Diệu. Tô thị ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Vệ Bảo Linh mới hoàn hồn, đem ánh mắt thu lại một chút. Đến khi Giang Diệu đi ngang qua bên cạnh mình, Vệ Bảo Linh vẫn tức không chịu được, nàng nâng chén trà ở trên bàn lên uống cho hạ hoả, nhưng do không để ý nước trà này còn nóng, nên “ầm” một tiếng chén trà rơi ở trên mặt đất. Chính Vệ Bảo Linh cũng sợ hết hồn, nhất thời con mắt trợn trừng lên. Giang Diệu cúi đầu, nhìn chén trà bị đổ trước mắt làm giày thêu cùng làn váy của nàng có nơi bị ướt nhẹp. Vệ Bảo Linh nhìn thấy Giang Diệu bị nước trà bắn vào, tuy lúc này nàng không cẩn thận, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Chỉ là, trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không thể quá phận, dù sao danh tiếng vẫn là quan trọng. Vệ Bảo Linh bình tĩnh nhìn Giang Diệu, hỏi: “Giang tiểu thư không có sao chứ?” Giang Diệu cũng nhìn thấy được lúc nãy không phải là Vệ Bảo Linh cố ý, hơn nữa nước trà bắn lên mũi giày và làn váy của nàng cũng không nhiều lắm, nếu không để ý thì cũng nhìn không ra. Nhưng Giang Diệu không thích dáng vẻ đã làm sai chuyện mà còn ngạo mạn, kiêu căng này của Vệ Bảo Linh. Giang Diệu chỉ lạnh nhạt nói “Không có chuyện gì”, sau đó ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mẫu thân nhà mình. Bộ dạng ngạo mạn này của Vệ Bảo Linh trong mắt giới quý tộc cũng không có gì làm lạ, chỉ là sau này Vệ Bảo Linh sẽ tiến cung thành một sủng phi bên cạnh hoàng thượng, nên chẳng ai dại gì mà đi đắc tội với nàng ta, cho dù có lúc sẽ có tiểu thư nhà quan lại nào đấy bị Vệ Bảo Linh bắt nạt, thì cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng.  Hôm nay Cảnh Huệ đế đại hôn, Vệ Bảo Linh vốn đã kìm nén đầy một bụng tức giận, mà vừa nãy Trang thái phi đối với Giang Diệu tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ yêu thích như vậy, Vệ Bảo Linh này tất nhiên là sẽ trút giận lên người Giang Diệu. Nhìn hai tiểu cô nương này một chút, rõ ràng là tuổi cũng tương đương nhau, nhưng một người thì được nuông chiều, tính tình kiêu ngạo, hùng hổ doạ người; còn một người thì ngoan ngoãn dịu dàng, giơ tay nhấc chân cũng thấy hào phóng… Nên nhìn vào thì cũng sẽ biết mọi người sẽ đau lòng người nào. Trong lúc nhất thời, nhóm quý phụ và quý nữ bên trong điện nhìn Vệ Bảo Linh với ánh mắt bất mãn, còn đối với Giang Diệu không thèm để ý chuyện kia thì mọi người lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc. Vệ Bảo Linh nơi nào không thấy được? Nhất thời trong lòng oan ức cực kỳ, nàng rõ ràng không phải cố ý!  Vệ Bảo Linh nước mắt lưng tròng nhìn Tô thị: “Nương!” Tô thị hiểu rõ tính tình nữ nhi nhất, nên chuyện này Tô thị cũng nghĩ là nữ nhi cố ý, nhất thời cảm thấy thật mất mặt. Giang Diệu yên lặng đứng bên người Kiều Thị, thoáng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên. Đối với người như Vệ Bảo Linh tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng, dù sao bi giờ cũng đã là cô nương gia sắp trưởng thành, lại không thể giống như khi còn bé thẳng thắn vén tay áo lên đánh nàng một trận. Còn giả bộ đáng thương thì với nàng là chuyện nhỏ.  Người lớn ở đây nhìn thấy nàng đáng thương nhu nhược thì tự nhiên sẽ đứng về phía nàng, huống hồ chuyện này Vệ Bảo Linh có lỗi trước, thêm vào dáng vẻ ngạo mạn hàng ngày của nàng ta, liệu có ai sẽ tin tưởng nàng ta chỉ là vô ý… Giang Diệu thoáng ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe vì tức giận của Vệ Bảo Linh, tâm trạng Giang Diệu có chút ấu trĩ đắc ý nhỏ, thất thời tâm tình thật tốt nha. Ngay cả Trưởng công chúa lúc vừa tiến vào nghe được chuyện này, cũng không có đi tới bên kia của Vệ Bảo Linh mà là trực tiếp tiến lại gần chỗ Giang Diệu, dẫn Giang Diệu đi đổi một thân váy và giày mới. Giang Diệu cũng không từ chối ý tốt của Trưởng công chúa, nàng liền theo nàng ấy đi đến Ngọc Minh cung. Sau khi đổi lại xiêm áo và giầy, Trưởng công chúa mới nói:  “Tính tình Bảo Linh có chút bị nuông chiều sinh hư. Diệu Diệu, chuyện ngày hôm nay, ngươi đừng để trong lòng.” Giang Diệu hiểu được Trưởng công chúa cũng xót vị tiểu biểu muội này, nàng nói: “Trưởng công chúa nói quá lời rồi, Diệu Diệu không để ở trong lòng.” Trưởng công chúa chỉ gật đầu, cũng không có nói tốt giúp Vệ Bảo Linh, dù sao chuyện như vậy cũng không phải là một hai lần. Nàng suy nghĩ một chút, mới nói: “Hôm nay mẫu phi của ta, Diệu Diệu đừng để ở trong lòng, ngươi cũng nói lại với mẫu thân ngươi một chút, không cần phải lo lắng. Ta tuy rằng yêu thích ngươi, nhưng cũng không muốn để cho một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu như này đi vào trong hoàng cung giống nhà giam này.” Nàng sợ Giang Diệu lo lắng, lại nói thêm một câu: “Yên tâm, nơi mẫu phi đã có ta lo.” Lời nói này của Trưởng công chúa làm Giang Diệu có chút cảm động. Không trách Lục Lưu nói với nàng rằng, ngày sau nếu Trang thái phi tìm nàng nói chuyện thì phải có Trưởng công chúa đi cùng. 。・°°・(>_<)・°°・。 Sau khi tiệc mừng kết thúc, Giang Diệu và Kiều Thị liền xuất cung.  Thời điểm đi bộ qua Ngự Hoa Viên, Kiều Thị ở ngay trước mặt nữ nhi quở trách Vệ Bảo Linh kia không có giáo dưỡng.  Kiều Thị tổng cộng có bốn hài tử, lại chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối, nơi nào cam lòng để nữ nhi chịu oan ức thế kia? Nếu hôm nay không phải là đang ở trong trường hợp đặc biệt thì Kiều Thị mới không buông tha cho Vệ Bảo Linh đơn giản như vậy. Giang Diệu thấy mẫu thân nhà mình tức giận liền âm thầm cười.  Nàng cảm thấy tính tình của nương thật có chút trẻ con, hơn ba mươi tuổi rồi mà tính khí như tiểu cô nương, không trách cha nàng lại yêu thích nương như vậy. Kiều Thị đang nói thì đã thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh sẫm xuất hiện ở ngay trước mặt, đến khi nhìn rõ người, mới vội vàng hành lễ.  Giang Diệu chậm một nhịp, cũng cúi đầu theo hành lễ. Lục Lưu mặt mày vốn không hề cảm xúc, nhìn thấy hai mẹ con nàng liền tận lực để cho thái độ của mình thật ôn hòa, hắn hơi mỉm cười nói: “Phu nhân không cần khách khí.” Lục Lưu nghiêng đầu liếc mắt nhìn nha hoàn bên người Kiều Thị đang cầm theo đèn lồng, hỏi: “Phu nhân bi giờ xuất cung sao?” Kiều Thị thấy thái độ hắn ôn hòa, cũng không giống như lời đồn đại là lạnh nhạt không có tình người, tự nhiên tâm trạng Kiều Thị cũng thả lỏng một chút, mỉm cười: “Đúng vậy, sắc trời không còn sớm, ta cũng phải trở về rồi.” Lục Lưu thấy thế liền nói:  “Vừa vặn Bản vương cũng chuẩn bị trở về. Hiện giờ xe ngựa của Bản vương đang đợi ở ngoài Ngự Hoa Viên, nhìn phu nhân hôm nay cũng mệt nhọc rồi, mà nơi này cách cung môn còn một đoạn khá xa, nếu phu nhân không chê, Bản vương cũng tiện đường giúp phu nhân mang xe ngựa vào trong đây.” Có thể đem xe ngựa để ở bên ngoài Ngự Hoa Viên, ở Đại Lương này, tổng cộng cũng chỉ có mấy người được như vậy. Dù là Vệ phủ cũng không đủ phân lượng để được như thế. Kiều Thị thật sự có chút mệt mỏi, nếu như có thể không phải đi bộ một đoạn dài như thế, tất nhiên là điều không thể tốt hơn. Nhưng nàng cũng rõ ràng đạo lý không thể tự dưng mà có thứ tốt từ trên trời rơi xuống —— đang yên đang lành thế này, Tuyên Vương vì sao lại khách khí như vậy? Kiều Thị trong lòng nghi hoặc không rõ, mà Giang Diệu lại là thoáng cúi đầu. Cử  chỉ này nhìn vào thì chính là cô nương gia đang xấu hổ không dám nhìn thẳng ngoại nam, đây cũng là chuyện cực kì bình thường. Nhưng nếu cẩn thận nhìn lại một cái, vẫn có thể thấy vai tiểu cô nương đang rung rung. Trong lòng Giang Diệu buồn cười không chịu được, nàng đang phải cố nín cười. Có lẽ Lục Lưu chưa bao giờ quá ân cần với người khác, hôm nay sợ là lần đầu tiên. Cử chỉ như vậy đâu còn giống một Vương gia lạnh lùng uy nghiêm, rõ ràng là một tiểu tử ngốc cứng đầu cứng cổ, dáng vẻ ngốc nghếch muốn đem lại niềm vui cho nhạc mẫu đại nhân nha. Xác thực đây là lần đầu tiên Lục Lưu chủ động ân cần như vậy, đã thế hắn còn cứ bị tiểu cô nương cười nhạo, khiến lỗ tai hắn cũng có chút nóng, nhưng vào lúc này hắn lại không thể xử lý nàng được. Lục Lưu hướng về Kiều Thị nói tiếp: “Trưởng công chúa thường thường ở trước mặt Bản vương nhắc tới Giang tiểu thư, mấy ngày này rất cảm kích Giang tiểu thư đã làm bạn. Phu nhân có thể dạy dỗ một nữ nhi khéo léo thông tuệ như thế, thực sự làm người khâm phục. Hôm nay phu nhân coi như là cho Bản vương một bộ mặt để Bản vương thay Trưởng công chúa cảm tạ phu nhân, có được không?” Đánh rắn đánh giập đầu, vừa nghe Tuyên Vương khen nữ nhi của nàng, ánh mắt Kiều Thị liền sáng lên, khoé miệng cũng nhếch lên cao. Kiều Thị vốn còn nghi vấn liền bỗng nhiên tỉnh ngộ —— thì ra là nể mặt mũi Trưởng công chúa… Vậy nàng còn do dự cái gì? Kiều Thị vội vàng gật đầu, tươi cười nói: “Vậy thì cảm tạ vương gia.” Lục Lưu đáp lại:  “Phu nhân không cần khách khí.” Hắn đối với Kiều Thị như kính trọng trưởng bối, sau đó lệnh cho Lục Hà đem xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ đi vào. Xe ngựa của Trấn Quốc Công được mang vào để ở vị trí trống trải bên ngoài Ngự Hoa Viên, Lục Lưu nhìn theo hai người lên xe ngựa. Lúc Giang Diệu lên xe thì mới quay đầu hướng về phía Lục Lưu tươi cười, dường như rất thoả mãn cử chỉ của hắn, sau đó nàng cúi đầu đi vào trong, vui vẻ ngồi bên cạnh mẫu thân nhà mình. Ở bên này, Vệ Bảo Linh đi ở trên đường nhỏ lát đá, đang hướng về Tô thị oán giận chuyện hôm nay, chờ đến khi thấy tiếng bánh xe ngựa chạy lộc cộc, mới không nhịn được ngẩng đầu, đồng thời híp híp con mắt lại để nhìn. Nha hoàn thiếp thân bên cạnh Vệ Bảo Linh cũng liếc mắt nhìn theo, nói: “Thật giống… Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ.” Trấn Quốc Công phủ...? Vệ Bảo Linh tức giận đến đỏ mắt. Nàng mỗi lần xuất cung, đều phải đi bộ đến cửa cung mới có thể lên xe ngựa, dựa vào cái gì xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ có thể đi đến bên ngoài Ngự Hoa Viên? Nhưng Vệ Bảo Linh cũng hiểu rõ, nếu sau lưng không có người làm chỗ dựa thì thị vệ trong cung tuyệt đối sẽ không cho xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ tiến vào. Tô thị cũng là người rõ ràng, nghĩ đến cử chỉ lỗ mãng của nữ nhi ngày hôm nay liền nhắc nhở:  “Con nhìn thấy rồi đó, sau này nếu thấy vị Giang tiểu thư này thì con phải khách khí chút.” 。・°°・(>_<)・°°・。 Trên xe ngựa, Kiều Thị đưa tay khẽ nhấc mành che lên, nhìn thấy cách đó không xa trên đường mòn đều là các tân khách ngày hôm nay đang cùng nhau đi bộ ra ngoài, mà lúc này nàng và nữ nhi lại thư thái ngồi trên xe ngựa. Lúc Kiều Thị tuổi còn trẻ cũng có chút lòng hư vinh, có điều đều là hợp tình hợp lí, còn bây giờ lại được ưu đãi đặc biệt như vậy đối với nàng mà nói đúng là cực được lợi. Mặt mày nàng nhiễm ý cười, tâm tình khá hơn rất nhiều, nàng quay đầu lại nhìn, thấy nam tử cao to như tùng trúc vẫn còn đứng tại chỗ đó, dáng vẻ chi lan ngọc thụ, khí chất thanh cao, bèn nghiêng đầu than thở với nữ nhi nhà mình: “Nương quả thực không nhìn lầm đứa nhỏ này, đứa nhỏ này đúng là không tệ.” Thân phận như vậy, còn có thể đối với phụ nhân như nàng kính trọng rất nhiều, rất khó có được người như hắn. Giang Diệu hiểu được hôm nay Lục Lưu ân cần xem như là đáng giá, đến khi nhìn mẫu thân nhà mình khen trên trời dưới đất cũng không có người thứ hai như Lục Lưu, trong lòng nàng không nhịn được muốn hỏi một câu: hài tử tốt như vậy, cho người làm con rể có được hay không? 。・°°・(>_<)・°°・。 Thời điểm trở lại Trấn Quốc Công phủ đã là giờ hợi ba khắc. Giang Chính Mậu và ba nhi tử đều chờ ở tiền thính, đến khi thấy Kiều Thị và Giang Diệu đi vào, mới dồn dập đứng dậy tiến lên nghênh tiếp. Giang Chính Mậu thấy mặt mày thê tử mỉm cười, liền biết thê tử hôm nay tâm tình không tệ, bèn tùy ý hỏi chút chuyện liên quan đến bữa tiệc. Kiều Thị nói một trận, sau đó mới kể chuyện lúc xuất cung thì Tuyên Vương tiện đường nhấc tay giúp đỡ: “… Phu quân không nhìn thấy đâu… Tuyên Vương này giáo dưỡng thực sự là tốt không nói lên lời.” Nói đến đây, Kiều Thị liền không thể không nhớ tới thân thế của Lục Lưu. Có thể đi tới trình độ như ngày hôm nay, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, nghĩ mà làm cho người ta đau lòng. Giang Thừa Ngạn không chịu nổi mẫu thân nhà mình khen ngoại nam, hiện nay vừa nghe, lông mày nhanh chóng nhíu lại nói: “Không lý do mà lấy lòng, không phải người gian thì chính là kẻ trộm. Nương, Tuyên Vương này danh tiếng không ra sao, chúng ta vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.” Giang Diệu đang nâng tách trà, cúi đầu chuẩn bị uống, đến khi nghe được lời nói Tam ca đánh giá Lục Lưu, lông mày liền cau lại, một mặt lo lắng nhìn về phía Kiều Thị.  Thấy mày liễu Kiều Thị nhíu chặt, trừng Giang Thừa Ngạn một chút, nói: “Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nương thấy ngươi ngày thường đọc sách nhưng chữ nghĩa đều bị trôi đi hết rồi.” Kiều Thị không chịu nổi người khác làm trái lại nàng, huống chi giờ khắc này nàng mới vừa được cao hứng. Kiều Thị lại nói tiếp: “Trấn Quốc Công phủ chúng ta mặc dù là gia đình giàu có, nhưng ngươi nhìn một cái xem thân phận người ta là gì… Ngươi nói một chút coi, người ta muốn trộm đồ gì của chúng ta?” Theo ý tứ Kiều thì Tuyên Vương chỉ là tiện tay giúp đỡ, không có nửa điểm ý đồ gì với bọn họ. Nhưng bọn họ ngược lại thì tốt rồi, lại ở sau lưng chửi bới người ta. Giang Thừa Ngạn bị mẫu thân nói quá chừng, nghĩ tới nghĩ lui xác thực không có xảy ra chuyện gì, nếu nói là vì cha hắn thì người ta chức quyền còn cao hơn cha hắn nhiều. Nghĩ kỹ lại, nhà bọn họ đúng là không có thứ đồ gì để người ta muốn. Nhưng trong lòng Giang Thừa Ngạn vẫn cảm thấy rất quái lạ, hắn vẫn một mực nói lầm bầm: “Ngược lại nhi tử vẫn cảm thấy rất khả nghi.” Kiều Thị cảm thấy nhi tử quả thực là cố chấp, quá đần độn không phân biệt được thị phi, đều sắp muốn cưới vợ sinh con rồi, cũng không thể lại tiếp tục như thế. Bởi vậy, Kiều Thị lại nghĩ đến Tuyên Vương trầm ổn ôn hoà, người ta so với ba nhi tử của nàng cũng chỉ lớn hơn có ba tuổi nha, làm sao giữa người với người lại kém nhiều như vậy chứ? Làm mẫu thân thích nhất là hài tử nhà mình hơn nhà người khác, từ nhỏ đến lớn, nói đến ba nhi tử này của nàng là không ai không tán thưởng, ba nhi tử đều ưu tú, Kiều Thị cũng là mở mày mở mặt. Bây giờ không sánh bằng người ta, vẫn là lần đầu tiên. Kiều Thị căm giận nói:  “Đúng là đồ bạch nhãn lang, nửa điểm đều không biết tri ân báo đáp.” Nói xong Kiều Thị nhìn về phía nữ nhi: “Diệu Diệu, con nói xem.” Giang Diệu vốn có chút chột dạ, hiện nay bị chính mẫu thân nhà mình điểm danh, nàng bỗng nhiên ngẩn ra. Sau đó suy nghĩ một lúc, mới nói: “Nương, Tuyên Vương chỉ là nể mặt mũi của Trưởng công chúa thôi. Có điều —— mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, người ta đều đã giúp đỡ chúng ta, chúng ta tất nhiên phải nhớ ở trong lòng.” Kiều Thị nhất thời lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba nhi tử trước mắt đang im lặng không nói lời nào, thở dài nói: “Nhìn xem, ba người các con còn không hiểu chuyện bằng Diệu Diệu.” Giang Diệu nâng chén trà cười cười, do dự nói: “Nương, Đại ca lập tức sẽ kết hôn, mấy ngày này nữ nhi cùng Trưởng công chúa quan hệ rất tốt, nếu không chúng ta cũng thỉnh Trưởng công chúa đến ăn cưới đi.” Kiều Thị vừa nghe, cảm thấy có lý:  “Quả thực nên như vậy. Ngày mai nương liền nghĩ cách đem thiếp mời đưa vào cung, còn người có tới hay không thì cũng không phải chuyện chúng ta có thể làm chủ…” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Kiều Thị cười cười nói tiếp: “Nếu mời trưởng công chúa, vậy cũng đưa luôn thiệp đến Tuyên Vương phủ đi. Có điều Tuyên Vương công vụ bề bộn, cũng không biết được có thể hay không thể dự tiệc.” Nói xong lời cuối cùng, Kiều Thị có chút lẩm bẩm lầu bầu. Nghe thấy mẫu thân nói thế, thần sắc Giang Diệu liền vui vẻ, con mắt sáng long lanh.  Nếu nàng nói thẳng thỉnh Lục Lưu thì không được tốt, nhưng chỉ cần nhắc tới Trưởng công chúa, mẫu thân nàng sẽ ghi nhớ giao tình Trưởng công chúa cùng Lục Lưu, tự nhiên sẽ nghĩ đến thỉnh Lục Lưu. Thường ngày có thể mẫu thân sẽ không làm như thê, nhưng hôm nay người ta giúp mẫu thân nàng, hơn nữa mẫu thân còn giáo huấn Tam ca như vậy, chắc chắn sẽ càng phát giác Lục Lưu rất được, chuyện thỉnh Lục Lưu đến chính là biết thời biết thế. Giang Diệu cảm thấy chính mình khôn vặt tính toán trên người nhà mình mới thật sự là bạch nhãn lang nha. Kiều Thị mặc dù có lòng, nhưng còn phải hỏi đến Giang Chính Mậu, lúc này nàng mới quay đầu nhìn phu quân, hỏi: “Phu quân, chàng xem… chuyện này có thích hợp không?” Kiều Thị tuy rằng được sủng ái, nhưng chuyện như vậy vẫn cho chủ nhân gia đình này mặt mũi.  Giang Chính Mậu nơi nào không hiểu thê tử có ấn tượng tốt đối với Tuyên Vương. Trong lòng hắn tuy rằng không thoải mái, nhưng hắn xưa nay đều chiều theo ý tứ thê tử, vội vàng gật đầu nói: “Cũng chỉ là đưa thiếp mời thôi, cũng không phải có mỗi quý phú chúng ta có tiệc vui mới thỉnh người đến.” Giang Chính Mậu biết, trong kinh thành này, những huân quý thế gia có máu mặt làm hỉ sự đều sẽ nghĩ cách đưa thiếp đến Tuyên Vương phủ. Đưa thiếp mời tóm lại không phải là chuyện xấu, nếu Tuyên Vương có thể nể nang mặt mũi tham dự thì tất nhiên là không thể tốt hơn, còn nếu là không đến thì phần lễ nghi gửi thiếp mời đi này, bọn họ cũng không thể thiếu. Ý tứ Giang Chính Mậu, Kiều Thị cũng rõ ràng. Thỉnh Tuyên Vương không phải chỉ có mỗi nhà bọn họ, nhưng Tuyên Vương khi nào thì tham dự tiệc mừng như này? Tuy nói đêm nay người ta khách khí ôn hoà, nhưng cũng sẽ không khách khí đến nỗi sẽ đến quý phủ ăn cưới. Biết rõ người ta sẽ không tới, nhưng Kiều Thị thấy phu quân nhà mình gật đầu, nên vẫn cứ nói: “Vậy ngày mai thiếp thân phái người đưa thiếp mời, có tới hay không cũng không có chuyện gì.” Giang Chính Mậu gật đầu nói:  “Liền theo ý nàng mà làm.” Giang Diệu đem chén trà đầy ắp uống hết sạch, nước trà có chút nóng làm cho gò má Giang Diệu hơi ửng hồng, giống như là đánh phấn má. Trong bụng nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ ngóng trông đến thời điểm đó Lục Lưu có thể biểu hiện thật tốt. Trước mắt mẫu thân nàng đối với hắn đã có ấn tượng rất tốt. Nhưng mẫu thân nàng là người nhìn người chỉ nhìn mặt, Lục Lưu dáng dấp tuấn mỹ như vậy, tự nhiên là có ưu thế, nhưng cha nàng và ba ca ca thì lại có chút khó khăn. Tuy nói nàng cũng định gả cho hắn, nhưng nàng còn muốn cho người trong nhà đều tiếp nhận hắn…