Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 49
edit: Phương Moe
Ngọc Trác bưng trà nóng đi vào, thấy tiểu thư nhà mình mặc áo ấm dày bịch, ôm lò sưởi tay ngồi ở trên giường la hán, hai gò má hồng hào, vẻ mặt lại ngẩn ngơ sững sờ. Ngọc Trác càng nhìn càng thấy đáng yêu, bèn đem khay đặt ở trên bàn, bưng cái chén lên, quay về Giang Diệu nói:
"Tiểu thư dùng chút trà nóng cho ấm áp thân thể đi."
Trong phòng đang để chậu sưởi, kỳ thực không có lạnh chút nào, hơn nữa thân thể nàng so với đời trước tốt hơn nhiều rồi, khả năng chịu lạnh tất nhiên cũng mạnh hơn nhiều. Có điều Giang Diệu vẫn là ngoan ngoãn đưa tay ra tiếp nhận, nâng trà nóng, cẩn thận từng li từng tí uống một hớp.
Vị trà thơm ngọt, quả thực cái bụng ấm hơn nhiều.
Ngọc Trác nhìn tiểu thư nhà mình uống liền mấy ngụm rồi mới lấy chén trà mang đi.
Khuôn mặt béo mập của Giang Diệu càng ngày càng hồng hào, dường như nghĩ tới chuyện gì buồn phiền, lập tức đem đầu nhỏ co rụt lại, nghiêng người về trên giường la hán nằm bẹp ra.
Trên giường la hán lót hai lớp thảm lông dày đặc, nằm cực kỳ thoải mái. Giang Diệu đem mặt vùi vào trên gối đỏ thêu hoa mai, nàng cứ vùi như thế làm khuôn mặt nhất thời bị dồn ép lại khiến ngũ quan có chút biến dạng, nhìn giống như cái đầu heo nhỏ.
Lúc Kiều Thị mỉm cười tiến vào, nhìn thấy nữ nhi nhà mình chính là bộ dáng đáng yêu này.
Thân thể Kiều Thị tinh tế thướt tha, người bên ngoài nếu là đến ngày đông, không quan tâm tư thái tốt bao nhiêu, cũng không tránh khỏi việc ăn mặc quần áo dày bịch đến mức mập mạp dị thường, chỉ có Kiều Thị tự mình thay đổi thiết kế một phen nên dù là mặc áo bông dày đặc cũng có thể thể hiện dáng người uyển chuyển.
Mà trang phục của nàng đoan trang, không chút nào bởi vì xinh đẹp mà khiến người ta có cảm giác tùy tiện.
Kiều Thị cong môi cười nhìn nữ nhi, vươn tay bóp bóp mông nhỏ mập mạp của nữ nhi đang nằm nhoài trên giường la hán, gọi:
"Diệu Diệu."
Mông nhỏ của Giang Diệu co rụt lại, lúc này mới nghiêng đầu, mắt to đen lay láy nhìn Kiều Thị, mở miệng nói:
"Nương?"
Kiều Thị đem nữ nhi ôm lên, đưa tay lên sửa lại búi tóc cho nữ nhi một chút, nói:
"Nhìn Diệu Diệu giống như gấu ngủ đông vậy. Hôm nay Tuyên Thế tử cố ý đến gặp Diệu Diệu đó, con mau mau dậy theo nương đi ra ngoài nào."
Hai tay nhỏ của Giang Diệu xoắn xít lại với nhau, cúi đầu thầm nói:
"Huynh ấy tới đây làm cái gì?"
Kiều Thị mày liễu nhất thời nhăn lại:
"Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy? Người ta tiện đường đi ngang qua, có lòng tốt đến gặp Diệu Diệu, không cho con giở thói bướng bỉnh."
Giang Diệu giương mắt, thầm nghĩ: Mẫu thân...đến tột cùng ai mới là nữ nhi của người?
Nhưng Giang Diệu xưa nay nghe Kiều Thị, dù là giờ khắc này không tình nguyện nhìn thấy Lục Lưu, cũng chỉ có thể bị chính mẫu thân nhà mình mặc cho trang phục thật xinh đẹp, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp khách.
Lục Lưu đang ngồi đợi ở trên ghế tử đàn, nhìn thấy người đi ra, sắc mặt liền ôn hoà đứng lên hướng về Kiều Thị lễ phép chào hỏi, sau đó quay về Giang Diệu nói:
"Diệu Diệu."
Nhìn mặt Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy hai tai mình đều nóng cả lên.
Nàng bất đắc dĩ kêu một tiếng:
"Lục ca ca."
Ánh mắt Kiều Thị tinh tế, liền đoán được nữ nhi cùng Tuyên thế tử phát sinh chuyện gì không vui.
Nhưng Tuyên Thế tử người ta đều sắp mười lăm, mà nữ nhi nàng mới là tiểu nha đầu bảy tuổi, có thể có chuyện gì?
Nên Kiều Thị liền cảm thấy được vấn đề này nhất định là xuất hiện từ phía nữ nhi mình, dù sao Tuyên Thế tử dáng dấp hào hoa phong nhã, làm sao cùng một tiểu hài tử tính toán đây?
Kiều Thị lập tức nói:
"Vậy các ngươi trước tiên trò chuyện đi, ta còn có chút việc phải xử lý."
Kiều Thị nói đi là đi, lưu lại một mình Giang Diệu ở lại với Lục Lưu.
Giang Diệu diện trang phục đến là đẹp, lại có được khuôn mặt yêu kiều khả ái, bây giờ còn béo trắng lên, đúng là một tiểu cô nương khiên người yêu thích.
Chỉ là hiện nay vẻ mặt của Giang Diệu nhăn nhó, một bộ dáng vẻ chỉ muốn quay trở về viện ngay lập tức.
Lục Lưu nhìn nàng, đuôi lông mày đều nhuộm ý cười, hắn đến gần thuận thế đem nàng ôm lên, để nàng ngồi ở trên bắp đùi của hắn.
Hắn sờ sờ cái tai nhỏ nhắn của nàng, rồi lại nhéo cái mũi nhỏ của nàng mấy cái, nhìn tiểu lông mày của nàng nhíu lại, mới hướng về Lục Hà ở phía bên cạnh đưa tay ra.
Trên tay Lục Hà đang cầm áo choàng đen tuyền của Lục Lưu, trong lồng ngực hắn hình như còn có cái gì đó, đến khi nhìn thấy cử chỉ của chủ tử nhà mình, lúc này mới mang một bọc giấy dầu ra, khom lưng đưa tới.
Lục Lưu vươn tay tiếp nhận, hai tay vòng qua trước lồng ngực tiểu cô nương, sau đó mới mở bọc giấy dầu, bên trong liền lộ ra một củ khoai lang nướng nóng hổi thơm ngát, Lục Lưu cúi đầu ghé sát xuống bên mặt Giang Diệu nói:
"Ta vừa mới đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy, liền thuận lợi mua luôn."
Tâm Giang Diệu đều đã muốn cắn chết Lục Lưu!
Rõ ràng chính là hắn dùng biện pháp này cười nhạo nàng.
Ngày ấy nàng ở trước mặt hắn chẳng may đánh rắm. Mập biểu đệ cười nàng, hắn cũng cười theo.
Hai đời nàng tính gộp lại Nàng cũng đều không nháo thành chuyện cười mất mặt lớn như vậy đâu.
Nếu nàng thật sự là tiểu nữ oa bảy tuổi, thì chuyện thẹn thùng này có thể lập tức qua đi, nhưng nàng dù sao cũng không phải thật sự bảy tuổi.
Ngày ấy nàng xấu hổ đến nỗi liền vội vội vàng vàng về nhà, ngay cả Kiều Nguyên Bảo cũng đều không có mang hắn về theo —— nàng không muốn gặp Lục Lưu, ngược lại bi giờ thì hay rồi, Lục Lưu cư nhiên lại đến tìm nàng...
Kiều Nguyên Bảo chỉ có ba tuổi, xưa nay trí nhớ dễ bị phân tâm, đến mấy ngày nữa sẽ liền quên đi, chỉ là Lục Lưu sợ rằng sẽ nhớ cả đời để cười nhạo nàng.
Lục Lưu thấy nàng yên tĩnh cúi đầu, lúc này mới vươn tay nắm mặt nàng mặt, sau đó xoay mặt nàng ngẩng lên để hắn nhìn.
Thấy viền mắt tiểu cô nương hồng hồng, một bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Lục Lưu hiểu rõ như ban ngày là tiểu nha đầu này cũng là có lòng tự ái nha, bèn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, nói:
"Chuyện lần trước ta cười Diệu Diệu, là ta không đúng, ta xin lỗi Diệu Diệu, có được hay không?"
Giang Diệu ngược lại sẽ không vì chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt, viền mắt hồng hồng chỉ là bị tức giận vì Lục Lưu mua khoai lang nướng đến cười nhạo nàng.
Hiện nay nghe Lục Lưu đàng hoàng trịnh trọng hướng nàng xin lỗi, nếu nàng còn tính toán, ngược lại là nàng không phải rồi.
Nhưng là, nếu hắn thật sự muốn nói xin lỗi, mua khoai lang nướng là có ý tứ gì hả, cái củ khoai lang đáng gét này chính là kẻ cầm đầu khiến nàng đánh rắm đấy!!!
Giang Diệu bất đắc dĩ rộng lượng nói:
"Diệu Diệu không có tức giận."
Lục Lưu cầm khoai lang trong tay, sau đó hắn bóc vỏ đi một nửa, lộ ra thịt khoai lang vàng óng ánh mềm dẻo.
Cử chỉ hắn tao nhã đưa tới gần thổi mấy lần cho bớt nóng, sau đó mới phóng tới bên miệng nhỏ của Giang Diệu, nói:
"Muốn ăn không?"
Nàng mới không thèm ăn đâu. Giang Diệu nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên định lắc lắc đầu.
Lục Lưu đúng là không ép buộc nàng, tự mình cắn một miếng, say sưa ngon lành bắt đầu ăn.
Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Lưu, thoáng đánh giá một hồi. Tam ca nàng thời điểm ăn khoai lang, ăn như hùm như sói, ăn xong cái miệng cũng đều nhom nhem, chật vật cực kỳ.
Nhưng còn hắn đây, dáng vẻ ăn thanh tao nhã nhặn, làm người ta cảm thấy như hắn đang ăn sơn hào hải vị, chứ không phải là đồ ăn vặt bán ven đường.
Xem lâu, hương vị lại kích thích khứu giác như vậy, Giang Diệu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu.
Nàng ý nghĩ xấu muốn: Nếu như Lục Lưu có thể ở trước mặt nàng cũng đánh rắm, vậy thì tốt rồi, nàng có thể ha ha mà cười nhạo lại hắn....
Lục Lưu thấy đôi mắt to của nàng nhìn hắn chăm chú, lúc này mới lại đưa khoai lang tới gần bên miệng nàng, giọng điệu dụ dỗ:
"Đến, cắn một miếng."
Giang Diệu vốn có chút do dự, hiện nay tâm càng là bị lung lay không ngừng, cứ thế bị một củ khoai lang nướng mê hoặc, nàng thực sự quá không có tiền đồ mà.
Lại nói, hắn đều cắn qua rồi nha!!!
Dường như là rõ ràng ý của nàng, Lục Lưu đem khoai lang nướng xoay chuyển sang mặt đối diện, nói:
"Bên này ta chưa từng ăn qua."
Đều đã đến nước này, Giang Diệu cũng chỉ đành nể tình hắn cắn một cái. Có điều có lần trước giáo huấn, nàng cũng sẽ không dám ăn nhiều.
Ăn xong khoai lang nướng, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi. Lục Lưu nhìn tiểu cô nương sắc mặt đã hòa hoãn chút, hiểu được nàng đại để không còn tức giận, mới nói:
"Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi."
Bên ngoài lạnh như vậy, ra làm cái gì? Nhưng Giang Diệu vừa mới ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bên ngoài tuyết lớn đầy trời, thật có chút động lòng.
Tiểu hài tử vốn là nên chơi thật nhiều, thời điểm nhìn mập biểu đệ gào thét vui vẻ ra ngoài nghịch tuyết, chỉ có nàng là ở trong phòng xem. Kỳ thực nàng cũng muốn đắp người tuyết nha. Giang Diệu động lòng, tất nhiên là gật đầu nói được.
Ngọc Trác hiểu ý, lập tức đem ra một tấm áo choàng bông bằng gấm đỏ cùng với mũ lông thỏ, nàng vốn muốn giúp tiểu thư nhà mình buộc lên, nhưng đã thấy Lục Lưu đưa tay ra, nàng liền thuận thế đem áo choàng đưa cho Lục Lưu.
Ngọc Trác yên tĩnh đứng bên cạnh, nhìn vị Thế tử gia này, khom người giúp tiểu thư nhà nàng buộc dây áo, động tác rất ôn nhu. Nếu không phải tiểu thư của nàng tuổi còn nhỏ, có lẽ là có thể sinh ra một đoạn giai thoại thanh Mai Trúc mã nổi tiếng khắp kinh thành, đáng tiếc tiểu thư chỉ là một tiểu nữ oa, nhiều lắm cũng chỉ giống như là thương yêu muội muội.
Thực sự là đáng tiếc nha!!!!!
Buộc xong áo choàng cẩn thận, Giang Diệu thấy hắn lại đeo giúp nàng mũ lông thỏ đến bù xù cả lên...
Nhưng Lục Lưu chung quy là nam nhân, nghĩ đến cũng chưa bao giờ giúp tiểu cô nương đeo mũ lông thỏ nên đều đeo sai rồi. Cuối cùng vẫn là Ngọc Trác nén cười giúp Giang Diệu đeo thật xinh đẹp.
Nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Lưu có chút quẫn bách, Giang Diệu trong lòng thoải mái cực kỳ, bèn theo hắn cùng ra ngoài sân đi dạo.
Ngoài sân tuyết trắng mênh mang, trải trên mặt đất dày đặc một tầng, tuyết vừa mới ngừng nên vẫn chưa kịp quét sạch, đạp lên tất nhiên là xốp nhuyễn, phát ra âm thanh "xộp xộp xộp".
Mới đầu Giang Diệu cảm thấy lạnh, nhưng về sau tính ham chơi nổi lên, khom lưng nắm một khối cầu tuyết, liền hướng về phía người Lục Lưu ném tới.
Cho hắn cười nhạo nàng này!
Một cái không đủ, Giang Diệu liền ném vài cái mới cảm thấy hả giận.
Nhưng Lục Lưu bộ dáng chi lan ngọc thụ cười tủm tỉm đứng ở đàng kia, tùy ý để nàng ném, dường như bị nàng quấy phá, còn rất vui vẻ chứ.
Dù là như vậy, Giang Diệu cũng không có nương tay, chơi đến càng hăng say, lại ném thêm bốn, năm cái nữa, sau đó Lục Lưu cũng cúi người dễ dàng nắm một khối cầu tuyết hướng về phía nàng ném tới.
Có qua có lại, chơi mới càng vui vẻ.
Chơi lâu, giang Diệu cảm thấy hai tay mình lạnh cóng. Nàng chớp mắt một cái, hướng về Lục Lưu ngọt ngào nói:
"Lục ca ca, Diệu Diệu có chuyện này muốn nói với huynh?"
Lục Lưu nghe vậy, cúi người nghe nàng nói chuyện.
Đã thấy Giang Diệu bỗng nhiên đưa tay ra, nhanh chóng nhét tay vào cổ áo Lục Lưu, ngước đầu cười khanh khách không ngừng, âm thanh trong trẻo như chuông bạc.
Tam ca nàng thường thường đùa cợt người khác như vậy.
Thời điểm Tam ca nàng đùa cợt Đại ca, mỗi lần như thế Đại ca nàng đều bị lạnh đến run người, sau đó sẽ cùng Tam ca nàng đùa giỡn nháo loạn cả lên.
Nhưng mà Lục Lưu...
Giang Diệu đưa tay để vào cổ Lục Lưu, cổ hắn toả nhiệt ấm áp ra tay nàng, nàng vốn là có ý định đùa cợt hắn, nhưng hắn lại có một bộ dáng không hề phản ứng, đúng là vô vị nha.
Nàng biết tay mình có bao nhiêu lạnh, đem Lục Lưu làm thành lò sưởi tay có chút không tử tế, vội vàng chuẩn bị thu tay về. Nhưng Giang Diệu vừa muốn thu tay về, Lục Lưu liền đưa tay đè ép lại, không để cho nàng rút tay đi.
Giang Diệu hai tay ngứa ngáy, ở trên cổ Lục Lưu cào cào mấy cái, mới mở miệng hỏi:
"Lục ca ca không sợ lạnh sao?"
Từ nãy nàng còn ném cầu tuyết trúng đầu Lục Lưu, vào lúc này trên tóc của hắn còn dính ít tuyết đó.
Hắn dung mạo rất tuấn tú, trong ngày thường không thích cười, bây giờ dáng vẻ ôn ôn vui vẻ, xác thực làm người yêu thích muốn thân cận không ít.
Lục Lưu nặn nặn hai bàn tay nhỏ của nàng, đem nàng bế lên để nàng thuận tiện ủ tay vào cổ hắn, nói:
"Không sợ."
Nếu không sợ, vậy nàng liền không khách khí.
Thái độ của Giang Diệu đối với Lục Lưu, xác thực thay đổi không ít, chí ít là thật tâm thành ý đem hắn thành Đại ca ca. Nàng biết Lão vương phi trọng bệnh, đột nhiên lại chuyển biến tốt nên tâm tình của Lục Lưu cũng rất tốt.
Giang Diệu cũng cực quan tâm hỏi thăm bệnh tình Lão vương phi.
Lục Lưu thấy nàng còn nhỏ tuổi, liền có tâm như vậy, bèn nói:
"Tổ mẫu thân thể rất tốt, nghĩ đến sẽ không có thêm cái gì quá đáng lo."
Nói tới Lão vương phi, vẻ mặt Lục Lưu nghiễm nhiên chính là một Tôn nhi hiếu thuận. Kỳ thực hắn mới mười bốn, vẫn còn con nít đây.
Giang Diệu gật gật đầu: "Tổ mẫu Lục ca ca nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lục Lưu cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt sắc mặt hồng hào, cười đến vui vẻ. Lục Lưu chợt nhớ tới ngày ấy nàng rơi xuống nước, ở trong nước giãy dụa rất lâu, hắn hiếm khi sinh ra lòng thương hại, liền nhảy xuống đưa nàng cứu lên.
Nàng tuổi còn nhỏ, gầy gò đến mức như da bọc xương, tuy đã ngất đi, nhưng vẫn ôm thật chặt lấy hắn, vững vàng cầm lấy vạt áo của hắn, nhìn rất đáng thương như bé mèo nhỏ có ý chí mãnh liệt muốn sống.
Lục Lưu cười vỗ vỗ đầu của nàng, tán thành lời nói của nàng, mở miệng nói:
"Sẽ."
Giang Diệu cười đến con mắt cong cong, âm thanh điềm nhiên hỏi:
"Thời điểm năm mới, Diệu Diệu cùng Nguyên Bảo đến tìm Lục ca ca chơi đùa, có được hay không?"
Lục Lưu gật đầu, nói: "Được."
Đến thời điểm đó, hắn nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một cái lì xì thật to.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên cảm giác thấy Lục Lưu như vậy, còn rất khiến người yêu thích.
Mặc kệ ngày sau hắn biến thành hình dáng gì, chí ít hiện tại, hắn như Đại ca ca đối với tiểu muội muội thương yêu, là xuất phát từ chân tâm. Nàng bèn híp mắt cười hôn "Chụt" lên má hắn.
Ánh mắt Lục Lưu nhìn nàng chăm chú, cũng cúi xuống hôn một cái lên gò má mềm mại của nàng.
•••
Có điều, ban ngày nghịch ngợm, buổi tối báo ứng liền đến.
Hơn nửa đêm, Giang Diệu mơ mơ màng màng bị sốt, thân thể khoẻ mạnh hồi lâu, lại bỗng nhiên bị bệnh.
Lúc này Giang Diệu sinh bệnh, không giống lúc trước phát bệnh kéo dài, mà chỉ là phong hàn bình thường, ngày kế liền hạ sốt bắt đầu chuyển biến tốt.
Chỉ là ——
Thời điểm Giang Diệu còn ở trên giường nhỏ dưỡng bệnh, liền nghe được Tuyên Vương phủ truyền tin tức Lão vương phi bỗng nhiên tạ thế!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
69 chương
16 chương
139 chương
73 chương
22 chương
65 chương
191 chương
308 chương